Chương 4

"Cho anh, có được không?"

Hơi thở nặng nề bức bối cùng yết hầu khó khăn dịch chuyển, Thế Thiệu Vũ nâng mi, nhẹ giọng hỏi người con gái dưới thân mình.

Chỉ thấy cô gật đầu nhè nhẹ thay cho lời đồng ý, đôi môi nghi hoặc trong phút chốc lơ đãng mím lại. Dường như nhận ra sự đăm chiêu trong đáy mắt cô, Thế Thiệu Vũ cười khẽ, hắn đưa tay, khẽ xoa đầu cô.

"Giai Hân tiểu thư, thân phận của anh, một ngày không xa, anh sẽ nhanh chóng tiết lộ cho em biết! Còn bây giờ, em có thể gọi anh là Vũ."

"Vũ!"

Thế Thiệu Vũ cúi người, áp đôi môi mỏng của chính mình lên vầng trán thanh tú của cô, từng nụ hôn gợi cảm càn quấy trượt xuống, cánh mũi nhỏ gọn, đôi môi đào mọng. Bờ môi ma quái cứ thế tiếp tục trượt dần xuống không hồi kết, cần cổ trắng nõn tinh khiết, xương quai xanh ảo nề hút hồn. Hắn không ngừng dùng lực, những nơi mà môi hắn trượt xuống đều để lại không ít dấu hôn đỏ ẩn kinh diễm mê người.

Giai Hân nặng nề thở gấp, từng đợt kí©h thí©ɧ cuộn trào như sóng biển ập đến bất ngờ. Cô vốn không thể tập kích lại được, chỉ có thể nỉ non vài thanh âm ủy mị xấu hổ.

"Ưʍ..."

Vũ...

Mong rằng, điều cô nghĩ... không phải là sự thật. Cô khép mi mắt, trong lòng không ngừng trấn an loại suy nghĩ mạo hiểm của chính mình. Nếu thực sự là như vậy, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến kết cục.

"Đừng nên phân tâm."

Thế Thiệu Vũ cao giọng nhắc nhở, ngũ quan hào nhoáng có chút âm trầm.

Hắn mất hứng sao?

Vũ Giai Hân chợt kinh sợ, cô mím môi, khẽ khều cánh tay rắn chắc của hắn.

"Vũ..."

Nhẹ giọng gọi.

Hắn lúc này mới cười thoả mãn, lại tiếp tục hạ xuống cánh môi mềm mại kia một nụ hôn nóng bỏng như vũ bão mây mưa. Giai Hân cuồng nhiệt đáp lại, đôi môi non mềm khẽ dịch chuyển.

Hắn điêu luyện đẩy đầu lưỡi linh động của chính mình vào bên trong khoang miệng ngọt ngào của người con gái, ra sức hút lấy hết tất cả dưỡng khí bên trong, yết hầu nam tính không ngừng nặng nề di chuyển lên xuống khó nhọc. Bờ môi nam tính của Thế Thiệu Vũ không ngừng càn quấy chuyển động mãnh liệt, rồi lại vô tình khiến cả người Giai Hân như mềm nhũn từng thớ thịt, và cô hoàn toàn kiệt quệ sức lực kháng nghị.

Cô còn có thể cảm nhận được... chính mình mơ hồ tham luyến nụ hôn đầy tính cuồng bạo này của anh. Tham luyến nó, mê hoặc nó... tưởng chừng, không có hồi kết! Hắn không dịu dàng khe khẽ, mà là mạnh mẽ chiếm lấy... khiến cô dường như trở nên, mê muội đến thập phần. Hai hơi thở giao hoà, lập tức phả vào mặt đối phương, bỏng rát co thắt.

Không khí trong phòng bất chợt nóng bỏng đến chồng chất, nhiệt độ tăng như làn khói lửa xa xăm. Bên trong màn đêm, vẫn là một mảnh xuân sắc nồng đậm. Hắn thở gấp nặng nề, hắn gục đầu lên bả vai cô, nụ hôn ám muội dần dần trượt xuống bờ vai nhẵn mịn, rồi đến, cần cổ tinh xảo.

