Chương 40: số giáo sư

CHƯƠNG 40: SỐ GIÁO SƯ

Edit: BRANDY

Một lúc sau Lệ Khôn mới ra khỏi đơn vị, rồi mau chóng lái xe tới gặp cô.

Nghênh Thần nhìn thấy anh, rất dễ dàng nhận ra là anh đang không vui. Hơn nữa, ở quán cà phê anh gọi 3 phần mì ý, ăn qua loa cho có lệ.

Lâm Đức cắm đầu ăn, ánh mắt nhìn trộm hai người. Lúc này, cậu ta đã tự ý thức được thân phận kỳ đà cản mũi của mình, nên vừa khẩn trương lại vừa áy náy.

Lệ Khôn có thể hiểu được.

Nhưng Nghênh Thần hôm nay có điều gì đó khác.

Tay Lệ Khôn kẹp điếu thuốc, nơi công cộng không được hút thuốc, anh đưa lên miệng hút một hơi, và ngậm trong miệng. Mắt anh híp lại thành một khe hẹp, yên lặng đánh giá cô. Nghênh Thần không để ý đến ánh mắt đánh giá đó của anh, mặt không ngẩng lên, mắt cũng không thèm nhìn anh, cầm nĩa cuốn vào mì trong dĩa, chậm rì rì ăn một miếng.

Lâm Đức ăn như gió cuốn một lát thì ngừng lại, lau miệng nói: "Lệ ca, chị Thần, em đi trước đây."

Nghênh Thần trả lời: "Cậu không ở cùng chúng tôi chút à?"

Lệ Khôn thì vẫy tay: "Đi đi, đi đi." Thúc giục cậu ấy.

Lâm Đức đi vội không quay đầu lại, cứ như đang có tật giật mình vậy.

Sau khi cậu ấy đi.

Lệ Khôn đưa Nghênh Thần lên xe.

Cô ngồi bên ghế phụ, cửa xe vừa đóng lại, tay Lệ Khôn đã vòng ra sau đầu cô, áp sát tới.

Kìm nén đã lâu, đôi môi anh phủ lên vừa vội vàng vừa nặng nề.

Nghênh Thần nghiêng đầu qua, đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Mùi hơi nồng đấy."

Mì ý vừa mới ăn có tiêu đen và hành tây, ngược lại lại thành cái cớ hoàn hảo để cô tránh đi.

Lệ Khôn chưa thỏa mãn, nhưng sau khi nghe vậy cũng không còn hứng thú tiếp tục nữa.

Anh nghĩ Nghênh Thần vì mình đến muộn nên gây sự một chút, vì vậy anh dỗ dành nói: "Cán bộ tạm thời của tỉnh đội tới, anh không còn cách nào, anh phải cùng đi đón và giới thiệu. Lần sau sẽ không thế nữa."

Nghênh Thần cười, dịu dàng nói: "Không sao, không sao, em không trách anh."

Lệ Khôn nhướn mày: "Thật sự không trách anh?"

"Không trách."

Anh liếc qua kính chiếu hậu, thấy phía sau không có xe, vì vậy đạp phanh, dừng xe lại, đưa má lại gần cô, lưu manh nói: "Vậy em hôn anh một cái đi."

Nghênh Thần đưa tay làm bộ như muốn đẩy anh ra, khi đến rất gần, đột nhiên cô dừng lại, tay ôm mặt anh xoa một cái.

"Lái xe đi, sao anh lại không đứng đắn như vậy."

Lệ Khôn theo lòng bàn tay cô, cúi đầu hôn một cái. Cảm thấy chút ướt, Nghênh Thần nhạy cảm rụt tay lại, lầm bầm thúc giục: "Mau lái xe đi."

Xe lại tiếp tục chạy.

Trong phút chốc không ai nói chuyện gì với nhau.

Lệ Khôn ho khan, xua đi bầu không khí kỳ lạ, anh hỏi: "Buổi chiều đi xem phim không?"

Nghênh Thần: "Được ạ."

