Chương 9

Bar Roxana.

Thế Thiệu Vũ khoé môi khẽ nhấm nháp ngụm rượu, hai chân hắn vắt chéo, dáng vẻ cực kì nhàn nhã.

"Thiệu Vũ, hôm nay nhìn cậu vui thế? Có việc gì vui à?! Chúng ta là bạn mà, vẫn nên chia sẻ niềm vui cho nhau thì hơn!"

Nhậm Tống có chút khó hiểu, rõ ràng anh ta và hắn chơi với nhau khá lâu, vậy mà anh ta còn chưa từng chứng kiến hắn vui vẻ đến nhường này đâu. Thế Thiệu Vũ mà anh ta quen không lạnh lùng thì cũng nhạt nhẽo.

"Lắm chuyện."

Đáp lại anh ta chính là hai chữ sáo rỗng.

Nhậm Tống hệt như bị dội một gáo nước lạnh thẳng thừng vào mặt, anh ta khinh bỉ hừ lạnh.

"Đúng là... tôi cảm giác cậu cũng không chào đón tôi cho lắm, thôi thì..."

"Cậu phắn đi."

"Thế Thiệu Vũ, cái tên này!"

Nhậm Tống tức giận dậm chân, anh ta hậm hực rời khỏi phòng bao. Tên này có vấn đề thật rồi!

Còn lại duy nhất Thế Thiệu Vũ trong phòng bao, hắn nhếch mép, định bụng lát nữa sẽ đến với cô gái nhỏ. Cửa phòng bao chợt mở, Daisy một thân váy body ôm sát quyến rũ đi vào, bộ ngực đẫy đà đầy đặn khẽ rung nẩy giữa không trung. Hôm nay cô ta đặc biệt tỉ mỉ trang điểm, hơn hết thân thể lại còn vô tri vô giác lồ lộ phơi bày ba vòng, cô ta không tin Thế Thiệu Vũ sẽ không có phản ứng. Huống hồ, cô ta còn đánh úp bỏ thuốc vào rượu của hắn.

"Thiệu Vũ..."

Cô ta yêu kiều gọi, đôi chân thon dài kiêu sa đi đến ghế sa lông Thế Thiệu Vũ đang ngồi, tiếng giày cao gót thâm thuý va chạm với sàn nhà tạo nên một dãy thanh âm cộc cạch đinh tai.

"Ai cho cô vào đây?"

Thế Thiệu Vũ nhíu mày, chán ghét quan sát cô ta, đáy mắt chẳng có lấy một tia hứng thú. Có vẻ đối với phụ nữ, hắn hoàn toàn đã mất cảm giác, ngoại trừ cô gái nhỏ kia, Giai Hân của hắn.

"Em vào không được sao? Anh chẳng lẽ quên khoảng thời gian khi trước chúng ta từng mặn nồng..."

Daisy uỷ khuất cắn môi, bộ dáng yếu ớt.

"Daisy, cô cút đi!"

"Chậc, nghe qua thật là tuyệt tình. Thiệu Vũ à, anh quên tình trạng chính mình hiện tại rồi..." Daisy nhếch môi, thân thể cô ta nhũn đi, trực tiếp như có như không ngả vào ngực Thế Thiệu Vũ, bầu ngực điên đảo cố ý ma sát.

"Cô, khốn kiếp! Cô bỏ gì vào rượu của tôi?!!" Hắn rít từng chữ qua kẽ răng, đại não căng cứng, con ngươi dấy đầy tia máu cuồng bạo. Khốn kiếp, cô ta dám cho xuân dược vào rượu.

"Còn là cái gì nữa... Thiệu Vũ, cứ để em giúp anh giải quyết!"

Daisy bạo dạn cầm tay hắn lên, trực tiếp đặt vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể chính mình. Ngay tức khắc, Thế Thiệu Vũ mạnh bạo đẩy cô ta xuống đất, sắc mặt phức tạp. Bụng dưới hắn cồn cào nóng bức, hạ bộ trướng bẩy phát điên.

