- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xin Hãy Ngủ Cùng Em
- Chương 7
Xin Hãy Ngủ Cùng Em
Chương 7
Đầu óc Giai Hân mù mịt, mi mắt nặng trĩu, đại não tựa hồ muốn nổ tung. Những lời lẽ thâm tình của người đàn ông cô hoàn toàn không thể nghe rõ.
"Giai Hân..."
Thế Thiệu Vũ nheo lại đôi con ngươi hổ phách, hắn chăm chú quan sát cô, bờ môi bạc mỏng mím lại.
"Hân Hân, biết tôi là ai không?!"
"Anh là ai?"
Cô vẫn không có biểu hiện gì, căn bản cả người đã mệt lã đi, đến thở cũng khó khăn mệt nhoài. Mượn rượu để giải sầu ư? Chỉ tổn hại thân thể hơn thôi.
"Nói đi, em cứ nói ra một cái tên cũng được, đừng sợ."
Hắn vỗ vai cô, đáy mắt không che giấu được hy vọng len lỏi. Hắn muốn biết khi say cô có nhớ đến hắn hay không.
"Vũ, anh là Vũ, là Vũ đúng không?!!"
Giai Hân hé đồng tử, sườn mặt góc cạnh của người đàn ông lập tức hiện hữu, cô gần như trả lời trong tích tắc. Là hắn, Thế Thiệu Vũ. Gương mặt này, cô làm sao quên được, không có đêm nào cô không nghĩ về hắn, nhớ nhung có, thương tổn cũng có. Nhìn lại, thật sự đã quá lâu hai người bọn họ chưa trò chuyện cùng nhau, chưa tiếp xúc với nhau, chưa mật thiết với nhau.
Cõi lòng cô động đậy, vừa vui vừa buồn, cô nhớ hắn nhưng cô lại chẳng thể nhào vào lòng hắn, ôm hắn ngay lúc này, cô không đủ can đảm, nhất là đối với hắn, hắn, chính hắn đã đem lại cho cô rất nhiều cung bậc cảm xúc, bị phản bội, bị ghét bỏ, tất thảy đều có. Cô nhớ như in, cái ngày mà hắn chạy đến đây thú nhận tội lỗi, khi hắn rời đi bản thân đã khóc lóc ỉ ôi rất nhiều, hệt như đứa trẻ lên ba bị người ta rẻ rúng hắt hủi.
"Ừ, là tôi. Vũ là tôi."
Hắn nhẹ giọng nhìn cô, ngũ vị tạp trần. Hắn vui vì cô còn nhớ hắn, còn nhận ra hắn, chỉ là, giọng điệu của cô gái nhỏ quá mức thương tâm, khiến hắn thật sự không đủ can đảm nghe thêm. Hắn thế mà vẫn sợ hãi trước cô.
"Có hận tôi không?" Hắn hít sâu, rít mạnh một hơi, tròng mắt loé lên tơ máu cuồng bạo.
"Có, hận anh..." Giai Hân nhè nhẹ trả lời, hận yêu có đủ.
Yêu chính là rung động, rung động vì khi cô bị thương hắn đã cõng đến bệnh viện, rung động vì hằng ngày hắn chở cô đến trường và về nhà, rung động vì hắn đã đi chơi cùng cô...
Có rất nhiều lí do để yêu hắn, cũng có rất nhiều lí do để hận hắn, hận hắn vì đã lừa dối cô, bội phản sự tin tưởng của cô, hận hắn vì trăng hoa đa tình, vừa qua lại với cô vừa qua lại với Giai Mạn. Bài viết lúc trước về hắn, sợ là sự thật.
"Giai Hân, thật xin lỗi, tôi không nên làm vậy!"
Hắn bất lực, vừng trán gẩy lên gân xanh cuồn cuộn.
"Thiệu Vũ, tại sao lại lừa dối em? Anh chính là Thế Thiệu Vũ, là bạn trai của chị Giai Mạn! Đừng nói dối nữa!"
"Giai Hân... nghe anh nói."
"Ban đầu, anh không nghĩ em là em gái cùng cha khác mẹ của Vũ Giai Mạn, nhưng anh sai, anh sai vì cướp mất lần đầu của em, anh làm em thương tổn rất nhiều. Đừng giận dỗi nữa, được không?"
Dứt lời hắn cũng không để cô gái nhỏ kịp phản kháng, Thế Thiệu Vũ mạnh mẽ hạ môi xuống, tay hắn áp gáy Giai Hân, thúc ép cô phải tiếp nhận cuồng phong nồng cháy.
