Chương 1: em đồng ý chúng ta tạm thời chia tay
Chúng ta cũng không biết, con đường tương lai đi có bao nhiêu khó khăn. Chúng ta cũng không thấy được, hạnh phúc cách chúng ta bao xa.Nhưng mà bất luận khi nào, tôi cũng sẽ đưa tay của tôi ra và nói với em, xin em đừng sợ, xin em đừng lo lắng, xin em hãy đi cùng tôi"Hiểu Đình, chúng ta chia tay được không ?"
Vẫn là chịu đựng không được nghẹn ngào thốt ra một câu nói, Phương Tư Dao chính là dùng hết sức lực của cả bản thân, cô ấy thì muốn ngăn dòng lệ lại, nhưng nước mắt lại cứ luôn tuông ra chảy dài theo khoe mắt xuống. Nói ra cũng mắc cười, lời bản thân nói ra lại làm bản thân đau lòng, đau đến nước mắt rơi không ngừng. Cô ấy cuối thấp đầu, không dám nhìn vào Giang Hiểu Đình đang đứng trước mặt, không muốn để người mình yêu nhất thấy được cảnh mình nhẫn tâm như vậy.
Tại sao phải đề xuất chia tay ?
Phương Tư Dao suy nghĩ rất lâu, thực ra suy nghĩ muốn chia tay với Giang Hiểu Đình đã không phải là lần đầu tiên lởn vởn trong đầu. Là vì cô ấy cho rằng bản thân chia tay rồi. Giang Hiểu Đình sẽ hạnh phúc hơn một chút sao? không phải, không phải đâu. cô ấy rất rõ, hai người họ bất luận là bên nào mất đi đối phương đều không thể nào có được hạnh phúc nữa
Cô ấy chỉ là sợ bản thân sẽ mãi mãi mất đi cô ấy
Từ đó cho đến nay, bất luận gặp phải khó khăn gì, cô ấy cũng nắm chặt tay của Giang Hiểu Đình cũng không buông ra, lúc nào trong lòng cô ấy luôn giống như một con thuyền trong trung tâm biển lớn, mọi lúc cũng có thể bị lật dưới cơn sóng, nhưng mà chỉ cần có Giang Hiểu Đình ở bên cạnh cô ấy, cô ấy thì sẽ không sợ hãi bất luận là mưa to gió lớn như thế nào chỉ cần hai người họ nắm tay của đối phương thì có thể tiếp tục đi tiếp.
Từ sau khi ở cùng với Giang Hiểu Đình, trong lòng của Phương Tư Dao luôn bất an từ trước đến giờ chưa từng biến mất. Điểm này Giang Hiểu Đình rất rõ. bất luận cô ấy nổ lực thế nào nói với đối phương bản thân mình sẽ mãi mãi yêu cô ấy. Sự bất an đó lại vẫn như cũ không mất đi
Thực ra Giang Hiểu Đình hiểu rõ sự bất an của Phương Tư Dao là đến từ chỗ nào, đem tất cả chuyện tình cảm toàn bộ cất trong lòng, khoảng cách chênh lệch tuổi tác với Giang Hiểu Đình, chuyện hai người cùng giới tính sống cùng với nhau, sự ngược đãi của Chung Vĩ Triết, chịu phải sự ngăn cản mãnh liệt của người nhà của Giang Hiểu Đình.......
Còn có sự quyến rũ bản thân Giang Hiểu Đình
Dù cho bản thân Giang Hiểu Đình không muốn, cũng sẽ dẫn dụ đến ngàn vạn con rồi nhặng quay quanh thân cô ấy, hơn nữa cho dù Phương Tư Dao có ghen cô ấy cũng sẽ không nói ra, cô ấy sợ hãi Hiểu Đình vì thế mà khó chịu, cô ấy thường xuyên nhắc nhở bản thân đã không thể ngang ngạnh náo loạn như lúc trẻ, tất cả sợ hãi và phiền muộn đều chỉ có thể để ở trong lòng, không ngừng kìm nén
Những điều đó Giang Hiểu Đình đều biết, cũng cảm thấy rất thương tâm. Cho nên cô ấy hoàn toàn không keo kiệt nói về tình yêu đối với Phương Tư Dao, không keo kiệt tuyên bố với thế giới Phương Tư Dao là phụ nữ của cô ấy, không keo kiệt chia sẽ với người khác niềm vui khi sống chung với Phương Tư Dao, không để Phương Tư Dao có cơ hội đau lòng có cơ hội sợ hãi có cơ hội hoài nghi
Cô ấy cảm thấy bản thân có thể cùng Phương Tư Dao tay trong tay, đi đến tận cùng của thế giới.
