- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xin Hãy Ngủ Cùng Em
- Chương 3
Xin Hãy Ngủ Cùng Em
Chương 3
Cô liền nhanh chóng rút người ra khỏi l*иg ngực vạm vỡ của hắn, sự việc hôm nay có lẽ...
Hắn nhìn người con gái hớt hải dịch chuyển khỏi l*иg ngực chính mình, thâm tâm có chút mất mát không tên.
"Thiệu Vũ, người ta thực nhớ anh!"
Giai Mạn chợt nở nụ cười kinh diễm, cô ta nhanh chóng nhào vào ngực hắn, nũng nịu e ấp.
Hàng mày Thế Thiệu Vũ hơi nhíu, cũng không bài xích hành động lớn mật của Giai Mạn, chỉ là tròng mắt hắn có chút khó chịu, hắn liếc mắt về phía Giai Hân, thấy cô hơi cúi đầu khúm núm, thâm tâm lại vô cớ xót xa cùng chột dạ.
Giai Mạn nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn như có như không dừng ngay chỗ Giai Hân, cảm giác ghen ghét cùng phẫn hận tột đỉnh không ngừng dấy lên trong đầu cô ta. Cô không cam tâm! Rõ ràng cô mới là bạn gái chân chính của anh mà!
Giai Hân cúi đầu thật thấp, trong tim lại vô cớ đập liên hồi, chứng kiến hai người họ tình tứ ôm ấp cùng nhau, trái tim cơ hồ có chút nhói.
Giai Mạn nũng nịu dựa vào l*иg ngực Thế Thiệu Vũ, đáy mắt chợt loé lên, vừa nghĩ đến ban nãy trong ngực hắn là Vũ Giai Hân liền uất hận không ngớt. Cô chính là không cam tâm! Dựa vào đâu mà Vũ Giai Hân lại dựa vào ngực anh như một đôi tình nhân như vậy?
"Giai Hân, em quen anh ấy sao? Tại sao ban nãy em lại thấy hai người ôm ấp nhau tình tứ như vậy?! Anh ấy là bạn trai của chị gái em đấy."
Giọng nói Giai Mạn không kiềm chế mà được một cỗ run rẩy nức nở, thật làm người ta nghe xong chỉ muốn dỗ ngọt.
"Không... em không quen."
Giai Hân cúi đầu thấp, nhỏ giọng nói, thanh âm mềm nhũn tựa tiếng mèo kêu.
"Vậy ban nãy tại sao hai người lại ôm ấp nhau như một đôi tình nhân như thế vậy... Thiệu Vũ!"
Giai Mạn quay sang nhìn hắn, cô ta cố lần mò xem ánh mắt hắn có chứa đựng điều gì khác thường hay không, nhưng là, cô căn bản chỉ thấy hắn đang dán chặt mắt vào Giai Hân, ngực trái lại cồn cào khó chịu. Anh thế mà xem nhẹ lời nói của cô!
"Thiệu Vũ!" Giai Mạn lớn tiếng gọi.
"Ừ." Thế Thiệu Vũ nhận ra chính mình từ ban nãy đến giờ có chút thất thần. Hắn ngộ tỉnh, rồi nhàn nhạt đáp.
"Vì sao hai người ban nãy lại ôm nhau?!" Vũ Giai Mạn kiên nhẫn hỏi.
"À, em ấy bị ngã... anh chỉ đỡ thôi. Là hiểu lầm em đừng nghĩ lung tung."
Hắn ậm ừ giải thích, hắn kỳ thật chưa bao giờ va phải ngữ cảnh lúng túng như vậy, có lẽ, đây chính là lần đầu tiên.
Hừ! Em ấy sao? Từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy? Vũ Giai Hân, tốt lắm. Hừ lạnh phỉ nhổ trong lòng, Giai Mạn chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Lời anh nói có thật không?"
"Thật."