Chạm vào một khối mềm mại căng mọng, hắn hơi thất thần, đầu lưỡi điêu luyện chập chùng liếʍ láp quanh khoé môi kiều mị của Giai Hân, sau đó dễ dàng đùn đẩy vào khoang miệng ngọt lịm. Từng tấc nước bọt được hắn điên cuồng hút lấy, nó tựa như dòng nước suối rò rỉ chảy làm mê mẩn.
Lưỡi hắn cùng lưỡi cô triền miên quấn quýt, Giai Hân căn bản đã bị lượng cồn trong người chi phối, đối với nhiệt tình của hắn không thể không đáp lại, thân thể cô mềm nhũn mặc hắn càn quấy đôi môi.
"Ưʍ... ưh."
Cô yêu kiều rên khẽ, cảm nhận tay hắn như con vật ngoằn ngoèo chạy quay thân thể cô. Bước đầu tiên, hắn cởi bỏ bộ lễ phục lộng lẫy đầy chướng ngại vật trên người cô, sau đó bờ môi lành lạnh áp lên cổ cô, gia tăng lực đạo nút mạnh gặm nhấn hằn vài vệt hôn xanh tím. Hắn hài lòng nhìn lãnh thổ bị đánh dấu, tiếp tục hôn xuống xương quai xanh kinh diễm, nơi ấy vừa trắng nõn mà trơn trượt. Thế Thiệu Vũ tham lam hít hà hương thơm không chút hỗn tạp trên người cô, máu nóng trên người sôi sục.
"Ưʍ... ah."
Hắn đê mê miết lên đầu ngực e thẹn, bầu vυ" thụng thịng rung nẩy như mời gọi, hắn ngoạm lấy đỉnh hoa, hàm răng nanh hơi cắn nhẹ. Giai Hân bị kí©h thí©ɧ, cô vô tri vô giác rướn người lên, đỉnh đầu truyền đến tê dại mê điệt.
Cô trốn chạy, hắn đuổi theo. Tay cô hằn lên drap giường, bờ vai mảnh khảnh luận lên luận xuống. Hắn giống như đứa trẻ mới lớn, miệt mài hôn lấy nụ hoa nhô lên, đỉnh vυ" theo phản xạ có điều kiện trở nên căng cứng thẹn thùng.
"Ư... hư... ah!"
Giai Hân khoé môi bật lên tiếng ngâm nga yêu kiều, cô hoàn toàn chẳng thể làm chủ được bản thân. Kɧoáı ©ảʍ ập đến, đổ đến.
Bụng dưới cô rút bứt rứt, một bên quả đào cao vυ"t trơn tru còn lại bị hắn thỏa sức nhào nặn như đất sét, biến đổi thành đủ các loại hình dạng. Cô lại càng thở dốc kịch liệt, kích động từ hai nơi truyền đến.
"Ha.... ư... đừng."
Thế Thiệu Vũ mυ"ŧ mạnh một bên nhũ phong, nó theo quán tính yêu kiều vươn lên, gò bồng bên kia được nâng niu chiều chuộng bằng cách xoa bóp nóng bỏng. Yết hầu hắn khô khốc, liên miên dịch chuyển.
Môi hắn hạ bệ xuống vùng bụng trơn nhẵn phẳng lì, hắn tinh tế cùng tỉ mỉ vẽ một vòng theo chiều kim đồng hồ lên đó, hai tay như cũ điêu luyện khảy lộng nụ hoa cứng ngắc, người con gái bên trên khẽ cấu lấy vai hắn, nhạy cảm nỉ non.
"Ưʍ... đừng đùa mà."
Cô có cảm giác chính mình đang dần mất đi tự chủ rồi, nếu còn kéo dài, sợ là sẽ không chịu được. Thế Thiệu Vũ tức tối, hắn lập tức chuyển mục tiêu, hắn dứt mặt ra, bàn tay thô ráp mơn trớn bắp đùi không chút mỡ thừa của người con gái, nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài ra, ngón tay thô ráp chạm lên vùиɠ ҡíи bí ẩn của Giai Hân, dò xét thám thính.
Nơi đó mềm mềm ấm áp, hắn như chìm vào cõi mê hồn, nhanh nhẹn lật qυầи ɭóŧ ra, chân thực chạm vào cánh đài. Xúc cảm thoát tục mà sạch sẽ truyền đến, hắn tiếp tục mở rộng hoa môi mấp máy, cái miệng nhỏ hé mở tựa hồ muốn câu dẫn đại não hắn.