Bàn tay vạm vỡ dần dần cởi bỏ tất cả các chướng ngại trên thân thể người con gái, hơi thở nam tính theo đó mà trở nên khản đυ.c bất chấp. Dùng tay, khẽ xoa nắn một bên đẫy đà, xúc cảm mềm mại nhanh chóng khích thích đến tận sóng lưng, yết hầu Thế Thiệu Vũ không ngừng nặng nề dịch chuyển lên xuống khó khăn. Bờ môi lành lạnh khẽ hạ xuống, ngậm lấy đỉnh ngực hồng hào câu hồn, điên cuồng di chuyển, liếʍ láp nhiệt tình.

Giai Hân rướn người, khó khăn tiếp nhận từng đợt kí©h thí©ɧ mà hắn mang đến, cơ thể non nớt nhạy cảm, vốn không quen với việc bị đυ.ng chạm một cách điêu luyện như vậy. Có chút đau, cũng có chút thoải mái...

Cô khép hờ mi mắt, chậm rãi thở ra từng đợt khó khăn. Bên trong cơ thể, cơ hồ lan tràn ra một loại kɧoáı ©ảʍ mê li. Bờ môi lạnh lẽo dần dần trượt xuống, vùng bụng phẳng lì trơn nhẵn, cho đến, hoa mật mềm mại e lệ.

Đôi con ngươi hổ phách phút chốc trở nên tĩnh lặng dị thường, tối đen như mực, cảnh đẹp trước mắt thực quá mơ hồ. Hương thơm thoang thoảng nhanh chốc xộc vào mũi, vừa ủy mị lại vừa thơm ngát như một loại mỹ vị, cơ hồ nhanh chóng kí©h thí©ɧ cả người Thế Thiệu Vũ, cả người hắn giống như có một dòng điện nóng bỏng bất chợt chạy qua, nặng nề thở dốc, khó nhọc liếc nhìn.

Hắn không ngừng hít hà hương thơm ở nơi tư mật của người con gái, cả người hắn như bị lửa nóng bừng bừng thiêu cháy từng thớ da thịt, rốt cuộc, không kìm được lửa nóng mà áp đôi môi bạc mỏng của chính mình lên, liếʍ láp xung quanh cửa động hoa tâm, cử chỉ gấp gáp chạy nước rút, đầu lưỡi linh động đảo qua đảo lại, lúc thì cuống lên, lúc thì cuống xuống, nhanh chóng kí©h thí©ɧ cả người Giai Hân.

"Ưʍ... ah!"

Giai Hân nỉ non một tiếng, ánh mắt đã trở nên mê loạn trong phút chốc, đầu cô vô thức ngửa ra sau, hai bàn tay bất giác vò lấy những sợi tóc mềm mại mang sắc tím rượu của hắn.

'Cốc'

"Giai Hân, là chị đây. Em mở cửa cho chị đi." Giai Hân biến sắc, khuôn mặt vốn đỏ ửng vì kí©ɧ ŧìиɧ nay lại trở nên tái nhợt dị thường.

Cô và hắn hiện tại... thực giống như đang vụиɠ ŧяộʍ. Hơn hết, người ở bên ngoài... lại là... Vũ Giai Mạn!

Thế Thiệu Vũ nhíu mi tâm, thực không nghĩ tới Giai Mạn lại có thể tìm đến vào giờ này. Hắn hiện tại cảm thấy phiền phức, nhiều hơn vẫn là chán ghét. Vũ Giai Mạn này tính tình kiêu ngạo, coi trời bằng vung, không coi ai ra gì. Hắn đã nhiều lần muốn cắt đứt can hệ với cô ta nhưng suy cho cùng vẫn là tiếp tục dây dưa, đơn giản, cô ta vẫn còn giá trị để lợi dụng, với hắn.

Nhưng là, Giai Mạn này hoàn toàn không biết thân biết phận, cô ta ỷ vào uy quen biết hắn mà thường xuyên gây khó dễ với mọi người xung quanh. Hắn ngoảnh mặt, xem như mắt điếc tai ngơ cũng không có nghĩa hắn không biết. Mọi việc cô ta đã làm ra, hắn đều nắm rất rõ, rõ đến từng chi tiết, và, từng cự li.

Hắn lại bất giác nhìn đến gương mặt gợϊ ȶìиᏂ dưới thân. Giai Hân.

