Cuối cùng buổi tiệc thường niên kết thúc khá thuận lợi.
Sau khi giải quyết vấn đề nhân viên này xong, Thư Thanh Nhân vào trong phòng nghỉ chờ một lúc, vốn cô còn đang do dự có nên về thẳng khách sạn luôn không, thì Từ Lâm nữ sĩ gọi điện thoại đến.
"Ở đâu?"
"Con vừa từ ở trong hội trường đi ra."
"Xuống dưới, cùng mọi người đưa tiễn khách."
Thư Thanh Nhân "Dạ" một tiếng, lại quay lại choàng áo khoác rồi mới đi ra thang máy xuống dưới lầu.
Bây giờ cô đã thông minh hơn rồi, chỉ cần đi đến chỗ nào không có điều không khí, cô sẽ lập tức mặc thật ấm che phủ bản thân kín kẽ, ai mà biết được lát nữa phải đứng ở ngoài bao lâu, cô không đến mức vì xinh đẹp mà ngay cả mạng cũng không cần.
Thư Thanh Nhân xuống đến dưới lầu trông thấy khách mời đều đã về gần hết, Từ Lâm nữ sĩ vừa đưa tiễn đám chú bác trong ban quản trị.
Tống Tuấn Hành cũng có mặt ở đó, đang cùng mẹ cô tiễn khách, bao gồm cả bố của Tống Tuấn Hành, mẹ kế của anh ta còn có cả em trai của anh ta nữa.
Vẫn là bố Tống nhìn thấy cô trước, vẫy tay với cô, "Thanh Nhân, con vừa đi đâu thế?"
Trong lòng Thư Thanh Nhân có ngàn vạn lý do không muốn qua đó, miễn cưỡng gọi ông một tiếng bố.
Sau đó lại nhìn Tống phu nhân được bảo dưỡng cẩn thận đứng bên cạnh bố Tống, nhìn qua bà trẻ hơn cha Tống đến mười mấy tuổi.
"Dì." Thư Thanh Nhân gọi theo Tống Tuấn Hành.
Tống phu nhân gả đến nhà họ Tống mấy năm rồi, Tống Tuấn Hành vẫn không hề có chút ý định đổi cách gọi, gọi bà là mẹ.
Khóe miệng trên khuôn mặt hòa ái của Tống phu nhân cứng đờ, làm ra vẻ thân mật vỗ cánh tay cô, "Đã gả đến nhà chúng ta một năm rồi, sao mà Thanh Nhân vẫn khách khí thế."
Tống Tuấn Kỳ đứng bên cạnh giọng điệu nghênh ngang, ý tứ sâu xa nói một câu, "Không phải gần đây chị dâu cãi nhau với anh em đấy chứ?"
"Không được nói lung tung, chị dâu và anh trai con quan hệ rất tốt," bố Tống nhỏ giọng trách mắng Tống Tuấn Kỳ, rồi áy náy nhìn Từ Lâm, "Giám đốc Từ, thật sự xin lỗi, thằng con này của tôi bị tôi chiều hư, không biết nói chuyện, bà khoan dung, chớ so đo với nó."
Từ Lâm tính tình tốt lắc đầu, "Đều là người một nhà, sao lại so đo được."
Bố Tống mỉm cười gật đầu, lại khen Thư Thanh Nhân từ đầu đến chân một lượt, nói là ông có được một cô con dâu tốt, sau đó vỗ vai Tống Tuấn Hành, "Có thể lấy được Thanh Nhân là phúc khí của con, bố vẫn nói câu nói đó, con phải biết quý trọng Thanh Nhân, không được để con bé chịu ấm ức."
Thư Thanh Nhân và Tống Tuấn Hành nghe thấy vậy, biểu cảm không hẹn mà cùng lúc đều cứng đờ.
Tống Tuấn Hành gật đầu, "Con biết rồi."
Thư Thanh Nhân cúi đầu không nói chuyện, người khác nhìn vào tưởng rằng cô đang thẹn thùng.
“Vậy hôm nay trước hết cứ đến đây đã, chúng tôi về trước, Tuấn Hành, con và Thanh Nhân ở chung, các con cũng về nhà đi thôi."
Từ Lâm tiến lên muốn tiễn một nhà thông gia lên xe, lại bị bố Tống khách khí cản lại, "Giám đốc Từ, giám đốc Tấn, xin dừng bước, hôm nay cảm ơn các vị đã chiêu đãi chúng tôi, chúc Hằng Tuấn ngày càng phát triển hơn."
Từ Lâm khách khí cười cười, "Đó là tất nhiên rồi."
Một đoàn người đứng dưới sảnh trước của khách sạn khách khí mười mấy phút, cuối cùng cũng tiễn xong khách về.
