Chương 17: hẹn hò không?

Chương 17: Hẹn hò không?

Edit: Sắc Team

Beta: Brandy

Nghênh Thần nhảy xuống khỏi người Lệ Khôn, kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người, Lâm Đức nâng tay lên che mắt.

Lệ Khôn đi đến bên cạnh Lâm Đức ngồi xổm xuống, “Được rồi đừng che nữa.”

Đầu ngón tay Lâm Đức tách ra, để lộ đôi mắt ngây ngô chớp chớp.

Lệ Khôn buồn cười nói, “Đứng dậy đi.”

Nghênh Thần xách đồ ăn vào phòng bếp: “Để chị giúp em.”

Lâm Đức đứng dậy, tay phủi phủi mông, “Chị, em làm ếch trâu cho chị ăn nha, lại hầm thêm cả một con vịt to nữa.”

Nghênh Thần: “Cậu còn biết làm thịt ếch trâu sao?”

Lâm Đức: “Ha ha, em còn biết mổ heo nữa kìa.”

Không khí khôi phục lại như bình thường.

Phòng bếp hơi nhỏ, Lâm Đức đuổi Lệ Khôn đi ra ngoài: “Đội trưởng anh đi ra ngoài được không? Ở trong này chỉ tổ chật chỗ.”

Lệ Khôn lấy củ khoai tây gõ gõ vào đầu cậu ta: “Muốn hít đất sao?”

Lâm Đức xắn tay áo lên: “Muốn muốn muốn, cơm nước xong muốn làm gì thì làm.”

Lệ Khôn bị đuổi ra ngoài phòng khách.

Lâm Đức ngó ngó ra bên ngoài rồi mới nhỏ giọng nói với Nghênh Thần: “Chị, đừng lo, em sẽ giúp chị.”

Nghênh Thần đang rửa hành: “Hả?”

Lâm Đức: “Em sẽ làʍ t̠ìиɦ báo cho chị, cả ngày em đều cùng ở một chỗ với Lệ đội trưởng.”

Nghênh Thần vui vẻ, giơ tay ra trước mặt cậu búng một cái, những giọt nước theo tay cô bắn ra: “Cậu được lắm.”

Lâm Đức vỗ ngực, “Cứ để em lo hết cho —— Lệ ca thích nhất là tắm rửa, năm ngoái khi bọn em đi tập huấn ở Mạc Hà, điều kiện gian khổ không có nước ấm, anh ấy xách cái thùng ra bên ngoài nhặt đầy băng đá về, đợi tan ra hết sau đó trực tiếp tắm luôn.”

Nghênh Thần cúi đầu cười: “Sạch sẽ như vậy sao?”

Lâm Đức: “Trong đội chúng em tự so đấu với nhau, anh ấy luôn luôn là người nhanh nhất, giỏi nhất.”

“Cậu nói cái gì vậy?” Giọng nói của Lệ Khôn đột nhiên vang lên.

Lâm Đức lập tức khẩn trương, xoay người đứng nghiêm giơ tay chào: “Báo cáo đội trưởng, nói anh thích tắm rửa! Cứ đúng giờ là đi tắm!”

Lệ Khôn trầm mặt, giơ chân lên định đá cậu ta.

Lâm Đức chạy nhanh trốn ra đằng sau lưng Nghênh Thần, to gan lớn mật nói: “Đá đi, anh cứ thử đá xem.”

Nghênh Thần đứng đối diện với Lệ Khôn, tay trái đang cầm hành, nổi lên tính nghịch ngợm, vẩy vẩy lá hành lên người anh khiến trên mặt anh bị bắn toàn nước.

Lệ Khôn chớp mắt, lông mi anh vừa đen vừa dài, cứ như một chiếc quạt nhỏ trên mí mắt.

Nghênh Thần nhướng mày, quay đầu nói với Lâm Đức: “Không phải sợ, có chị bảo vệ cậu.”

Mọi chuyện đều bình yên, chậm rãi phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Nghênh Thần mừng thầm trong lòng, vừa chờ mong, vừa hy vọng, cô tự nhủ với chính mình, cứ từ từ, cho nhau thêm chút thời gian.

Tài nấu nướng của Lâm Đức quả thật không phải là nói quá, cậu nấu bốn món ăn, một món canh.

Dọn đồ ăn lên bàn, Lâm Đức hỏi: “Anh, muốn uống một chút rượu không?”

Lệ Khôn: “Không được.”

