Đứng bên ngoài không phải ai khác, chính là Hoắc Trường Uyên...
Anh vẫn mặc bộ vest màu đen, có điều khi ánh đèn hắt lên người anh, lại tạo cảm giác khiến người ta khϊếp sợ.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người nhìn anh, dường như hoàn toàn không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, ánh mắt chớp một cách chậm rãi: "Hoắc tổng, anh có việc gì sao?"
"Sao không gọi tên anh?" Hoắc Trường Uyên cười với cô.
"..." Trái tim Lâm Uyển Bạch run lên.
Đối diện với ánh mắt ấy, cô lập tức quay đi, trong không khí thoang thoảng mùi rượu ập vào mũi, cô bất giác nhăn mặt: "... Anh đã uống rượu?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp mơ hồ.
Có lẽ là mặc nhận rồi, hơn nữa mùi rượu hoàn toàn không thể tảng lờ.
Có điều anh vẫn cầm chìa khóa xe trong tay. Cứ ngang nhiên lái xe đến đây như vậy, cũng không sợ bị bắt sao?
Lâm Uyển Bạch định nói rằng nếu anh không có việc gì thì về đi nhưng không thể bật lên thành tiếng. Chỉ trong vòng mấy giây cô do dự, Hoắc Trường Uyên đã vượt qua cô, thẳng thừng bước vào trong nhà, cô chỉ bật ra được một tiếng: "Này..."
Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, cứ tự nhiên đi vào như không.
Anh không xa lạ với nơi này một chút nào, thẳng tiến vào phòng khách, ngồi xuống sofa, đôi chân lười biếng gác lên nhau, cứ như đang về nhà mình vậy.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, đành tạm thời đóng cửa lại.
Cô rất kháng cự việc Hoắc Trường Uyên xuất hiện trong nhà mình, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, cũng không thể gọi điện báo cảnh sát tới tống cổ anh ra. Cô đứng bứt ngón tay một lúc rồi vào bếp rót một cốc nước nóng.
Khi Lâm Uyển Bạch đi ra, phát hiện chiếc áo vest trên người anh đã được cởi xuống, vắt ngay trên tay vịn bên cạnh.
Còn ánh mắt của anh thì đang quét một vòng sắc lẹm khắp bốn phía, giống như muốn tìm ra chút manh mối gì đó.
Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, đi qua, đặt cốc nước trước mặt anh, sau đó cố tình đi sang sofa đối diện ngồi xuống: "Anh Hoắc, uống xong cốc nước này, mời anh ra về cho... Em cần nghỉ ngơi!"
"Ban nãy là Hoắc tổng, giờ lại anh Hoắc, sao không gọi tên anh?" Hoắc Trường Uyên cầm cốc nước lên, rõ ràng chỉ có nước lọc, anh còn lắc lắc.
"..." Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhíu mày.
Nếu còn gọi tên anh, hình như luôn cảm thấy đang gián tiếp kéo gần khoảng cách giữa hai người, chủ yếu là lại thấy giống lúc trước.
Ngón tay cô bất ngờ bị nắm chặt, cô nhìn thấy yết hầu của anh trượt đi.
Anh đặt cốc nước xuống, một tay chống lên bàn, nửa người trên đổ xuống, đón lấy hơi nước nóng bốc lên nhìn thẳng vào cô: "Lâm Uyển Bạch, em đưa ra đề nghị kết thúc quan hệ với anh, thật sự chỉ vì bà ngoại đã xuất viện, không cần tiền nữa?"
Trái tim Lâm Uyển Bạch chợt đập lỡ nhịp.
"Anh có ý gì..." Hơi thở của cô gấp gáp, có thứ gì giấu sâu trong lòng chỉ sợ sẽ bị vạch trần.
"Ha..." Hoắc Trường Uyên cười khẩy một tiếng, nhớ lại cảnh tượng một nhà ba người lúc trước ở sân bắn, trong mắt anh ánh lên một tia sáng lạnh lẽo: "Muốn gấp gáp kết thúc với anh như vậy, lẽ nào không phải vì muốn sống chung với Yến Phong?"