"Tôi bảo cô cút, còn không mau cuốn xéo nhanh đi! Đồ đàn bà điên."

"Thiệu Vũ..."

Daisy hoàn toàn không cam tâm, vốn cô ta đã tỉ mỉ sắp xếp tất thảy, vậy mà mọi việc lại đi ngược theo chiều nghĩ của cô ta. Thế Thiệu Vũ, hắn tại sao lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy?

"Đừng để tôi đá cô ra khỏi đây!"

Hắn bực dọc đứng dậy, lòng bàn tay nắm chặt thành quyền, mặc cho đỉnh đầu đang không ngừng rung chuyển, hắn tức tốc chạy đến bãi đậu xe, rất nhanh sau đó, tiếng động cơ ô tô cơ hồ vang dội inh ỏi đến chói tai.

Đại não hắn chỉ còn duy nhất một ý nghĩ --

Hân Hân...

Thế Thiệu Vũ lao vùn vụt trong màn đêm đen kịt, đôi con ngươi u ám. Phút chốc chiếc Rolls-Royce đã dừng đến dinh thự Vũ Gia, hắn gần như không chút nghĩ suy mà theo quán tính trèo lên tường, động tác mạnh mẽ cùng dứt khoát chui vào khoang cửa sổ. Hắn suy tư nhìn thân ảnh mảnh mai trên giường.

Cô gái nhỏ có vẻ đã ngủ, điều này lại càng khiến hắn áp lực. Vốn cũng không muốn quấy rầy cô, chỉ là liều lượng thuốc người phụ nữ kia cho vào quá nhiều, hắn căn bản nhịn không được. Hắn thề với lòng chắc chắn sẽ quay lại tính sổ cô ta.

Bước chân hắn khựng lại, l*иg ngực tắc nghẽn, hơi thở nam tính bất tri bất giác trở nên trầm đặc khản đυ.c. Nhìn đến dung nhan tuyệt sắc đang yên ắng ngủ trên giường kia, hắn thật sự không nỡ dày vò cô, chiếm tiện nghi của cô. Người con gái hắn yêu, hắn không muốn thương tổn cô, để rồi cô tiêu cực suy nghĩ theo hướng khác. Hắn yêu cô, chẳng phải là vì thoả mãn thể xác hay tìиɧ ɖu͙©, hắn chỉ mong cô đừng nghĩ hắn như bao gã đàn ông khốn kiếp khác.

Nếu nói hắn như những gã đàn ông khác thì hắn cư nhiên vẫn thừa nhận, đó là khi trước, quả thực lúc ấy trong mắt hắn không có lấy một ai, mà hắn cũng chỉ dựa vào thỏa mãn thân thể còn tâm hồn thì không, vĩnh viễn không! Yêu sao, trong từ điển của hắn không đề cập đến. Chỉ là, lúc này thời thế đã khác, một kẻ đồϊ ҍạϊ như hắn rốt cuộc cũng biết yêu, cũng hiểu yêu là gì, là thế nào!

Hắn bước chân nhè nhẹ đi đến, khoé môi khẽ nhích. Hắn ngồi trên giường, đáy mắt dấy lên tia thương xót. Tay Thế Thiệu Vũ khẽ vén lọn tóc mềm mại của Giai Hân, hắn nuốt nuốt nước bọt.

Cô gái nhỏ nhíu mày, cơ hồ đã nhanh chóng nhận ra bầu không khí khác thường. Thế Thiệu Vực như bị điện giật, lòng bàn tay hắn cứng nhắc dừng lại.

Giai Hân quả thực bị một màn trước mắt làm cho ngây ngất, trời cũng đã khuya, hắn đến đây làm gì chứ?

Cô khẽ khàng nhìn hắn, nói bằng giọng mũi thều thào. Những ngày này tiết trời trở nên lạnh hơn, cơ địa nhạy cảm như cô cũng không tránh khỏi việc nghẹt mũi ho khan.

"Anh... anh, sao lại ở đây?"