Đang thời điểm cuối năm, rất nhiều bộ phim mới được phát hành. Hai người chọn một bộ phim tình cảm hài hước. Một lúc sau, Lệ Khôn lại hỏi: "Em có ăn bỏng ngô không?"

Nghênh Thần gật đầu: "Lấy loại lớn."

Lệ Khôn cười, nhanh chân đi mua.

Đi được mấy bước, anh thấy cô không theo kịp, nên dừng lại.

Lệ Khôn không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra sau lưng, lòng bàn tay khẽ giơ lên, đón bàn tay cô.

Nghênh Thần vui vẻ, đi theo phía sau, đưa tay cho anh. Lệ Khôn nắm chặt lấy tay cô, sau đó bỏ vào túi áo. Lòng bàn tay ấm áp, mịn màng như nhung, tay Nghênh Thần bị anh nắm chặt.

Nói thật thì phim có nội dung gì, Nghênh Thần cũng không rõ lắm, không phải nội dung phim khó hiểu, mà là lòng cô không bình tĩnh để xem.

Lệ Khôn xem như tập trung, theo diễn tiến của bộ phim lúc thì cười, lúc lại thấy yên lặng, trong phòng ánh sáng rõ ràng, chiếu lên gò má anh, mày rậm, mắt sâu, mũi cao, nhìn rất đẹp trai.

Nghênh Thần thấy vậy lại cảm thấy đau lòng.

Người đàn ông tốt như vậy, ông trời già cả lú lẫn nên mới không yêu quý.

Sau khi phim kết thúc.

Nghênh Thần kéo anh đi, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

"Bộ phim hay không?" Lệ Khôn hỏi.

"Tạm được, cũng hay."

"Em thích đoạn nào nhất?"

"Đoạn mở màn." Nghênh Thần cười, "Rất vui, Anh thấy sao?"

"Anh à, anh thích cảnh hai người họ động phòng." Lệ Khôn cười: "Vui hơn đoạn khác nhiều."

Hôm nay, Lệ Khôn nói chuyện luôn có chút thâm ý, nhất là trong ánh mắt, lúc anh nhìn, Nghênh Thần có thể nhận ra mấy phần dò xét mập mờ.

Cô không phải người phụ nữ chưa từng trải, tâm tư này cô có thể nhận ra,"Em đói, chúng ta cùng đi ăn tối đi." Nghênh Thần cố gắng tập trung, nửa ỷ lại nửa đẩy Lệ Khôn: "Em muốn ăn lẩu Thái."

Lệ Khôn chiều theo ý cô, nhưng quán ăn có vẻ đông, phải xếp hàng rất lâu. Khi hai người đến cũng có đến 10 bàn đang chờ trước đó.

Nghênh Thần sợ anh phải đợi lâu, nói: "Hay là chúng ta đổi nhà hàng khác đi?"

"Đừng đổi, hiếm khi thấy em muốn ăn." Lệ Khôn thoải mái nói: "Dù sao tối nay anh cũng không cần trở về đơn vị, mai còn được nghỉ buổi sáng."

Anh cố ý nhấn mạnh câu đó, muốn ám chỉ với Nghênh Thần, buổi tối anh sẽ ở lại.

Nghênh Thần đi đến chỗ ghế ngồi xuống: "Ôi, đau chân quá."

Lệ Khôn: "..."

Hai người nhận được bàn cho mình là nửa tiếng sau.

Nghênh Thần gọi món canh ấm mùa đông, cơm lá thơm, và hai món ăn nhẹ, trong khi đợi thức ăn đến, hai người nói chuyện phiếm.

"Đúng rồi, lúc anh làm nhiệm vụ có hay bị thương không?"

Cô cố gắng để giọng của mình thật bình tĩnh.

"Thường xuyên bị thương." Đáp lại bằng mấy chữ rồi Lệ Khôn cố ý dừng lại, liếc mắt nhìn sắc mặt Nghênh Thần.

Cô cau mày lại nửa giây, chắc chắn là lo lắng.

