“Được rồi, mọi người không gọi đúng không?” Mặc Lôi hai mắt đỏ ngầu, ngón tay anh ấy chỉ vào nhân viên có mặt một cái rồi sải bước đi về phía cầu thang.
Nếu họ không gọi, anh ấy sẽ tự đi tìm!
Trong mắt Thuỷ Thanh Lan loé lên một tia do dự, cô ấy muốn gọi anh ấy lại, nhưng cuối cùng lại không nói gì mà im lặng đi theo Mặc Lôi.
Một đám nhân viên ngó nghiêng xung quanh nhưng không ai dám đi lên ngăn cản.
Nhà họ Mặc đương nhiên là không thể đem ra bàn cân so sánh với nhà họ Tiêu được, nhưng nhà bọn họ cũng không phải thứ có thể dễ dàng chèn ép, xúc phạm được.
“Anh đang tìm tôi?” Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Tiêu Cảnh Nam đẩy An Sơ Tuyết sang một bên rồi bước ra ngoài.
Nghe thấy giọng nói của anh, Mặc Lôi quay người lại, anh ấy không nói một lời mà trực tiếp giơ nắm đấm về phía Tiêu Cảnh Nam.
“Mặc Lôi!” Thuỷ Thanh Lan do dự một lát, sau đó cô ấy vẫn quyết định đứng chặn trước người Tiêu Cảnh Nam, lắc lắc đầu với Mặc Lôi.
“Em mau tránh ra!” Mặc Lôi kéo cô ấy ra, bước vội đến chỗ Tiêu Cảnh Nam, dùng hai tay giữ lấy cổ áo của anh, từng chữ từng chữ đều bị bóp ra khỏi cổ họng: “Này tên họ Tiêu kia, anh có còn là con người không vậy?”
Thuỷ Thanh Lan kéo mạnh cánh tay anh ấy ra, cô ấy nghẹn ngào nói: “Mặc Lôi, anh đừng làm như vậy."
“Anh nói đi, có phải hay không?” Mặc Lôi nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Nam, nước mắt anh ấy bỗng trực tuôn trào như mưa, Mặc Lôi thả lỏng một tay để lau đi chúng, sau đó liền hét lên: “Người phụ nữ anh thích thì được coi là người, còn em gái tôi thì sao, nó không phải là người ư?”
Trong sảnh ngày càng có nhiều người, thậm chí có người còn lén lút chụp lại cảnh bọn họ cãi nhau.
“Đẹp không?” Tiêu Cảnh Nam mặc kệ Mặc Lôi đang nổi giận đùng đùng, anh lạnh nhạt nhìn về phía đám người đang bàn tán xôn xao kia.
Nghe thấy vậy, mọi người nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, không dám chụp nữa.
Vân Mân ưỡn ẹo bước ra khỏi thang máy, hai mắt cô ta lấp lánh như những giọt nước nước: “Làm phiền mọi người hãy xóa hết ảnh và video đi, sau đó đi làm việc của mình đi!”
Đám người kia nhanh chóng rời đi, tuy nhiên vẫn có một số người ngoái đầu lại nhìn theo.
"An Sơ Tuyết bị gãy một chân. Anh đã đánh gãy một chân em gái tôi và tống nó vào tù hai năm! Năm đó, ai đúng ai sai còn chưa rõ, cho dù là em gái tôi sai đi nữa, con bé đã trả giá hết rồi còn gì, tại sao bây giờ anh vẫn chưa chịu buông tha cho nó?” Mặc Lôi xúc động hét lên, nét mặt anh ấy nhăn nhó hết sức.
Tiêu Cảnh Nam hờ hững liếc Mặc Lôi một cái, lạnh giọng nói: “Buông ra.”
“Điều tồi tệ nhất mà em gái tôi gặp phải trong cuộc đời của nó chính là yêu anh mù quáng!” Mặc Lôi siết chặt cổ áo anh, đôi mắt đỏ hoe: “Tiêu Cảnh Nam, tôi hỏi anh, chân Tinh Tinh bị bỏng như vậy có phải là do anh làm hay không?”
