Trong phòng VIP rầm rĩ những tiếng yêu cầu hát. Khi di động vang lên, Lâm Uyển Bạch phải đi tít ra tận đầu hành lang mới bắt máy.
Ở đầu kia điện thoại có vẻ vừa kết thúc công việc, có tiếng gập tài liệu lại: "Bệnh viện hay là nhà, tôi qua đón em."
Vẫn là những yêu cầu thẳng thừng như trước.
Lâm Uyển Bạch cắn môi: "E là không được rồi..."
"Nguyên nhân!" Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng.
"Hôm nay các đồng nghiệp trong phòng tụ tập, vừa ăn xong, giờ chúng tôi đang đi hát..."
"Còn bao lâu nữa thì kết thúc?"
"Vừa mới tới đây chưa lâu, chí ít cũng phải 11 giờ!" Lâm Uyển Bạch nhìn đồng hồ trả lời xong bèn ngừng lại một chút: "Mọi người đều chơi rất vui vẻ, bây giờ đi về có vẻ không thích hợp lắm. Hơn nữa đây là hoạt động tập thể đầu tiên tôi tham gia từ sau khi đến công ty... Hay là tối mai tôi đến nhé?"
Trước kia tan làm xong, cô toàn phải tới PUB làm việc ngay, cuối tuần cũng được sắp xếp công việc đầy ắp, bất kỳ hoạt động ăn uống tụ tập nào cô cũng chưa từng tham gia.
Lần này cuối cùng cô cũng có cơ hội, cô không muốn ra về giữa chừng.
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên không nói là được hay không được, anh chỉ im lặng hai giây rồi hỏi: "Quán Karaoke nào?"
"Quán bên bờ sông, cạnh nhà hàng Hữu Nghị." Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời.
"Tôi biết rồi." Nói xong câu này, Hoắc Trường Uyên ngắt máy.
Lâm Uyển Bạch nhìn màn hình di động đen xì, như vậy chắc là anh đồng ý rồi chăng?
Nhún vai, cô quay trở lại phòng kín. Đã có đồng nghiệp nào đó hăng say hát rồi, chạy chân trần tới bàn uống nước lắc hông lắc mông.
Lâm Uyển Bạch học cách chơi trò tung xúc xắc với đồng nghiệp, đang chơi vui vẻ thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, người bước vào là vị quản lý ban nãy đi vệ sinh, nét mặt anh ta sáng bừng lên: "Các vị, mọi người mau xem ai đến đây!"
Nói rồi, anh ta kích động nghiêng người sang bên cạnh, xuất hiện một hình bóng cao lớn.
Lâm Uyển Bạch lập tức ngây người.
Bộ áo vest đen được cắt may chuẩn chỉnh, chiếc sơ mi trắng, hai màu sắc không bao giờ thiếu, thứ đồ trang trí duy nhất trên người có lẽ là chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay.
Ngũ quan cương nghị nhưng không thô lỗ trông cực kỳ rắn rỏi, biểu cảm tựa hồ lúc nào cũng mang một vẻ tảng lờ người bên cạnh, khiến người ta không dám tùy ý tiếp cận, nhưng cũng lại toát ra một sức hấp dẫn lạnh lùng, độc đáo.
"A! Hoắc tổng!"
Đã có người không kìm được, kêu lên những tiếng khẽ khàng.
Bởi vì có dự án hợp tác với Hoắc Thị, lại là bộ phận chịu trách nhiệm chính nên không ai không biết Hoắc Trường Uyên.
Quản lý đã có chút men rượu trong người, lúc này lại càng kích động hơn: "Đúng là không có duyên không thành bạn! Gặp được Hoắc tổng ở đây, hơn nữa anh ấy còn nể mặt qua ngồi với chúng ta nữa!"
Quân xúc xắc trong tay còn chưa được Lâm Uyển Bạch đặt xuống đã bị người ta đẩy vào góc trong cùng của sofa.
Còn Hoắc Trường Uyên đã được mọi người đón tới một vị trí trung tâm nhất như một ngôi sao lớn. Quản lý niềm nở ngồi bên cạnh, cầm rượu và ly thủy tinh phục vụ.
"Rượu thì tôi xin phép không uống, vì còn lái xe." Hoắc Trường Uyên xua tay.
"Được, vậy Hoắc tổng uống chút nước ngọt đi!" Quản lý vội nói.
Còn chưa được căn dặn đã có một đồng nghiệp nữ giành giật đưa nước cho anh.
Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi: "Cảm ơn."
Hai chữ rất hờ hững, nhưng đủ để khiến cô gái kia đỏ mặt.
Lâm Uyển Bạch lướt một vòng nhìn toàn bộ các cô đồng nghiệp nữ đang nịnh nọt ngồi vòng quanh sofa, trong lòng bất chợt có cảm giác không vui vẻ.
Ai bảo là hồng nhan họa thủy chứ?
Hoắc Trường Uyên bình thản nhìn qua rồi nói một câu: "Có tôi ở đây mọi người cũng đừng bó buộc, cứ tiếp tục đi!"