"Không liên quan tới anh..." Lâm Uyển Bạch mím môi, dường như vừa thở phào nhẹ nhõm.
"Em muốn làm mẹ kế của người ta vậy sao?" Cả ánh mắt và giọng nói của Hoắc Trường Uyên đều lạnh như băng.
Lâm Uyển Bạch run người, buộc phải nghiến răng nhắc nhở: "Cũng chẳng liên quan tới anh!"
Hoắc Trường Uyên đứng phắt dậy, trên người anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở hé hai cúc, cả người đều hướng về phía trước, giống như một con sói chỉ chực ăn mồi.
Bả vai bị nắm chặt, Lâm Uyển Bạch trở nên hoang mang.
Một giây sau, quả nhiên cả gương mặt và bờ môi mỏng của anh đều áp xuống. Cô gấp gáp nghiêng đầu: "Hoắc Trường Uyên, anh uống say rồi!"
"Ha ha..."
Không biết có phải là cuối cùng cô cũng gọi tên mình hay không, Hoắc Trường Uyên khẽ bật cười.
Nhưng anh không hề có ý rời đi, ngược lại càng quá đáng hơn, giơ tay trượt từ mái tóc cô xuống xương quai xanh, giọng nói trầm ổn cũng đồng thời vang lên: "Em đang run rẩy."
Đâu chỉ là run rẩy, Lâm Uyển Bạch có cảm giác từng hơi thở của mình cũng đang run lên.
Ánh sáng trong đôi mắt Hoắc Trường Uyên lúc này quá quen thuộc. Khi ý thức được điều bất ổn, cô gần như lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế định tránh ra xa.
Nhưng đã không kịp nữa. Cô vừa cất bước thì eo đã bị một nguồn sức mạnh cố định, sau đó hoàn toàn bị ném xuống sofa. Không đau, nhưng cảm giác thảng thốt đã hoàn toàn nhấn chìm cô.
Lâm Uyển Bạch bị đè xuống dưới người anh, giương mắt nhìn anh cởi toàn bộ cúc áo sơ mi.
Khi anh chuẩn bị nhào tới thì vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Uyển Bạch đứng người trong giây lát rồi nghe thấy giọng Yến Phong vang lên bên ngoài: "Tiểu Uyển, anh đây, Châu Châu để quên balo ở nhà em rồi!"
Cô còn bàng hoàng hơn cả lúc nãy.
"Tiểu Uyển?" Dường như không thấy cô đi ra, giọng nói ngoài cửa tiếp tục vang lên: "Anh thấy nhà em vẫn còn sáng đèn, thế nên mới lên đây, em ngủ rồi à?"
"Tiểu Bạch Tiểu Bạch, mở cửa nào!" Cùng với đó là giọng nói trẻ con.
Lâm Uyển Bạch hoàn toàn hoảng hồn, không biết nên làm sao mới phải.
Bầu không khí vốn đang căng thẳng bên trong cũng vì tiếng gõ cửa này mà càng thêm bộc phát.
Hoắc Trường Uyên nhìn chằm chằm sự hoảng hốt của cô, bờ môi mỏng ghé vào tai cô: "Anh bỗng nhiên rất muốn biết, nếu để Yến Phong thấy anh ở đây sẽ có biểu cảm thế nào."
Ngay sau đó, anh làm động tác đứng lên định ra mở cửa.
"Đừng!"
Lâm Uyển Bạch sợ hãi lắc đầu.
Thấy anh không màng, cô gần như ôm chặt cánh tay anh, nói giọng van vỉ: "Đừng mà!"
Trước kia từng có chuyện như vậy xảy ra. Lúc đó Tiêu Vân Tranh mang đồ ăn sáng đến cho cô cũng trùng hợp bắt gặp Hoắc Trường Uyên, nhưng nếu là Tiêu Vân Tranh còn đỡ, lại đúng là Yến Phong, hơn nữa còn có Tiểu Châu Châu...
Hoắc Trường Uyên cạy từng ngón tay của cô ra, ngồi xuống bên cạnh.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy, xác định anh không còn động thái nào nữa, mới thở phào.
