Phạm Hoàng như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:
"Sếp, tôi điều tra được, lúc đó anh nằm xuống giường đã chạm vào con dao luôn để ở đầu giường, nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Dao ư, anh trước nay đâu có thói quen dùng dao xong vứt linh tinh ở đầu giường cơ chứ.
Chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào là cái dao đó, cái dao cô hay dùng, cô có thói quen dùng đồ xong để ở chỗ thuận tiện nhất để lần sau còn lấy luôn.
Tại sao mọi lần anh đều nằm ngủ như thường mà có bị gì đâu, sao lần này lại như vậy.
Hôm nay tâm trạng anh còn không tốt, cứ bồn chồn không yên, trong lòng luôn có một nỗi lo không tên, không biết từ đâu mà nỗi lo đó xuất hiện.
Không lẽ cô ấy xảy ra chuyện.
Đúng là hôm nay cô xảy ra chuyện thật, buồn có, vui cũng có.
Thật trùng hợp, hôm nay cả anh và cô đều xảy ra chuyện, có thật đây là trùng hợp chăng? Ông trời như trêu đùa người khác, nói là trùng hợp thì cũng không đúng, đúng hơn là hai con người này tâm linh tương thông, thần giao cách cảm.
Người kia xảy ra chuyện, người bên này cũng đông thời xảy ra chuyện luôn.
Nghe xong lời của Phạm Hoàng nói, anh hơi khó hiểu thấy nó vô lí, nhưng cũng rất thuyết phục. Anh cũng không biết nói gì nữa, đành bảo Phạm Hoàng quay về đi.
"Nhiệm vụ đã hết, cậu về nghỉ ngơi đi."
"Chào sếp." Phạm Hoàng chào anh và nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi.
Còn anh vẫn ngồi trên giường bệnh ngây ngốc, và cứ thế anh đã ngồi đó cả đêm không chợp mắt.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, đôi mắt xuất hiện nhiều tia máu hơn, đầu tóc đã bù xù, đôi môi tái nhợt, giương mặt mệt mỏi, trông anh lúc này thật thảm hại, hai từ "thảm hại" còn không tả hết hình ảnh của anh lúc này.
Anh ngồi đó mãi đến rạng sáng mới nằm xuống ngủ.
Bên phía cô lúc này trời cũng đã chập choạng sáng, cô mơ hồ tỉnh dậy.
Cô đã thoát ra khỏi cơn ác mộng kéo dài cả đêm, trên gương mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, chiếc gối đã ướt đầm đìa.
Cả đêm qua cô mơ cô gặp lại anh. Gặp anh ở chính căn biệt thự đó, ở ngay căn phòng trên tầng 5. Đúng, đó chính là căn phòng cô ở khi còn ở cùng anh.
Nhưng anh lại bị thương, vết thương rất nặng, chảy rất nhiều máu, trái tim cô đau nhói, cô vội vàng chạy đến chỗ anh.
Thật trớ trêu thay, cô lại không thể chạm vào anh, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể chạm được anh, cô cũng cố gắng chạy đi tìm người giúp, hét thật to cho mọi người nghe thấy, nhưng chẳng có ai nghe thấy cô nói, chẳng có ai có thể nhìn thất cô, cô như một linh hồn vô hình vậy.
Dù anh ở rất gần, gần ngay ở trước mắt thôi mà sao cô lại không thể chạm tới, cô chỉ có thể ngồi trơ mắt ra nhìn anh bị thương tới ngất đi mà không làm gì được, bất lực cô bật khóc. Mãi cho đến khi có người đến đưa anh vào bệnh viện, thoát khỏi cơn nguy hiểm thì cô mới tỉnh dậy.
Chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi, nhưng tại sao nó lại chân thật đến thế, cô có cảm giác giấc mơ đó chính là sự thật.
Trái tim cô đau thắt lại, cuộn từng cơn, nỗi đau này còn đau hơn đau đẻ gấp nghìn lần, vì nó là nỗi đau nhói trong tim, là sự đau lòng cho người mình thương.
Không thể ngủ lại, cô cứ thế nằm trên giường bệnh thức đến sáng suy nghĩ mãi về giấc mơ đó.
Đột nhiên, vùng bụng cô bắt đầu truyền đến cơn đau, tác dụng của thuốc tê đã hết, cơn đau bắt đầu kéo tới, nhưng cô chẳng cảm thấy đau vì trong tim cô đang chứa một nỗi đau còn lớn hơn nỗi đau thể xác này gấp nghìn lần.
Lúc này cánh cửa phòng bệnh được mở ra, mẹ Lam cùng mẹ cô bước vào, trên tay cầm một hộp cháo nóng, mùi hương thơm nức bay đầy phòng.
Ngửi thấy mùi hương của cháo, Minh Thư bấy giờ ngủ bên chiếc ghế sô pha lớn trong phòng chợt bừng tỉnh, bụng bắt đầu đói cồn cào, vội đứng dậy đi tới chỗ hai người họ.
"Mẹ Lam, bác, hai người tới rồi sao, trên tay hai người cầm gì mà thơm thế, chắc hai người cũng mang cho con ăn ké đúng không?" Minh Thư cười nói.
"Con bé này, con trông tiểu Lệ kiểu gì mà con bé dậy rồi, con vẫn ngủ giờ mới dậy thế hả?" mẹ Lam trách móc.
"Bác, bác xem mẹ Lam trách con kìa." Minh Thư nũng nịu tố cáo với mẹ cô.
"Thôi được rồi, dậy cả rồi thì mau đi vệ sinh cá nhân đi còn ra ăn cháo, bác và viện trưởng mang nhiều cháo cho hai đứa lắm đấy." mẹ cô vừa cười vừa nói.
"Vâng ạ." Minh Thư nghe thấy vậy nhanh nhảu nói rồi nhanh chạy tới chỗ cô đỡ cô dậy dìu vào nhà vệ sinh riêng của phòng bệnh để vệ sinh cá nhân.
Cô lúc này thần hồn như trên mây, không để ý đến ai, mẹ Lam và mẹ cô đến cô còn không để ý, trong đầu cô chỉ toàn suy nghĩ về anh, suy nghĩ về giấc mơ đó, hình ảnh anh nằm trên vũng máu lớn cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Trong lòng cô bất giác lo lắng cho anh.
Vẫn đang trong mạch suy nghĩ thì Minh Thư đến dìu cô vào trong nhà vệ sinh cô vẫn còn đơ người.
"Cậu bị làm sao thế, có chuyện gì xảy ra sao? Tiểu Lệ, tiểu Lệ, tiểu Lệ. Cố Giai Lệ cậu bị sao vậy, sao lại đứng đơ ra thế?" Minh Thư vừa lay vai cô vừa nói khi thấy cô đứng ngây người ra đó không nhúc nhích.
_____________________________
Mọi người ơi, tui sắp bão chap ròi, mọi người nhiệt tình like và bình luận cho tui đi, không ai like và bình luận, tui bùn wáa 😟😟