Chiếc xe màu đen chầm chầm chạy ra khỏi tầm mắt, Từ Lâm khẽ thở phào một hơi, quay người lại nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mắt này.
"Các con làm hòa rồi à?"
Thư Thanh Nhân sửng sốt, không biết trả lời thế nào.
Tống Tuấn Hành cụp mắt, nhẹ nhàng nói, "Thật sự xin lỗi, để mẹ phải lo lắng rồi."
Giọng Từ Lâm dịu lại, " Hôm nay mẹ đã nói chuyện với bố con về mảnh đất đó rồi, ông ấy cũng hiểu được cách làm này của Hằng Tuấn chúng ta, với lại bố của con cũng biết con đã bỏ rất nhiều công sức vì hạng mục này. Ông ấy cũng có nói với mẹ, năm sau sẽ sắp xếp thêm cho con mấy cái dự án để luyện tập thêm. Mẹ nói ra thì nghe có hơi cổ hủ, nhưng em trai của con dù gì cũng là con của vợ lẽ, Phúc Bái là sự nghiệp bố con và mẹ con chung tay gây dựng lên, ông ấy sẽ không nhẫn tâm vì con không lấy được một cái dự án mà có thành kiến gì đó với con đâu."
Tống Tuấn Hành có hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ Từ Lâm sẽ vì anh ta mà cố ý đi tìm bố Tống nói chuyện.
"Con cũng đừng lấy chuyện này trách lên đầu Thanh Nhân, con bé chỉ là dựa theo phân phó của mẹ mà làm thôi, con bé cũng không phải là không muốn giúp con, chẳng qua lúc đó thái độ của mẹ rất kiên quyết, không có đồng ý với con bé." Từ Lâm nữ sĩ nhìn Thư Thanh Nhân, giúp cô giải thích.
Tống Tuấn Hành gật đầu, khóe môi cong lên miễn cưỡng nở nụ cười, "Con biết."
Thái độ của Từ Lâm đối với anh ta coi như khá hài lòng, bà vẫy tay đuổi người, "Các con về nhà đi, mỗi người đều có công việc riêng của mình, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, bây giờ chuẩn bị đến Tết rồi, đừng để đến lúc đó làm mặt lạnh khiến họ hàng chê cười."
Toàn bộ tế bào trên người Thư Thanh Nhân đều kháng cự ở cùng với Tống Tuấn Hành, cô đi đến bên cạnh Từ Lâm nữ sĩ kéo cánh tay của bà lại, "Mẹ, mẹ uống rượu, buổi tối không an toàn, hay là con về nhà cùng mẹ nhé?"
Từ Lâm nữ sĩ liếc cô một cái, "Mẹ cần con theo cùng à? Con ngoan ngoãn chạy về nhà của mình đi, có nghe không?"
Thư Thanh Nhân còn muốn nói gì đó, Tấn Thiệu Ninh từ đầu đến cuối không nói gì bỗng lên tiếng, "Chú đưa mẹ con về nhà, con cùng Thống thiếu trở về đi."
Vừa rồi là hai bên thông gia nói chuyện, mặc dù Tấn Thiệu Ninh là tổng giám đốc của Hằng Tuấn, nhưng nói đến cùng thì cũng không thân quen lắm với hai gia đình, vì vậy ông không chen vào, bây giờ người của Tống thị đi ông mới mở miệng.
Hai người lớn đều đã lên tiếng, Thư Thanh Nhân muốn phản kháng cũng không được.
Cô đành phải đưa mắt nhìn Từ Lâm nữ sĩ lên xe của chú Tấn, cô cứ đứng nhìn như vậy đến khi chiếc xe biến mất trong màn đêm mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Từ Lâm ngồi trong xe cũng quay đầu nhìn bóng dáng dần dần thu nhỏ của Thư Thanh Nhân, sau đó biến mất ở giao lộ.
"Con nhóc này, cũng chỉ có những lúc thế này mới thân thiết với tôi hơn một chút." Bà lắc đầu phàn nàn.
Tấn Thiệu Ninh trầm giọng, "Bà biết hai vợ chồng bọn trẻ đang có vấn đề, sao còn kiên trì để Thanh Nhân cùng chồng con bé về nhà?"
Từ Lâm khẽ nói: "Hai đứa nó là vợ chồng, cho dù giữa bọn nhỏ có xảy ra vấn đề gì cũng phải đóng cửa lại giải quyết. Tôi biết giữa hai đứa không có tình cảm, nhưng
tôi và bố con bé ngay từ lúc đầu cũng không có tình cảm, sau này mới dần dần ổn định lại. Dù hôn nhân được duy trì bằng mối quan hệ kinh doanh và không có nền tảng tình cảm, nhưng nền tảng kinh tế vẫn đảm bảo hơn bất cứ thứ gì khác, chỉ cần sự hợp tác giữa hai bên không có vấn đề gì thì Thanh Nhân sẽ không phải chịu ấm ức gì."
