Tiêu Dật đứng ở bên trong nghe thấy hết rồi, cho dù không nghe thấy được rõ ràng bọn họ bàn bạc đến vấn đề gì nhưng mà cậu chắc chắn người gọi tới cho Trình Kiệt là một cô gái, đến bảy tám phần người đó là Hà Vân Du. Tiêu Dật thấy Trình Kiệt đi vào liền xoay người không thèm nhìn hắn, cầm lấy đĩa thịt bò xào kia muốn mang ra ngoài bàn ăn:
“Không có gì, đột nhiên cảm thấy không thoải mái nên bỏ ra thôi”
Trình Kiệt cảm thấy bầu không khí có điểm gì đó không đúng, không quá khó để nhận ra lý do vì sao Tiêu Dật lại như vậy, xem ra thì hồ ly nhỏ này đã nghe ra được cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của hắn rồi thế cho nên Trình Kiệt lúc này mới không đả động gì đến vấn đề kia nữa tránh để cho Tiêu Dật mất hứng. Trình Kiệt cúi người nhặt lên cục bông nhỏ kia đi theo ở phía sau Tiêu Dật làm như không biết chuyện gì cả cười cười lấy lòng:
“Tiểu Dật, em có muốn đi tắm một chút cho thoải mái rồi vào ăn hay không?”
Tiêu Dật ngay lập tức quay lại phía sau liếc nhìn Trình Kiệt rồi không nói gì cả chỉ đi vào trong bếp cầm ra đĩa thức ăn còn lại. Trình Kiệt trước sau chỉ dám đi ở phía sau mông của người ta nịnh nọt, nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dạng Trình tổng giám đốc lớn ngày thường luôn lạnh lùng cương nghị trước mặt nhân viên lúc này lại lo lắng lấy lòng người ta như vậy khẳng định sẽ làm cho đám nhân viên trên dưới Trình thị cho dù mắt vốn dĩ nhỏ cũng phải căng ra thật lớn.
Khi Tiêu Dật mang hết đồ ăn để ở trên bàn rồi mới hờn dỗi nói:
“Không cần, lát nữa trở về em sẽ tắm”
Trình Kiệt nhíu mày:
“Buổi tối em không ở lại đây hay sao?”
Tiêu Dật ngồi xuống ghế đối diện Trình Kiệt, mang bát ra để ở trước mặt của hắn:
“Không ở, anh không phải lát nữa có hẹn rồi sao, em ở lại làm cái gì”
Trình Kiệt nghe được giọng điệu kia của Tiêu Dật thì cười khổ:
“Làm gì có, anh làm gì có hẹn với ai chứ”
Tiêu Dật dừng lại động tác một chút:
“Anh rõ ràng có, em nghe thấy anh nói hẹn ở quán cà phê gần nhà”
Trình Kiệt nhanh chóng phủ nhận:
“Không có, em nghe nhầm rồi, anh làm sao lại có thể để em ở nhà được chứ, anh muốn có nhiều thời gian ở cạnh em còn không đủ nữa là”
Tiêu Dật nhìn chằm chằm Trình Kiệt:
“Anh rõ ràng có, nếu như em không nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại kia anh có phải sẽ nhân lúc em đi tắm mà lẻn ra ngoài hay không”
Trình Kiệt nghĩ nghĩ một hồi cảm thấy nói dối sẽ càng gây hiểu lầm cho Tiêu Dật thế cho nên hắn liền thẳng thắn thừa nhận:
“Tiểu Dật, anh chỉ là muốn nói rõ ràng mọi chuyện với cô ta mà thôi”
Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, tưởng chừng như chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc vang vọng trong căn phòng lớn này, không biết qua bao lâu Tiêu Dật đột nhiên đứng dậy đi về phía Trình Kiệt. Thật ra bộ dáng hiện tại của Tiêu Dật vô cùng có tư vị, chỉ có một chiếc tạp dề màu hồng che ở phía trước nếu như Trình Kiệt mang cái tạp dề đó bỏ sang một bên nhất định sẽ nhìn thấy được phong cảnh kí©ɧ ŧìиɧ phía sau kia. Tiêu Dật chen vào giữa hai chân của Trình Kiệt, mang một bên đầu gối của mình quỳ ở trên ghế ngồi của hắn, không biết là vô tình hay cố ý đầu gối kia lại chạm vào Tiểu Kiệt Kiệt hơn nữa còn dùng một chút sức lực ép sát hắn:
“Anh rốt cuộc thích người như thế nào chứ?”