"Hân Hân."

Thế Thiệu Vũ kéo cô vào l*иg ngực chính mình, rất nhanh đã cảm nhận được xúc cảm ấm áp cùng hương thơm đặc trưng của người con gái. Nhưng rồi, hắn mới ngộ tỉnh, thanh âm của cô rõ ràng đã lệch đi một tầng.

"Sổ mũi rồi?"

Hắn nhíu mày, sắc mặt âm u xám xịt. Hắn biết, sổ mũi chỉ là thứ bệnh nhẹ, vài ngày sẽ khỏi. Thế nhưng, đối với Giai Hân, với người con gái hắn yêu, cô dù có thế nào thì cũng khiến hắn thật sự sốt ruột. Tay hắn siết chặt lấy vòng eo thon của Giai Hân, đầu gục xuống.

"Em không sao đâu, ngày mai sẽ hết!"

Giai Hân cúi đầu ngượng cười, cô biết, hắn là đang lo cho cô. Đối với việc này, bản thân cô cảm thấy rất hạnh phúc. Cô không tưởng bở, phía sau vẫn còn có một người yêu chiều cô, lo lắng cô.

"Hân Hân... Hân Hân... Giai Hân -"

Hắn liên tục lẩm bẩm tên Giai Hân, một lần rồi hai lần, như một thói quen và quy luật tự nhiên. Cảm nhận được luồng khí nóng xông thẳng lên ngực trái, ấn đường hắn bắt đầu nhiễu xuống mồ hôi. Phát tác.

"Em ở đây. Em không đi đâu mà."

Cô nằm gọn trong lòng hắn, tay trúc trắc vỗ lưng hắn, nhỏ giọng nói. Giờ khắc này, thật sự êm đềm, êm đềm đến mức một cơn sóng dội vào cũng đủ khiến tất thảy tan tành.

"Anh biết, anh biết em ở đây, em đang ở ngay bên cạnh anh."

Hắn khàn giọng trả lời, rồi mù mịt ịn lên môi Giai Hân một nụ hôn, sự mềm mại của cánh môi anh đào khiến hắn như chết đứng, máu huyết trong người thô bạo sôi sục chảy ngược. Hắn cuồng nhiệt mυ"ŧ mát đầu lưỡi Giai Hân, tiếp đến cạ cạ vào hàm răng tinh xảo, đầu lưỡi linh động khẽ đảo lộn một vòng khoang miệng ướŧ áŧ.

"..."

Giai Hân ú ớ trong vòm họng vài tiếng, cô chống tay lên ngực Thế Thiệu Vũ, mi mắt buông lỏng mặc người đàn ông ngang tàn chiếm đoạt.

Thế Thiệu Vũ gấp gáp thoát y cho cả hai, bờ môi lành lạnh căn bản chưa từng rời khỏi Giai Hân dù chỉ một phút. Hắn mất tự chủ cuồng dã hôn xuống cần cổ nõn nà, sau đó dùng lực miết mạnh. Hài lòng nhìn đến lãnh thổ đã bị chính mình đánh dấu, hắn nhếch mép.

"A..."

Giai Hân nấc nghẹn, hai tay chủ động quấn lên cổ hắn, nháy mắt mê man. Thế Thiệu Vũ bắt đầu tập kích các điểm nhạy cảm khác, hắn chụp lấy đôi gò bồng điên đảo mà xoa bóp ái muội. Đầu ngón tay day nhẹ đỉnh ngực, sau đó nắm lấy, tà mị kéo mạnh.

Hai quả đào trơn tru bồng bềnh rung rẩy giữa không trung, một khung cảnh hoan toàn mê người. Thế Thiệu Vũ không ngoại lệ, cộng với xuân dược đang không ngừng phát tác khiến cho thú tính của hắn ngày càng dâng cao. Hắn nâng niu mài dũa một bên nhũ hoa, đùa cợt khiến nó se cứng.

"Ư... ah."