Hắn khẳng định rành mạch, đôi con ngươi đen hàn sâu thẳm vô thức hướng về phía bóng dáng bé nhỏ đang cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn của cô đan lại, bấu chặt vào nhau, tựa như trong lòng cô đang có một loại khúc mắc không tên.
Giai Mạn đương nhiên rất hài lòng với lời khẳng định chặt chẽ của Thế Thiệu Vũ, nhưng dẫu sao cũng chỉ là cảm xúc ngoài mặt. Giai Mạn đột ngột nhoẻn người, chủ động áp đôi môi căng mọng gợϊ ȶìиᏂ của chính mình lên bờ môi bạc lạnh của hắn, không biết là cố tình hay cố ý mà khi hôn lại phát ra tiếng 'chụt' rất to.
Hắn kinh ngạc, người phụ nữ này rốt cuộc là bị cái gì?
Hắn không có cự tuyệt, cũng không đáp lại, mặc kệ Vũ Giai Mạn tung hoành, hắn chỉ liếc nhìn Giai Hân, chứng kiến lòng bàn tay cô đang không ngừng cuộn chặt thành quyền. Hắn cảm thấy tội lỗi chột dạ vô biên, không biết vì cái gì lại cảm thấy rất có lỗi với cô gái nhỏ ấy.
Chính hắn còn không nghĩ đến bản thân mình tuyệt nhiên có thể tàn đọng loại cảm giác tội lỗi với một ai đó. Nhìn biết bao nhiêu cô gái khóc vì bị chính mình bỏ rơi, hắn mắt điếc tai ngơ không quan tâm cũng không thèm liếc nhìn, vậy mà cô gái này chỉ cần chút cử chỉ như vậy, trong lòng hắn cơ hồ vô cớ lại cảm thấy chột dạ, nhiều hơn là tội lỗi, hắn còn cảm thấy mình đã làm tổn thương cô gái nhỏ này thật rồi.
Giai Hân chỉ cảm thấy tim như thắt lại từng đợt, cổ họng nghẹn ứ, đây rốt cuộc là cái cảm giác gì? Cô chưa từng trải nghiệm cái cảm giác này bao giờ, bây giờ mới trải nghiệm được, cảm giác này, thực sự, không hề tốt chút nào.
Tim cứ ẩn ẩn đau, hít thở không thông, cổ họng nghẹn lại, cả tế bào trong cơ thể như đông cứng, dường như không còn hoạt động, tất cả đều tê rần, vành mắt chua xót bất chợt đỏ lên, tay không khống chế được mà nắm chặt lại. Giai Hân thực nghi ngờ loại cảm giác này... hiện tại cô không thể nhận thức rõ đây là cái loại cảm giác hỗn tạp gì, mãi sau này... cô mới nhận ra.
Giai Mạn thấy hắn không đáp trả lại nụ hôn của mình, cô ta ủy khuất tràn lan nhưng vẫn không ngừng lại mà tiếp tục hôn, tựa như càng hôn càng hăng, những tiếng động ái muội mờ ám không ngừng vang lên, âm lượng ngày càng vang vọng khıêυ khí©h màng nghĩ người nghe. Từng thớ âm thanh này chẳng khác nào loại thuốc kí©h thí©ɧ khiến cả người Giai Hân tê rần, tròng mắt mơ hồ không rõ. Cô cúi đầu thật thấp, hốc mắt có hơi đỏ lên, tim đập liên hồi.
"Được rồi, Giai Mạn."
Thế Thiệu Vũ đau lòng nhìn hốc mắt đo đỏ của Giai Hân, hắn chủ động đẩy thân ảnh mềm mại của Vũ Giai Mạn ra, ánh mắt trầm lặng như nước.
"Sao vậy?"
Vũ Giai Mạn đăm chiêu thắc mắc hỏi, cô ta cố tìm xem trong đáy mắt của hắn có gì khác lạ hay không.
"Ở đây không tiện."
