Một tháng trôi qua thật ngắn ngủi. Chẳng mấy chốc đã đến ngày anh trở về.
Trước ngày anh đi công tác về 2 ngày, trong bữa cơm ngày hôm đó ở biệt thự, người làm có làm canh cá cho cô ăn, nhưng khi ngồi vào bàn ăn, ngửi thấy mùi cá, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn liên tục.
Lúc này cô mới để ý, tháng này cô chưa đến. Do kinh nguyệt của cô không đều nên cô cũng không để ý điều này.
"Không phải mang bầu đó chứ." cô đứng lẩm bẩm.
Để thêm phần chắc chắn, chiều ngày hôm đó cô đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói cô đã mang bầu được 1 tháng, cả mẹ và bé đều khỏe, chú ý không đi lại nhiều và không sinh hoạt vợ chồng trong 3 tháng tới tránh sảy thai.
Khi đã chắc chắn, cô không biết là nên vui hay buồn, vui vì cô có một sinh linh chưa chào đời, vui vì cô có thêm một nguồn sống mới, buồn vì ba của sinh linh đó lại là người luôn coi mẹ của nó là kẻ thù, liệu ba của nó có chấp nhận nó và nên nói tin này cho ba nó biết như thế nào?
Cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đau đầu.
Cuối cùng thì ngày đó cũng đã tới, chính là ngày anh đi công tác trở về.
Mọi lần đi công tác về anh đều về vào buổi sáng, nhưng lần công tác này anh vừa về nước, bước ra khỏi máy bay riêng đã đi thẳng đến công ty để giải quyết một số việc quan trọng.
Lúc anh trở về trời cũng đã khuya. Cô cũng đã chìm say vào trong giấc ngủ.
Anh về đến nhà theo thói quen bước lên phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà anh lại đi đến phòng của cô, cầm chìa khóa mở khóa cửa ra bước vào trong.
Vừa bước vào anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô tỏa ra, mùi thơm khiến người ta bị kí©h thí©ɧ.
Không nhanh không chậm, anh khóa cửa lại, bước về phía giường đè lên người cô. Cô thấy có cái gì đấy nặng đè lên người mình, theo bản năng của một người mẹ, cô lập tức co tròn người lại, ôm bụng bảo vệ sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng mình rồi từ từ mở mắt ra thấy anh đang đè lên người mình.
Cô hốt hoảng hét lớn:"Á"
"Anh làm cái gì vậy, đi xuống ngay." cô hoảng hốt nói vào mặt anh.
"Tôi định làm gì chả nhẽ em không biết." anh cợt nhả đáp lại cô.
Không để cô nói tiếp, anh khóa môi cô bằng môi anh rồi bắt đầu lần mò, anh mò hết chỗ này đến chỗ kia rồi rừng lại ở bầu ngực câng tròn của cô nắn bóp liên tục.
Còn cô muốn bảo anh dừng lại vì cô đang mang thai thì bị anh khóa môi, cô chỉ có thể phát ra những tiếng khiến cho du͙© vọиɠ của ai kia được đẩy lêи đỉиɦ điểm.
" Ưʍ...ứ...ứ..um..."
Nghe thấy thanh âm của người con gái dưới thân mình, anh phát hỏa, một chút lý trí cũng không còn, cơn khát du͙© vọиɠ được ưu tiên lên trên hết.
Anh thả miệng cô ra cho cô hít thở, còn tay thì mạnh mẽ xé toang bộ quần áo ngủ cô đang mặc trên người để lộ ra thân hình hoàn mĩ.
Cô được anh thả miệng thì hít một ngụm khí lớn, thở như từ rất lâu rồi cô mới được thở, cô hô hấp khó khăn không để ý trên người mình đã không còn một mảnh vải.
Cô lấy lại nhịp thở, hai tay đẩy anh ra định bảo anh dừng lại thì anh lại túm chặt tay cô, khóa miệng cô lại lần nữa, lần này cô không để anh đắc ý nữa mà cắn mạnh một cái vào môi anh khiến môi anh chảy máu.
Anh không để ý đến nỗi đau cô gây ra, không để ý đến môi mình đang chảy máu mà tiếp tục hôn cô rồi nhanh chóng cởi hết đồ trên cơ thể của mình đi. Thô bạo đưa cậu nhỏ đã thức từ bao giờ của mình vào trong cô.
Lần này làm tuy không đau như lần đầu, nhưng nước mắt cô vẫn rơi khiến anh không hiểu nổi nên anh mặc kệ luôn.
Nhưng anh đâu biết rằng cô khóc không phải vì đau mà cô khóc là vì xót thương cho đứa con của cô và anh còn chưa ra đời đã đi rồi, nỗi đau này còn đau hơn nỗi đau về thể xác gấp nghìn lần.
Vì để cứu vớt lại một chút mạng sống nhỏ nhoi cho đứa bé, cô vùng vẫy kịch liệt nhưng bị anh dữ chặt lại, miệng không thể nói chỉ có thể phát ra những âm thanh ái muội.
Anh nghe thấy âm thanh cô phát ra thì làm mãnh liệt hơn. Dưới thân cô bắt đầu chảy ra một chất lỏng đỏ tươi.
Cô đã mất đi đứa con chưa chào đời của mình, mà người gϊếŧ chết nó chính là ba của nó.
Khi cảm nhận được đứa bé đã rời xa mình, nước mắt cô chảy càng nhiều hơn, đau đớn bất lực, cô dồn hết sức lực đẩy miệng anh ra cố gằn giọng nói lên ba chữ:
"Tôi hận anh!"
Anh vì thú vui của mình không thèm để ý đến lời nói của cô, tiếp tục hành hạ cô đến khi trời rạng sáng mới tha cho cô đi vào nhà phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi anh bước vào nhà tắm, cô quá mệt mỏi nên đã ngất đi.
Anh từ phòng tắm bước ra thấy cô vẫn nằm trên giường thì cau mày. Anh đi đến lật chăn ra khỏi người cô vứt xuống đất. Cảnh tượng trước mắt khiến anh bàng hoàng.
Cả một cái đệm giường và ga trải giường đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn, cô thì đã bất tỉnh. Anh vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ Thanh đến.