Cô rất đẹp, nhưng, người như hắn thì đã gặp qua biết bao nhiêu phụ nữ rồi? Minh tinh, siêu mẫu, diễn viên, hắn đều đã gặp qua, tiếp xúc qua. Vẻ đẹp của cô, so với họ vẫn chỉ là một nhóm tổ hợp nhỏ, không là gì. Nhưng là, hắn lại bị cô thu hút. Hắn thừa nhận, từ trước đến nay, người khiến hắn rung động, về mặt tinh thần lẫn thể xác, tuyệt nhiên chỉ có mình cô, Giai Hân. Thời gian hắn biết cô không lâu, chỉ là một lần tình cờ, chính hắn không nghĩ đến mình lại nổi thú tính với cô ngay lần đầu gặp mặt.

Và điều khiến hắn ngạc nhiên hơn, đó lại là lần đầu của cô, và cô hoàn toàn vẫn còn là xử nữ. Xúc cảm mềm mại, va chạm một cách chân thực, xác thực như vậy, hắn xin lấy danh dự của bản thân ra để mà khảng khái tuyên bố đó chính là lần đầu của cô. Trò chuyện với cô, khiến hắn cảm thấy rất vui, rất dễ chịu, rất khoan khoái. Thấy cô khóc, lòng hắn bất giác đau đớn và co thắt lại. Những phản xạ có điều kiện này, hoàn toàn là lần đầu tiên xuất hiện trong l*иg ngực hắn.

Và rất nhiều khi, hắn cảm thấy nhớ cô. Mối quan hệ giữa cô và hắn hiện tại, chính hắn cũng cảm thấy không rõ ràng. Một mặt hắn quen biết chị gái cô, một mặt lại che giấu thân phận mà qua lại với cô. Hắn rất sợ, một nỗi sợ hãi lần đầu tiên trào dâng đong đầy trong lòng hắn, hắn sợ có một ngày cô sẽ biết hết manh mối của mọi chuyện.

Khi đó, tình thế có lẽ sẽ trở nên phức tạp hơn, hắn tự dằn vặt, trấn tĩnh bản thân, nên cắt đứt với Vũ Giai Mạn kia sớm hơn, tránh làm cô tổn thương, đau lòng.

Giai Hân biến sắc, mặt mày tái nhợt đến mức không còn chút ít giọt máu đọng lại. Việc này, tình thế này xảy ra quá mức bất ngờ, quá mức cấp bách, khiến cô dường như không kịp trở tay, không kịp phản ứng.

Cô thực sự sợ hãi, cha từ trước đến giờ vẫn luôn cấm cô không được yêu đương, nhưng lúc này cô và hắn lại còn làm cái chuyện nam nữ kia, nếu cha biết, cô thực sự không dám nghĩ đến kết cuộc của bản thân. Cô đương nhiên hiểu rõ, Vũ Giai Mạn không ưa cô, nếu chị ta biết việc này, đương nhiên sẽ không vụt mất cơ hội mà nhanh nhẹn mách với cha.

L*иg ngực co thắt và mạnh mẽ đập liên hồi. Cô không biết nên làm cách nào để trấn tĩnh bản thân, trấn tĩnh nỗi sợ hãi đang không ngừng dấy lên trong cõi lòng cô, khiến cô có thể bình tĩnh một cách minh mẫn mà đối mặt với cục diện cấp bách này.

"Không sao. Em trả lời đi, đừng run rẩy."

Biết cô đang trong trạng thái sợ hãi, Thế Thiệu Vũ đau lòng vuốt tóc cô, khe khẽ nói quanh vành tai cô. Cô gái này này khẩn trương đến mức đôi môi trở nên tái nhợt, giờ phút này, hắn thật sự đau lòng, rất nhiều.

Giai Hân lập tức phục hồi tâm tình, bây giờ dù sao cũng phải đáp lại Vũ Giai Mạn, mặc kệ vài phút nữa cục diện sẽ trở nên rối rắm đến mức nào, cô hoàn toàn phải giữ bình tĩnh để mà đối diện với hiện thực, với thực tiễn.

"Dạ?" Cô nhẹ giọng đáp.

"Chị muốn nói chuyện với em một lát."