Giai Hân khẽ nỉ non, cô cắn môi, quật cường không để tiếng rêи ɾỉ phát ra. Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, Thế Thiệu Vũ đột ngột không báo trước mà miết mạnh nhuỵ hoa hồng tưởi, kịch liệt ma sát.

"Anh... đừng đùa... ah!"

Vô tri vô giác bị tập kích, Giai Hân vốn không chống cự nổi, cô thở dốc níu lấy drap giường trắng xoá, gò má theo phản xạ có điều kiện mà ửng hồng. Cảm giác bên dưới nơi kín đáo đang không ngừng co rút chặt chẽ khít khao, sự bất thường này khiến Giai Hân càng thêm khô khốc cạn kiệt. Cô cấu lấy tấm lưng rắn rỏi của người đàn ông, đôi môi căng mọng hé mở. Não Thế Thiệu Vũ như bị ai đó kí©h thí©ɧ, con ngươi hắn dần được bao bọc bởi lớp sương mù dày đặc, tiếp đến là tơ máu ghê rợn.

Hắn nhếch mép, điệu bộ vô lại cúi thấp người. Hắn ngậm một bên hoa đào, triền miên mυ"ŧ mát. Thớ thịt nhỏ mềm mại chạy loạn vào khoang miệng nam tính, đầu lưỡi linh động của Thế Thiệu Vũ vừa gẩy vừa kịch liệt chà sát, tựa hồ trêu chọc.

"Hưʍ... ah! Thiệu Vũ... đừng!"

Giai Hân kinh hoảng giật nẩy mình, nơi cơ thể câu hồn hệt như từng chút trào dâng các loại kɧoáı ©ảʍ phiến diện. Ngực cô gái nhỏ phập phồng lên xuống, cô biết, hắn đây là cố tình, là cố tình trêu đùa cô.

Gò bồng bị kí©h thí©ɧ đến ướt đẫm nước bọt, sự nhồn nhột lan tỏa từ đỉnh đầu đến chân. Giai Hân thở hổn hển vặn vẹo người, cổ họng ư ử vài tiếng.

"Ư... ah."

Thế Thiệu Vũ tốc độ ngày càng gia tăng, hắn nhanh nhẹn dùng lưỡi đẩy đẩy đầṳ ѵú, tay kia không hề rảnh rang mà ôm trọn bầu ngực còn lại xoa bóp nhào nắn.

Hắn đột nhiên dừng lại mọi động tác, môi bạc mỏng dán lên vành tai Giai Hân, khẽ liếʍ.

"Ưʍ..." Giai Hân như bị điện giật, cả thân thể cô khẽ run, sống lưng cứng đờ.

Chứng kiến mồn một biểu hiện của cô, Thế Thiệu Vũ không kìm lòng được lại nhếch môi. Tay hắn tiếp tục mon men xuống xoa xoa bắp đùi trắng tuyết, nơi ấy vừa mềm mại vừa đẹp mắt.

Đáy mắt lu mờ đi, ngày càng xa xăm.

Tay hắn chạy ngược chạy xuôi, mân mê mò mẫm ngang dọc, cuối cùng cũng dừng lại nơi qυầи ɭóŧ, nơi điểm xuyết cho cả đôi chân. Hắn nheo mi tâm, cổ họng khô khốc, yết hầu không khỏi luân chuyển vài hồi. Thế Thiệu Vũ luồng tay ra sau, khẽ vuốt ve cánh mông mềm mại vun cao của Giai Hân, đôi đồng tử sẫm đi.

"Ha..."

Cô ưỡn người, khắp tứ chi hệt như bị dày vò từng chút một, khó chịu đến phát điên. Đôi chân theo quán tính co quắp chặt chẽ, thế nhưng người đàn ông hừng hừng sinh khí làm sao chịu bỏ qua. Thế Thiệu Vũ chỉ bằng một cái nhích tay đã thành công mở rộng cánh đùi mượt mà của Giai Hân.

