Chương 2: Ở trên thế giới này còn có người cần cô ấy
Mở đôi mắt ra, chuyện đầu tiên xông vào đầu là " mình và Hiểu Đình chia tay rồi"
Thế là một ngày mới không đẹp nữa, mặt trời buổi sáng không ấm áp nữa
Không có nụ hôn buổi sáng của Hiểu Đình, không có Hiểu Đình thay cô ấy lựa chọn đồ mặc cho hôm nay, không có Hiểu Đình cùng mình xuống bếp nấu buổi sáng, không có Hiểu Đình ở trước cửa kéo y phục của cô ấy làm nũng hỏi cô ấy có thể đến bệnh viện trễ một chút không. ....
Đều không có rồi.
Phương Tư Dao nằm ở trên giường không biết là khóc hay cười
Ngày đầu tiên sau khi chia tay, Phương Tư Dao giống như là đang trốn tránh cái gì đó, vào phòng làm việc cô ấy đem tất cả tâm tình vào trong công việc của bệnh viện, cô ấy thậm chí đem tất cả công việc không thuộc về cô ấy gom vào người mình, chính là vì không để bản thân có thời gian rãnh, vì một khi rãnh thì sự nhớ nhung đối với Giang Hiểu Đình thì sẽ chiếm lấy tất cả ý nghĩ của bản thân
"Bác sĩ Phòng, phẫu thuật này thì làm phiền chị rồi" đem hồ sơ chỉnh lý giao lên tay bác sĩ Phòng, khi chạm vào bàn tay của bác sĩ Phòng, nhiệt độ bàn tay của Phương Tư Dao để bác sĩ Phòng cảm thấy kinh ngạc
"Viện trưởng, tay của cô rất lạnh, sắc mặt xem ra cũng rất trắng, có phải chỗ nào không khỏe không? "
Nghe chuyện, Phương Tư Dao không biết làm sao chỉ cười rồi cười, thì ra trong lòng tiều tụy sẽ bộc lộ ở trên người sao?, lòng bệnh rồi, thân thể tự nhiên cũng sẽ bệnh theo, nhưng mà rõ ràng thuốc giải cô ấy có được một cách dễ dàng, cô ấy lại kiên quyết muốn ép bệnh của bản thân càng nguy kịch
"Viện trưởng? " phát hiện Phương Tư Dao có chút thất thần? bác sĩ Phòng thử kêu lại một lần nữa
"Hả? ah, tôi không sao, cô không cần lo lắng, đi làm việc trước đi"
"Uh, đã hai giờ trưa rồi, cô vẫn chưa ăn trưa à? phải nhớ mau đi ăn đi, nếu không lại bị cô Giang niệm đó"
"......Cám ơn cô, tôi sẽ đi ăn. "
Đối với sự đôn đốc của bác sĩ Phòng, Phương Tư Dao chỉ mỉm cười biểu ý, nhưng mà lời nói của bác sĩ Phòng lại giống như cây kim đâm vào tim của cô ấy, vì một câu nói vô tâm của bác sĩ Phòng để cô ấy nhớ lại đã có cả một ngày không nhận được tin nhắn của Giang Hiểu Đình, không có cô ấy nhắc mình ăn cơm, Phương Tư Dao đương nhiên quên ăn luôn ba bữa
Sau khi bác sĩ Phòng đi, cả người Phương Tư Dao ngã lưng vào sau ghế, khi sinh mạng của con người sống đến tương lai mà không còn hy vọng nữa, tất cả chuyện có thể làm chỉ còn lại hồi ức quá khứ. Phương Tư Dao nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Giang Hiểu Đình, nụ cười đó chỉ lộ ra trước mặt của mình, nụ cười đó mỗi lần đều sẽ làm tim của cô ấy nhảy loạn xạ, nụ cười đó có thể đem sương mù trong lòng cô ấy hóa thành gió
Cô ấy từ trước đến giờ không có yêu qua một người như vậy, cũng từ trước đến giờ không biết tình yêu có thể để con người hạnh phúc như vậy cũng đau khổ như vậy
Nếu như có thể, cô ấy thật sự hy vọng có thể đem con tim của mình chôn cất trong giấc mộng
Phương Tư Dao ở bệnh viện bận đến nữa đêm, công việc làm xong lại không biết tiếp theo nên đi đâu, sau khi tan ca thì không thể gặp mặt Hiểu Đình và hai đứa con, cả người Phương Tư Dao mất đi phương hướng, cô ấy trở về nhà không có người nào chờ đợi, lần mò mở công tắc đèn trong đêm tối, cái nhìn đầu tiên thì thấy được bức hình của hai người trên chiếc bàn trà nhỏ, nước mắt ngăn không được rơi xuống