Sau câu nói của anh, cả phòng mới lại bùng cháy.
"Còn ai chưa hát nhỉ, khẩn trương chọn một bài đi!"
"Tiểu Lâm có phải vẫn chưa hát không?"
Thấy micro được đưa về phía mình, Lâm Uyển Bạch vội xua tay: "Bỏ đi, tôi hát không giỏi lắm..."
"Đừng mà, cô xem mọi người đều hát cả rồi, còn cô thì chưa hát bài nào cả!" Quản lý vẫn còn tưởng rằng cô ngại.
Mọi ánh mắt đều tập trung về phía này, Hoắc Trường Uyên cũng liếc sang, ngữ khí mang theo chút châm chọc: "Tôi cũng thấy là thôi đi."
Trước kia cô đã có trải nghiệm ca hát trước mặt anh nên nói như vậy cũng không có gì phải ngại.
Có điều, nhìn những tiếng cười nũng nĩu phối hợp của các cô đồng nghiệp bên cạnh anh, bỗng dưng, Lâm Uyển Bạch lại rất để tâm.
Giống như đang hờn giận ai đó, cô đón lấy micro: "Thật ra tôi biết hát kinh kịch..."
"Hí khúc?" Quản lý kinh ngạc.
"Ở đây có điệu khúc Hoàng Mai thật này!"
Bên kia đã có những đồng nghiệp tốt bụng chọn giúp cô bài "Ai ngờ lại đỗ Trạng nguyên bảng vàng", hơn nữa còn chọn đoạn đặc biệt.
Là một đoạn khá quen tai của nữ phò mã. Nhạc dạo vang lên, Lâm Uyển Bạch có hối hận cũng không kịp nữa, đành nhìn lên màn hình và hát.
Điệu khúc kết thúc, cả phòng im phăng phắc.
Lâm Uyển Bạch có hơi ngượng ngập, những tưởng sẽ giống như lần trước.
Quay lại, cô bỗng phát hiện mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt sửng sốt, không biết là ai vỗ tay trước, lập tức tiếng vỗ tay kéo thành tràng dài.
"Tiểu Lâm, không nhìn ra đấy, cô còn có tài lẻ này!"
"À, mọi người chê cười rồi..."
Lâm Uyển Bạch thực sự chưa bao giờ nổi bật như vậy, vội vàng nhường lại micro cho đồng nghiệp. Lúc ngồi xuống, cô len lén nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, thấy anh cũng đang nhìn mình chăm chú, cô vội vàng quay đi, nhưng trái tim thì bỏng rẫy.
...
Khi kết thúc buổi chơi ra về, Lâm Uyển Bạch lề mề đi sau cùng.
Bước ra khỏi cánh cửa kính, quả nhiên nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đỗ ở đó, cô đi qua kéo cửa xe ra.
Hoắc Trường Uyên khởi động xe, men theo con đường chính đi khoảng hai, ba cây số. Rồi anh bất ngờ đánh lái sang phải, không lâu sau thì dừng hẳn. Trong tầm mắt là bờ sông cuồn cuộn, còn có thể nhìn thấy cây cầu bắc qua sông sáng rực ánh đèn.
Lâm Uyển Bạch không hiểu, đang định hỏi thì cũng đồng thời nghe thấy anh nói: "Hát lại bài Hoàng Mai ban nãy cho tôi nghe một lần nữa đi."
"Ở đây hả?" Cô kinh ngạc.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày. Một lát sau cô vẫn thấy dáng vẻ kiên nhẫn chờ đợi của anh.
Cô liếʍ liếʍ môi, rốt cuộc vẫn ngượng nghịu lên tiếng hát: "Ta thi trạng nguyên nào phải vì hư danh, ta thi trạng nguyên nào mong làm quan lớn, chỉ vì Lý công tử đa tình, phu thê ân ái, hoa đẹp, trăng tròn mà thôi..."
Hai chữ cuối được cô kéo ra thật dài, bỗng chìm nghỉm trong nụ hôn bất ngờ của Hoắc Trường Uyên.
Khi buông ra, anh vẫn còn tựa trán mình vào trán cô, ánh mắt sâu xa: "Ai dạy em vậy?"
"Mẹ tôi dạy..."
"Ừm." Yết hầu của Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống, ép cô nhìn vào mình: "Sau này chỉ được hát cho một mình tôi nghe thôi."
Lâm Uyển Bạch nhăn mặt vì sự bá đạo thường xuyên của anh.
"Nghe rõ chưa?" Hoắc Trường Uyên hạ giọng.
"Nghe rõ rồi." Cô vội vàng ngoan ngoãn.
Lâm Uyển Bạch thấy canh không có dấu hiệu ngồi dậy, vẫn đè nửa người lên cô, hơn nữa còn giơ tay thò vào hộc đựng đồ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Cô nhìn chằm chằm chiếc hộp, nuốt nước bọt: "... Anh định làm gì?"
"Em nói xem?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Tôi không biết..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên rút ra một chiếc: "Xe chấn.""
Xe... Xe chấn.
Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt...
~Hết chương 67~