Trình Kiệt hả một tiếng, hắn cảm nhận trong lòng hắn bắt đầu có ngọn lửa nóng du͙© vọиɠ rồi:
“Hả?”
Tiêu Dật đặt hai tay lên vai của Trình Kiệt, khuôn ngực ép sát về phía ngực hắn, miệng nhỏ ghé ở bên tai hắn thủ thỉ:
“Cũng đã mặc thành như vậy rồi thế mà anh vẫn còn có ý định đi gặp mặt cô gái khác sao?”
Trình Kiệt ngay lập tức ôm lấy eo của Tiêu Dật, ngón tay tham lam tiến sâu xuống hai bên rãnh mông của cậu:
“Anh sẽ không đi”
Tiêu Dật hơi thở phập phồng oán hận:
“Anh có biết là em đặt biết bao nhiêu tâm tư vào bữa cơm này không, nếu như em không phát hiện ra chuyện anh hẹn gặp mặt cô ấy như vậy anh liền đi gặp cô ấy, đến khi trở về mới ăn cơm thì thức ăn cũng đã nguội hết cả rồi. Anh nhất định là quan tâm cô ấy nhiều hơn em!”
Tiêu Dật rất là quyến rũ, quyến rũ hơn rất nhiều so với số người Trình Kiệt trước đây quen biết, là do hồ ly nhỏ này bẩm sinh quyến rũ hay là do hắn yêu thích người này cho nên mới có cảm giác mọi động tác cậu làm liền làm cho hắn cõi lòng mềm nhũn như vậy:
“Làm sao có thể chứ, anh quan tâm em còn không hết”
Tiêu Dật đẩy Trình Kiệt ra, tay đưa về phía sau muốn cởi đi dây của tạp dề: “Toàn lừa gạt cả…” Tiêu Dật mang tạp dề chậm rãi vứt xuống dưới sàn, lúc này cả người không có cái gì che đậy cả: “Anh nhất định không quan tâm em, có đúng không?”
Lúc đầu mới quen biết Tiêu Dật rất là sợ chuyện này, nhưng chẳng hiểu sao dạo gần đây hồ ly nhỏ nhà hắn lại thay đổi chóng mặt đến như vậy, thật sự là khiến cho Trình Kiệt hắn đây phải mở rộng tầm mắt rồi. Trình Kiệt thở mạnh, ngay lập tức kéo eo Tiêu Dật về phía mình để cho cậu ngồi ở trên đùi hắn:
“Em cứ như thế này chỉ sợ anh khó có thể không quan tâm em được”
Tiêu Dật luồn tay vào bên trong áo của Trình Kiệt, mang chiếc áo đơn giản của hắn cởi ra vứt ở một bên, sau đó bàn tay không hề kiêng kỵ kia di chuyển xuống dưới đũng quần của hắn, thông qua lớp quần nắm lấy Tiểu Kiệt Kiệt:
“Quan tâm em đi”
Đúng lúc này điện thoại của Trình Kiệt lại reo lên, không cần nhìn cũng biết được là ai gọi đến, ánh mắt của Tiêu Dật chợt chuyển không vui tiếp sau đó Trình Kiệt liền ngay lập tức đưa tay tắt điện thoại. Điện thoại lại reo lên nữa, lần này Tiêu Dật nói Trình Kiệt nghe máy:
“Nghe máy đi, nói cô ấy không cần phải đợi nữa, dù sao anh cũng đã hẹn với cô ấy rồi, bây giờ đột nhiên không đến cũng phải thông báo một câu”
Tiêu Dật chỉ nói một câu như vậy mà thôi rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi người của Trình Kiệt đi vào bên trong phòng tắm muốn đi tắm. Một chiêu này của Tiêu Dật vô cùng cao tay, vừa có thể đi tắm lại vừa có thể chắc chắn Trình Kiệt sẽ không lén ra ngoài gặp Hà Vân Du. Cậu đã hạ chiếu chỉ nói hủy hẹn không cho phép Trình Kiệt đi gặp Hà Vân Du, Trình Kiệt nhất định sẽ không dám làm trái ý của cậu, không có cái gì làm nền tảng chắc chắn cả nhưng Tiêu Dật vẫn luôn tin tưởng như vậy thế cho nên lúc này mới yên tâm ở trong phòng tắm tắm rửa thật sảng khoái, tiện thể mang Tiểu Dật Dật của mình hạ hỏa luôn.