Cô bất lực phồng má, ngượng ngùng đưa tay che mặt. Người đàn ông này, quá mức lỗ mãng rồi. Hiển nhiên, cô căn bản cũng chẳng biết hắn đã bị người ta bỏ xuân dược, chỉ là cảm thấy hắn so với trước kia có vài phần gấp gáp ham muốn cùng cực.

Hắn ngày càng quá trớn, một tay hiên ngang tách đùi cô ra, tay còn lại như có như không mơn trớn mân mê kịch liệt bên ngoài qυầи ɭóŧ.

Giai Hân ư ử rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ trào đến tức tốc. Cô chẳng thể, chẳng thể làm chủ được bản thân nữa rồi. Cũng như hắn, hắn chẳng thể làm chủ được ham muốn của chính mình.

"Ư... ah."

Những ngón tay thon dài thô ráp tựa hồ có mị lực mơ hồ dẫn dụ Giai Hân vào cõi hồn xiêu phách lạc. Người kia nhẹ nhàng tách hoa môi, cánh đào mấp máy bên trong sớm đã ẩm ướt thủy dịch. Hạt trân châu đỏ hỏn chính giữa là điểm nhạy cảm, điểm kí©h thí©ɧ, căn bản hiểu rõ điều đó nên Thế Thiệu Vũ một mực càn quấy nơi đó. Nhấn mạnh cùng chà sát, chút ít dịch nhầy cư nhiên theo phản xạ có điều kiện tiết ra, hoa huyệt dần trở nên đẹp đẽ sinh động hơn bao giờ hết.

"Ưʍ... đừng."

"Cái gì mà đừng, đến nước này còn đừng được à. Mạnh miệng."

Hắn tà ác xâm nhập một ngón tay vào cửa động, thanh âm mờ ám trì trệ truyền tới. Người đàn ông hệt như mắt điếc tai ngơ, một tay nắm trọn quả đào bồng bềnh mài dũa, tay kia cuồng nhiệt lật đảo hoa tâm nhầy nhụa.

"Hư... ư... ah."

Giai Hân co quắp chân, đôi môi đỏ mọng phong tình cắn chặt. Cô liên tục thều thào nỉ non tên hắn, hệt như, chính hắn là nguồn nước cứu vớt cho cuống họng khô khốc cùng cực của cô hiện tại. Cô yêu, yêu, yêu hắn, yêu người đàn ông này rất nhiều. Đồng nghĩa với việc, cô rất sợ phải rời xa hắn.

"Thiệu Vũ,"

"Đừng --"

Thế Thiệu Vũ căn bản đã sôi sục máu huyết từ lâu, vốn muốn trêu trọc cô, chỉ là xuân dược hiện tại đang phát tác rất mạnh, hắn làm sao có thể chống cự được đây?!

Hắn nheo đôi con ngươi sẫm màu, mái tóc hất lên, điệu bộ này của hắn đối với Giai Hân mà nói quả thực chẳng khác nào yêu nghiệt. Hắn rất đẹp, đẹp vô cùng.

Thế Thiệu Vũ đặt tay Giai Hân lên đũng quần của chính mình, cô gái nhỏ lập tức cảm giác được sự phát tướng gồng ghiếc của vật to gồ kia, Giai Hân không khỏi trầm trồ, hơi thở thoắt chậm rãi.

"Đừng rời, cứ xoa... xoa nữa đi, ah."

Hắn thỏa mãn rêи ɾỉ, cự vật nhanh nhạy co giật. Hắn rốt cuộc là nên cám ơn Daisy kia hay là xử lí cô ta một trận đây, ban đầu thập phần tức giận khi phát hiện bản thân bị cô ta đâm một nhát sau lưng, nhưng là, bây giờ...

Thoải mái.

Giai Hân đỏ mặt cúi đầu, cô cách lớp quần âu khẽ vuốt ve nam căn cực đại, sự ma sát nhè nhẹ khiến thứ đó hưng phấn mà cứng nhắc thẳng đứng trọc trời.

"Arggg..."