Thỏa mãn sự hư vinh trong nội tâm của đàn ông, Lệ Khôn mới tiếp tục: "Nhưng phần lớn chỉ là ngoại thương thôi, va chạm, bầm dập, chấn thương, bị chảy máu là chuyện bình thường."

Nghênh Thần lại hỏi: "Có được chi trả cho việc trị thương không?"

Ý tưởng thật mới mẻ, Lệ Khôn cười nói: "Được thanh toán toàn bộ."

"Thật ra thì ngay cả nếu không được hoàn lại, bị bệnh hay bị thương cũng đều được thanh toán." Nghênh Thần bưng cốc nước lên, nhấp giọng một ngụm, đảo mắt qua lại: "Đừng tiếc tiền."

Lệ Khôn cảm giác lời này của cô có chút kỳ lại, nhưng không liên hệ gì đến bản thân anh hết, mà nghĩ cô ấy liên hệ đến chuyện gì đó bên ngoài.

"Đúng, anh đồng ý với em." Lệ Khôn cầm chiếc bình thủy tinh, rót nước cho cô: "Thân thể là quan trọng."

Đề tài này động chạm đến một chút, Nghênh Thần có chút không kiềm chế được.

Đột nhiên cô nói: "Anh có gánh nặng tâm lý."

"Hả?" Lệ Khôn nhìn cô: "Anh có gánh nặng tâm lý gì?"

Nghênh Thần chớp mắt giật mình.

Lệ Khôn vui vẻ, miệng trêu cô: "Tiểu Thần, nếu vậy sau này anh sẽ..."

"Anh sẽ cho em làm thân nhân liệt sĩ."

Anh còn chưa dứt lời, Nghênh Thần nhanh chóng lại gần.

Lệ Khôn giật mình một chút, sau đó bật cười thành tiếng. Anh đặt bình thủy tinh lại trên bàn, đưa tay lên, niết sống mũi cô.

"Yên tâm đi, sẽ không để cho em trở thành thân nhân liệt sĩ đâu. Nhưng nếu mất tay hay mất chân, thì cũng không thể nói trước được."

Với lời cam đoan vừa rồi Nghênh Thần không cảm thấy xấu hổ, cô ngay thẳng, nhanh miệng, có vẻ rộng lương, tình yêu trước mặt, cô không thích do dự, quanh co.

Chẳng qua cô có chút khổ sở, cúi đầu, tay vân vê ly nước, giọng thật thấp: "Trước đây vài ngày, chân em bị thương, anh cũng không chê em."

Lệ Khôn cảm thấy dáng vẻ dịu dàng này của cô làm cho người ta quá yêu thích.

Ăn cơm, đi dạo trung tâm thương mại một vòng đã đến 9 giờ tối.

Sau khi chân Nghênh Thần khỏe lại, liền rời đại viện về ở Vạn Khoa Thành.

Lệ Khôn lái xe đưa cô về, trên đường về rất yên tĩnh.

Nghênh Thần hạ kính xe xuống, gió lùa vào cửa sổ, cô nhìn rất mơ mộng, không biết là đang suy nghĩ gì.

Lệ Khôn: "Đóng cửa xe vào đi, không lạnh à?"

"Không sao, để gió vào một chút, ở trung tâm thương mại hơi nóng." Tuy nói vậy, nhưng Nghênh Thần vẫn nghe lời anh, kéo kính lên hơn một nửa ô cửa.

Đến tiểu khu, đỗ xe xong xuôi.

"Vậy em đi lên trước đây." Nghênh Thần cầm túi nói.

"À!" Lệ Khôn mất kiên nhẫn, kéo cánh tay cô kéo cô trở lại.

Nghênh Thần quay đầu, nhìn anh như muốn nói lại thôi, từ trong mắt anh có thể nhìn ra tâm tư anh rất rõ ràng.

"Em không mời anh lên ngồi một chút à?" Lệ Khôn giả vờ bình tĩnh, nửa như chuyện phiếm nửa nghiêm túc.