Ở bên này Hà Vân Du sốt ruột ngồi đợi ở quán cà phê:
“Kiệt, anh đã đến hay chưa?”
Trình Kiệt lạnh giọng:
“Tôi có việc, không thể đến đó được”
Hà Vân Du có chút nghi ngờ:
“Nếu không em đến nhà anh có được không?”
Trình Kiệt có vẻ mất kiên nhẫn một chút:
“Đến nhà tôi làm gì? Bây giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta hai người không quen biết cô đến nhà tôi làm cái gì?”
Hà Vân Du buồn bã:
“Kiệt, chúng ta trước đây không có xa lạ như thế”
Trình Kiệt muốn nói rõ ràng với Hà Vân Du ngay lúc này luôn, giải quyết càng nhanh không biết chừng sẽ còn được vào tắm chung với hồ ly nhỏ nhà hắn:
“Chuyện trước đây tôi hoàn toàn không có một chút khái niệm nào nữa cả, tôi rất bận, thời gian của tôi dành cho em ấy rồi cho nên sau này cô đừng gọi điện đến cho tôi nữa, nếu như để cho em ấy biết được cô lại gọi tới nữa em ấy nhất định sẽ không vui”
Hà Vân Du biết người Trình Kiệt đang nhắc đến là ai, nhưng mà cô trước mắt vẫn không có ý định nói đến Tiêu Dật:
“Kiệt, anh ngay cả gặp mặt em cũng không chịu gặp, anh có thể biết được mình không còn tình cảm gì với em hay sao?”
Trình Kiệt không cần suy nghĩ gì nhiều cả đã có thể chắc nịch đáp lời:
“Bản thân tôi đương nhiên tôi hiểu rõ, cô thì có thể biết được cái gì? Được rồi, sau này cô đừng gọi điện hay là đến tìm tôi nữa”
Hà Vân Du cố chấp:
“Em bây giờ đến tìm anh”
Trình Kiệt vốn định nói lại nhưng mà mắt thấy Tiêu Dật đang bước về phía mình liền ngay lập tức cúp điện thoại. Tiêu Dật nhìn thấy hành động nhỏ kia của Trình Kiệt liền bĩu môi:
“Đã giải quyết xong mọi chuyện hay chưa?”
Trình Kiệt đơn giản mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc hơi dính một chút bọt nước, tuy rằng trên dưới đều xem như là kín đáo nhưng vẫn không thể nào che chắn đi được phần hư hỏng trên thân thể cậu lúc này. Trình Kiệt nuốt một ngụm nước miếng:
“Giữa anh và cô ta căn bản không có chuyện gì cả”
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Trình Kiệt rồi ngồi xuống bàn ăn:
“Căn bản không có chuyện gì, căn bản không có chuyện gì mà nói nhiều như vậy hay sao, hay là anh cảm thấy nói chuyện với cô ấy rất hợp cho nên nói chuyện quên mất luôn cả thời gian rồi”
Trình Kiệt cười khổ lảng sang chuyện khác:
“Được rồi ăn cơm thôi, để anh xem hôm nay hồ ly nhỏ nhà anh cho anh ăn món gì”
Trình Kiệt gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, tuy rằng so với nhà hàng không bằng nhưng mặn ngọt vừa đủ căn bản rất là vừa ăn, không nghĩ Tiêu Dật lại còn biết cả nấu ăn nữa:
“Rất là ngon!”