"Ư... nơi đó... thật sự không được, đừng đùa." Giai Hân thổn thức kêu lên, thân thể như bị điện giật, xương sống nháy mắt rã mệt, cực kì khó chịu, nơi tư mật có phản ứng ngứa ngáy trống rỗng và cần được lấp đầy.
"Gọi anh đi."
Hắn không dừng động tác, ngược lại còn nở nụ cười trêu đùa. Hai tay hắn tách huyệt thịt ra, cửa động mở rộng, hạt trân châu nhỏ non mềm sưng tấy lồ lộ. Hắn không kiềm được mà nhấn lên, hoa hạch bất chợt co giật nẩy nẩy. Giai Hân lại càng bị kí©h thí©ɧ, bên dưới co rút lại một trận, cảm giác một dòng dịch nhầy bất tri chảy xuống.
"Gọi!" Thế Thiệu Vũ vỗ mông cô, hai cánh mông nhanh chóng trở nên đỏ hỏn.
"Thiệu Vũ... Vũ... đừng đùa... ah!"
Cô không còn cách nào, mê man gọi tên hắn trong màn đêm, kɧoáı ©ảʍ nơi hạ thân ngày càng dồi dào.
Hắn vuốt ve cúc huyệt, vì là lần đầu tiên bị tiếp xúc với nơi đó nên Giai Hân không quen, hắn giống như đang từng chút khai phá nơi đó, tay hắn luồn lại đằng trước, đột ngột vò lấy nhuỵ hoa sưng húp.
"Ưʍ... ah... ah!"
Hắn nâng mi, dứt khoát hôn xuống. Bờ môi tiếp xúc với nơi tư mật tràn ngập thủy dịch, đầu lưỡi hắn luồn lách đôi cánh hoa mềm yểu, sau đó nhấn nhấn hạt đậu nhỏ tươi mới, rồi thụt lưỡi đẩy vào cử động hoa tâm. Tiếp xúc với huyệt thịt ấm nóng, hắn lại càng nhiệt huyết sôi trào, bàn tay thô ráp của hắn lần nữa phủ lên đôi gò ngực mà mân mê, vân vê bầu vυ".
Hắn miệng đắng lưỡi khô hút lấy dịch da^ʍ liên tiếp chảy ra từ hoa huyệt, đài mật bị trêu đùa bỡn cợn, Giai Hân mềm nhũn, thống khổ trêи ɾỉ, cơ thể bị chi phối khiến cô phải để mặc cho hắn làm càn, còn chính mình chịu trận. Như vậy, chẳng khác nào đang tra tấn cô.
"Hư... ah!"
Cô lớn tiếng nỉ non, mà ngữ điệu e thẹn này căn bản đã kí©h thí©ɧ Thế Thiệu Vũ bên dưới, hắn nhấm nháp huyệt tâm ngày càng mạnh, vô tình tạo nên một dãy thanh âm nhấm nháp ám muội.
"Đừng mà, đừng trêu."
Lúc này, hắn mới hoàn toàn dừng lại. Hắn rút côn vật đã sớm cương cứng ra, chậm rãi đẩy vào ma sát cửa động môi huyệt.
"Chậm thôi."
"Anh vào."
Hắn nhẹ nhàng thúc vào một cú, huyệt thịt chặt chẽ khít khao phủ lấy nam căn thô thiển. Hắn thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, bên trong cô gái nhỏ căn bản quá chặt thật sự đã ép hắn đến điên. Hai cánh hoa miết lấy đỉnh qυყ đầυ, hắn vừa điều chỉnh cường độ ra vào vừa nắn nộm bầu ngực no tròn.
"Có chút... đau." Cô nhẹ giọng nỉ non, lần này đã đỡ đau hơn những lần trước, ít nhiều cũng chứng tỏ hắn đã hành động rất nhẹ nhàng.
"Ngoan, thả lỏng."
Hắn dụ dỗ, hơi thở ấm nóng hữu lực phả phù bên vành tai cô, Giai Hân thở phắt, nghe lời buông thõng nơi nhạy cảm. Hắn theo đó luận động cự vật, hai gông thịt bên dưói theo phản xạ rung nẩy lung lắc. Hai người bọn họ dần có sự ăn ý phối hợp, Giai Hân thì nhiệt mình thả lỏng, nhẹ nhàng rướn người, hắn thì đưa đầu khấc vào, nhấp nhô theo nhịp điệu.
"Ừ, a..."
Cô rên khẽ, kɧoáı ©ảʍ ùa đến ào ạt. Bên dưới tựa hồ được nâng niu yêu chiều, thân thể nóng lên, sóng nhiệt len đến.