Nghênh Thần hiểu.

Nhưng thân thể anh không cho phép.

Người đàn ông này đương lúc còn trẻ, chỉ thích ỷ mạnh, cứng đầu!

Nỗi niềm khó nói thành lời, thân tàn mà chí còn kiên định.

Nhưng anh vẫn kiên trì như thế, có phải anh đã dùng cách bàng môn tà đạo hay ăn linh tinh cái gì không.

Trong lòng Nghênh Thần đột nhiên nghĩ vậy, càng thấy nghiêm trọng hơn.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cười với Lệ Khôn: "Nhà em có gì hay đâu mà ngồi, cũng chẳng phải anh chưa từng đến."

Đã nói đến như vậy, nhưng Lệ Khôn vẫn ngoan cố, cười sáng cả gương mặt đẹp trai: "Lần trước anh chẳng nhớ nổi nó thế nào, hôm nay anh sẽ dùng đầu óc, đảm bảo khắc ghi trong đầu."

Nghênh Thần vỗ vỗ tay, thở ra, đẩy mặt anh đang xích lại gần mình ra xa một chút: "Được rồi, anh mau về sớm nghỉ ngơi đi."

Lệ Khôn lại quay mặt qua, hai tay nâng mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ ấn, giọng khẽ gọi đầy thâm ý: "Tiểu Thần này."

Trong mắt anh đầy kiên quyết, lại là sự ôn như làm người ta mụ mị đầu óc.

Thiếu chút nữa Nghênh Thần đã rơi vào bể sâu, lòng cô gạt sang, nhếch miệng, hàm răng sáng, cười nói: "Ngày khác đi, ngày khác sẽ mời anh lên, hôm nay... em đi dạo hơi mệt."

Hoàn toàn lạnh nhạt.

Lệ Khôn ngượng ngùng, tách ra xa, đầu cúi thấp.

Nghênh Thần đẩy cửa xe ra, khom người trước cửa xe nói: "Lái chậm thôi nhé."

Giọng nói vừa dứt, chiếc jeep đen đã "vèo" một cái đi mất, bụi đất cuốn lên, bay đầy trước mặt Nghênh Thần.

Sau khi đến nhà, Nghênh Thần không muốn nhúc nhích, nằm trên sofa một lúc lâu, sau đó mới đứng lên mở máy tính.

[Bệnh viện nam khoa tốt nhất thành phố]

Mấy quảng cáo đầu tiên, nhấp vào, cửa sổ liên hệ mở ra, cho phép bạn để lại phương thức liên hệ cá nhân, đăng ký miễn phí và các mánh lới quảng cáo khác.

Một mớ hỗn loạn, Nghênh Thần tắt trang quảng cáo, mở taobao, tìm kiếm các sản phẩm cho sinh lực phái nam.

Những kết quả đầu tiên đều là thần dược Ấn Độ, loại viên nang lớn, quảng cáo được trình bày rất khoa trương, Nghênh Thần sợ hết hồn, sau đó cô mở một cửa sổ mới.

Cô tìm nhà cung cấp có giá cao nhất, hỏi chủ gian hàng:

[Có tác dụng không?]

[Quý khách có thể xem phần đánh giá, đều là nhận xét tốt 100%.]

[Mấy ngày trước, bị ngọai thương một chút, có thể trị được không?]

[Đương nhiên có thể, bảo bối nhà tôi là thuần thiên nhiên đó.]

Nghênh Thần xem xét một lúc, có chút động lòng.

[Quý khách có thể yên tâm, chúng tôi giao hàng luôn giữ kín, tuyệt đối riêng tư.]

Những lời nói này đã hoàn toàn loại bỏ được nghi ngờ của Nghênh Thần, cô mua một liệu trình điều trị, khoảng gần hai ngàn. Cô điền địa chỉ của mình vào.

Có bệnh dù sao cũng phải chữa.

Không thể không bỏ mặt mũi được.

Nghênh Thần nghĩ trong đầu, hy vọng mình có thể góp chút giúp Lệ Khôn sớm ngày biết đạo lý này.