Tiêu Dật được khen liền vênh mặt:
“Cơm em nấu ngon như vậy thế mà có người vừa rồi còn định bỏ đi uống cà phê”
Trình Kiệt ngồi im lặng ăn cơm không nói gì hết cả, nếu như còn mở miệng không biết chừng sẽ bị rước họa vào thân, đến lúc đó hồ ly nhỏ nhà hắn lại làm loạn một hồi nữa. Có điều Trình Kiệt nói hay không nói thì Tiêu Dật vẫn cứ như vậy làm loạn: “Anh vì sao không lên tiếng? Anh có phải là không muốn nói chuyện với em nữa hay không?” Tiêu Dật đặt mạnh bát xuống dưới bàn rồi đứng dậy: “Nếu không thì em bây giờ liền đi về, anh muốn đi gặp Hà Vân Du đến khi nào thì đi đi”
Trình Kiệt vội vàng đứng dậy đi về phía Tiêu Dật kéo cậu vào lòng khổ sở dỗ dành:
“Anh làm sao lại không muốn nói chuyện với em được chứ, anh không có đi gặp cô ta, sau này cũng không gặp”
Tiêu Dật giãy dụa giả bộ muốn thoát khỏi vòng tay của Trình Kiệt, Trình Kiệt cũng có vẻ bất lực với tính cách ngang ngược này của Tiêu Dật, nhưng mà hắn trước sau cũng không có cách nào nổi giận ngược lại với cậu được. Trình Kiệt kéo Tiêu Dật ngồi lên đùi mình, mang hai tay vòng qua ôm lấy eo cậu giữ chặt:
“Được rồi được rồi, anh phải làm như thế nào em mới tin đây”
Tiêu Dật hừ hừ không nói gì cả, Trình Kiệt thở dài một hơi, ngay lập tức hồ ly nhỏ trong lòng hắn liền xù lông mở lớn hai mắt nói:
“Anh vì sao lại thở dài, anh chê em phiền phức có đúng không?”
Trình Kiệt vội vàng đáp:
“Anh không thở dài, anh không thở dài, anh làm sao có thể thở dài với em chứ”
Tiêu Dật mím mím môi:
“Anh rõ ràng có, em vừa mới nghe thấy rõ ràng anh thở dài, có phải anh sốt ruột rồi hay không, đến giờ đi hẹn gặp mặt cô ấy rồi cho nên mới sốt ruột?”
Trình Kiệt đến thở mạnh cũng không dám nữa chỉ còn biết đưa tay vào trong áo choàng tắm của Tiêu Dật xoa nắn mấy điểm nhạy cảm trên cơ thể của cậu, hiện tại hẳn cũng chỉ có cách làm đó mới có thể trấn an được cơn ghen tuông của hồ ly nhỏ nhà hắn mà thôi:
“Anh chính là sốt ruột em lắm rồi, chúng ta ăn cơm nhanh một chút sau đó cùng… có được hay không?”
Quả đúng như là Trình Kiệt dự đoán, hắn vừa mới chạm vào đúng mấy chỗ mẫn cảm kia của Tiêu Dật thì sức lực của cậu đã mất đi phân nửa, ngay cả giọng nói cũng nhỏ dần đi:
“Không muốn, lát nữa em về ký túc xá”
Trình Kiệt vùi mặt của mình vào l*иg ngực của Tiêu Dật, tham lam hít thở mùi hương trên cơ thể cậu:
“Làm sao có thể cho em về được chứ, buổi tối hôm nay chúng ta có rất nhiều chuyện để làm”
Tiêu Dật để hai tay ở trên đùi hơi hơi nắm chặt lại thành nắm đấm cố gắng nhẫn nhịn không phát ra tiếng rêи ɾỉ. Trình Kiệt nhanh chóng đưa tay vào giữa hai bên bắp đùi của Tiêu Dật, mang hai bên đùi của cậu tách rộng ra một chút để cho hắn có thể dễ dàng xoa bóp cặp đùi mềm mướt kia. Tiêu Dật ngay lập tức nổi lên phản ứng, bản thân rất biết chiều chuộng cơ thể của mình thế cho nên liền nghiêng đầu khẽ nói với Trình Kiệt:
“Mau cầm lấy đi”
Trình Kiệt kín đáo nhếch môi cười, bắt được một tiểu bảo bối khó nhẫn nhịn như thế này xem ra cũng là một điều tốt, ít nhất thì trong lúc này có thể làm cho người ta dễ dàng quên đi được chuyện mà cậu đang tức giận. Trình Kiệt kỹ thuật rất tốt, một tay ở trước ngực của Tiêu Dật trêu đùa hai điểm nhỏ mẫn cảm, một tay lại ở dưới nắm lấy Tiểu Dật Dật vuốt ve vừa đủ lực khiến cho Tiêu Dật phi thường thoải mái mà bật ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị. Đúng tại thời điểm nước sôi lửa bỏng như thế này bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông gấp gáp, Tiêu Dật hai mắt sớm đã híp nhỏ lại cũng phải giật mình mà mở lớn ra hỏi Trình Kiệt:
“Ai đến giờ này nữa?”
