Chương 1

Gió đông khẽ lay nhẹ mái tóc đen thẳm của người con gái đang ngủ trên chiếc giường rộng rãi xa hoa. Vũ Giai Hân nằm yên ổn trên giường, hai hàng mi kép tinh xảo nhắm chặt, đôi môi mềm mại khẽ hé lộ, dung nhan yêu mị tuyệt sắc khuynh thành tựa nhành Tử Đằng nở rộ, điếu đổ vạn vật vạn người. Giai Hân vẫn đang say giấc, cô căn bản không nhận thức được bầu không khí hiện tại có chút khác thường.

'Cạch'

Cửa sổ mở ra, một bóng đen nhanh nhảu nhảy vào, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị khác thường. Thế Thiệu Vũ nhìn dung nhan tuyệt mỹ lay động lòng người đang nằm an nhiên trên giường, khuôn mặt tuấn tú lóe lên một tia tinh quang, khóe môi bạc nở nụ cười thâm hiểm.

Thế Thiệu Vũ từng bước leo lên giường, hiển nhiên, động tĩnh của hắn vô tình làm người con gái đang say giấc nồng lập tức mở mắt. Phát hiện có người đột nhập vào phòng, sắc mặt Giai Hân bất chợt trở nên hớt hải dị thường, không lẽ... là trộm sao?

"Anh là ai?"

Hồi lâu sau, lấy lại được bình tĩnh, Giai Hân mới ấp úng hỏi người trước mặt, kỳ thật, trong phòng tối om, cô không thể nhận thấy được khuôn mặt của hắn ta, chỉ có thể hình dung được, hắn ta có tướng mạo rất tuấn tú.

"Tôi là..."

Thế Thiệu Vũ nhếch môi nhìn cô, cả người hắn từng chút tiến về phía cô, không biết từ khi nào, Giai Hân đã bị hắn ta mạnh mẽ khắc chế dưới thân. Giai Hân cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn chính mình có chút khác lạ, cho đến khi cô bừng tỉnh thì mới phát hiện hai người họ hiện tại đang ở trong một tư thế hết mực mờ ám.

Hắn ta đè lên người cô, cả cơ thể nam tính đàn ông như có như không áp chặt vào cơ thể mềm mại của cô. Giai Hân chưa hề tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào, nay lại bị chiếm tiện nghi như vậy, trong lòng đương nhiên tức giận thập phần.

"Anh đang làm cái gì vậy?!!"

Cô lập tức theo phản xạ có điều điện thét lên, đỉnh đầu tê dại.

"Suỵt!"

Thế Thiệu Vũ đưa tay lên đôi môi mềm mại của cô, ra hiệu động tác im lặng.

Sau đó, cả thân hình rắn rỏi của hắn càng áp chặt hơn vào người cô, Giai Hân cảm nhận được, nơi mềm mại của chính mình đang không ngừng cọ xát vào l*иg ngực hắn ta, khuôn mặt xinh đẹp không khống chế được mà ửng hồng một mảng. Hắn đưa đầu lưỡi linh động của chính mình liếʍ láp vành tai nhạy cảm của cô, đẩy qua đẩy lại, cuống lên cuống xuống, như là trêu trọc.

Kí©h thí©ɧ này chính là kí©h thí©ɧ mà lần đầu mà Giai Hân trải nghiệm, cả thân hình non nớt có chút run rẩy.

"Em... là Giai Hân sao?"

Thế Thiệu Vũ nghi hoặc nhìn cô, dù bề ngoài là câu hỏi nhưng bên trong ngữ điệu mười phần chắc chắn.

"Sao anh lại biết tôi?!"

Lúc này Giai Hân còn kinh ngạc hơn, không phải hắn ta điều tra cả lý lịch của cô nữa chứ?

"Giai Hân tiểu thư, đêm nay tôi sẽ hầu hạ em thật tốt."

Đột nhiên, Thế Thiệu Vũ nói một câu đầy ám muội, không để Giai Hân kịp thích ứng ý tứ trong lời nói của mình, hắn nhanh chóng áp bờ môi nam tính lên đôi môi đỏ mọng mềm mại dụ hoặc kia.

Giai Hân vẫn chưa kịp thích ứng được ngữ điệu đầy mờ ám của hắn thì bờ môi bạc mỏng ấy như có như không áp chặt vào bờ môi của cô, hơi thở trầm đυ.c nam tính cứ thế sóng sánh phảng phất vào da mặt non mềm của cô. Mắt Giai Hân mở thật to, là nụ hôn đầu của cô!