Bà và Thư Bác Dương cũng là cuộc hôn nhân thương mại như vậy, mới đầu bà cũng không hề có nhiều hiểu biết về người đàn ông sắp trở thành chồng của mình.
Sau này chậm rãi ở chung, bà dần dần bị người đàn ông dịu dàng này làm cho rung động, bà và người đó trở thành một đôi vợ chồng ân ái thật sự, còn sinh ra Thanh Nhân.
Theo quan niệm của Từ Lâm, lý do khiến cuộc hôn nhân của bà và Thư Bác Dương ổn định, một mặt là do Thư Bác Dương là một người đàn ông tốt, mặt khác là quan hệ hai nhà rất tốt, bà có thực lực, Thư Bác Dương cũng có thực lực. Trong cuộc hôn nhân này, hai người có thế lực ngang nhau, tất nhiên là nước trong một chén sẽ thẳng băng.
Lúc bà chọn đối tượng kết hôn cho Thanh Nhân, Tống thị là thích hợp nhất, mà trong hai vị công tử nhà họ Tống, Tống Tuấn Hành là thích hợp nhất.
Hiện tại Tống Tuấn Kỳ có thể coi là niềm vui của giám đốc Tống, nhưng ở trên phương diện sản nghiệp của gia đình này, giám đốc Tổng rõ ràng vẫn thiên vị con trai độc nhất của mình và người vợ quá cố Tống Tuấn Hành hơn.
Một người là ngọc, một người là gỗ, từ cái tên cũng có thể nhìn ra được người giám đốc Tống thật sự ưu ái hơn là ai.
*Trong tên Hành của Tống Tuấn Hành có chữ ngọc, ý nghĩa cũng là viên ngọc, còn trong tên của Tống Tuấn Kỳ có bộ mộc của nghĩa là gỗ.
Chỉ là Tống Tuấn Hành tuổi còn rất trẻ, không biết bố mình làm việc có chừng mực của riêng ông, cộng thêm mẹ của cậu ta đã qua đời, ở trong cái nhà đó khó tránh khỏi bị mẹ kế và em trai chèn ép, có chút nóng nảy cũng là chuyện bình thường.
Từ Lâm cân nhắc rất lâu, cuối cùng chọn cho Thư Thanh Nhân người chồng này.
Bất kể ngoại hình và năng lực của hai người, trước hết là gia thế đồng đều, sau lưng đều cần đến thế lực gia tộc, đối với hai người mà nói, cuộc hôn nhân này chỉ có lợi không có hại.
Bà tin tưởng hai đứa còn trẻ có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.
"Bà vì con bé cũng đã suy tính rất nhiều." Tấn Thiệu Ninh nói.
Từ Lâm lắc đầu, "Tôi
gả con bé đến Tống gia, đơn giản cũng là lo lắng đường lui sau này của chính mình, già rồi bệnh thậm chí là sẽ chết, con bé không có sự che chở của tôi, thì đứa nhỏ bốc đồng này sẽ bị người ta bắt nạt thành cái dạng gì không biết nữa. Nếu như bố của con bé còn sống, anh ấy nhất định sẽ trách tôi nịnh bợ người khác, không quan tâm cảm nhận của con bé. Anh ấy nỗ lực phát triển Hằng Tuấn đến một quy mô lớn thế này chính là vì mong con bé có thể không lo không nghĩ mà lớn lên, không lo lắng thiếu tiền xài, cũng không cần phải vất vả làm việc, cho dù có kết hôn cũng có thể kết hôn với người đàn ông con bé thích."
Tấn Thiệu Ninh khẽ cười, không nói thêm gì.
Từ Lâm nghiêng đầu nhìn Tấn Thiệu Ninh, giọng điệu áy náy, "Thật ngại quá, hôm nay tôi uống hơi nhiều rượu, người cũng trở nên ủy mị, nói nhiều chuyện không đâu với ông như vậy."
"Không sao."
"Trước đó khi tôi mời ông từ bên nước ngoài trở về, tôi không nghĩ đến mấy năm nay Hằng Tuấn có thể phát triển ngày càng lớn mạnh như vậy, khiến ông ngày ngày công việc đều rất bận rộn, chậm trễ ông thành gia lập nghiệp," Từ Lâm thở dài, "Đợi Thanh Nhân trưởng thành thêm chút nữa, ông sẽ không còn nhiều gánh nặng như vậy nữa, đến lúc đó nếu như ông muốn nghỉ ngơi có thể nói với tôi, ông cũng nên tính toán thật kỹ cho tuổi già của mình."