Trình Kiệt trong lòng có dự cảm không lành, vừa mới rồi Hà Vân Du nói sẽ đến tìm hắn, chắc không phải cô ta thật sự là đến chứ, nếu như thật sự là Hà Vân Du tìm đến tận cửa rồi hồ ly nhỏ này sẽ phản ứng thế nào đây. Trình Kiệt đưa tay nắm lấy cằm của Tiêu Dật xoay lại phía sau, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cậu, mang đầu lưỡi kia quấn quít lấy đầu lưỡi của cậu quyến luyến không ngớt. Tiêu Dật mỗi lần được Trình Kiệt hôn sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, mọi thứ xung quanh đều giống như không có gì tồn tại cả chỉ còn biết mê man mà nghe theo sự sắp xếp của hắn. Tiếng chuông ngoài cửa kéo dài được một khoảng thời gian ngắn thì nhạc chuông điện thoại của Trình Kiệt lại vang lên, lần này Trình Kiệt không đợi cho Tiêu Dật phải phản ứng thêm gì cả đã trực tiếp mang cuộc gọi kia ngắt lại rồi tắt nguồn của máy điện thoại luôn. Hôn môi đến khi đầu lưỡi mỏi nhừ, khuôn miệng tưởng chừng như tràn ngập hương vị của đối phương, Trình Kiệt liền chuyển hướng xuống phía dưới cần cổ của Tiêu Dật cắи ʍút̼, Tiêu Dật hơi hơi ngẩng cổ lên một chút, đôi tay đặt ở trên vai của Trình Kiệt cũng dùng sức nắm chặt lấy như là đang cố gắng kìm nén sự sung sướиɠ vậy.
Tiêu Dật biết tính cách gần đây của mình có điểm thái quá, đúng hơn chính là kiểu được nước làm càn, nhưng mà cho dù biết tính xấu của mình nhưng cậu mỗi lần lại không thể nào kiềm chế được, cứ như vậy để cho nó bộc phát bởi vì cậu từ đầu đến cuối không thể chấp nhận được chuyện Trình Kiệt ở sau lưng cậu nói chuyện với người nào khác cả, nếu như cậu không biết thì không nói nhưng mà nếu như để cậu biết, cậu khẳng định sẽ làm loạn đến khi mọi chuyện phải kết thúc thì thôi.
Không biết qua bao lâu Tiêu Dật cuối cùng cũng mang toàn bộ tức giận xả hết ra tay của Trình Kiệt, dịch trắng dính lại ở trên bắp đùi cùng áo choàng tắm của cậu. Trình Kiệt đưa tay dính dịch trắng kia lên trước mặt của Tiêu Dật ý nói tay của hắn hiện tại không tiện gắp thức ăn:
“Bây giờ có thể ăn cơm hay chưa?”
Tiêu Dật định đứng lên để Trình Kiệt đi rửa tay thì bị hắn nắm lấy eo giữ lại:
“Muốn đi đâu, em thỏa mãn rồi liền muốn bỏ rơi anh hay sao?”
Tiêu Dật cảm thấy vật cứng nóng kia đang ở dưới mông mình rục rịch, cuối cùng liền ngồi yên ở trên đùi của Trình Kiệt, mang đũa của mình gắp một miếng thịt bò đưa tới cho hắn ăn:
“Ngon không?”
Trình Kiệt há miệng nhận lấy miếng thịt bò kia rồi nhai nhai:
“Ngon, sau này nếu như không muốn ra ngoài làm việc em chỉ cần ở nhà nấu cơm cho anh ăn là được rồi”
Tiêu Dật đáp:
“Như vậy thì sẽ trở thành con sâu gạo mất”
Trình Kiệt cười ha ha:
“Sâu gạo thì sâu gạo, em có trở thành cái gì anh cũng đều thích em”
Tiêu Dật bĩu môi:
“Lại nói lời lừa gạt chứ gì”
Trình Kiệt nghiêng đầu hôn vào khóe miệng đang nhếch lên của Tiêu Dật:
“Là nói lời thật lòng”.