Là Giang Hiểu Đình chen vào cuộc sống bình thường của mình, để cô ấy hiểu được từ trước đến giờ không có hiểu được sự vui vẻ và hạnh phúc, giúp cô ấy thoát khỏi tên đàn ông Chung Vĩ Triết không đáng lưu luyến; là cô ấy hầu như không khách sáo ở trong lòng của mình mỗi một nơi để lại một dấu vết, để toàn bộ đầu óc của Phương Tư Dao nhớ nhung chỉ có một mình cô ấy
Thì ra, cuộc sống của bản thân sau khi loại trừ Giang Hiểu Đình thì thật sự không có gì hết. Sau khi phát hiện điểm này nước mắt Phương Tư Dao càng dừng không được, cô ấy ngồi xuống ghế sofa, ôm bức ảnh hoài niệm, cứ như vậy dựa vào ghế sofa mà khóc, rồi lặng lẽ ngủ đi
Vừa bước sang ngày mới, tiếng chuông của điện thoại đánh thức Phương Tư Dao tỉnh lại, vừa tỉnh lại ý thức của Phương Tư Dao vẫn cứ là hồ đồ, mở mắt ra cảnh đầu tiên thấy được là bức ảnh của mình và Giang Hiểu Đình, chuyện này để trong lòng cô ấy có chút xíu ấm áp, nhưng mà bây giờ không phải lúc ngờ nghệch nhìn Giang Hiểu Đình đẹp bao nhiêu, Phương Tư Dao lấy điện thoại ở trong túi ra, thấy điện thoại không có hiện số, cô ấy không suy nghĩ nhận điện thoại
"Alo ? tôi là Phương Tư Dao"
"Viện trưởng Phương, tôi là Trịnh kiểm"
"Trịnh kiểm ? !" nghe được người đầu dây bên kia là kiểm sát viên, Phương Tư Dao lập tức tỉnh táo lại, tâm trạng càng trở nên có chút kích động. Cô ấy nắm chặt điện thoại, trong khẩu khí có chút xíu kì vọng và có chút xíu kinh sợ "xảy ra chuyện gì, giờ này gọi điện đến đây chẳng lẽ là có tin tức của Bội Bội rồi ?"
"Đúng, chúng tôi đã tìm được Kim Bội Phương, cô ấy đang được chúng tôi bảo vệ, bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện Tề Nhân, tình hình chi tiết đợi cô qua đây chúng tôi sẽ giao phó với cô"
Sau khi ngắt điện thoại, Phương Tư Dao hầu như là dùng cách thức điên cuồng chạy ra ngoài
Ở trên con đường đen tối sờ tay không thấy được năm ngón tay, Phương Tư Dao cuối cùng tìm được một chút xíu ánh sáng
"Bội Bội !" dùng sức đẩy cửa phòng bệnh ra, kết quả không cẩn thận đập phải cảnh vệ ở phía trong cánh cửa, Phương Tư Dao rất ngại cuối thấp đầu xin lỗi, sau đó đến lại gần Kim Bội Phương, kéo vai xem kĩ trên người có trở ngại lớn gì không. "Bội Bội ! Kha Triển Dụ có làm gì em không? mấy ngày này chị không liên lạc được với em, chị rất lo lắng Kha Triển Dụ sẽ làm chuyện gì đối với em"
Nghe thấy thái độ suy nghĩ linh tinh của Phương Tư Dao như xưa, Kim Bội Phương lại không giống như lúc trước cảm thấy những lời quan tâm này rất chói tai, cô ấy cho đến gần đây mới tỉnh ngộ, mới nhận ra Phương Tư Dao là người thân duy nhất còn xót lại thật lòng đối tốt với cô ấy ở trên thế gian này
Kim Bội Phương ngẩng đầu lên nhìn biểu tình lo lắng của Phương Tư Dao, nghĩ lại mấy ngày này chịu nhiều ấm ức, nước mắt bắt đầu rơi ra, "biểu tỷ...!" Kim Bội Phương chủ động đưa tay ra ôm chặt Phương Tư Dao, bất lực dựa vào ngực Phương Tư Dao khóc lóc, hành động này của cô ấy để Phương Tư Dao cảm thấy có chút kinh ngạc
Lần trước ôm Kim Bội Phương chắc là chuyện khi cô ấy còn nhỏ, khi đó cô ấy chỉ là một đứa con gái đáng yêu, thích chạy loanh quanh người Phương Tư Dao, nhưng vừa chớp mắt Kim Bội Phương đã trưởng thành như vậy rồi mà còn là một đại tiểu thư được nuông chiều trở thành một người lớn thành thục, Phương Tư Dao cảm thấy rất vui mừng, cô ấy sờ đầu Kim Bội Phương và an ủi, thấp giọng thì thầm"đã không sao rồi"
