"Cậu tới đây làm gì?" ông Cố lạnh tanh nói.
"Ba à!" cô nói nhằm muốn ông không làm khó anh.
"Tiểu Lệ, con đưa tiểu Vĩnh lên phòng thay đồ đi." ba cô nói.
"Ba."
"Đi đi." ông kiên nhẫn nói.
Cô cũng không thể làm được gì đành phải đưa tiểu Vĩnh lên phòng, anh đứng sau cô đưa tay xoa nhẹ lưng của cô nhằm ám chỉ "yên tâm, em đừng có lo, chuyện này tôi giải quyết được".
Cô vẫn ôm một bụng lo lắng mà đi, không biết ba cô sẽ nói gì, làm gì, mọi điều đều có thể xảy ra nên không thể đoán được.
Sau khi cô lên lầu, ba cô mở lời khi thấy anh vẫn đứng ngoài cửa nhà:
"Cậu vào đi."
Nghe thấy lời ông Cố nói, anh gật đầu coi như lễ phép chào ông rồi mới bước vào.
"Hôm nay cậu đến đây là có chuyện gì?" ông hỏi thăm dò một cách lạnh lùng đúng với cái danh "Lão Cố" trong giới kinh doanh.
"Thưa ba, thưa mẹ, hôm nay con đến đây là để nói lời xin lỗi với ba mẹ, và con muốn xin phép ba mẹ cho con đón vợ con của con về." anh lễ phép nói.
"Tôi không phải ba cậu, vợ tôi cũng không phải mẹ cậu, con gái và cháu tôi càng không phải là vợ và con cậu, chúng ta chẳng có gì liên quan đến cậu, tôi nể tình bạn giữa tôi và ba cậu, mong cậu về cho." ông Cố nói thẳng.
"Ba, con biết trước đây là do con sai, con đã làm tổn thương đến Lệ nhi rất nhiều, bây giờ con đã rất hối hận, con muốn bù đắp cho Lệ nhi và tiểu Vĩnh, mong bà mẹ có thể chấp thuận cho con đón hai mẹ con về." anh nói tiếp mặc kệ là mình đang bị ông Cố đuổi.
"Cậu cũng biết là cậu đã sai à? Cậu đã làm gì con gái tôi, chắc hẳn cậu biết rõ tôi cũng không cần phải nhắc lại, tôi không muốn con gái và cháu tôi rơi vào bể khổ một lần nữa, cậu tốt nhất vẫn nên về cho." ông Cố đanh thép nói.
"Vậy ông muốn cháu ông và cháu tôi không có một gia đình hoàn chỉnh, không được sống trong tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ, rồi thằng bé sẽ như thế nào? Hậu quả ông có gánh được không?" Ba anh - ông Khúc từ bên ngoài bước vào nói.
Thì ra từ lúc đang trên đường trở về biệt thự Cố gia, anh đã gọi điện cho ba anh, nói với ông về ý định của mình và mong ông có thể giúp, anh được ông ủng hộ hết lòng. Và đó là lí do cho sự xuất hiện đột ngột của ba anh tại biệt thự Cố gia.
"Nếu tiểu Vĩnh cần tình thương của ba, tôi sẽ tìm cho thằng bé một người ba khác, tôi không bao giờ muốn thằng bé có một người ba tồi như con trai ông đâu." ba cô nói lại ba anh khiến ba anh tức xì khói.
"Ông nói thế mà cũng nói được, ông có hỏi ý kiến tiểu Vĩnh, tiểu Lệ chưa mà ông nói thế?" ba anh nói.
"Tôi là ba của con bé, là ông của tiểu Vĩnh, việc tôi làm không cần hỏi ý kiến ai hết." ông Cố nói.
Đến lúc này thật sự là ông Cố quá ngang ngược rồi, đến nói lí ông Khúc cũng không nói lại nổi nữa.
Lúc này cô từ trên tầng đi xuống, nghe thấy lời nói của ba mình cô bước vội đến nói:
"Ba, con biết ba thương con và tiểu Vĩnh, nhưng tiểu Vĩnh cũng cần một gia đình, con và anh Thành vẫn còn là vợ chồng theo pháp luật, chúng con chưa li hôn, chúng con vẫn là một gia đình, và chúng con cũng yêu thương nhau, mong ba chấp thuận." cô nói.
Nghe lời từ chính miệng con gái mình nói, ông Cố có chút lay động, thú thật nếu là mong muốn của con gái thì ông sẽ không cấm cản mà chấp thuận luôn, nhưng ông không thể tin tưởng được anh, sau những chuyện anh gây ra cho con gái ông thì niềm tin cũng khó có thể nối lại.
Mẹ cô ngồi một bên nãy giờ mới lên tiếng:
"Vậy nếu cậu đưa con gái tôi về cậu có đối xử tệ với con bé nữa không?"
"Mẹ, con hứa con sẽ yêu thương cô ấy hết lòng hết dạ của con, con bây giờ yêu thương vợ con còn không hết, chỉ cần nhìn Lệ nhi buồn con cũng thấy rất đau lòng rồi, sao con lại đối xử tệ với cô ấy được. Chuyện trước kia là do con sai, con không biết phân biệt phải trái trắng đen mà làm ra những chuyện ngu ngốc, con xin lỗi mọi người đặc biệt là Lệ nhi và ba mẹ, con mong ba mẹ cho con đón vợ con của con về nhà chăm sóc." anh nói những lời thật lòng.
Cổ nhân có câu "Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại", mẹ cô cũng quay ra khuyên ba cô, ông cũng rất tôn trọng quyết định của con cái nên ông cũng không làm khó anh, ông chỉ đành chấp thuận mà thôi.
"Nếu sau này cậu làm con gái tôi tổn thương, tôi sẽ đích thân đến đón con bé về và không bao giờ để con bé đến với cậu thêm bất cứ một lần nào nữa, cậu nhớ kĩ cho tôi." ông Cố nói.
"Con sẽ không làm mọi người thất vọng đâu ạ." anh khẳng định, một lời khẳng định để củng cố lòng tin trong lòng người lớn và sưởi ấm thêm cho tình yêu của hai người.
Sẵn tiện đó, ông Cố mời anh cùng ông Khúc ở lại ăn cơm trưa luôn, ăn xong hẵng về. Sau khi bữa cơm diễn ra xong xuôi, ông Khúc xin phép về trước vì có việc, còn anh thì lên thu dọn đồ đạc cùng cô rồi chào ba mẹ vợ và đưa cô cùng tiểu Vĩnh về.
Vậy là tiểu Vĩnh đã có một mái ấm trọn vẹn, cô và anh đã về chung một nhà sau bao sóng gió. Nhưng vẫn còn một thứ khủng khϊếp đợi cả hai người ở phía trước, liệu cả hai có thể vượt qua để yên bình lại tới? Câu trả lời ở tương lai sẽ cho chúng ta biết.