Cô như lăn xuống sofa, dùng tốc độ nhanh nhất để sửa sang lại quần áo. Sau khi chắc chắn không còn chỗ nào nhăn nhúm, cô mới cầm chiếc balo ở trong góc lên, chạy ra phía cửa.
Cô mở hé cửa ra, Yến Phong vẫn đang giữ tư thế gõ cửa: "Gõ lâu như vậy em mới xuất hiện, anh còn tưởng em ngủ rồi."
"Chưa, ban nãy ở trong bếp không nghe thấy..." Lâm Uyển Bạch chột dạ ngẩng đầu lên.
Tay từ đầu tới cuối vẫn đặt trên nắm đấm cửa, sợ mở rộng quá sẽ nhìn thấy có người bên trong.
"Lúc đi vội vàng quá, thằng nhóc này lúc nào cũng quên cái nọ quên cái kia!" Yến Phong mỉm cười đón lấy ba lô. Chẳng mấy chốc, anh ấy phát giác ra điều bất thường, bèn quan tâm hỏi: "Tiểu Bạch, không sao chứ? Sắc mặt của em trông không tốt lắm!"
"Em không sao, không sao..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, thanh âm thậm chí có phần gấp gáp: "Anh Yến Phong, không còn sớm nữa, anh mau đưa Châu Châu về nghỉ ngơi đi!"
Mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của Yến Phong, cô chỉ muốn đối phương khẩn trương rời đi.
Nhưng chuyện Lâm Uyển Bạch sợ hãi vẫn cứ xảy ra.
Có tiếng bước chân vững vàng và một cái bóng ập xuống, sau đó là giọng nói của đàn ông đột ngột cất lên: "Sao lâu quá vậy?"
Cũng giống như sự xuất hiện của anh vậy, bất ngờ và đương nhiên.
Yến Phong suýt nữa làm rớt con trai, cho dù cố gắng bình tĩnh đến đâu, giọng nói cũng pha chút run rẩy: "Hoắc tổng?"
"Thì ra là anh Yến." Khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của Hoắc Trường Uyên lúc này nhuốm vẻ uể oải, thậm chí còn có chút chậm chạp, ngữ khí bâng quơ: "Hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, anh làm động tác quay người đi vào nhà.
Giống như một chủ nhân nam của căn nhà này vậy, chỉ là nghe thấy tiếng gõ cửa nên qua xem một chút.
Cổ họng Lâm Uyển Bạch căng ra, hàm răng nghiến lại như sắp cắn nát tới nơi.
Nhất là khi thấy ánh mắt khó tin của Yến Phong khi nhìn cô.
Với tình huống này, cô không giải thích được gì dù chỉ nửa câu, bởi vì Hoắc Trường Uyên xuất hiện trong nhà mình, áo sơ mi hơi hé mở, trên l*иg ngực còn ẩn hiện những dấu vết của một màn giằng co, những gì hiện ra trong đầu chỉ có mờ ám.
"Không cần đâu, có lẽ tôi mới là người quấy rầy." Cả biểu cảm và giọng nói của Yến Phong đều hơi cứng đờ lại.
Cậu nhóc dường như cũng không ngờ được cảnh tượng này, từ đầu tới cuối chỉ úp mặt vào lòng Yến Phong không lên tiếng.
Anh ấy hơi nâng thằng bé lên, rồi xách cặp quay người đi từng bước xuống nhà. Sau vài tầng có phần hỗn loạn, anh ấy bắt đầu hối hận tại sao mình quay trở lại.
Tiếng bước chân trên hành lang dần biến mất, Lâm Uyển Bạch chỉ biết đứng đờ ra đó như khúc gỗ một lúc rất lâu, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.
Cuối cùng, khi Yến Phong quay người, tặng cho cô một ánh mắt, mọi thất vọng bên trong như một con dao sắc lẹm phóng thẳng về phía cô.
"Nhìn gì chứ, đã đi mất dạng rồi!"
Ngọn đèn cảm ứng vừa tắt đã lại bật sáng cùng giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Hoắc Trường Uyên kéo giật cánh tay cô, một giây sau, cô hất ra thật mạnh.
