[Thế Gian Tình] Xin Hãy Đi Cùng Em

7/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên truyện: 请跟我来 Nhân vật chính: Phương Tư Dao-Giang Hiểu Đình Nhân vật phụ: Bội Bội, Thẫm Mạn Quyên Phần truyện dựa vào cặp đôi Dao Đình trong bộ phim Tình Đời (tên gốc Thế Gian Tình) Phương Tư Dao:  …
Xem Thêm

Chương 6: Tại sao tình yêu của họ cuối cùng lại tổn hại đối phương ?
Chương 6: Tại sao tình yêu của họ cuối cùng lại tổn hại đối phương ?

Biểu tỷ

Chị có biết em ngoại trừ chị ra thì cái gì cũng không có không? thở đến như tất cả không khí đều khô khan để Kim Bội Phương cảm thấy rất khó chịu, cô ấy ngơ ngẩn đứng trước mặt Phương Tư Dao đang xỉu rất lâu, nổi sợ hãi ùn ùn kéo đến để cô ấy nhất thời không biết phải làm sao

"Biểu tỷ......biểu tỷ" Kim Bội Phương thử lay động cô ấy, rất hy vọng có thể lay động như vậy thì cô ấy tỉnh lại, nhưng mà Phương Tư Dao vẫn không tỉnh lại, cô ấy nhắm chặt đôi mắt hình như cũng không mở ra nữa. Kim Bội Phương đưa tay nắm chặt tay của Phương Tư Dao, nhiệt độ của lòng bàn tay cô ấy truyền đến lại để trái tim của Kim Bội Phương đều lạnh rồi

Phải làm sao đây, phải làm sao đây.....

Lúc trước xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng gọi cho Kha Triển Dụ đầu tiên, nhưng mà cô ấy bây giờ đã ly hôn với Kha Triển Dụ rồi, chỗ dựa duy nhất lại ngất xỉu ở đây, lúc này cô ấy còn có thể tìm ai?

......Có rồi

Bội Bội bất chợt nghĩ ra nhân vật duy nhất có thể giúp đỡ.

Thẫm Mạn Quyên không phải người ngủ trễ, bạn bè bên cạnh cô ấy hầu như đều biết điểm này, vì thế ngoại trừ chuyện gấp rất ít người trong đêm tối gọi điện đến làm phiền, nhưng cả ngày này vì tập đoàn Kiss còn có một số nghiệp vụ không mau giải quyết thì không được, vì thế Thẫm Mạn Quyên hiếm khi thức khuya, tập trung tinh thần và sức lực vào trong công văn, cô ấy thế nào cũng không ngờ, cuộc điện thoại tối nay sẽ để cô ấy đưa bản thân vào trong hoàn cảnh xấu

Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo

Thẫm Mạn Quyên thực ra không có nghĩ quá nhiều, chỉ là tùy tiện cầm điện thoại lên để bên tai, thấy được người gọi điện đến làm Phương Tư Dao, cô ấy cười mỉm ra rất đẹp và độ lượng, nhưng mà khi nhận điện thoại, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến lại là tiếng của Kim Bội Phương đang sốt ruột

" Thẫm Mạn Quyên!, biểu tỷ chị ấy, chị ấy ngất xỉu rồi, cô mau qua đây! " dù cho không nhận ra tiếng nói, vừa bắt đầu mở miệng ra thì kêu tên huý của cô ấy, người như vậy Thẫm Mạn Quyên còn không hiểu sao

Thực ra muốn Kim Bội Phương gọi điện thoại cho Thẫm Mạn Quyên xin giúp đỡ điểm này vẫn là để cô ấy do dự một chút, nói cho cùng Thẫm Mạn Quyên từng là tình địch mà bản thân ghét đến cực điểm, muốn Kim Bội Phương cuối đầu để nhờ cô ấy, cô ấy thực sự không đồng ý, nhưng mà là vì Phương Tư Dao, cô ấy nhất thời không nghĩ được cách tốt hơn, chỉ đành kìm nén lòng tự trọng không đáng tiền này xuống mà gọi điện qua đó

Nhưng mà nghe thấy lời của Kim Bội Phương, lòng của Thẫm Mạn Quyên bị siết chặt lại