Nhiều năm trong quân đội đã hình thành nên thói quen tự tiết chế bản thân, sợ bất cứ lúc nào cũng có thể nhận nhiệm vụ, cho nên Lệ Khôn không bao giờ uống rượu. Lâm Đức cũng biết vậy nên chỉ là hỏi cho có lệ, không tiếp tục nài kéo.

Nghênh Thần bỗng nhiên nói: “Cậu muốn uống sao? Chị uống cùng cậu.”

Lâm Đức: “Nhưng chỗ này của em chỉ có rượu trắng suông thôi.”

Nghênh Thần: “Không sao hết, rót đi.”

Lần trước Nghênh Thần giúp cậu giải vây, Lâm Đức cũng biết tửu lượng của cô như thế nào, nhưng lần này, cậu ta trộm nhìn đội trưởng nhà mình, sao lại cảm thấy sợ hãi thế này nhỉ.

Nghênh Thần nhíu mày: “Cậu nhìn anh ấy làm gì?”

Lâm Đức nhe răng: “Ha ha ha.”

Lệ Khôn hừ nhẹ: “Nếu say thì tự mình bò về đi.”

Nghênh Thần tức giận, rót đầy ly rượu: “Em không muốn bò, em muốn lăn trở về.”

Lệ Khôn không cãi lại, khóe miệng cong lên thành một đường cong nhẹ.

Tuy rằng trong bữa cơm trưa này, hai người cũng không có thêm lời qua tiếng lại gì nữa, nhưng không khí lại vô cùng tự nhiên hài hòa.

Nghênh Thần uống hết hai ly rượu, còn muốn tiếp tục rót, Lệ Khôn đột nhiên duỗi tay đoạt lấy chai rượu.

“Còn hăng hái lắm sao?” Anh hướng về phía Lâm Đức: “Nói cậu đó!”

Lâm Đức vô tội ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn đang gặm dở chiếc chân vịt, “Hả? Anh đang nói chuyện với em à?”

Lệ Khôn: “……” Con mẹ nó đồng đội như heo.

Lâm Đức phun xương vịt ra: “Cay quá.” Sau đó chạy vào phòng bếp rót nước.

Chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi đó.

Tay trái Nghênh Thần chống đầu, một bộ dạng lười biếng, rượu chính là loại phấn hồng tốt nhất, phụ nữ chỉ cần nhiễm vào một chút, không cần biết là ngày hay đêm, đều thêm phần mị sắc dụ hoặc.

Cô cứ vậy trắng trợn nhìn thẳng vào Lệ Khôn.

Lệ Khôn rốt cuộc không thể chịu được nữa, đặt bát đũa xuống, nhìn cô.

Nghênh Thần ngoan ngoãn đẩy ly rượu ra xa, nhỏ nhẹ nói: “Em không uống, em nghe lời anh.”

Lệ Khôn: “……” Con mẹ nó không theo kịch bản gì cả.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Đức đề nghị chơi đấu địa chủ.

Nghênh Thần tất nhiên là không ý kiến gì.

Lệ Khôn nhìn hai người này hứng thú bừng bừng, tiếp tục phản đối, lại có vẻ như mình đang làm khó dễ bọn họ.

Bọn họ không cược tiền, ai thua thì bị dán một tờ giấy lên mặt.

Lâm Đức lắm mồm nhất, Nghênh Thần cùng cậu nói chuyện cũng vô cùng náo nhiệt, Lệ Khôn thỉnh thoảng mới nói vài câu.

Cũng thật kỳ lạ, chỉ cần mỗi lần Lệ Khôn và Nghênh Thần cùng nhau là “nông dân” thi họ chưa bao giờ thua. Cuối cùng, trên mặt Lâm Đức đã không còn chỗ trống nào để tiếp tục dán giấy nữa, họ mới thôi không tiếp tục chơi.

Nghênh Thần xem thời gian, đứng dậy: “Hai người tiếp tục ngồi chơi đi, chị còn có việc, phải đi trước.”

Lâm Đức rất quan tâm hỏi: “Chị, buổi trưa chị đã uống rượu, còn có thể lái xe không?”

Nghênh Thần nói: “Chị gọi xe, ngày mai quay lại đây lấy xe về.”

Lâm Đức: “Không cần như vậy đâu, thật phiền toái, Lệ ca, không phải anh không uống rượu sao, anh đưa chị của em về đi.”

Lệ Khôn liếc mắt nhìn cậu ta: “Chị của cậu?”

Lâm Đức xoa xoa đầu, cười ngây ngô.