An Sơ Tuyết, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, nhanh chóng bước tới, với vẻ mặt lo lắng và tội lỗi: “Anh Mặc Lôi, chuyện này không thể trách anh Cảnh Nam được, là do lúc em mang trà nên, không cẩn thận làm bỏng chân của Mặc Tinh. Em hứa ngày mai em sẽ đến xin lỗi Mặc Tinh, còn tiền chữa bệnh thuốc thang thế nào em sẽ lo cho cô ta hết ạ!”
Bang!
Mặc Lôi buông Tiêu Cảnh Nam ra, ném mạnh xe lăn xuống đất, giễu cợt nói: “Trả tiền chữa bệnh?”
Anh ấy móc ví tiền ra, lấy ra một xấp tiền ném vào mặt An Sơ Tuyết: “Tôi không cần tiền! Số tiền này có đủ chi trả cho tiền chữa bệnh cho cô không? Nếu không đủ, tôi vẫn còn!”
Anh ấy vội vàng lấy ra một đống thẻ ngân hàng từ trong ví, sau đó giơ tay đập tất cả vào mặt An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết xấu hổ quỳ xuống đất, bị chiếc xe lăn đè lên thân dưới, cô ta muốn đẩy xe lăn đi, nhưng lại không đủ sức để đẩy nó ra.
Tiền và thẻ cứ thế tiếp đất và rơi lả tả xung quanh An Sơ Tuyết, khuôn mặt cô ta trở nên nóng bừng, và sự đau đớn về mặt thể xác chẳng là gì so với sự xấu hổ trong lòng cô ta.
Thuỷ Thanh Lan ngăn lại Mặc Lôi vẫn còn đang có ý muốn đánh An Sơ Tuyết lại, cô ấy nhỏ giọng: "Bỏ đi, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, hơn nữa, cô ta cũng bảo là mình sơ y rồi, xin lỗi thì cũng xin lỗi rồi.”
“Em thật sự tin những gì tên què nói?” Mặc Lôi khạc nhổ một phát xuống đất. “Cô ta nói Mặc Tinh tông xe vào cô ta nữa, còn lâu anh đây mới tin!”
An Sơ Tuyết gạt bỏ những tờ tiền đang rơi trên đầu và người của mình, đôi mắt cô ta tối sầm lại khi nghe thấy “người què”.
“Mặc Lôi, anh làm loạn đủ chưa?” Tiêu Cảnh Nam quỳ xuống, nâng xe lăn của An Sơ Tuyết lên, bế cô ta lên rồi lại đặt nhẹ cô ta vào xe lăn.
“Chưa!”
Mặc Lôi nhìn An Sơ Tuyết được Tiêu Cảnh Nam chăm sóc cẩn thận, điều đó khiến anh ấy tức giận đến nổi máu: “Đôi cẩu nam cẩu nữ các người không phải thích làm hại người khác hay sao? Hôm nay còn mưu mô làm bỏng chân em gái tôi, cô ta đừng mong sống yên được với tôi.”
“Mặc Lôi, anh định làm gì…” Đồng tử của Thuỷ Thanh Lan co rút lại, cô ấy còn chưa kịp nói hết lời thì đã thấy Mặc Lôi cầm lấy ấm trà từ người phục vụ đi qua, ném thẳng vào người An Sơ Tuyết.
Ào!
Một nửa lượng nước nóng bị đổ trên mặt đất, nửa còn lại được đổ lên quần âu của Tiêu Cảnh Nam và mu bàn tay của An Sơ Tuyết.
Vết thương của Tiêu Cảnh Nam nhìn không rõ, nhưng mu bàn tay thanh tú của An Sơ Tuyết lập tức đỏ lên, có vài vết phồng rộp rõ ràng. Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt lăn dài xuống theo 2 gò má, khóc không lên tiếng, quả thực khiến người ta không khỏi xót xa, thương hại.