Hắn liếʍ láp bờ môi mềm mại đầy đặn, đầu lưỡi linh hoạt tăm tắp chui vào khoang miệng, hút lấy từng tấc ngọt ngào bên trong vòm miệng tinh tế. Hắn hệt như bị cuốn vào dư vị ngọt ngào sinh sôi của người con gái, hô hấp nhịp thở ngày càng trở nên nặng nề khó khăn.

Tay bắt đầu không yên phận, mò mẫm khắp người Giai Hân. Cô hiện tại chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng tanh, hắn lại càng dễ dàng ra tay hành động. Lòng bàn tay hắn chạm đến nơi mềm mại kia, Giai Hân lại không hề mặc áσ ɭóŧ, xúc cảm từ nơi cao ngất nhanh chóng truyền đến đôi bàn tay thô ráp của hắn. Giai Hân lần này há hốc mồm, vốn muốn phản kháng nhưng lại bị hắn ta dùng lực đạo chế ngự, chân hắn đè lên chân cô, tay hắn nắm chặt lấy tay cô, cô không thể làm được gì ngoài việc rên ư ử trong miệng kháng nghị.

"Ư..."

Giai Hân cảm nhận được có một luồng điện sấm chớp chạy qua thân thể cô, nóng rực đến khó chịu. Hắn ta đang sờ nắn bộ ngực mềm mại của cô.

Hắn mê mẩn bởi cơ thể quyến rũ mềm mại của cô gái trước mắt, một tay hắn xoa nắn bộ ngực mềm mại, tay còn lại từ từ di chuyển đến vùng bụng phẳng lì trơn nhẵn, sau đó lại bắt đầu làm càn đi xuống. Tay hắn rốt cuộc cũng yên vị dừng ngay chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh hình tam giác kia. Cả tế bào trong người của Thế Thiệu Vũ dường như căng cứng tất thảy khi chạm đến nơi nhạy cảm ấy. Loại loại kí©h thí©ɧ chưa bao giờ có bất chợt nảy sinh trong lòng hắn. Chết tiệt!

"Giai Hân tiểu thư, em thật đúng là mê người mà!"

"Anh..."

Muốn nói lại bị khoé môi mỏng kia áp xuống lần nữa. Hai đầu lưỡi một lần nữa cuốn vờn lấy nhau, Thế Thiệu Vũ mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi mềm mại của cô. Qua một lúc lâu sau, hắn mới chịu buông tha cho đôi môi của cô.

Giai Hân được buông tha, cô dùng sức thở dốc, cứ tưởng chừng chính mình đã bị hắn làm cho ngợp thở đến chết luôn rồi.

"Bây giờ mới bắt đầu vào việc chính."

Nói một câu đầy ám muội xong liền không để người con gái dưới thân kịp phản ứng, hắn nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng tanh trên người Giai Hân. Hiện tại trên người cô chỉ còn duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh màu đen hình tam giác. Nhìn thân thể mị hoặc của người con gái, khóe môi không kìm được nở nụ cười. Chỉ là, ý tứ trong nụ cười này ắt khó có thể nhìn ra. Thấy người kia đã cởi bỏ chiếc váy ngủ mỏng tanh của mình, hai gò má Vũ Giai Hân chợt đỏ ửng, mị nhãn như tơ. Thế Thiệu Vũ nhìn biểu hiện của cô, chỉ thấy cô gái này mặt mày đỏ bừng mê hoặc lòng người.

Không lẽ là xấu hổ sao? Thật là dễ thương chết người mà!

Không kìm lòng được, hắn nhoẻn miệng hôn lên bờ môi quyến rũ kia một chốc, sau đó từ từ hôn xuống chiếc cổ trắng nõn mê hoặc, rồi đến xương quai xanh nhạy cảm quyến rũ. Tiếp đến là một bên quả đảo hồng thắm, Thế Thiệu Vũ không ngần ngại mà áp môi mình xuống, bú ʍúŧ bầu ngực mềm mại của cô một cách điên cuồng. Rốt cuộc, đôi môi mỏng lạnh đó cũng đã dừng lại ngay vùng bụng phẳng lì của cô, hắn tác oai tác quái dùng lưỡi xoay quanh một vòng, hai tay không rảnh rang mà vẫn đang xoa nắn bầu ngực mềm mại cao ngất ngây của cô.

Đầu óc Giai Hân trống rỗng. Cảm giác này? Rốt cuộc là cảm giác gì đây? Không! Cô không thể nào có phản ứng được!