Anh bỗng chốc nheo mắt lại, một lần nữa kéo tay cô, nắm chặt, không cho cô cơ hội giằng ra nữa.
Lâm Uyển Bạch không thoát được khỏi sự kiểm soát của anh, nhưng ánh mắt thì lườm anh rất dữ, giống như một lột da anh vậy. Sự ấm ức dâng trào trong lòng nhấn chìm cô: "Hoắc Trường Uyên, anh cố tình!"
"Em sợ họ biết quan hệ của chúng ta đến vậy sao?" Hoắc Trường Uyên vẫn đang cố nhịn cơn giận, nghiêm mặt hỏi.
"Anh chẳng hiểu gì cả!" Lâm Uyển Bạch cắn răng.
"Ha..." Hoắc Trường Uyên cười khẩy, nói khó nghe như một lưỡi dao: "Vậy thì đã sao. Em cũng là người tôi từng ngủ."
Không có gì bất ngờ, Lâm Uyển Bạch bị thương bởi lưỡi dao đó, mặt bỗng chốc trắng bệch, chỉ cảm thấy trái tim lạnh ngắt.
Việc này cô dĩ nhiên sẽ không quên...
Nếu không phải vì xảy ra đêm ngoài ý muốn đó trước, sau đó lại bán đứng bản thân, khi gặp lại Yến Phong, cô cũng không khó mở lời đến vậy.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, dường như cũng ý thức được câu nói của mình không ổn. Anh cũng chỉ gượng gạo một chút, khi lên tiếng lần nữa ngữ khí còn âm u hơn: "Em không muốn đi theo tôi đến vậy, chẳng qua là muốn làm mẹ kế của người ta sao?"
Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại.
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cô cố gắng kiềm chế sự kích động muốn gào rú lên với anh, cất giọng run rẩy: "Hoắc Trường Uyên, tôi nói lại lần cuối cùng, quan hệ của chúng ta kết thúc rồi! Tôi hy vọng từ nay về sau hai chúng ta không còn liên quan với nhau nữa!"
Lần này là Hoắc Trường Uyên hất mạnh cô ra.
Anh sải bước đi vào trong, nhưng không ở lại quá lâu, mấy giây sau đã trở ra, trong tay cầm theo áo vest, một người toàn mùi khó chịu lướt ngang qua cô.
Lâm Uyển Bạch gần như đóng cửa trong vô thức rồi khóa chặt.
Trở về giường, cô kéo chăn kín mít.
Thật mệt mỏi.
...
Suốt một tuần sau đó, Lâm Uyển Bạch sống chẳng ra sao.
Cô bạn thân Tang Hiểu Du chạy đi du lịch, ngay cả một người để tâm sự cũng không có. Khoảng thời gian này cô cũng không dám chủ động liên lạc với Yến Phong, cho đến tận Chủ Nhật khi cô đang nằm như chết trôi ở nhà thì có người gõ cửa.
Bây giờ Lâm Uyển Bạch hơi ám ảnh với những tiếng gõ cửa, cô do dự nhích dần ra phía cửa.
Cô bò lên mắt thần, khi nhìn rõ người bên ngoài bấy giờ mới chết sững. Cô mở cửa từ từ có phần run sợ.
Giống như buổi sáng tuần trước, bên ngoài có Yến Phong và Tiểu Châu Châu, vẫn xách theo một túi đồ mua từ siêu thị.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, sau khi bước vào, Yến Phong xách mọi thứ vào bếp, bắt đầu bận rộn. Vì theo quân đội đã lâu, động tác của anh còn nhanh chóng và gọn ghẽ hơn cô nữa.
Buổi chiều là lúc nắng mãnh liệt nhất, trong phòng đâu đâu cũng có mùi thơm.
Có điều sau khi Lâm Uyển Bạch ngồi xuống thì lập tức thấp thỏm bất an. Quả nhiên không bao lâu sau khi bữa cơm bắt đầu, Yến Phong đang gắp thức ăn chợt khựng lại.
