“Thằng nhóc nhà họ Bùi bắt cóc cháu? Cho nên lần đó cháu chạy ra được, cũng là thằng nhóc nhà họ Bùi làm hả?” Bị tiểu bối An Sơ Tuyết tính kế, lại bị mấy tiểu bối Mặc Tinh, Tiêu Cảnh Nam với cả Bùi Càn liên hợp lừa gạt, ông cụ Tiêu tức không kìm được.
Nghe vậy, Mặc Tinh lắc đầu, giải thích lộn xộn cho Bùi Ngọc Tùng: “Không phải, cái đó, lúc đó cậu Bùi bắt cóc cháu, nhưng sau đó nghe nói cháu mang thai liền thả cháu ra… cái này cũng không tính là bắt cóc, ông đừng trách anh ấy, anh ấy…”
“Im miệng! Không cần nói nữa!” Ông cụ Tiêu bất ngờ gõ mạnh cái gậy xuống đất.
Khi cái gậy tiếp xúc với sàn nhà phát ra một tiếng vang, trái tim Mặc Tinh run lên, mặt tái nhợt không nói thêm câu nào nữa.
“Ba tháng đầu mang thai rất dễ sảy thai, ông à, ông dọa Mặc Tinh như thế nguy hiểm lắm.” Thấy tinh thần Mặc Tinh rất không tốt, dì Chu giận dữ nói.
Ông cụ Tiêu lửa giận ngút trời, nhưng ngại đứa bé trong bụng Mặc Tinh, cuối cùng không có nổi nóng với cô nữa: “Đi về nuôi con cho tốt đi, nếu đứa bé mà xảy ra chuyện gì, cô cũng không cần sống nữa! Cút đi!”
“Dạ dạ.” Mặc Tinh hoảng hốt lên tiếng, cô túm ống tay áo Tiêu Cảnh Nam rồi đi ra ngoài.
Tiêu Cảnh Nam ôm eo cô, ngăn cô lại, anh nhìn ông cụ Tiêu rồi nói: “Ông nội, đầu tiên là Sơ Tuyết bảo Mặc Tinh lừa ông là cô ấy mang thai, rồi lại nói cho ông biết chuyện Mặc Tinh mang thai giả, rõ ràng là muốn mượn dao gϊếŧ người.”
Ông cụ Tiêu đã tin những lời Mặc Tinh nói bảy tám phần rồi, nhưng nghe Tiêu Cảnh Nam nói như vậy, ông ấy vẫn nghi hoặc nói: “Con bé đó, có thể tính được nhiều như vậy à.”
“Ông đã quên thời gian trước ông còn khen cô ta có năng lực, người khác đều không bằng cô ta sao?” Tiêu Cảnh Nam nói: “Huống hồ ông cũng đã biết đầu đuôi vụ tai nạn xe cộ hai năm trước rồi chứ?”
“Sơ Tuyết bắt đầu sắp đặt từ năm mười lăm tuổi, vu cáo hãm hại Mặc Tinh, áp chế cháu, còn tính thái độ của nhà họ Tiêu, nhà họ Mặc và nhà họ An ở trong. Người như thế, có thể tính nhiều như vậy, kỳ lạ lắm sao?”
Vẻ mặt ông cụ Tiêu biến ảo, cuối cùng âm dương quái khí nói: “Cũng chẳng có gì kỳ lạ. Cháu còn tính được cả đám các cô cháu và giám đốc Phong trong kế hoạch, dùng bọn họ để đối phó ông, còn có cái gì là mấy người trẻ các cháu không làm được hả?”
“Ông nội quá khen, nếu không phải là bị ép đến quá gắt, dưới tình huống cấp bách cháu cũng sẽ không đi tìm giám đốc Phong nhờ hỗ trợ.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Ông cụ Tiêu cười giễu một tiếng: “Cháu thật sự cho rằng có mấy người họ bảo vệ cháu, tập đoàn Tiêu Thị đã là của cháu rồi à?”
“Tất nhiên là cháu không dám nghĩ như vậy.” Tiêu Cảnh Nam nói: "Ông đã sống bao nhiêu năm như vậy, ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, cháu có chạy thế nào đi chăng nữa, thì cũng vẫn ở trong lòng bàn tay ông.
Anh nói thì là nói như vậy, nhưng vẻ mặt anh thì rõ ràng là anh không cho là vậy.
Ông cụ Tiêu nhìn anh với vẻ mặt âm trầm, sau đó bất ngờ ho khan.
“Ông à, ông sao rồi?” Dì Chu lo lắng, hai mắt đã có nước mắt.
Ông cụ Tiêu đưa khăn tay lên che miệng, ho khan dữ dội, chưa có trả lời.
“Dì Chu yên tâm đi, trước khi chưa sắp xếp ổn thỏa cho Nhuận Trạch, ông nội sẽ không ra đi đâu.” Tiêu Cảnh Nam thờ ơ nói.
Bốp!
Ông cụ Tiêu cầm một cái cốc ném qua, trùng hợp anh Nam đi qua đúng vào lúc này, cái cốc đập ngay vào mặt anh ta, sau đó mới rơi xuống đất.
“Ông nội hãy kiềm chế tính khí của mình lại đi, như thế không có lợi cho sức khỏe đâu.” Tiêu Cảnh Nam nhắc nhở một câu.