“Cái này…” Thuỷ Thanh Lan mặt xanh mặt đỏ, mở miệng mãi mới nói được 2 từ.
Vân Mân ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó ánh mắt cô ta chuyển từ kinh ngạc sang quan tâm.
"Khi cô ta đổ bình trà lên người em gái tôi, tại sao anh lại không đỡ giúp cho con bé như thế chứ? Hả?”
Gân xanh trên trán Mặc Lôi nhảy dựng lên, ngón tay chỉ Tiêu Cảnh Nam rồi lại di chuyển chỗ An Sơ Tuyết nói: “Cô rót cho em gái tôi một ấm trà nhưng tôi chỉ rót cho cô có một ít, coi như là cô gặp may!”
Nói xong, anh ta nắm lấy tay Thuỷ Thanh Lan rời đi.
Tiêu Cảnh Nam đưa mắt xuống chiếc quần âu ướt đẫm của mình, anh nhẹ giọng nói với Vân Mân: “Tìm hai người ngăn anh ta lại và gọi cho cảnh sát giúp tôi.”
Vân Mân đáp lại một cách ngắn gọn, sau đó lại ưỡn ẹo đi đến chỗ quầy lễ tân giải thích.
“Anh Cảnh Nam, anh đừng gọi cảnh sát.”
An Sơ Tuyết nắm lấy tay áo, lắc lắc đầu, khóe mắt ứ đọng nước: “Anh Mặc Lôi làm vậy chỉ vì tức giận mà thôi. Dù sao cũng là lỗi của em mà. Nếu em cẩn thận chút, không làm đổ trà lên người Mặc Tinh thì làm sao xảy ra chuyện này được!”
Mặc Lôi đã đến trước cổng câu lạc bộ, sau khi nghe xong liền vội vàng chạy lại: “Chết tiệt, tôi đây ghét nhất là loại phụ nữ tâm cơ, lúc nào cũng làm ra vẻ ngây thơ, vô tội!”
Mặc Lôi định nhấc chân đá xe lăn, nhưng Thuỷ Thanh Lan ngăn lại, nhẹ giọng kêu lên: “Mặc Lôi, anh có bớt lại chút được không?”
Mặc Lôi nắm chặt tay, sau đó anh ấy dừng lại động tác, nhìn chằm chằm An Sơ Tuyết, lại khạc một phát xuống đất: “Mẹ nó, đúng là ghê tởm!"
“Anh Mặc Lôi, anh…” Lông mi của An Sơ Tuyết run lên vài cái, cô ta nghẹn ngào không nói nên lời.
Thuỷ Thanh Lan mím môi chặt, cười cười xin lỗi cô ta: “Mặc Lôi đang tức giận nên anh ấy mới làm chuyện vớ vẩn như này. Cô An, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô, xin cô bỏ qua chuyện này, không báo cảnh sát được không?”
“Cứ để bọn họ báo đi, tưởng tôi sợ thật sao?” Mặc Lôi khịt mũi, dùng sức kéo Thuỷ Thanh Lan ra ngoài.
Hai nhân viên bảo vệ mà Vân Mân gọi tới nhanh chóng đến và ngăn họ lại.
Thấy vậy, Thuỷ Thanh Lan lo lắng đến mức định cầu xin Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, nhưng cô ấy lại bị Mặc Lôi ngăn lại.
Tiêu Cảnh Nam từ đầu đến cuối đều giữ nét mặt lãnh đạm như vậy, không có một chút thay đổi nào, nhưng khi anh thoáng nhìn thấy những vết phồng rộp trên tay An Sơ Tuyết, cặp đùi gớm ghiếc của Mặc Tinh lắc lư trong tâm trí anh, nó khiến lông mày anh vô tình nhăn lại.
Anh đi vòng ra sau xe lăn và đẩy An Sơ Tuyết đi.