Hắn thở dốc gầm lên, kĩ xảo vụng về cùng lóng ngóng thế nhưng lại khiến thú tính trong hắn phát tác một cách triệt để. Cô gái nhỏ này, mị lực quá lớn. Hắn đẩy Giai Hân ra, rất nhanh nhẹn giải thoát chiếc quần âu, trước tròng mắt Giai Hân lúc này là cự long thô thiển sớm đã cao rói. Cô hoảng hồn, chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.

"Nó vì em mà cương lên, nhìn cho rõ đi. Che che ngượng ngùng cái gì." Hắn nhếch môi, điệu bộ nham nhở ngả ngớn nhìn Giai Hân.

"Anh... thật lưu manh!"

Cô thấp giọng mắng, một lần nữa bị hắn cưỡng ép phải xoa nắn hầu hạ côn ŧᏂịŧ, cũng chẳng còn cách nào ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo, tình thế lúc này quá cấp bách.

Hai tay dọc lên qυყ đầυ, từng thép gân xanh trồi lên kinh dị biểu tượng cho sự hưng phấn thét gào. Bụng dưới Thế Thiệu Vũ nóng nực xóc nảy, miệng đắng lưỡi khô. Hắn không hề rảnh rang mà nhào nặn một bên nhũ hoa đẫy đà. Hai người bọn họ cứ thể lan truyền kɧoáı ©ảʍ bất tận cho nhau.

"Ưʍ... ha."

Đỉnh đầu thúc ép hắn phải nhanh chóng bước vào vấn đề chính, cả sinh lí và lí trí đều chẳng thể chống cự. Thế Thiệu Vũ đột ngột đè ép Giai Hân dưới thân, như con thú đói khát vồ vập lấy cô, hôn lên môi cô, cắи ʍút̼ và liếʍ láp.

Một tay hắn nắm chặt khúc thịt căng trướng ghê rợn, tiếp đến nhẹ nhàng ma sát cửa động, từ từ đi vào, tiến vào. Xúc cảm khít khao cùng ấm áp bao trùm từ hạ thân cho đến đại não, hắn thoải mái nghiến răng nghiến lợi. Thì ra cô gái nhỏ của hắn lại có thể dụ hồn đến thế.

"Ha, ah... ah!"

Hắn khàn giọng gầm lên, bắp đùi nam tính điên tiết rung nẩy. Giai Hân bị tập kích đột ngột, dù sao cũng chưa kịp thích nghi hẳn với thứ lớn lao ấy. Cô thất thanh thét lên, đôi đồng tử mờ dần.

"A!"

Hắn nhận ra sự bất thường, cảm thấy bản thân đã quá mức lỗ mãng nên làm cô sợ. Hắn thả lỏng động tác, qυყ đầυ kịch liệt ma sát với hạt trân châu nhỏ, hai mép hoa anh đào theo phản xạ thít lấy thân nhiệt nóng bỏng như sam.

Giai Hân tứ chi rã rời, đầu óc mơ hồ mặc hắn làm càn. Khắp người đều ê ẩm, dòng dịch nhầy chầm chậm nhiễu xuống khỏi hoa huyệt.

"Ah, ư..."

Người đàn ông từng cú thúc xuống, mỗi một lần đều đâm sâu đến tận cùng thăng hoa. Hắn vừa luận động thân dưới vừa điên cuồng hôn rải rác khắp cổ Giai Hân. Cô cũng không muốn hắn mất hứng nên liền lập tức nhấp nhô theo từng nhịp, hoà chung dòng chảy đong đầy với hắn.

"Ưʍ... ha!"

Cô nỉ non rêи ɾỉ, âm tiết vô cùng cao. Hắn đột nhiên xoáy mạnh hoa môi, bừa bãi tàn phá thớ thịt non mềm nhạy cảm bên trong tâm động.

Cuồng dã, sợ sệt.

Hắn cuồng dã, cô sợ sệt.

Đêm nay, hắn cuồng dã đến mức khiến cô sợ sệt.

___

thịt thà trả đủ hết rồi nheeee