"Vâng!"
Ậm ừ gật đầu, Giai Mạn trong lòng kỳ thực có chút không cam, cô hiện tại chính là muốn đánh dấu chủ quyền, anh chính là bạn trai của cô.
"Em lên phòng..."
Giai Hân vốn không muốn nhìn cảnh hai người họ ân ân ái ái, cô bẽn lẽn lên tiếng muốn về phòng. Cũng không đợi phản ứng của hai người bọn họ mà thân ảnh nhỏ bé liền nhanh chóng chạy mất húc.
Tròng mắt Thế Thiệu Vũ tiếc nuối nhìn bóng cô dần khuất xa, cô đi rồi, hắn cũng chẳng còn lí do gì để mà ở lại. Nhàn nhạt nhìn Vũ Giai Mạn, hắn không nhanh không chậm buông lời, sắc mặt tuyệt nhiên nửa nóng nửa lạnh.
"Cũng đã trễ rồi, anh đi đây."
"Ở lại với em một chút... có được không?"
Giai Mạn lao cả người vào l*иg ngực Thế Thiệu Vũ, thanh âm nức nở.
"Anh có việc!"
Thế Thiệu Vũ bực dọc đẩy cả người cô ta ra xa, hắn để lại một câu vô nghĩa rồi nhanh chóng rời đi, không quá ba mươi giây sau, tiếng động cơ xe liền vang dội trong màn đêm tối tăm đen mực.
Giai Mạn đứng yên ở đó, tròng mắt muôn vàn ủy khuất, anh cư nhiên xem nhẹ cô!
"Vũ Giai Hân, cô được lắm! Nhanh như vậy đã quyến rũ được Vũ, đừng hòng, anh ấy là của tôi, là của một mình tôi! Con dâu của Thế Gia, chỉ có thể là tôi!"
Từ ban nãy đến bây giờ, cô ta vốn đã nhận ra được cử chỉ khác thường của anh, cô chủ động hôn anh, anh lại xem nhẹ, mặc cho cô nhiệt liệt giao triền vẫn bất động đứng yên, không hề đáp lại, ánh mắt một mực dán vào người Vũ Giai Hân, nửa tấc cũng không rời.
Thế Thiệu Vũ, chỉ có thể là của cô!
Giai Hân khoá trái cửa phòng, tâm trạng cô hiện tại thực hỗn loạn như đám tơ rối vò. Tại sao tim cô lại vô cớ nhói đau khi nhìn thấy hai người bọn họ tình tứ, tại sao cô lại muốn khóc ngay cái khoảnh khắc mà môi lưỡi bọn họ giao triền, ân ân ái ái với nhau như thế? Rốt cuộc là tại sao? Cô không muốn nghĩ, không muốn nghĩ đến việc này nữa. L*иg ngực của hắn ta, cô không biết vì lý do hay căn cứ gì, nhưng hiện tại, cô căn bản có chút tham luyến vòng tay của hắn, khi cô bất chợt ngã vào lòng hắn.
Một chút mùi hương nam tính của hắn vốn vẫn còn lưu đọng trên người cô. Giai Hân thực muốn lí giải sự khác thường của chính bản thân mình, cô còn nhớ, khi ngã vào l*иg ngực của hắn ta, tim của cô đập rất nhanh, đập rất mạnh, nhịp tim bất chợt gia tăng một cách khác thường.
Chỉ là, khi nhớ đến cái cảnh tượng môi lưỡi bọn họ triền miên trước mắt mình, cô liền cảm thấy trước mắt mơ hồ không rõ, hốc mắt cay xè, l*иg ngực hỗn tạp đủ loại tư vị. Cô không hề nhận thức được rằng, chính mình hiện tại đã lỡ rung động.
"Giai Hân..."
Một bóng đen chợt vụt qua mặt cô, sắc mặt Thế Thiệu Vũ dường như có chút lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt cô đỏ rực, lệ tuôn giàn dụa.