Cô ấy nổ lực che giấu tâm trạng lo lắng, khuyên giải kêu Kim Bội Phương đừng khẩn trương, muốn cô ấy bình tĩnh lại, kêu Kim Bội Phương nói cho cô ấy biết tình trạng chi tiết, sau đó kêu Kim Bội Phương đến bệnh viện Tề Nhân nhờ người giúp đỡ, bản thân mình lập tức qua liền

Học tỷ ngất xỉu rồi.....sao lại xảy ra chuyện này

Thẫm Mạn Quyên khoác lên chiếc áo khoác, nhẹ nhàng đẩy cửa ra không muốn kinh động Dì đang say ngủ. Cô ấy vội vã rời khỏi nhà, bình thường cả đám người đều luôn đi theo nhưng hôm nay chỉ có một mình Thẫm Mạn Quyên, ánh trăng soi lên người Thẫm Mạn Quyên, lại chiếu ra sự cô đơn và nặng nề của cô ấy

Trước khi bước vào, Thẫm Mạn Quyên hít nhẹ một hơi muốn tâm trạng bình tĩnh lại, cô ấy biết bản thân rất coi nặng chuyện của Phương Tư Dao, chỉ là nếu như biểu hiện quá bất thường, cô ấy sợ bị người khác nhận ra điều gì đó, thế là cô ấy nổ lực không đem chuyện nghĩ theo hướng xấu nhất

Không sao đâu......

Vội vã đi vào bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh đèn đỏ "đang phẫu thuật" để cô ấy nhớ đến mẹ ruột của mình, hồi ức bi thương hiện lên trong đầu, cảm thấy sống mũi cay cay, cô ấy cố gắng kìm chế suy nghĩ

Đẩy cánh cửa của phòng bệnh ra, Phương Tư Dao đang nằm ở đó, xem ra chỉ là giống như đang say ngủ chứ không có trở ngại lớn gì, Thẫm Mạn Quyên nhẹ nhỏm thở phào một hơi, nhưng cô ấy vẫn là quay đầu hỏi Kim Bội Phương tình trạng của Phương Tư Dao rốt cuộc thế nào

"Bác sĩ nói, biểu tỷ chị ấy là vì chịu gió lạnh quá lâu cho nên chị ấy có chút mất nhiệt cộng thêm thể chất của chị ấy có chút yếu, cho nên mới ngất xỉu, bây giờ tuy có chút phát sốt nhưng mà không sao rồi"

"Vậy thì tốt" Thẫm Mạn Quyên an tâm lộ ra nụ cười, nhưng lại vẫn phải hỏi

"Nhưng mà học tỷ rốt cuộc tại sao xuất hiện ở công viên?" đây là chuyện mà Thẫm Mạn Quyên không cách lý giải, nữa đêm ở trong công viên đó thường có lưu manh thường lui tới, Phương Tư Dao không thể không biết nơi đó rất nguy hiểm

"Tôi cũng không biết...... biểu tỷ chỉ là nói với tôi chị ấy có một số chuyện gấp phải làm......."

Chuyện gấp?

Hai chữ này ở trong đầu của Thẫm Mạn Quyên lập tức nghĩ đến Giang Hiểu Đình, đúng lúc Thẫm Mạn Quyên muốn mở miệng hỏi Kim Bội Phương có phải có liên quan với Giang Hiểu Đình không thì Phương Tư Dao tỉnh lại, hơn nữa vừa mới tỉnh lại thì trong miệng luôn lẫm bẫm tên "Hiểu Đình"

Vấn đề trong lòng vẫn chưa mở miệng thì đã có giải đáp rồi, ít tốn nước bọt nhưng đổi lại là đau lòng xót dạ

"Biểu tỷ? chị tỉnh rồi? thấy thế nào, còn có chỗ nào không khỏe không? " lòng bàn tay của Kim Bội Phương sờ lên trán của Phương Tư Dao, Phương Tư Dao đã phục hồi lại nhiệt độ cơ thể bình thường rồi, nhưng chuyện này vẫn là để Kim Bội Phương yên lòng không nổi

"Bội Bội......gà rán muối đâu?"