Lúc Giai Hân vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì đôi môi của Thế Thiệu Vũ đã dừng bước tại khu rừng bí mật của cô. Tiện thể, hắn nhanh chóng cởi bỏ đi chiếc qυầи ɭóŧ vướng víu. Hắn nhìn cảnh xuân tình trước mặt đến mê mẩn, hắn quan sát thật kĩ càng, không hề bỏ sót một chi tiết nào, đôi tay rắn chắc từ từ mở rộng hai chân của cô ra. Không ngần ngại, hắn dụi mặt vào khu rừng bí ẩn của cô, tìm kiếm, khám phá mọi ngóc ngách.

Đầu lưỡi của hắn như con rắn ngọ nguậy bên trong hoa tâm của cô, không ngừng di chuyển mãnh liệt, gắng sức làm cho cô gái kia nhanh chóng động tình. Hiện tại cô đang ở trong một tư thế vô cùng xấu hổ.

Sắc mặt Giai Hân đã đỏ đến tận mang tai, kí©h thí©ɧ này căn bản quá lớn, cô cơ hồ chẳng thể chịu nổi. Cô dùng tay bịt chặt miệng, cố nén lại tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ đó.

"Dừng lại... ngay... ah."

Vừa nghe cô nói câu đó, mọi động tác đột nhiên ngưng trệ, hắn nghi hoặc nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch lên thành vòng cung, mái tóc màu tím rượu che khuất đi ánh mắt làm người ta khó có thể nhận ra hắn hiện tại đang có cảm xúc gì.

"Dừng? Giai Hân tiểu thư, em đang đùa với tôi à?" Nói xong còn không quên dùng tay nhấn nhẹ hạt đậu nhỏ non mềm bên dưới nơi tư mật của người con gái.

"Ưʍ... ah, dừng."

Lời cầu xin nhưng tại sao lại giống rêи ɾỉ nỉ non thế này?

Chính Giai Hân cũng không tin rằng cô lại có thể phát ra âm thanh thập phần xấu hổ đó, hiện tại cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Vừa nghe tiếng nỉ non của cô, cả tế bào trong cơ thể của Thế Thiệu Vũ như bị dây điện chạm vào. Không thể kìm được, hắn giải thoát tất cả quần áo trên người của chính mình, đem côn ŧᏂịŧ thô to cứng rắn đâm mạnh vào hoa kính hồng phấn.

"A!"

Giai Hân thét lên một tiếng tràn đầy thảm thương, đau quá, rất đau... tựa hồ muốn xé nát tâm can.

Vừa tiếp xúc với hoa huyệt chật hẹp, bị cản trở bởi một lớp màng càng làm cho kɧoáı ©ảʍ trong người hắn dâng trào, cả cơ thể sôi sục khó tả. Đây là lần đầu tiên của cô?

"Em vẫn còn là xử nử?"

Thế Thiệu Vũ hỏi, dù bề ngoài là câu hỏi nhưng thực chất bên trong mười phần khẳng định. Bị ngăn trở bởi lớp màng mỏng manh kia, hắn đương nhiên rõ cô là còn trong trắng. Khốn kiếp thật!

Trong đầu không ngừng dấy lên cảm giác tội lỗi, đôi đồng tử lạnh băng chợt lóe lên tia đau lòng quan sát cô gái dưới thân. Hắn đưa tay, vén nhẹ những lọn tóc lộn xộn trên khuôn mặt tuyệt sắc của cô, đặt một nụ hôn trên vầng trán thanh tú, dịu dàng nói.

"Xin lỗi!"

Nghe được lời xin lỗi của hắn ta, Giai Hân đột nhiên mềm lòng, mềm lòng vì ánh mắt dịu dàng mà hắn nhìn cô, mềm lòng vì một tiếng 'Hân Hân', cô vô thức thốt ra một câu.

"Anh, có thể tiếp tục."

"Được sao?"

Lần này, hắn thực sự kinh ngạc trước quyết định của cô.

"Được."

Hắn lần nữa đặt một nụ hôn trên vầng trán trắng trẻo của cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, chính hắn cũng không biết vì sao. Thúc đẩy côn ŧᏂịŧ thô thiển của chính mình vào nơi tư mật ẩm ướt chút ít máu đỏ của Giai Hân, hắn nhấp mạnh từng chút, cảm giác được bên trong của cô quả thực rất chật hẹp.

"Hân Hân, em thật chặt."

"Ưm, thật đau... ah!"