"Em mệt lắm, có gì để hôm sau lại nói..."

Cô vội lấy bâng quơ một lý do nào đó, hiện tại đã quá khuya, mệt mỏi cũng là điều tất yếu, chỉ mong chị ta không tiếp tục gây khó dễ cho cô. Mà là, cô thật sự thắc mắc, giữa cô và chị ta thì có gì để nói, có gì để bàn bạc ư? Rốt cuộc là việc gì?

"Thôi được rồi, tuỳ em!"

Tảng đá nặng trĩu trong lòng như được trút xuống, nhẹ nhõm và dễ chịu. Cô thở sâu một hơi.

"Hết sợ rồi à? Ban nãy trông em căng thẳng lắm đấy."

Nhìn bộ dáng nhẹ nhõm của cô, Thế Thiệu Vũ cười nhạt. Đột nhiên, yết hầu lại dịch chuyển lên xuống, trước mắt hắn vẫn là thân thể yêu kiều không một mảnh vải che thân của cô, cố tình câu dẫn hắn, khiến hắn lập tức trầm luân vào u mê.

Hơi thở hắn trở nên trầm đυ.c và khản đặc, cuống họng gầm lên từng hồi, như muốn tuôn trào lại không có gì để phát tiết. Hắn sợ bản thân lại làm đau cô, vì cô chỉ mới vài lần đầu tiên, hiển nhiên là không quen với ra vào cùng đυ.ng chạm của hắn. Sức lực yếu ớt như vậy, không biết là có chịu được dũng mãnh của hắn hay là không. Nhưng là, hắn không thể khống chế được cơn thú tính của bản thân, theo bản năng, hắn tiếp tục hạ xuống cánh môi anh đào nở nang kia một nụ hôn vừa phải.

Một cách dễ dàng và điêu luyện, đầu lưỡi linh hoạt của hắn chui tọt lọt thỏm vào sâu thẳm bên trong khoang miệng cô, hắn gấp gáp mà mυ"ŧ lấy môi dưới một chập, rồi dùng đầu lưỡi ma quái càn quét sạch sẽ mọi tư vị ngọt ngào tại nơi cuống họng. Đầu lưỡi cô vô cùng phối hợp mà quấn quýt cùng đầu lưỡi hắn, triền miên và dây dưa. Nước bọt tiết ra bên khoé môi đối phương nhỏ giọt, vô tình tạo nên sự kí©h thí©ɧ lớn lao.

Máu nóng trong người hắn bắt đầu sôi sục hệt như đang nằm trên ngọn lửa bùng cháy, hắn đã không thể kiềm soát được bản thân. Tay hắn bắt đầu không an phận, không tiết chế mà mò mẫm, mơn trớn khắp thân thể gợϊ ȶìиᏂ trước mắt. Bờ môi hắn theo đó cũng trượt xuống cái cằm trơn bóng, cần cổ tinh tế ngọc ngà. Đầu lưỡi hắn liếʍ mạnh khung cổ và xương quai xanh e ngại, lâu lâu còn dùng sức nơi khoé môi mà nút mạnh khiến nó vô tình in ấn vài vết hôn ngân hồng nhạt.

"Ưʍ..."

Giai Hân theo phản xạ mà nỉ non một tiếng, nhột.

Tay hắn đã yên vị ngay tại hai quả ngọc sữa yêu kiều được đặt tại phần ngực, hai ngón tay thon dài của hắn khẽ miết lấy nụ hoa và day nhẹ, cố tình kí©h thí©ɧ. Hắn gượng người, dùng miệng bú ʍúŧ tận tình một bên trái đào no đủ, đầu lưỡi hắn đảo quanh bầu ngực thơm tho một vòng, rồi lại lặng lẽ nút mạnh khiến nó theo phản xạ mà đỏ ửng. Khoé môi hắn luận động liên hồi tưởng chừng không có hiệu ứng kết thúc, đầu lưỡi linh động kí©h thí©ɧ đàn áp, khi thì ịn mạnh trêu đùa bợn cợt, lúc thì nhạy bén cuống lên và cuống xuống.