Ôm Kim Bội Phương, Phương Tư Dao cảm thấy con tim trống rỗng có chút gì đó được bù đắp rồi, chắc là cảm giác được cần sao?, mong muốn, Phương Tư Dao đem mặt càng đến gần Kim Bội Phương một chút nữa
Ở trên thế giới này còn có người cần cô ấy
Sau khi Kim Bội Phương bình tĩnh lại đem mọi chuyện nói rõ ràng cho Phương Tư Dao nghe lần nữa bao gồm chuyện Kha Triển Dụ đυ.c khoét bệnh viện Tề Nhân và chuyện hắn ta giam giữ mình. Chuyện đυ.c khoét bệnh viện Tề Nhân ngoại trừ Kim Bội Phương ra thì mọi người biết từ lâu rồi, còn về chuyện Kim Bội Phương bị giam giữ thì tất cả mọi người cũng đều đoán được rồi
Tuy không có bằng chứng chứng minh Kha Triển Dụ đυ.c khoét bệnh viện Tề Nhân nhưng Trịnh kiểm và Tôn kiểm vẫn là lấy tội danh chưa hợp pháp bắt Kha Triển Dụ, đuối hắn ra khỏi bệnh viện và đề xuất ly hôn, có tội ở trên người Kha Triển Dụ không có tâm lực ứng phó chuyện ly hôn, chỉ đành ứng phó vô điều kiện ly hôn với Kim Bội Phương
Tuy đã nhận thấy rõ con người của Kha Triển Dụ nhưng mà dù sao Kim Bội Phương cũng từng yêu, phải ly hôn cô ấy vẫn là cảm thấy rất đau lòng, trước khi kí tên còn thưởng cho Kha Triển Dụ ba bạt tay, Kha Triển Dụ muốn đánh lại nhưng có Taekwondo Phương Tư Dao chắn ở trước mặt, hắn cũng không thể làm gì, chỉ sờ sờ mũi rồi xoay người đi, sau này nghĩ cách trở lại đối phó với họ sau
Kim Bội Phương ở bệnh viện tịnh dưỡng được mấy ngày, Phương Tư Dao chỉ cần có thời gian thì sẽ đi phòng bệnh thăm cô ấy, thậm chí đích thân nấu cho cô ấy một chén canh, chăm sóc cô ấy rất chu đáo, những chuyện này Kim Bội Phương đều để ở trong mắt nhưng cô ấy lại không thể nói ra một tiếng cám ơn, tính tình của Kim Bội Phương Phương Tư Dao hiểu rất rõ, lúc trước cãi nhau với mình thành như vậy bây giờ sao có thể xuống mặt nói cám ơn, cho nên Phương Tư Dao cũng không quá để ý
Kim Bội Phương ở bệnh viện được ba ngày, trước sau nhắc đến cô ấy đã la không dưới mười lần muốn xuất viện, Phương Tư Dao thấy Kim Bội Phương tình hình không tệ nên đồng ý cho cô ấy xuất viện, hơn nữa để cô ấy trở về bệnh viện Tề Nhân làm đổng sự trưởng. Khi giúp Kim Bội Phương thu dọn đồ vật, Phương Tư Dao mở miệng "Bội Bội, sau khi xuất viện thì vào nhà chị ở đi, nhà cậu bây giờ chỉ có một mình chị không yên tâm"
"Không cần đâu, một mình em cũng có thể chăm sóc mình" không suy nghĩ nhiều, Kim Bội Phương luôn theo ý của mình mà trả lời lại không ngờ được lời nói này sẽ để Phương Tư Dao trở nên buồn như vậy "........biếu tỷ? "
"Bội Bội, xin em, dọn đến đi" thấy được sắc mặt của Phương Tư Dao như muốn khóc, Kim Bội Phương có một số chỗ không hiểu, nhưng mà cô ấy thực sự là không nhẫn tâm thấy được Phương Tư Dao buồn, cô ấy giả vờ không kiên nhẫn trả lời "được rồi được rồi, tùy chị vậy"
Lúc này Kim Bội Phương nhận ra được cái gì đó, nhưng cô ấy biết bây giờ vẫn là lúc không phải hỏi
Cô ấy muốn bảo vệ biểu tỷ. Đây là quyết định đầu tiên sau khi cô ấy rời khỏi Kha Triển Dụ
--------------------------
Ps: gian tình ta nói gian tình giữa biểu tỷ và biểu muội mà. Có phu nhân ở đây thì viện trưởng chết chắc
❤❤❤