Thế Thiệu Vũ thỏa mãn gầm, hai tay mạnh mẽ ôm eo Giai Hân, thúc đẩy một cú khăng khít, lượng da^ʍ mỹ lớn tỏa ra khiến hắn ra vào ngày càng dễ dàng, cửa động trượt trượt mềm mướt. Tầng thịt non ấm áp khẽ phủ lấy phân thân to tướng gông kiện, chặt chẽ trì trệ.
"Ưrgggg...."
Hắn di chuyển khúc thịt nổi đầy gân xanh, hoa nhụy thít lấy vật nam tính không hồi kết, cao trào hỗn độn.
Giai Hân gục đầu lên bờ vai rắn rỏi của hắn, thỏ thẻ thở gấp, gương mặt ánh lên xuân tình.
Sáng hôm sau, từng thớ nắng chói lọi khẽ đập vào con ngươi Giai Hân, cô nheo mắt thức giấc, đỉnh đầu tê dại. Lại nhìn đến tình huống vô tri vô giác hiện tại, thân thể cô hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng không chút che đậy, bộ lễ phục hôm qua căn bản đã bị ai đó trút bỏ xuống sàn nhà. Cả người Giai Hân đầy rẫy những vệt hôn xanh tím ái muội, hạ thân liên hồi bỏng rát. Cô bất an nhìn xung quanh, chợt thấy vẫn còn có người bên cạnh. Là hắn.
Cô không biết, không biết vì cái gì chính mình lại bị hắn áp chế đến đây, hơn hết cả hai người bọn họ lại tiếp tục phát sinh quan hệ. Theo trí nhớ mang máng của Giai Hân, đêm qua cô say rượu, rồi chầm chậm cảm giác được cả người nhẹ bẫng, Giai Hân chắc chắn hắn đã bế cô đến phòng tổng thống.
Cổ họng nghẹn ứ, cô vốn đã cố tránh mặt hắn, thậm chí là xem như hắn chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô, vậy mà hắn lại hết lần này đến lần khác xen ngang, huống hồ hôm qua hắn lại còn tự tiện quyết định, vừa nhân lúc cô ngả say liền đánh úp.
Cô nhìn đến sườn mặt góc cạnh của người đàn ông, đáy lòng ngũ vị tạp trần. Hai hàng mày kiếm hơi giãn ra, đôi con ngươi hổ phách vốn đã nhắm chặt từ lâu, sống mũi thẳng thóm, bờ môi lạnh nhạt có chút không khống chế được mà mím lại.
Đối với Giai Hân, hắn là mẫu đàn ông có sức hút rất lớn, mỗi lần trực diện nhìn hắn thế này, tim cô lại càng chẳng thể duy trì nhịp thở đều đều cơ bản được, càng nhìn lại càng cảm thấy mê hoặc. Cũng đồng nghĩa với việc, càng nhìn lại càng cảm thấy đau lòng.
Ngực trái cô ẩn ẩn đau, sự kiện đêm qua tựa hồ một con dao sắc lẹm dần dần cắt mòn hô hấp của cô. Cô trách, trách hắn vì quá mức lỗ mãng, quá mức ngông cuồng. Cô biết địa vị của hắn rất cao, hắn ngậm thìa vàng từ nhỏ cho đến lớn, chỉ là, việc làm của hắn chẳng khác nào xem thường cô, không để cô vào mắt. Cô là nơi để hắn trút bỏ du͙© vọиɠ sao? Hơn hết, hắn cũng không phải là thiếu phụ nữ, rốt cuộc thì cần gì phải dày vò cô hết lần này hết lần khác, không lẽ hắn không rõ quan hệ của bọn họ lúc này sao?
Giai Hân thu lại mọi xúc cảm hỗn tạp trong đầu, cô phải rời khỏi đây, rời khỏi đây thật nhanh.
... Trước khi hắn tỉnh.
Cô mặc lại đồ, rồi lưu luyến nhìn đến ngũ quan nam tính của người đàn ông, hốc mắt mang máng đỏ lên. Giai Hân chạy nhanh khỏi khách sạn.
*
Một tuần sau.
Giai Hân ngồi trên giường, cô thẫn thờ nhìn trần nhà. Hôm nay một nhà ba người Vũ Anh Minh, Giai Mạn cùng Lam Hạ Phi đã đi từ sớm. Vì hôm nay là sinh nhật Giai Mạn.
Không cần đoán già đoán non, trong bữa tiệc này chắc chắn sẽ có sự góp mặt của Thế Thiệu Vũ. Càng nghĩ đến việc đó, Giai Hân chẳng tài nào thở nổi. Tứ chi trong người cô như muốn rã rời, những ngày này ăn uống không đều độ, bữa đực bữa cái, người hầu trong nhà dường như xem cô là không khí, tựa hồ Vũ Giai Mạn mới chính là tiểu thư danh chính ngôn thuận của họ.