Cho đến hôm nay, hai người họ luôn tin chắc như vậy
Hai người họ vì sự tồn tại của đối phương mà chịu sự tổn thương
Lần đầu tiên sự kiên định của Giang Hiểu Đình bị dao động, là khi thấy được Phương Tư Dao bị tấm vải trắng đắp lên người(tập 74)
Khi đó Giang Hiểu Đình liều mạng tự thôi miêng bản thân, có lẽ Tư Dao chỉ là ngất xỉu, có lẽ Tư Dao chỉ là tiến vào trạng thái giả chết, có lẽ..., có lẽ Tư Dao vẫn sẽ tỉnh lại, như cảnh trong đầu của bản thân nói với cô ấy em sẽ mãi mãi chăm sóc chị. Nhưng mà cô ấy không có tỉnh lại, chỉ là im lặng nằm ở đó mặc kệ kiểm sát viên đem tấm vải trắng đắp lên người, mặc kệ Giang Hiểu Đình ở một bên vừa khóc vừa la, mặc kệ cô ấy đau khổ đến sắp chết ngạt. Cái gọi là không còn hy vọng Giang Hiểu Đình vô cùng hiểu rõ
Tuy sau này Phương Tư Dao xác thực có trở về bên cạnh cô ấy(tập 77), nhưng cảm giác khủng khϊếp khi đó Giang Hiểu Đình mãi mãi không thể quên đi được, từ đó cô ấy xác định được một chuyện, lúc đó là cô ấy thà mất đi cả thế giới, cũng không muốn đau khổ như vậy lặp lại một lần nữa
Sau này sự uy hϊếp của Chung Vĩ Triết chưa từng dừng lại, một lần rồi lại một lần, ép Tư Dao vào trong đường cùng, sỉ nhục cô ấy tổn thương cô ấy thậm chí muốn gϊếŧ cô ấy, mỗi lần xảy ra chuyện như vậy thì giống như là đang cứa vào vết sẹo của Giang Hiểu Đình, để cô ấy một lần rồi lại một lần hồi tưởng lại cảm giác đau khổ khi mất đi Tư Dao
Giang Hiểu Đình cũng bắt đầu suy nghĩ, tiếp tục như vậy nữa đối với hai người họ mà nói thật sự tốt sao?
Hơn nữa cô ấy biết Phương Tư Dao cũng đang suy nghĩ giống như vậy, thậm chí hiểu rõ khi trong hôn lễ câu nói cuối cùng của Trương Tú Lệ "xin cô buông tha cho Hiểu Đình" là sợi rơm cuối cùng đè chết Phương Tư Dao, vì sau đó cô ấy rõ ràng thấy được con tim của Phương Tư Dao giống như không có chỗ dung thân
Cho nên khi nghe được cô ấy khóc và nói "Hiểu Đình, chúng ta chia tay được không?", Giang Hiểu Đình cũng không có cảm thấy bất ngờ tí nào
Vì cô ấy sớm thì đoán được Phương Tư Dao hẹn cô ấy ra là vì muốn chia tay với cô ấy
Nhưng mà hai chữ chia tay thì giống như âm thanh dùng móng tay cào lên trên bảng đen nghe đến chói tai
"Tư Dao....." không có bi thương, không có tức giận, thấy được người yêu ở trước mặt mình khóc thành như vậy, Giang Hiểu Đình chỉ là cảm thấy không nỡ lại thương tâm, cô ấy đưa bàn tay ấm áp lao đi những giọt nước mắt trên mặt của Phương Tư Dao, xoa lên tóc an ủi cô ấy
"Làm gì ép bản thân nói ra lời tàn nhẫn như vậy"
Thực ra cho dù Phương Tư Dao hôm nay không nói, Giang Hiểu Đình cũng sẽ dự định nhắc với cô ấy chuyện này
Hôm nay do Phương Tư Dao mở miệng trước, cô ấy lại buồn đến khóc thành như vậy, Giang Hiểu Đình thật sự hối hận bản thân đã không có nói trước
"Hiểu Đình.......chị thật sự không muốn thấy được em vì ở cùng với chị mà khó xử, cũng không muốn thấy được em vì chị mà bị Chung Vĩ Triết tổn hại......."