---

Chuyện này tạm thời gác sang một bên.

Chiều chủ nhật đến, Nghênh Thần trở về Đại viện một chuyến.

Hôm nay là sinh nhật Nghênh Nghĩa Chương, năm mươi mốt tuổi, chính là tuổi tốt trên con đường chính trị. Vị trí của họ, dù không được bên ngoài biết đến, nhưng bên hậu cần cũng có chút tiếng gió.

Đều là chiến hữu cũ mấy chục năm, hàng xóm cũ, ra cửa đυ.ng mặt, chào hỏi, ngoài miệng nói lời may mắn, loại tình cảm này Nghênh Nghĩa Chương rất tận dụng.

Buổi tối, mấy người có giao tình tốt với ba ở lại ăn cơm tối. Thôi Tĩnh Thục bận rộn từ sáng, tuy có dì giúp việc hỗ trợ, nhưng nấu nướng đều do một tay bà làm hết.

Nghênh Thần ở phòng khách, liếc về phòng bếp mấy lần, bóng lưng Thôi Tĩnh Thục rất nhỏ, nhưng kiên định, bỏ qua những thành kiến thì bà ấy rất xứng với từ chăm chỉ.

Nghênh Thần thu hồi ánh mắt, đi lên thư phòng trên lầu.

Nghênh Nghĩa Chương đứng trước cái bàn gỗ đỏ rất lớn để đọc sách, một tay chắp sau lưng, một tay cầm bút viết chữ trên giấy tuyên thành.

"Đến rồi à." Ông trầm giọng, ánh mắt vẫn chuyên tâm cúi xuống tờ giấy.

"Vâng." Nghênh Thần đáp lời, tiến lại gần, nói: "Ba, chúc ba sinh nhật vui vẻ."

Nghênh Nghĩa Chương cũng chỉ đơn giản ừ một tiếng.

Hai cha con cùng im lặng, trong phòng, mùi mực nhàn nhạt, cửa sổ mở hé, chợt có gió thổi qua, mùi mực được khuấy lên rõ hơn.

Thiên đạo thù cần.

Cuối cùng, khi đã hoàn thành, Nghênh Nghĩa Chương mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Từ sau khi ở Hàng Châu về, con đã gặp lại Lệ Khôn còn thường xuyên qua lại."

Đây là một câu khẳng định.

Nghênh thần biết, sớm muộn cũng có ngày này, vì vậy phóng khoáng thừa nhận: "Vâng, có ạ."

Nghênh Nghĩa Chương vẫn bình tình, bình tĩnh, nhẫn nại lại hỏi: "Con có ý gì? "

"Con chẳng có ý gì." Nghênh Thần dừng lại một chút, thẳng thắn nói: "Hai chúng con rất tốt."

Sau đó, Nghênh Nghĩa Chương thực sự tức giận, bút lông lần nữa đặt lại trên bàn: "Tốt lắm cái gì!"

Nghênh Thần không bị sợ hãi chút nào, ánh mắt nhìn thẳng, nhìn vẫn vững vàng.

Nghênh Nghĩa Chương vòng qua bàn đọc sách, đi mấy bước, nhớ tới thân thể cô vừa khỏe lại, vậy không bước đến gần cô, chống tay vào bàn đứng yên.

"Thần Thần, chuyện này con không thể hồ đồ được."

"Như thế nào mới là không hồ đồ?"

"Giữa nhà chúng ta với nhà cậu ta, không phải là mâu thuẫn bình thường." Nghênh Nghĩa Chương hình như không muốn nói rõ ràng nguồn gốc mọi chuyện, rốt cuộc thì cũng không vinh quang gì, hạ giọng, giống như là tận tình an ủi, khuyên giải: "Đổi lại bất kỳ là ai, Nghênh Thân, bản thân con tự mình suy nghĩ nghiêm túc, ai sẽ không nghĩ ý gì khác? Không có thành kiến? Không oán hận?"