Giai Hân đay nghiến nhắm chặt mắt, vô thức kêu đau nỉ non, cô có thể cảm nhận được, bên dưới âʍ ɦộ thực sự rất đau nhưng, dường như... vẫn còn đọng lại một chút kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Vì tiếng rêи ɾỉ nỉ non của cô mà Thế Thiệu Vũ nhiệt huyết sôi trào, hắn luận động ngày càng nhanh hơn, cố gắng đẩy mạnh côn ŧᏂịŧ nóng hổi thô to của mình vào âʍ ɦộ ẩm ướt của Vũ Giai Hân, hắn mỉm cười nhìn người con gái dưới thân.

"Gọi anh là Vũ."

"Vũ, ưʍ... ah."

Giai Hân dần dần chìm vào đê mê của du͙© vọиɠ, chẳng còn biết trời đất bốn bề, khi cảm nhận được người đàn ông sắp không khống chế được nữa, cô nhanh chóng lấy lại ý thức, thấp giọng khẩn cầu.

"Không... không được bắn."

"Arggg."

Thế Thiệu Vũ gầm một tiếng đầy sảng khoái, rút vật cứng rắn ra khỏi cơ thể mềm mại, vật cứng rắn thô to vừa được giải thoát ra bên ngoài, nhanh chóng phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng nóng hổi ngay trên vùng bụng ngọc ngà trong trẻo của Giai Hân.

Sáng, từng tia nắng hiu hắt èo uột rọi qua bệ cửa sổ. Giai Hân tỉnh dậy, cô ngước đôi đôi đồng tử tinh xảo nhìn về phía cửa sổ, trì trệ bâng quơ.

"Vũ."

Khóe môi mềm mại vô thức thốt ra một cái tên, cô cũng không biết bản thân vì cái gì lại vô tri vô giác gọi tên người đàn ông hôm qua.

Đi rồi.

Đại não cô bất chợt co rút liên hồi, cảm giác trống rỗng cùng mất mát không ngừng vang dội trong đầu Giai Hân. Tại sao, trong lòng cô lại có cảm giác luyến tiếc đến vậy?

Nhìn lại mình, cả người được bao phủ bởi một tấm chăn màu trắng, cô cảm nhận được, nó vẫn còn chút hơi ấm nồng đậm thắm đượm của người đàn ông kia. Cả thân thể cô chỉ toàn là dấu hôn chi chít mà hắn để lại đêm qua, nhất là ở vùng cổ, bên dưới nơi kín đáo thì đau nhức không tả nổi, hạ thân giống như bị ai đó tàn phá, rách toẹt một cách thương tâm rẻ rúng.

Chẳng muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa, cô đi vào phòng tắm, đánh răng tươm tất, đi về phía tủ đồ, tìm một bộ đồ kín đáo nhất để có thể che đi dấu hôn mờ ám mà người đàn ông lạ mặt kia để lại. Vừa đi xuống lầu, là thanh âm mềm mại của Giai Mạn truyền đến.

"Giai Hân, sao em lại dậy trễ như vậy? Đến đây ăn sáng nào."

Giai Mạn đi về phía cô, thân thiết nắm lấy tay cô, Giai Hân cũng không hề bài xích, rất phối hợp nắm tay cô ta cùng cất bước về phía bàn ăn.

"Vâng."

Vũ Anh Minh thấy hai người ngồi xuống bàn, ông không nhanh không chậm nói.

"Hân Hân, sao hôm nay con lại dậy trễ vậy?"

"Phải rồi, hôm nay con dậy có hơi trễ đó."

Lam Hạ Phi ngồi cạnh, ánh mắt chợt lóe lên, bà ta ra vẻ tò mò.

Sắc mặt Giai Hân chợt khựng lại, cô cố tìm một lí lo nào đó.

"Hôm qua con thức có hơi khuya thôi ạ."

"Ừ! Ăn sáng đi."

Ông gật đầu.

"Giai Hân, cổ của em có vết gì đỏ đỏ thế?!"

Đang ăn, nhân lúc Giai Hân không để ý, Vũ Giai Mạn quay sang dò xét cô từ trên xuống dưới, hoàn toàn không bỏ xót một nơi nào. Đáy mắt chợt lóe lên tinh quang, cô ta tò mò nhìn Giai Hân, âm điệu đặc biệt to dõng dạc hơn ngày thường.

Sắc mặt Giai Hân chợt căng cứng, trắng bệt hệt tựa mảnh giấy. Không cần nhìn đến cô cũng biết đó chính là dấu hôn mà người đàn ông tên Vũ kia để lại. Khỉ thật, nếu biết trước Giai Mạn sẽ phát hiện thì cô xin thề cô chắc chắn đã mặc một chiếc áo cổ cao. Cô ta hiện tại rõ ràng là muốn gây khó dễ cô... lại còn lớn tiếng để cha và Lam Hạ Phi nghe được, ngày thường giọng cô ta căn bản nhỏ nhẹ xuân tình cơ mà. Chính là cố ý!