Phương Tư Dao dùng tay che miệng lại nổ lực không khóc ra thành tiếng, chia tay rõ ràng chính là quyết định của cô ấy, nhưng mà nước mắt thì không nghe theo sự sai bảo của mình, vừa nghĩ đến con đường tương lai sẽ không có Giang Hiểu Đình ở bên cạnh nữa, cô ấy thì cảm thấy bản thân rất đau lòng rất đau lòng
"Tư Dao, được rồi, đừng khóc nữa, chị bình tĩnh lại nghe em nói" nâng mặt của Phương Tư Dao lên, ép đôi mắt của đối phương nhìn thẳng vào mình
"Chúng ta sẽ không chia tay, cả đời này cũng sẽ không, em sẽ không để chị rời xa em" khẩu khí của Giang Hiểu Đình luôn kiên định, chỉ là chuyện kiên định này lại không giống, lời nói sau này vẫn phải mở miệng, thì để Giang Hiểu Đình nhịn không được hít một hơi "nhưng mà, vì không để chị chịu tổn hại nữa......, em đồng ý chúng ta tạm thời chia tay"
"......Hiểu Đình?" Phương Tư Dao chớp mắt không hiểu, hình như câu trả lời của Giang Hiểu Đình hoàn toàn nằm trong dự tính của cô ấy
"Chị nghe rõ đây, chỉ là tạm thời, chúng ta để người khác cho rằng chúng ta đã chia tay rồi, như vậy má Tú Lệ sẽ không làm khó chị nữa, Chung Vĩ Triết cũng sẽ không uy hϊếp đến tính mạng của chị nữa, đợi đến khi má Tú Lệ nghĩ thông rồi, sau khi Chung Vĩ Triết vào tù, chúng ta thì có thể nhận được sự chúc phúc của mọi ngươi, bắt đầu sống chung lại với nhau" Giang Hiểu Đình nắm chặt đôi tay của Phương Tư Dao, muốn đem quyết tâm của bản thân truyền đạt cho cô ấy.
"Thậm chí trước đó........, chúng ta thì tạm thời đừng gặp mặt nhau đi" nắm chặt tay của Giang Hiểu Đình, hơi ấm của người yêu để Phương Tư Dao cảm thấy yên tâm, nước mắt rơi lên tay đối phương, Phương Tư Dao dùng hết sức mới rất không dễ dàng thốt ra "được".
Ngày hôm nay Giang Hiểu Đình không để Phương Tư Dao đưa cô ấy về nhà, vì hai người họ đóng kịch "giả vờ chia tay" từ hôm nay đã bắt đầu có hiệu lực rồi, thời gian này ai đưa ai cũng không thích hợp, nhưng mà Giang Hiểu Đình không nhẫn tâm để Phương Tư Dao thấy được bóng dáng cô ấy rời đi, cô ấy sợ Phương Tư Dao sẽ ở sau lưng cô ấy đứng một mình ở bên đường khóc không dừng, vì thế cô ấy muốn Phương Tư Dao đi trước, dù cho biết bóng dáng của cô ấy sẽ làm cho mình vô cùng đau lòng
Tận mắt tiễn người mình yêu đi chưa đến hai bước thì không nỡ quay đầu liên tục, Giang Hiểu Đình nổ lực kiềm chế lại mỉm cười không để đối phương lo lắng, cho đến khi thấy được Phương Tư Dao rời khỏi, Giang Hiểu Đình mới khóc ra
Cho dù là "giả vờ chia tay" thì cũng đủ để cô ấy đau đến không thể thở được. Cô ấy vẫn là không có cách nào khác nữa thừa nhận Phương Tư Dao từ trong sinh mạng của cô ấy mãi mãi rời khỏi?
Trong lòng của bản thân thì giống như thảm họa của trái đất, Giang Hiểu Đình nhắm đôi mắt lại
Cô ấy đã bắt đầu hồi tưởng
HẾT CHAP 1