Nghênh Thần vẫn rất cứng rắn, nói lại: "Ba nói đúng, anh ấy không như thế!"

Nghênh Nghĩa Chương lần tay dọc theo bàn đi đến giữa bàn, sau đó vỗ một cái thật mạnh xuống mặt bàn: "Ba chỉ vì muốn tốt cho con."

"Thật sự vì muốn tốt cho con, ban đầu sao cha lại làm chuyện như vậy?" Nghênh Thần cũng nổi giận, cao giọng nói: "Lúc các người làm như vậy, có nghĩ tới con gái của ba đang yêu anh ấy không?"

Những gì Nghênh Nghĩa Chương nói tối nay phát từ sự che chở của người cha.

Ông sợ con gái chịu uất ức, thua thiệt.

Phụ nữ không thể giống như đàn ông, nếu thực sự vấp ngã một lần nữa, đó chính là tổn thương đến gân cốt.

Nhưng chuyện này đang bị mắc ở giữa chừng, ai cũng không dễ dàng vượt qua rào cản ấy.

Đây là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ.

Cả phòng đều yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, gió lùa vào mạnh hơn, ngay cả hương mực cũng bị thổi phai mùi.

Nghênh Thần lùi về phía sau một bước, xoay người đi, để lại vài lời: "Con nói chuyện xa hơn chút, nếu ba thực sự vì tốt cho con - tại sao lúc mẹ con vẫn chưa chết, đã cưới người phụ nữ dưới lầu kia vào nhà."

Quanh thân Nghênh Thần như kết sương, lạnh đến thấu xương, lạnh đến đau lòng.

"Khi con còn bé cha không thể tốt với con, bây giờ thì không cần uổng công vô ích nữa - Ba giữ gìn sức khỏe."

Nghênh Nghĩa Chương khí huyết dâng trào, ông ôm ngực, dựa dọc theo bàn để ổn định lại.

Cơn choáng váng qua đi, ông tức giận chộp lấy nghiên mực, hướng phía sau lưng Nghênh Thần ném tới.

Mực trên không trung bay vòng thành một đường cong như mưa.

Nghiên mực không đập trúng Nghênh Thần, mà đập vào cánh cửa gỗ của thư phòng.

"Rầm" một tiếng thật lớn.

Nghênh Thần dừng lại, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

Cô mở cửa ra, ở cửa gặp được Mạnh Trạch, phía sau là Nghênh Cảnh.

"Chuyện gì thế?" Mạnh Trạch đi vào trước nhìn quanh, khoa trương nói: "Bác Nghênh, Bác không sao chứ?"

Không có người đáp lại.

Nghênh Thần sắc mặt uể oải, ỉu xìu cúi mặt xuống, thấp giọng nói với Nghênh Cảnh: "Tiểu Cảnh, em đi vào với ba đi."

Sau đó lướt qua cậu ấy đi xuống lầu.

Mạch Trạch đuổi theo cô: "Này, này, Thần Thần." Khi bắt kịp cô, mới nhìn thấy hốc mắt cô rất đỏ.

"Ôi chao, em nhìn em xem", anh ta bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là sinh nhật ba em, chuyện đại sự sao không nói vào lúc khác."

Nghênh Thần bướng bỉnh quay đầu đi, dùng tay lau qua loa một chút: "Anh đừng an ủi em, dù sao từ nhỏ đến lớn, đều như vậy cả."

Mạnh Trạch im lắng, tình cảm lớn lên cùng nhau, đều biết rất rõ về nhau.

Anh ta đưa Nghênh Thần ra sân hóng mát, thuận tay mở giúp cô bịch sữa.

Nghênh Thần từ chối: "Em không uống sữa thanh trùng."

"Sữa thanh trùng?" Mạnh Trạch lắc mạnh bịch sữa, lắc một lúc không thấy mùi vị như trên nhãn, vì vậy anh ta ngửa đầu nếm một ngụm, rồi chép miệng: "Không phải sữa tươi không, mà là sữa chua."