"Em... em chỉ là bị muỗi cắn thôi... không có gì đâu!"

Giai Hân cố tìm một cái cớ, lí do này nghe ra cũng khá là hợp lý, nhưng người cắn cô là đàn ông, không phải muỗi.

"Muỗi cắn sao! Chị lại thấy nó giống dấu hôn hơn..."

Giai Mạn dường như vẫn không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục tò mò chậc lưỡi nói lớn, và đặc biệt nhấn mạnh hai từ 'dấu hôn'. Giai Hân phỉ nhổ trong lòng, thầm rủa cô ta thật không có tình người!

"Dấu hôn?"

Nghe hai từ này, chân mày Vũ Anh Minh chợt nhíu lại, ông quay sang nhìn đứa con gái nhỏ, sắc mặt hoàn toàn nghiêm nghị hẳn.

"Giai Hân, cha cần một lời giải thích rõ ràng! Con không nói rõ thì đừng hòng lên phòng. Đừng thấy cha quá dung túng để rồi con xem thường cái nhà này, muốn làm gì thì làm!"

Giai Hân chợt cảm thấy lạnh ở sống lưng, nhưng cô vẫn không từ bỏ, tiếp tục thanh minh cho bản thân, cô trả lời.

"Con chỉ là bị muỗi cắn thôi, làm sao mà là dấu hôn được cơ chứ, cha nghĩ nhiều."

"Thôi, anh đừng làm khó con bé nữa, nó dù sao cũng đã lớn, sự việc như vậy cũng là thường tình."

Ánh mắt Lam Hạ Phi chợt lóe lên, bà ta dịu giọng nhìn ông nói, khóe môi cười cười nhìn Giai Hân. Giai Hân đương nhiên hiểu rõ ý tứ của lời nói này, chính là đang muốn nói cô hư hỏng đây mà.

Đương nhiên, Giai Hân biết Lam Hạ Phi đây là muốn làm khó dễ cô, chỉ vì cô không phải con gái ruột của bà ấy, cô còn cảm thấy, bà ấy có chút không thích cô nữa là. Nhưng cô vẫn không nói gì, tiếp tục cuộc sống hoà thuận trong nhà. Cả Vũ Giai Mạn, người chị gái cùng cha khác mẹ của cô, bề ngoài tỏ vẻ hoà đồng thân thiết nhưng thực chất bên trong lại tìm mọi cách để gây khó dễ, điển hình là sự việc hiện tại. Giai Hân rõ hai người họ chẳng ưa gì mình, chỉ là, vì cha nên không muốn nói ra. Huống hồ, họ cũng chưa làm điều gì gọi là quá đáng đối với cô.

Nói không ghét họ nhưng trong thâm tâm cô chắc chắn không thể gọi là có thiện cảm với họ. Đơn giản, Lam Hạ Phi là người đã chen chân vào hạnh phúc của cha mẹ cô. Mẹ khi phát hiện cha qua lại với bà ấy liền tức đến nỗi phát bệnh, không lâu sau thì bà xuống suối vàng an nghỉ. Sau đó, cha của cô, ông đường đường chính chính cưới Lam Hạ Phi về làm vợ, khi ấy Lam Hạ Phi còn mang theo cả một người con, không ai khác chính là Vũ Giai Mạn. Cô rất thất vọng về người cha của mình, mẹ cô vừa mới mất không lâu, ấy thế mà ông lại chóng cưới người phụ nữ khác về làm vợ. Vì thế nên tình cảm cha con cô cũng dần lạnh nhạt kể từ đó.

Vũ Anh Minh nheo mắt, ông rốt cuộc cũng không truy cứu chuyện này nữa.

"Thôi, ăn đi!"

"Vâng!"

Giai Hân trong lòng liền mừng khôn xiết, khoé môi nhích lên tạo thành độ cong đẹp mắt.

Ánh mắt Giai Mạn tối sầm, bàn tay nõn nà đặt ở dưới bàn không khống chế được mà nắm chặt thành quyền, móng tay gai nhọn dường như đâm xuyên thấu qua lòng bàn tay cô ta.

__

những chap đầu văn phong còn lủng củng, mong các cậu thứ lỗi, mình sẽ dành thgian chỉnh sửa.

đọc ưng thì votes và cmt cho mình nhaa, mình cám ơn nhiều ❤️