Chỉ là, việc đó không phải mấu chốt. Hiện tại cô là tủi thân, là phẫn uất. Bởi vì, hôm nay cũng là sinh nhật của cô mà. Cô và cô ta sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ khác năm. Cô cũng là con gái của ông ta, trong khi đó ông ta hệt như mắt điếc tai ngơ. Một lời chúc cũng không thể thốt ra với cô chứ đừng nói đến tổ chức sinh nhật trang hoàng xa xỉ như Giai Mạn. Vì sự xuất hiện của Giai Mạn và Lam Hạ Phi, cô và cha dần xa cách hơn, số lượng từ khi trò chuyện cũng giảm sút hẳn.
Một khung cảnh hoàn toàn trái ngược, khi Vũ Giai Mạn hạnh phúc thổi nến, Giai Hân lại phải nhốt chính mình trong phòng, đây cũng là cái cách mà cô cố kiềm hãm sự tức tối, sự tủi hận của bản thân, nhưng là, một cỗ uất ức liên miên lan tràn. Cô cố nước ngược nước mắt, không đáng, bọn họ không đáng để cô phải rơi một giọt nước mắt nào cả.
Mẹ...
Cô đột nhiên rất nhớ đến bà, nhớ đến thuở nhỏ năm nào bà cũng tự tay làm bánh sinh nhật cho cô, âu yếm nhìn cô rồi hỏi cô thích được tặng quà gì. Bà là người phụ nữ đảm đang, là người vợ luôn quan tâm để ý đến chồng, bà cũng là người mẹ hoàn hảo về mọi mặt. Cô bất giác cảm thấy rất hận Lam Hạ Phi, cô cũng hận cả cha, nếu không vì Lam Hạ Phi, mái ấm gia đình của cô sẽ không sụp đổ, sẽ không trơ trụi. Nhưng, cha cô nếu có tự chủ hơn, ông ta cũng sẽ không bị cám dỗ bởi nữ sắc. Suy cho cùng, người chịu khổ vẫn là mẹ cô.
Giai Hân tịch mịch xoay người, một giọt nước mắt tí tách rơi xuống. L*иg ngực cô phập phồng, nhịp thở trì trệ đứt quãng, đại não căng cứng.
'Cạch'
Một bóng hình đen kịt nhanh nhạy lẻn vào cửa sổ, Giai Hân giật nẩy mình, cô cảnh giác quan sát. Là ai? Cô đến bên vệ cửa sổ, bóng đen ấy từ từ đứng dậy, mùi hương nam tính đặc trưng của người đàn ông mạnh mẽ xộc vào khoang mũi cô, quen thuộc đến chẳng thể quen thuộc hơn. Là hắn.
Cô thực sự không muốn đối mặt với con người này, cô cắn môi, cố kiềm lại sự xúc động đang len lỏi. Ngày mai ắt hẳn phải cho người chỉnh lại cánh cửa này, cô thực sự khó chịu với việc chính mình và hắn hết lần này đến lần khác dây dưa không rõ.
"Anh đi đi! Tôi đã nói là đừng xuất hiện vào cuộc sống của tôi. Thế thiếu gia nghe không hiểu sao?!"
Cô quay lưng, Giai Hân không nhìn rõ nét mặt hắn lúc này, cô vốn chỉ cảm nhận được từng đợt gió lạnh khẽ lùa qua thân thể.
"Giai Hân..."
Thế Thiệu Vũ bất lực tiến gần, lòng bàn tay hắn đặt ngang eo Giai Hân, kéo cô vào ngực rồi hồi hộp ôm từ phía sau.
Tim Giai Hân lại càng thít chặt, bờ môi cô run rẩy mấp máy, bước chân loạng choạng vài phần. Đầu hắn ngả lên vai cô, hơi thở chất đầy men rượu, có vẻ hắn vừa từ chỗ tiệc sinh nhật Vũ Giai Mạn về.
"Bây giờ anh nên ở chỗ Vũ Giai Mạn mới đúng, đừng làm phiền tôi, cầu xin anh đừng xuất hiện ở đây nữa. Anh không biết việc đột nhập vào phòng người khác rất là hạ lưu hay sao?!!"
___
mình đang ôn thi sấp mặt nên hong viết nhiều được, mong mọi người vẫn ủng hộ bằng cách vote nhaa 💏
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xin Hãy Ngủ Cùng Em
- Chương 7