Tấn Thiệu Ninh dựa vào lưng ghế, giọng nói rất khẽ, "Một thân một mình nhiều năm như vậy cũng thành quen rồi, mấy năm nay cũng không vội. "
Từ Lâm trêu ghẹo ông, "Lớp trưởng, đến buổi họp lớp lần tới, chẳng lẽ ông vẫn muốn bị mọi người thúc giục tìm lớp trưởng phu nhân sao?"
Tấn Thiệu Ninh khẽ cười, giọng điệu cũng thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, "Lớp phó, hình như bà quản hơi nhiều rồi."
"Lớp trưởng, bột táo tàu xay, cảm ơn."
"Tiện tay mà thôi."
Từ Lâm do dự một lúc, lần nữa lại nói, "Ông thật sự giúp tôi quá nhiều, tháng sau là đại hội cổ đông, tôi muốn chuyển cổ phần dưới tên của mình qua cho ông, coi như là lời cảm ơn của tội với ông."
Tấn Thiệu Ninh vẫn như bao lần trước, ông lắc đầu từ chối, "Không cần."
Từ Lâm có hơi bất đắc dĩ, "Tôi thật sự muốn cảm ơn thật đàng hoàng."
"Sự tín nhiệm của bà đối với tôi đã chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi," Tấn Thiệu Ninh nói, "Về chuyện cổ phần, tôi đã đồng ý với Thanh Nhân, đồ vật của bố con bé, tôi sẽ không động đến."
Nói đến Thanh Nhân, Từ Lâm lại không khỏi nhíu mày, "Con bé này rất ỷ lại vào bố của nó, vì vậy mà đối với những người đàn ông khác nó đều có lòng cảnh giác rất lớn, ai con bé cũng không bằng lòng tin tưởng. Năm đó con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ ông hỏi lại con bé, chắc chắc con bé sẽ không còn giữ thái độ đó nữa, hơn nữa con bé đã nhận ra năm đó hiểu nhầm ông rồi, tính cách của con bé hơi khó chịu, từ trước đến nay không chịu dễ dàng nói xin lỗi với người khác."
Tấn Thiệu Ninh cười cười, vẫn là không nói gì ý từ chối ý tốt của bà.
Từ Lâm thấy không khuyên nổi nên đành phải một lần nữa từ bỏ ý định.
Về nhà còn một quãng đường dài, rượu thấm dần khiến Từ Lâm ngà ngà say, bà nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tấn Thiệu Ninh nghiêng đầu nhìn Từ Lâm, sau đó rất nhanh thu lại ánh mắt.
"Tôi
đồng ý không động vào đồ vật của bố con bé, cũng không phải thật sự không muốn nhận được báo ơn." Khuôn mặt Tấn Thiệu Ninh hướng ra bên ngoài cửa sổ, ông nói với âm thanh cực kỳ thấp, "Đứa nhỏ này không hiểu nhầm tôi, là tự chính bản thân tôi chột dạ thôi, lớp phó."
Mặt kính của cửa sổ trước mắt phản chiếu khuôn mặt đang ngủ có chút mệt mỏi của người phụ nữ bên cạnh ông.
Rất nhiều năm về trước, lúc giữa giờ nghỉ trưa, tiếng ve sầu kêu om sòm, bà ghé trên mặt bàn, ngủ rất say sưa.
Trên mặt bàn, có một bình nước bột táo xay bà thích nhất.
Một chút cũng không hề thay đổi.
***
Thư Thanh Nhân đứng trước cửa khách sạn, không nói gì giằng co trong im lặng với Tống Tuấn Hành.
Người đàn ông dịu dàng hỏi cô: "Hôm nay em về nhà không?"
Anh ta hỏi câu này, nghe giống như cô là một người phụ nữ tồi ăn chơi đàng điếm bỏ mặc chồng ở nhà mặc kệ không quan tâm vậy.
Cô lạnh nhạt nói: "Không trở về."
Tống Tuấn Hành mím môi, không tiếp tục kiên trì, "Bây giờ em ở đâu, để anh đưa em về."
Thư Thanh Nhân lại lần nữa từ chối, "Tự tôi về là được rồi."
"Như vậy quá không an toàn, em uống rượu rồi không thể tự lái xe, để anh đưa em về đi." Tống Tuấn Hành cụp mắt, giọng nói rất nhỏ, "Có được không?"
Thư Thanh Nhân tình nguyện gọi xe rước cô về nhà chứ không muốn ở cùng một chỗ với anh ta.
"Tôi gọi lái xe đến đón." Cô thuận tay muốn lấy điện thoại ra, tìm một lúc mới phát hiện trong thấy điện thoại đâu, lúc này mới nhớ ra túi xách của cô vẫn còn để trong khách sạn, trong chốc lát tâm trạng có hơi trùng xuống, "Tôi đi lên lấy túi xách, anh trở về trước đi, không cần phải để ý đến tôi đâu."
Tống Tuấn Hành nói: "Anh ở dưới lầu đợi em."
------oOo------