Lúc này Nghênh Thần mới nhận lấy, ngửa cổ uống hai ngụm to như thể mượn đó tiêu sầu.

Mạnh Trạch này, nếu dùng từ ngữ thịnh hành của ngày nay để miêu tả thì anh ấy đúng là một người đàn ông tốt.

Thoải mái, rộng rãi, những người mà anh ấy tin tưởng, anh ấy sẽ thật lòng đối đãi.

Anh có thể đau lòng vì Nghênh Thần, coi cô như cô em gái ruột.

Mạnh Trạch không phải người đàn ông quanh co, anh nói thẳng: "Tiểu Thần này, nếu em muốn nghe anh khuyên nhủ, anh sẽ rất vui lòng được trò chuyện với em, nếu em không muốn anh lắm lời, thì tìm chỗ nào đó, anh sẽ cùng em uống."

Sắc mặt Nghênh Thần trầm tĩnh lại, chu môi lên, cũng không rõ là đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên cô nghiêng đầu qua, nhìn Mạnh Trạch, "Anh đã khám nam khoa bao giờ chưa?"

Ngụm sữa trong miệng Mạnh Trạch suýt chút nữa thì phun ra ngoài.

"Cái gì?"

"Nam khoa." Ánh mắt Nghênh Thần rất nghiêm túc, "Anh từng khám chưa?"

"Này, anh nói em nghe, em là một cô gái đấy, không biết xấu hổ à?"

Nghênh Thần vô tội lắc đầu một cái.

"..." Im lặng một chút, Mạnh Trạch nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn xung quanh, "Từng khám qua.... cắt một chút."

Nghênh Thần ồ một tiếng.

Mạnh Trạch lại bị hỏi: "Vậy, Anh cũng phải... đi cắt?"

Nghênh Thần liếc anh ta một cái.

"Vậy thành phố chúng ta, bệnh viện nam khoa nào uy tín?"

"..."

"Sao cái gì anh cũng không biết thế!" Nghênh Thần tức giận, đem bịch sữa nhét vào tay anh ta, rồi hất tay bỏ đi.

Mạnh Trạch đứng ngây tại chỗ, mãi cũng không nghĩ ra.

"Ôi? Đây là tình huống gì vậy?"

Chỉ thấy Nghênh Thần cúi đầu xem điện thoại di động, sau đó có người gọi cô, cô tiện tay đặt điện thoại lên bàn, rồi đi qua đó.

Mạnh Trạch thấy không đúng lắm, chắp tay sau lưng, đi qua đó, tay cầm điện thoại của cô lên xem.

Nghênh Thần không có thói quen để mật khẩu cho điện thoại, một là trong điện thoại của cô không có cái gì mà không để người khác xem được, hai là cô ngại phiền phức.

Trong điện thoại vẫn còn trang web cô vừa tra.

Mạnh Trạch trợn to hai mắt, trong lòng như bị oanh tạc: "Con bà nó? Sổ đăng ký nam khoa?"

---

Chuyện này thực sự có chút nghiêm trọng.

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Trạch chính là gọi điện thoại cho Lệ Khôn.

Lệ Khôn đang ở đơn vị, vừa mới kết thúc huấn luyện, vừa cởi đồ, đang định xách thùng đi tắm. Lúc nhận được điện thoại, giọng đúng là không kiên nhẫn: "Có chuyện gì mau nói, không có thì đừng làm chậm trễ việc đi tắm của anh đây."

"Này người anh em, tôi nói với cậu một chuyện, nhưng cậu phải hứa là thật bình tĩnh đấy nhé."

"..."

"Hôm nay, Tiểu Thần nhà tôi xin số giáo sư bệnh viện để tư vấn."

Lòng Lệ Khôn trầm xuống: "Cô ấy bị cảm ư?"

"Không," Mạnh Trạch dè dặt nói: "Là nam khoa - chướng ngại chức năng phái nam."

Lệ Khôn không bình tĩnh được, thùng nước rơi xuống đất phát ra tiếng "loảng xoảng".