"Em làm sao vậy?!"
Hắn đau lòng nhìn hai hàng nước mắt tuôn khỏi hàng mi kép của cô, ban nãy hắn thấy được hốc mắt của cô hơi đỏ, hiện tại vốn định đến đây để bù đắp cho cô nhưng không nghĩ đến lại vô tình chứng kiến cảnh tượng thương tâm thế này. Cô khóc sao? Là vì ai? Là vì hắn, cô khóc vì hắn sao?
Do sự việc ban nãy ư?
Thế Thiệu Vũ trong lòng nóng như lửa đốt, những giọt nước mắt của cô cơ hồ giống như cây kim sắc nhọn đâm thẳng vào lòng hắn. Chỉ là, trong lòng hắn có chút vui vẻ, cô có lẽ là khóc vì hắn.
Hắn không kiềm được, vươn tay ôm trọn thân thể mềm nhũn của cô vào lòng, cằm hắn tựa lêи đỉиɦ đầu cô, tham lam hít hà mái tóc đen nhánh thoáng thoảng mùi hương nhè nhẹ của cô. Một phút, hai phút, ba phút, thời gian chầm chậm trôi qua. Không gian lắng đọng, lắng đọng đến mức một trong hai người có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh của đối phương.
Giai Hân lúc này mới nhận ra... đang ôm cô, chính là người đàn ông lạ mặt tối hôm đó, người lấy đi nụ hôn đầu đời của cô, đồng thời cũng lấy đi cả trinh tiết của cô. Là Vũ... Vũ, rất hợp, Thế Thiệu Vũ. Không thể!
Giai Hân nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ điên rồ trong đầu mình, không thể, không thể là Thế Thiệu Vũ. Hắn ta là bạn trai của Vũ Giai Mạn, không thể là người đàn ông trước mắt! Chỉ là một cái tên giống nhau thôi... cô không nên quá nghi hoặc như vậy.
Khi cô bừng tỉnh, cả thân thể mềm mại đã được bao bọc trong vòm ngực rắn rỏi của người đàn ông, hơi thở nam tính mạnh mẽ, có chút mùi thuốc lá thoáng thoảng nhưng không hề làm cô cảm thấy khó chịu, ngược lại, nó khiến cô muôn phần dễ chịu hơn rất nhiều.
Hơi thở của hắn ta vừa nguy hiểm, vừa an toàn, lại ẩn chứa chút ít dịu dàng đằm thắm, khiến cô an tâm, rồi thoải mái rúc người vào lòng hắn, chẳng chút phòng bị. Giai Hân dao động, nửa muốn thoát ra khỏi l*иg ngực của hắn, nửa muốn rúc vào l*иg ngực của hắn sâu hơn, để tìm kiếm được sự an toàn mà cô ao ước bấy lâu nay.
Từ lúc mẹ từ bỏ cõi trần, cô đều sống trong nơm nớp lo sợ, cuộc sống đối với cô cơ hồ không có chút an toàn. Khi cha kết hôn với dì, cha căn bản không còn quan tâm đến cô như ngày trước, cô dường như mất hết vị trí trong lòng cha... kể cả khi cô đi học về, khoe điểm với ông, điểm dù có cao đến nhường nào, ông cũng chỉ liếc mắt một cái và nhàn nhạt gật đầu.
Giai Hân đã mười tám tuổi, cô hiện tại là sinh viên của trường đại học M danh giá, hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Thành tích khi đi học của cô vốn rất xuất sắc, vì tâm nguyện của mẹ, cô đã gắng sức học tập chăm chỉ, điểm các môn đều cao ngất ngưỡng, chỉ là, cha cô không mấy quan tâm đến.