Nghênh Thần cũng không tiếp tục nói, đứng đó chờ.

Mãi đến lúc cô cho rằng anh sẽ không đáp ứng, Lệ Khôn rốt cuộc mới trầm mặc lên tiếng: “Đi thôi.”

———

Trong quan hệ giữa người với người, chỉ cần có một lần thỏa hiệp, sẽ tiếp tục có lần thứ hai, lần thứ ba. Nghênh Thần ngổi ở ghế phụ, tuy im lặng không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi này.

Người đàn ông bên cạnh, đã không còn cứng rắn như sắt đá nữa, anh đang dần dần buông lỏng, chậm rãi tháo bỏ khúc mắc giữa hai người.

Nghĩ vậy, Nghênh Thần đánh vỡ sự yên lặng: “Kỳ nghỉ của anh còn bao lâu nữa?”

Lệ Khôn nói: “Tám ngày.”

Nghênh Thần hỏi: “Năm nay nghỉ hết đợt này, còn có đợt nghỉ nào khác nữa không?”

Lệ Khôn nói: “Không còn nữa.”

Nghênh Thần gật gật đầu: “Vẫn giống như trước đây.”

Ngón tay Lệ Khôn nắm chặt lấy tay lái, lại buông lỏng, lại nắm chặt.

Nghênh Thần nhẹ nhàng đổi chủ đề, tiếp tục hỏi.

“Tám ngày cũng khá dài, anh có kế hoạch đi đâu không?”

“Không có.”

“Em nghe đồng nghiệp nói, khu công viên sinh thái Thủy Long Hà mới mở rất được, chỉ cần lái xe một tiếng là có thể đến.”

Lời này của Nghênh Thần mang ý ướm thử vô cùng rõ ràng.

Trong xe vô cùng yên lặng.

Đúng lúc này gặp đèn đỏ, chiếc xe vững vàng dừng lại.

Đột nhiên giọng nói của Lệ Khôn vang lên “Ừm.”, âm thanh rất nhỏ “Cũng không tồi.”

Hai tay Nghênh Thần đang đặt ngay ngắn trên đùi, nghe vậy bỗng dưng vô thức mà nắm chặt lấy làn váy.

Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc Lệ Khôn cũng hành động tương tự như vậy.

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, không một ai né tránh, giây phút này, bọn họ không phải đang giằng co, cũng không phải đang phân cao thấp.

Trong ánh mắt bọn họ, có tình cảm, có cảm khái, có nhượng bộ, còn có cả thấp thỏm.

Nghênh Thần hơi cong khóe miệng, nhẹ giọng lên tiếng: “Đèn xanh.”

Lúc này Lệ Khôn mới bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Nghênh Thần nghiêng đầu xem quang cảnh ngoài cửa sổ, cảnh đường phố hòa trong bóng đêm trở nên thật dịu dàng, ánh đèn hắt trên cửa sổ xe liên tục biến hóa không ngừng.

Trong lòng cô đột nhiên tràn đầy mong đợi, cảm giác hi vọng thì ra là như thế này sao.

Đưa Nghênh Thần về đến Vạn Khoa Thành, Lệ Khôn vẫn ngồi trên xe.

Nghênh Thần khom lưng cúi người, qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay với anh, “Đi về cẩn thận.”

Lệ Khôn: “Ừ.”

Nghênh Thần chỉ về phía bên phải: “Chỗ kia đang sửa đường, anh đi theo hướng cổng Tây mà đi.”

Lệ Khôn: “Ừ.”

Nghênh Thần không nói nữa, Lệ Khôn cũng vẫn chưa có ý định rời đi.

“Vậy.” Nghênh Thần mở miệng.

Lệ Không lập tức nhìn về phía cô, chờ đợi.

Nghênh Thần hít sâu một hơi, “Em cũng chưa đi công viên sinh thái, nếu anh rảnh rỗi, có thể gọi thêm bạn.” Cuối cùng cô lại bổ sung thêm: “Gọi Lâm Đức cùng đi.”

Lệ Khôn không lập tức trả lời, chỉ nói: “Tôi đi đây.”

Ánh đèn xe biến mất ở góc đường.

Nghênh Thần cứ đứng mãi như vậy một lúc, rồi mới xoay người đi về hướng chung cư.

Vừa bước vào nhà, túi xách còn chưa kịp để xuống, di động lại có tin nhắn đến.

Lệ Khôn: [Ngày kia, được không?]

Ngày kia là thứ bảy.

Cùng đi công viên Thủy Long Hà.