Giai Hân thở gấp, hắn vừa đυ.ng chạm liền khiến cô không kịp thích ứng, đầu ngực theo tiết tấu của hắn mà căng trướng đến thẳng đứng, dây thần kinh trong đầu cô vô giác buông lõng. Cô không biết làm gì ngoài vươn tay lên và ôm lấy cổ hắn, lâu lâu còn khẽ rên vài tiếng vì bị kɧoáı ©ảʍ chiếm đóng lý trí.

"Ưʍ... ah!"

Thế Thiệu Vũ nhăn mày, hắn cảm nhận rõ ràng hạ thân của chính mình vì tiếng nỉ non của cô mà trở nên khô cằn, thẳng đứng, ham muốn đến lạ. Hắn thật sự điên rồi, là bị cô bức đến điên.

Hầu kết ngày càng nặng nề, cổ họng khốc cạn. Tính ham muốn trào dâng đến đỉnh điểm của khát vọng. Hắn nhịn xuống lửa dục, bàn tay gấp gáp bắt đầu trượt xuống nơi tư mật ngượng ngùng của người con gái. Hai ngón tay hắn ngang tàng tách hai hoa môi đỏ bân khép nép, rồi càng dùng sức mè nhẹ để nó mạnh mẽ hé lộ một cách chân thực sắc nét. Một ngón tay vô tình nhấn nhẹ lên hạt đậu nhỏ sưng tấy, lâu lâu còn không kìm được ham muốn mà cố ý day nhẹ điểm nhạy cảm.

Hơi thở hắn phiêu diêu gấp rút, quả nhiên không thể chịu đựng được. Một ngón tay hắn lên lỏi vào thớ thịt mềm mại, nhưng nơi đó căn bản là quá chặt chẽ, hắn chỉ vừa vào được chưa đến phân nửa liền bị siết lấy chặt chẽ. Hắn nuối tiếc rút tay ra, nhưng vẫn chưa có ý định buông lỏng cảnh giác.

Tay hắn vẫn không ngừng mơn trớn viền ngoài cửa động, dùng sức nhấn nhẹ hoa tâm ngọt ngào, hoa huyệt không ngừng co giật mạnh mẽ, nhuỵ hoa anh đào non mềm nhanh nhảu mấp máy, tựa hồ phản kháng với hành động của hắn. Hoa kính bắt đầu rỉ ren vài giọt thủy dịch kinh diễm, tuôn trào ngày một nhiều vì kí©h thí©ɧ cùng cực.

"Vũ... ah."

Giai Hân không kìm lòng được mà rêи ɾỉ, cô cơ hồ không thể tin, chính cô lại có thể thốt ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ kia. Chỉ là, kí©h thí©ɧ, khoải cảm mà hắn đem lại quá lớn, tiếng rêи ɾỉ đó hoàn toàn là theo phản xạ tự nhiên. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hoa mật của chính mình đang không ngừng co thắt và tuôn trào một loại chất nhờn kinh diễm. Cô cắn môi, khó khăn tiếp nhận cuồng nhiệt trong l*иg ngực hắn.

"Hrggg."

Trán Thiệu Vũ bắt đầu rỉ ra vài giọt mồ hôi ương ngạnh, chứng tỏ lúc này hắn vẫn đang nhẫn nhịn đến rồ dại, thèm khát đến sôi dục máu huyết. Hắn không muốn làm quá nhanh là vì cô vốn quá non nớt, quá thuần khiết. Hắn không thể đối đãi mạnh bạo với cô, huống hồ hắn đối với cô là một loại cảm xúc vô cùng khác thường. Hắn chỉ có thể an ủi bản thân, nhịn xuống lửa dục trong lòng lại mà bắt đầu mơn trớn thân thể cô một cách từ tốn, nhẹ nhàng, khiến cô quen dần hơn rồi khi luận động cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Cô, hoàn toàn là người đầu tiên khiến hắn nhẫn nại nhiều đến như vậy, và cũng là người đầu tiên khiến thú tính trong ngực hắn trỗi dậy mạnh mẽ đến như vậy.

Và hiện tại, hắn thật sự đã chịu hết nổi, sức chịu đựng của mỗi người có giới hạn, hắn đương nhiên không ngoại lệ. Hơn hết, từ nãy đến giờ có lẽ cũng đã đủ, hắn lúc này chỉ muốn phóng thích du͙© vọиɠ một cách nhanh chóng.