Kim Bội Phương rất muốn trợn mắt với cô ấy nhưng niệm tình Phương Tư Dao bây giờ là bệnh nhân nên cô ấy nhịn xuống

"Nếu như chị hỏi là gà rán muối mà chị mua, bây giờ chắc nó đang còn ở trong công viên đó, thế nào? muốn ăn gà rán muối thì đợi sức khỏe của chị tốt rồi em đi mua cho chị ăn"

"Hiểu Đình.......có thể.....giúp chị đưa cho Hiểu Đình không? Em ấy muốn ăn.....chị không muốn để em ấy thất vọng......" Phương Tư Dao dùng hết toàn lực nói ra mấy chữ này. Nghe chuyện? ngọt lửa trong lòng của Kim Bội Phương bốc lên, tuy cô ấy khi ở trong công viên thấy được trên chiếc ghế có hai ly sữa, cô ấy thì đoán Phương Tư Dao có phải là hẹn Giang Hiểu Đình gặp mặt không, nhưng mà cô ấy thực sự không tin Giang Hiểu Đình để Phương Tư Dao ở đó chịu gió lạnh, cho nên cô ấy mới không tiếp tục nghĩ nữa, không ngờ, chuyện thực sự là như thế

Kim Bội Phương mãnh liệt đứng lên, khi nhìn qua Thẫm Mạn Quyên tinh thần là khó tránh rất nghiêm trọng

"Tôi ra ngoài một chút, biểu tỷ làm phiền cô chăm sóc"

"Uh? không vấn đề" Thẫm Mạn Quyên vừa mở miệng đồng ý, vừa nhìn theo bóng dáng của Kim Bội Phương rời khỏi, đứa con gái này sau khi đã trãi qua nhiều chuyện như vậy, thật sự trưởng thành nhiều rồi, đã có thể một mình gánh vác, cũng có năng lực bảo vệ người nhà mà cô ấy trân tiếc nhất, Tư Dao chắc cảm thấy rất yên vui đó?

Sau khi Kim Bội Phương đi, Thẫm Mạn Quyên tiếp tục ngồi bên cạnh Phương Tư Dao, ngón tay đặt lên lòng bàn tay của Phương Tư Dao để cô ấy yên lòng " học tỷ, Bội Bội đã giúp chị đi đưa gà rán muối rồi, chị thì không cần lo lắng, cố gắng nghĩ ngơi đi"

"Uhm......" Phương Tư Dao nổ lực lộ ra một nụ cười, rồi có chút xíu đau lòng từ từ đưa cô ấy vào giấc ngủ say

Sau khi tỉnh lại giây phút đầu tiên Giang Hiểu Đình chỉ cảm thấy sau ót của mình rất đau

Mở to mắt , Giang Hiểu Đình nhìn xung quanh, đây là phòng của cô ấy, tiểu công chúa và tiểu vương tử đang ở trong nôi ngủ sai, thời gian trên đồng hồ hiển thị 12 giờ rưỡi

Thế là sau mấy giây suy nghĩ, Giang Hiểu Đình nhớ đến Phương Tư Dao

Giang Hiểu Đình bước xuống giường, nặng nề đẩy cánh cửa ra chạy ra ngoài, chạy thẳng ra phòng khách, phớt lờ Tạ Thiên Tường và Trương Tú Lệ, bây giờ cô ấy chỉ muốn lập tức chạy đến bên cạnh Phương Tư Dao

Vừa mở cánh cửa ra thì xuất hiện ngay trước mắt lại là Kim Bội Phương đang dự định nhấn chuông

"......Bội Bội?" lông mày của Giang Hiểu Đình nhăn lại, không hiểu tại sao Kim Bội Phương xuất hiện ở đây, nhưng mà cô ấy đoán chuyện này chắc có liên quan với Phương Tư Dao, cũng không có đẩy cô ấy ra mà chạy ra ngoài

"Không phải rất muốn ăn gà rán muối sao, cầm lấy ăn đi! " khi nhìn thấy biểu tình không biết xảy ra chuyện gì của Giang Hiểu Đình, hỏa khí của Kim Bội Phương bốc lên tận đầu, tức giận đem gà rán muối quăng cho cô ấy, lại không biết là không cẩn thận còn cố ý quăng trúng Trương Tú Lệ đang ngồi bên kia

"Nè, cái cô kia!"