Giai Mạn hiện tại đã tốt nghiệp, cha vốn có ý định cho chị ta tiếp quản cơ ngơi Vũ Thị, Giai Hân đối với việc này chỉ cười lạnh trong lòng, cô không ham hư vinh như hai mẹ con bọn họ, đương nhiên đối với quyết định của cha, cô không có ý kiến, mà nếu cô có ý kiến, quyết định của cha vốn cũng không thay đổi.
Trong lòng bất chợt có chút tủi thân, cha cô còn không quan tâm đến cô, vậy mà người đàn ông này, lại quan tâm cô đến như vậy... khiến cô chẳng tài nào dứt ra được. Hơi thở nam tính của hắn bủa vây khắp người cô, khiến cô có cảm giác an toàn và ỷ lại... cô thậm chí còn cảm nhận được, trái tim hắn hiện tại cơ hồ đập rất mãnh liệt.
"Giai Hân..."
Hắn nhè nhẹ gọi, hắn cảm nhận được, sâu thẳm trong ánh mắt của cô, có tủi thân, tim hắn nhói đau trong phút chốc, cũng không biết là đau vì cái gì, nhói vì cái gì?
"Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?"
Giai Hân cuối cùng không nén nổi khúc mắc trong lòng, cô ngước mắt, cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi hắn. Khuôn mặt hắn lúc này đã bị lu mờ bởi bóng tối, Vũ Giai Hân vốn không thể nhận định rõ khuôn mặt của hắn, cô chỉ cảm nhận được, ánh mắt hắn nhìn cô lúc này, rất dịu dàng, rất thâm tình, cơ hồ còn có chút yêu chiều.
Cô hình như đã 'thích' hắn rồi thì phải?
Đối với câu hỏi của cô, Thế Thiệu Vũ không trả lời, hắn lặng im một khắc, sau đó đáp trả lại câu hỏi của cô bằng một nụ hôn gợi cảm, vòng tay ôm cô vì thế mà trở nên chặt chẽ khít khao hơn bao giờ hết. Hơi thở của cả hai dần trở nên gấp rút, nóng bỏng, họ dường như có thể nghe rõ nhịp đập trái tim của đối phương.
Giai Hân bị hắn hôn, cơ thể mềm mại bất chợt trở nên mềm nhũn, cả người cô như không xương dựa dẫm vào l*иg ngực vạm vỡ của anh, cô không phản kháng, bởi vì trái tim cô, không cho phép. Cô quàng tay qua cổ hắn, trực tiếp áp đầu hắn lại gần, làm cho nụ hôn của cả hai dần trở nên sâu lắng hơn. Hắn bị sự bạo dạn của cô làm cho kinh ngạc, hơi thở nam tính ngày càng trầm đυ.c khản đặc. Đây là đang khıêυ khí©h tính nhẫn nại của hắn sao?
Thế Thiệu Vũ nhếch môi, vòng tay ôm cô siết chặt, hắn chầm chậm đưa đầu lưỡi vào, cạy mở hàm răng trắng xảo của cô, thành công, hắn tiếp tục tấn công vào khoang miệng ngọt ngào của cô, đầu lưỡi linh động không ngừng liếʍ láp từng ngóc ngách, từng nơi bí ẩn trong khoang miệng thơm tho, dây dưa, như muốn rút cạn tất cả dưỡng khí bên trong.
Hai người họ môi lưỡi giao triền, chẳng người nào đầu hàng người nào, dây dưa, nhiệt liệt cuồng hoan đáp trả. Đôi đầu lưỡi cuốn lấy nhau như sam, một đầu lưỡi thuần thục, một đầu lưỡi non nớt, khıêυ khí©h, đánh bại nhau... không chừa cho nhau một chút dưỡng khí, cứ như vậy, dây dưa, triền miên không ngớt. Hơi thở của cả hai ngày càng trở nên nặng nề dồn dập, bất tri bất giác, hai thân ảnh nóng bỏng ngã nhoài xuống chiếc giường kingsize rộng lớn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xin Hãy Ngủ Cùng Em
- Chương 3