Hắn cởi bỏ qυầи ɭóŧ, rồi tự cầm lấy vật trướng to của chính mình, ma sát ngay cửa động hoa tâm, căn bản vẫn chưa vội tiến vào.

"Vũ... nhẹ một chút."

Giai Hân biết, hắn làm vậy là muốn tốt cho cô, khiến nơi tư mật của cô được mở rộng hơn để hắn dễ dàng ra vào. Cô nhẹ giọng khẩn cầu, đây là lần thứ hai bọn họ quan hệ, cảm giác đau đớn bỏng rát đương nhiên không tránh khỏi, nhưng là theo bản năng, cô khẩn xin hắn hãy nhẹ một chút.

Hắn không đáp lời, nhưng lại đi đôi với hành động. Côn ŧᏂịŧ vẫn luôn miệt mài, kiên trì ma sát với hoa tâm, lâu lâu còn dùng sức nhấn nhẹ. Chập ba phút sau, hắn mới chậm rãi đẩy đỉnh qυყ đầυ vào bên trong khuôn viên bí ẩn, vừa vào, nơi qυყ đầυ liền bị siết chặt dữ dội, hắn mặc dù là nam nhân trai tráng nhưng cũng không thể chịu nổi cực hình hành hạ này. Hắn gầm nhẹ rồi thống khổ lên tiếng:

"Em thả lỏng một chút, siết chặt quá... ngoan, thả lỏng nào."

Giai Hân liền mềm lòng, cô không phải là cố tình siết chặt, mà là theo bản năng con người, côn ŧᏂịŧ vừa đi vào liền gặp phải vật không tương thích nên mới bất giác siết lấy co rút dữ dội. Nhìn hắn đau đớn, cô cũng chẳng cam lòng là bao. Cô cố sức thả lỏng cơ thể, thả lỏng tế bào, thả lỏng dây thần kinh, tiếng rêи ɾỉ của hắn cũng nhỏ dần rồi dần biến mất và khoảng không.

Hạ thân bắt đầu được phóng thích, không còn siết chặt dữ dội như ban nãy khiến tâm tình Thế Thiệu Vũ trở nên tốt hơn. Hắn tiếp tục mài đỉnh qυყ đầυ, côn ŧᏂịŧ may mắn vào được phân nửa nơi thịt mềm. Hắn rít lên một tiếng rồi nhấp mạnh hông xuống, côn ŧᏂịŧ hoàn toàn thành công chôn vùi thẳng gần đáy tử ©υиɠ. Hắn khẽ rên vì sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ tàn sát khiến hắn không kịp thích ứng, đυ.ng chạm vào thớ thịt mềm bên trong, khiến hắn thật sự không thể kìm nổi lửa dục.

"A!"

"Đau... nó quá lớn... anh nhẹ chút đi."

Giai Hân khẽ kêu điếng người vì đau, cú nhấp của hắn căn bản là quá mạnh, khiến cô vừa đau lại vừa đạt đến cao trào.

"Anh xin lỗi, một lát nữa thôi, sẽ hết đau.. em thả lỏng chút."

Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, côn ŧᏂịŧ cực đại bên dưới hạ thân một lần nữa nhấp vào liên tục, dùng sức mà luận động lên xuống. Hoa huyệt dần dần làm quen với tấc thịt khổng lồ, không còn quá chặt mà thay vào đó đã được mở rộng khoảng cách hơn rất nhiều.

Giai Hân há miệng thở dốc, cô cũng dần quen với tàn sát vừa bãi của hắn. Hông cô theo nhịp mà lên xuống cùng hắn, nhấp nhô từng chập.

"Ah."

Qυყ đầυ cực đại của hắn dồn sức ép vào hoa huyệt, vô tình tạo nên vài tiếng động nhấm nháp ám muội khiên người nghe theo phản xạ mà đỏ mặt tía tai. Chân cô như không xương mà quấn lấy hông hắn, gắt gao cùng khít khao đến mức cơ hồ không chừa chút khoảng trống. Vì vậy mà giao hợp của hai người trở nên dễ dàng và nhanh chóng đạt đến cao triều của dục tiết.

Trên giường, vẫn là hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hoàn toàn chìm trong đê mê của du͙© vọиɠ.