Hoàn toàn phớt lờ Trương Tú Lệ, Kim Bội Phương lớn tiếng trách móc Giang Hiểu Đình: " Giang Hiểu Đình, cô là coi biểu tỷ của tôi là cái gì? "

Dáng vẻ cô ấy tức giận ở trong mắt người khác có lẽ sức chiến đấu tràn đầy, nhưng mà ở trong mắt của Giang Hiểu Đình, Kim Bội Phương chỉ là một đứa trẻ, Giang Hiểu Đình không có dự định đấu với cô ấy, sau khi nghe thấy lời của Kim Bội Phương cũng không có lên tiếng, chỉ là lo lắng hỏi: "Phương Tư Dao thế nào? chị ấy bây giờ còn đang ở công viên đợi tôi sao?"

"Tôi đã xuất hiện ở đây rồi, nghĩ cũng biết sao tôi có thể còn bỏ mặc chị ấy ở công viên chứ !, cô còn dám hỏi tôi Tư Dao thế nào rồi?, là ai thất hẹn bỏ chị ấy ở công viên lúc ban đêm, để chị ấy đợi cả 4 tiếng đồng hồ ! cô có biết chị ấy vì hứng gió 4 tiếng mà bây giờ người đang nằm ở bệnh viện không !, chị ấy cũng đã trở thành như vậy rồi còn lo lắng cô sẽ thất vọng vì không ăn được gà rán muối, muốn tôi đem đồ đến cho cô, cô trêu chọc chị ấy như vậy rất vui sao ?, cô dựa vào cái gì đối xử với biểu tỷ tôi như vậy? !"

Từng câu từng chữ của Kim Bội Phương hóa thành thanh kiếm vô tình đâm vào con tim của Giang Hiểu Đình, không đúng, không đúng, không nên là như vậy......họ rất không dễ dàng mới có thể gặp mặt, họ nên phải ở trong bầu trời đêm xinh đẹp mà chị một miếng em một miếng ngọt ngào ăn gà rán muối, nói về những đau khổ khi không thấy được đối phương.....

Nhưng mà không phải nói với cô ấy Phương Tư Dao bây giờ đang nằm trong bệnh viện

"Bội Bội, cô dẫn tôi đi tìm Tư Dao" Giang Hiểu Đình trong tiềm thức nắm chặt tay của Kim Bội Phương, có lẽ là muốn tìm được một cảm giác yên tâm

"Hiểu Đình ! má không cho phép, má không cho phép con đi tìm Phương Tư Dao !"

"Má !" hai người họ vừa nhận nhau không được bao lâu, Hiểu Đình thật sự không muốn tranh cãi với Trương Tú Lệ cũng không muốn oán hận bà ấy, cô ấy chỉ là muốn cùng Phương Tư Dao tay trong tay sống một cuộc sống mà thôi, tại sao khó khăn như vậy.....tại sao tình yêu của họ cuối cùng lại tổn hại đối phương ?

"Không cần đâu, ít tốn nước bọt đi !"

Kim Bội Phương dùng sức phủi tay của Giang Hiểu Đình ra

"Chị ấy bây giờ còn đang phát sốt, chắc đã ngủ rồi, cô muốn đi giải thích cũng không có tác dụng" ánh mắt tức giận nhìn Giang Hiểu Đình, Kim Bội Phương xoay người đi "cô đã chia tay với biểu tỷ của tôi rồi đó ?, vậy thì xin cô đừng chọc ghẹo chị ấy nữa" nói xong Kim Bội Phương bước nhanh đi khỏi

Nhìn theo cánh cửa không một người Giang Hiểu Đình đứng tại chỗ suy nghĩ lời nói của Kim Bội Phương

Cô ấy nói không sai, trong ánh mắt của người ngoài hai người họ đã chia tay rồi, là hai người họ đôi bên quyết định tiến hành vở kịch này, vì đối phương, họ không có tư cách nói không nỡ nữa

Tình yêu thật sự rất đau khổ đó

Giang Hiểu Đình lạnh lùng cười ra tiếng, nghe tiếng Trương Tú Lệ lo lắng đặt tay lên vai của cô ấy, lại bị cô ấy phủi xuống, cô ấy cũng lười biếng van xin Trương Tú Lệ thành toàn cho họ, cô ấy thật sự mệt rồi. Giang Hiểu Đình xoay người , giơ tay biểu thị không cho phép bất kì ai đi theo cô ấy, bản thân như cái xác không hồn mà đi vào phòng

Lại là một đêm dài khó ngủ

Bình Luận (1)

  1. user
    Không Tên (2 tháng trước) Trả Lời

    ❤❤❤

Thêm Bình Luận