"Tiểu Uyển, anh vẫn luôn cho rằng em và Hoắc tổng chỉ có quan hệ công việc." Nói tới đây, Yến Phong hơi ngừng lại, nhíu mày rõ ràng: "Có điều em không nên giấu anh, khiến anh có cảm giác bị làm thằng ngốc lừa gạt, xoay vần."
"Em xin lỗi..." Lâm Uyển Bạch cắn môi cúi đầu.
Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ sẽ nhìn thấy sự hụt hẫng và chán ghét trong đó, thậm chí là ghê tởm...
"Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?" Yến Phong lại hỏi.
Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, đáp lại một câu rất khẽ: "Bọn em đã không còn quan hệ nữa rồi..."
"Tiểu Uyển, nếu em không muốn nói, anh sẽ không làm khó." Yến Phong thấy vậy, những lời vốn dĩ treo bên miệng đều được nuốt xuống, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: "Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với anh."
"Vâng..." Chóp mũi Lâm Uyển Bạch hơi cay cay.
Anh luôn là như vậy, dù xảy ra chuyện gì đều ôn hòa như thế, không nỡ mắng cô dù chỉ một câu.
Vì bàn luận tới Hoắc Trường Uyên nên bầu không khí có vẻ kỳ lạ hơn nhiều, cho tới khi thằng nhóc không nhịn được nữa lấy đũa gõ vào bát, bĩu môi với cô: "Tiểu Bạch, vì sao cô không dỗ con! Không thấy con cũng ghen tỵ sao!"
Trái tim nặng nề của Lâm Uyển Bạch trong phút chốc nhẹ nhõm hẳn.
Chập tối, Yến Phong còn có việc, hơn ba giờ chiều đã dẫn con trai ra về. Thằng nhóc được dỗ dành trước khi về còn ngượng ngùng thơm cô một cái.
Tiễn bố con họ về, Lâm Uyển Bạch trở về giường nằm thẳng cẳng, mới đó di động đã rung lên.
Cô mở ra xem, là một tin nhắn thông báo tự động của ngân hàng.
Khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, Lâm Uyển Bạch ngồi bật dậy khỏi giường. Không phải thứ gì khác, chính là thông báo có tiền đổ vào tài khoản. Cô kiểm tra kỹ từng chữ số không đằng sau. Hai trăm ngàn tròn, không nhiều cũng không ít.
Mà tấm thẻ này chính là thẻ mà Hoắc Trường Uyên đưa cô khi trước.
Lâm Uyển Bạch cầm di động đi tới bên giường, chiếc thẻ ngân hàng đang nằm yên lặng bên trong ngăn kéo.
Trong tầm mắt, trên tấm gương trang điểm bên cạnh ngoài hiện rõ khuôn mặt mím môi của cô ra thì còn soi vào chiếc chìa khóa nhỏ đung đưa trên xương quai xanh, kim cương sáng lấp la lấp lánh.
"Sau này đi tới đâu cũng bắt buộc phải đeo!"
"Lúc nào cũng phải đeo nó lên cổ!"
"Tắm rửa cũng không được tháo xuống!"
...
Giọng nói bá đạo của người đàn ông vang bên tai hết lần này đến lần khác, chữ nào chữ nấy đều rất rõ ràng.
Lâm Uyển Bạch bất giác nhớ tới lần trong nhà vệ sinh đó. Anh kéo cổ áo của cô ra, ngón tay khẽ gẩy chiếc chìa khóa lên và nói: "Thật ngoan".
Hít sâu một hơi, cô cầm chiếc thẻ ngân hàng lên, đồng thời tháo sợi dây chuyền xuống.
...
Thứ Hai, Lâm Uyển Bạch tranh thủ giờ nghỉ trưa bắt xe tới Hoắc Thị.
Từ cửa xoay đi vào, tới trước quầy lễ tân sang chảnh, bên trong là một nhân viên cô chưa gặp bao giờ.
"Chào cô, phiền cô một chút, tôi muốn tìm Hoắc tổng."
~Hết chương 99~
*Spoil: "Tôi có thể dùng một vài thủ đoạn ép buộc em tiếp theo theo tôi, chỉ là tôi không muốn làm vậy nữa."