Có được không?

Nghênh Thần xâu chuỗi ý nghĩa tin nhắn, cởi giày chân trần nhảy nhót trên mặt đất, cô liên tục nhìn đi nhìn lại tin nhắn, cũng chẳng nghĩ đến việc phải rụt rè, nhanh chóng trả lời:

[Được ạ!]

Vẫn chưa cảm thấy yên tâm, lại gửi tiếp:

[Đi bằng một xe thôi sao? Đi xe anh hay là xe em?]

Bên kia Lệ Khôn cũng hồi đáp rất nhanh.

[Anh.]

Nghênh Thần vui mừng ôm di động hôn hai cái liền rồi mới trả lời:

[Được, thứ bảy gặp.]

———

Hai ngày trước thứ bảy, hai người cũng không liên lạc lại với nhau.

Nghênh Thần đi làm tinh thần vô cùng phấn khởi, thấy ai cũng lộ ra gương mặt tươi cười chào hỏi.

Sau khi họp xong cuộc họp phân tích kế hoạch công tác tháng tám, Đường Kỳ Sâm gọi cô lại, “Gần đây tâm trạng của cô không tồi nhỉ?”

“Bị phát hiện rồi?” Nghênh Thần cười.

“Đều viết hết ở trên mặt.” Đường Kỳ Sâm với lấy chiếc áo vest đang vắt trên lưng ghế, tùy ý vắt trên tay, hỏi: “Sao vậy? Trúng vé số sao?”

Nghênh Thần cười lắc đầu.

Đường Kỳ Sâm cũng không tiếp tục đoán mà nói: “Đúng rồi, thứ bảy này, có thể phải phiền toái cô tăng ca thêm nửa ngày, tuần sau phòng kiểm toán của tỉnh sẽ tới đây, chủ yếu là điều tra phòng kinh doanh, cô thẩm tra lại một chút, làm công tác chuẩn bị.”

“Thứ bảy sao?” Nghênh Thần không cần suy nghĩ lập tức từ chối: “Thứ bảy không tăng ca.”

Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu.

Nghênh Thần thản nhiên: “Thứ bảy tôi đi hẹn hò.”

Cô nói chính là “hẹn hò”.

Sắc mặt Đường Kỳ Sâm vẫn bình thường: “Mỗi năm chỉ có một lần kiểm tra, cô tự mình chuẩn bị vẫn là tốt nhất.”

Nghênh Thần: “Tôi sẽ giao cho phó phòng Tần phụ trách.”

Đường Kỳ Sâm gật đầu, “Vậy được.”

Nghênh Thần chắp tay tỏ vẻ cảm tạ.

Đường Kỳ Sâm hỏi thăm: “Đi chơi cùng bạn bè sao?”

“Đúng vậy.” Nghênh Thần thoải mái thừa nhận: “Là một người bạn rất quan trọng.”

Đường Kỳ Sâm là người thông minh, rất giỏi nhìn mặt đoán ý, cô gái trước mặt, vẻ mặt sáng bừng, trong lời nói không giấu được chờ mong. Ngữ khí của anh nhàn nhạt, đột nhiên hỏi: “Có phải là người đàn ông ở rạp chiếu phim kia không?”

Động tác của Nghênh Thần khựng lại, thừa nhận: “Đúng vậy.”

Đường Kỳ Sâm: “Cô thích anh ta sao?”

Nghênh Thần nói: “Thích.”

Vấn đề này khiến bầu không khí trở nên xấu hổ, bối rối.

Mà sự thành thật và kiên định của đối phương dường như không để lại cho anh một đường lui nào.

Đường Kỳ Sâm buông tập văn kiện, tiến lại gần.

Nghênh Thần đứng thẳng tắp, hơi hơi ngửa đầu.

Thân hình Đường Kỳ Sâm ngăn chặn lại hầu hết ánh sáng, ánh mắt anh trầm xuống: “Nghênh Thần, nếu anh, muốn cầu xin theo thứ tự người đến trước và người đến sau, như vậy cũng không được sao?”

Trong lời nói này đã dùng đến cả tình nghĩa để cầu xin. Nghênh Thần nghe hiểu được.

Ánh mắt cô không có sự nhượng bộ, công tư phân minh: “Từ khi tôi mười tám tuổi đã thích anh ấy rồi.”

Đường Kỳ Sâm sửng sốt.

“Anh ấy là mối tình đầu của tôi, vô cùng đẹp trai.”

Nghênh Thần giống như chỉ đang nói một quan điểm luận chứng bình thường.