Ông cụ Tiêu cầm chặt khăn tay, sắc mặt tái đi nhiều, khóe miệng còn có tơ máu khả nghi: “Cút! Hai đứa cút ngay cho ông, không có lệnh của ông thì không được phép quay về!”
“Ông nội, ông đừng tức… tức giận, bây giờ bọn cháu đi luôn đây.” Nét mặt Mặc Tinh tràn đầy hoảng hốt, sau đó cô túm Tiêu Cảnh Nam đi ra khỏi phòng khách.
Ông cụ Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, mãi đến khi bóng dáng của hai người biến mất khỏi tầm mắt, ông ấy mới thu lại ánh mắt, cầm khăn tay rồi ho khan.
Ông ấy ho khan một lúc lâu mới dừng lại, khăn tay toàn là máu.
Dù Chu run run nhận chiếc khăn tay toàn máu, bà ấy khuyên: “Ông à, ông quay lại bệnh viện tiếp nhận chữa trị đi.”
“Quay lại bệnh viện tiếp nhận chữa trị, sau đó tóc rụng hết, kết cục cuối cùng vẫn là chết, còn chết không đẹp?” Ông cụ Tiêu hỏi ngược lại.
Dì Chu: “Không phải nói đã nghiên cứu ra thuốc chữa ung thư mới rồi sao? Ông thử đi, có lẽ thuốc này có tác dụng với ông đấy!”
“Thuốc mới chó má! Thử nghiệm lâm sàng xuất hiện vấn đề, đã thu hồi hết rồi! Tôi đã cho bọn họ bao nhiêu tiền như thế, cuối cùng vẫn chẳng nghiên cứu ra cái gì có tác dụng!” Ông cụ Tiêu ném cái gậy lên bàn, sau đó được dì Chu dìu ngồi lên sô pha.
Anh Nam yên lặng đứng một bên, ban nãy cái cốc đập trúng trán anh ta, bây giờ đầu anh ta đã sưng một cục, thoạt nhìn giống mọc một cục trên đầu, trông hơi buồn cười.
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra, cậu điều tra thế nào rồi?” Ông cụ Tiêu hỏi.
Anh Nam: “Không có mang thai, một người tình của cậu năm lại mang thai, nhưng…”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị ông cụ Tiêu ngắt lời: “Nhưng cái gì? Mang thai rồi thì đưa người về đây cho tôi!”
“Mấy năm nay cậu Năm chơi quá nhiều, mệt người, không có khả năng làm cho người ta mang thai.” Anh Nam cúi đầu nói.
Lạch cạch!
Ông cụ Tiêu cầm cái gậy, gõ mạnh lên bàn: “Một đám vô dụng!”
Sơ Tuyết coi ông ta như con dao để sử dụng, thằng nhóc nhà họ Bùi kia cũng dám coi ông ta thành tên ngốc rồi lừa gạt, những người này đúng là lật trời hết rồi!
…
Vết thương trên cánh tay Mặc Tinh không có nghiêm trọng như vậy, nhưng cuối cùng Tiêu Cảnh Nam vẫn đưa cô đi bệnh viện, để cho người ta băng bó lại vết thương cho cô, sau đó lại tiêm thuốc ngừa uốn ván.
Vừa khéo ngày mai là đủ một tuần rồi, Mặc Tinh định đi tìm Lục Ngôn Sầm khám chân, như thế thì ngày mai không cần tới nữa.
“Hồi phục rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi.” Dưới ánh mắt hơi lạnh nhìn chằm chằm của Tiêu Cảnh Nam, Lục Ngôn Sầm cuộn ống quần của Mặc Tinh lên, sờ từng tấc trên bàn chân và đường cong bắp đùi của cô.
Nghe vậy, vẻ mặt Mặc Tinh đã đỡ lo hơn nhiều: “Vậy bác sĩ Lục nghĩ, khi nào thì chân tôi có thể khỏi?”
Chuyện viện trưởng Ứng giúp cô giở trò làm giả đã bị ông cụ Tiêu biết rồi, cô còn không biết phải mở lời nói chuyện này như thế nào đây.
Bác sĩ Lục với cả viện trưởng Ứng đều tốt với cô, giờ viện trưởng Ứng lại bị cô làm liên lụy…
“Với tình hình hiện tại, thì khoảng nửa năm.” Lục Ngôn Sầm cười nhạt: “Chúc mừng cô Mặc.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn chân Mặc Tinh để trần ở ngoài, anh nhíu mày, tiến lên vài bước, muốn kéo ống quần của Mặc Tinh xuống.
“Giám đốc Tiêu vội cái gì?” Lục Ngôn Sầm bắt lấy cổ tay anh, anh ấy mỉm cười nói: “Tôi còn phải châm cứu nữa.”
Nụ cười này thật sự là trông ghét lắm, Tiêu Cảnh Nam nghiêm mặt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bác sĩ Lục kiểm tra và chữa trị như thế này, phải sờ từng tí một.”
“À, thế thì giám đốc Tiêu hơi quê mùa rồi, sau này anh có thể đọc sách nhiều hơn.” Lục Ngôn Sầm thả tay ra, đi lấy kim châm.