Nhân lúc Đường Kỳ Sâm trầm mặc, cô thu thập lại văn kiện, bình tĩnh đi ra khỏi phòng họp.

———

Buổi tối thứ sáu.

Lâm Đức ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn chằm chằm đội trưởng nhà mình suốt cả tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cậu ta không thể chịu đựng thêm được nữa, oán giận nói: “Rốt cuộc là anh còn phải đổi bao nhiêu bộ quần áo nữa vậy?”

Trước gương, bên cạnh tủ quần áo.

Lệ Khôn đang mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc Polo, “Cái này thế nào?”

Lâm Đức nghiêng đầu, “Đẹp hơn chiếc vừa nãy, cái chính là chiếc này màu đen, làm anh trông trầm ổn hơn.”

Lệ Khôn không nói gì, lập tức cởi.

Lại tiếp tục chỉ vào một chiếc áo thun màu vàng: “Màu này có phải trông sẽ trẻ hơn không?”

Lâm Đức nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: “Có trẻ hơn hay không thì em không biết, nhưng chắc chắn trông anh sẽ giống như một đống phân vậy.”

Lệ Khôn cầm chiếc móc áo ném về phía cậu ta: “Cậu trang nhã một chút có được không!

Lâm Đức tủi thân: “Cái này thì làm sao, ai mà chả có phân.”

Lệ Khôn bó tay với thẩm mỹ của cậu ta, tự mình lựa chọn.

Dựa trên nguyên tắc “nhìn trẻ hơn”, anh chọn tới chọn lui trong đống quần áo của mình.

Lâm Đức cảm thán: “Không ngờ nha, anh thế mà cũng có rất nhiều quần áo.” Cậu ta tinh mắt, chỉ vào: “Cái họa tiết da báo kia, là qυầи ɭóŧ sao?”

Lệ Khôn không tỏ thái độ gì.

“Oa, anh muộn tao thật đấy.” Lâm Đức nhìn anh bằng con mắt khác: “Còn mặc cả qυầи ɭóŧ da báo cơ?”

Một chiếc móc áo lại bay về phía cậu ta, “Câm miệng.”

Cuối cùng, Lệ Khôn chọn một chiếc áo thun sọc ô vuông màu xanh lá thẫm, phối với chiếc quần jean vừa mới mua, trông có vẻ rất có tinh thần.

Lâm Đức buồn bực hỏi: “…… Tại sao anh lại chọn cái màu tha thứ này cơ chứ ?”

(*Màu tha thứ: Bắt nguồn từ một tập phim của Doraemon, có món bảo bối gọi là mũ tha thứ. Khi đội chiếc mũ này dù bạn có làm sai bất cứ điều gì thì người khác vẫn sẽ tha thứ cho lỗi lầm của bạn. Chiếc mũ này có màu xanh lá cây, nên từ đó cư dân mạng thường hay gọi màu xanh lá là màu sắc của sự tha thứ.)

Lệ Khôn liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu quản được sao.”

Lâm Đức có vẻ không mấy vui vẻ, lẩm bẩm: “Tại sao chị Thần lại không gọi em cùng đi chơi cơ chứ? Em cũng chưa được đi công viên sinh thái bao giờ, nhiều người thì càng thêm vui chứ sao.”

Lệ Khôn hơi chột dạ, ra vẻ trấn định: “Ai mà biết được.”

Lâm Đức: “Aizz, không được, em phải gọi điện cho chị ý kháng nghị.”

Lệ Khôn: “Đừng gọi!”

Anh nôn nóng, trong lòng quýnh quáng.

Ánh mắt Lâm Đức láu lỉnh, cười ha hả, “Anh, anh lòi đuôi rồi! Thật ra chị Thần mời cả em nữa đúng không? Anh cố tình lừa em, nói chị ấy không mời em —— là tại vì anh muốn đánh lẻ đi chơi cùng chị ấy!”

Lệ Khôn: “……”

Lâm Đức tỏ vẻ em hiểu, em hiểu mà, “Không cần áy náy, em không trách anh đâu.”

Lệ Khôn cũng không phủ nhận, mặc bộ đồ mới đứng trước gương ngắm nghía, vừa lòng hỏi: “Thế nào, trông được đấy chứ?”

Không đợi Lâm Đức trả lời.

Anh nhìn vào khuôn mặt tuấn tú, đoan chính của mình trong gương, tự hỏi tự trả lời:

“Ừm, còn rất đẹp trai nữa.”

Lâm Đức: “???”