Chương 19

Đến khi vừa xuống đến tầng có máy sưởi, Thư Thanh Nhân đã không kịp chờ thêm cởϊ áσ khoác trả lại Thẩm Tư Ngạn.

Thẩm Tư Ngạn cũng không nói gì, tiếp tục để cho người đi theo cầm áo giúp mình.

Đến tận khi một đoàn người chuẩn bị đưa Thẩm Tư Ngạn xuống dưới sảnh, Thư Thanh Nhân do dự một lúc rất lâu, cuối cùng mới nói mình có chuyện muốn bàn riêng với Thẩm Tư Ngạn.

Biểu hiện hôm nay của Thư Thanh Nhân có thể nói là tuyệt vời, thành viên trong hội đồng quản trị muốn bắt bẻ cũng không được, cộng thêm muốn quan hệ giữa Thư Thanh Nhân và Thẩm Tư Ngạn có vẻ thật sự rất tốt...

Bọn họ lớn hơn giám đốc Thẩm nhiều tuổi như vậy, cũng không thấy giám đốc Thẩm thực sự nghiêm túc coi bọn họ như trưởng bối, ngược lại Thanh Nhân rõ ràng nhỏ tuổi hơn giám đốc Thẩm, nhưng không biết vì sao giám đốc Thẩm lại hạ mặt mũi xuống gọi hai tiếng "Cô nhỏ".

Khả năng là Thanh Nhân trong thực sự có bản lĩnh hơn nhiều so với những gì bọn họ nghĩ.

Hợp đồng cũng đã bàn bạc ổn thỏa, để hai người này thoải mái nói chuyện cũng được.

Từ Lâm và mấy người trong hội đồng quản trị rời đi.

Thư Thanh Nhân lúc này mới thở phào một cái, nhìn về phía Thẩm Tư Ngạn, muốn bảo anh lên phòng làm việc của mình ngồi một lúc.

Cô dẫn anh vào trong văn phòng của mình, còn cố ý khóa cửa, sau đó còn kéo cả rèm cửa xuống.

Không riêng gì Thẩm Tư Ngạn ở trong phòng làm việc, ngay cả những nhân viên ở bên ngoài cũng tò mò ngẩng cổ lên nhìn, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

Thẩm Tư Ngạn nhìn cô làm một loạt hành vi lén lén lút lút của mình xong, khóe môi anh nhếch lên hứng thú nhìn cô: "Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người, nhất định phải chỉ hai người mới nói được?"

Cô phát hiện người này thật sự rất gợn đòn, chuyện này rõ ràng mọi người đều là người trưởng thành rồi, không nói ra cũng có thể hiểu, anh ta nhất định đang giả vờ không biết gì buộc cô phải nói ra.

Thư Thanh Nhân oán hận nói: "Chuyện tối hôm qua, anh nói có nên nói chuyện đơn độc thế này không?"

Thẩm Thư Ngạn cười hai tiếng, "Nhớ lại rồi à?"

"Không nhớ ra được, nhưng đại khái có thể đoán được tôi đã làm cái gì?"

Hôm qua Từ Thiến Diệp bị Mạnh Thời kéo vào phòng đối diện, như vậy thì người ôm cô lên giường nằm ngủ ngoại trừ người trước mặt này thì không còn ai khác được.

"Sao nào?", Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, giọng nói cực thấp, "Muốn chịu trách nhiệm?"

Thư Thanh Nhân nhìn anh với ánh mất kỳ quái, "Tôi đâu có làm gì anh đâu, chịu trách nhiệm là chịu cái gì chứ?"

Người đàn ông miễn cưỡng dựa vào bàn làm việc, lòng bàn tay chống trên mặt bàn, nghe cô nói vậy thì nhún vai, "Cô không muốn chịu trách nhiệm, vậy thì cô muốn nói với tôi cái gì?"

Thư Thanh Nhân hít một hơi, một mạch nói ra mục đích của mình, "Chuyện tối hôm qua, anh có thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra được không?"

Thẩm Tư Ngạn không nói gì.

Cô không biết anh như thế này là đồng ý hay từ chối.

Qua mấy chục giây sau, Thẩm Tư Ngạn mới mở miệng, trong giọng nói có hơi chút hờn dỗi, "Chuyện ở hội sở xem như chưa có gì xảy ra, chuyện tối hôm qua cũng xem như chưa có gì xảy ra, sao cô không nói thẳng ra là chúng ta không quen biết cho xong đi?"

Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Không được, anh là người của bên đối tác, sao có thể nói là không quen biết."

Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, dường như tức đến bật cười, "Hôm qua đáng lẽ ra tôi nên một phát ném cô vào trong phòng là được."

Thư Thanh Nhân nhỏ giọng lầm bầm: "Thế thì bớt phải lo."

"Vậy thì sau này cô nên uống ít rượu thôi, tránh mỗi lần cô say rượu đều bị tôi bắt gặp," Thẩm Tư Ngạn liếc cô một cái, giọng nói trầm thấp đến có chút đáng sợ, "Đã muốn làm bộ như chưa có gì xảy ra, tốt nhất là cô nhanh chóng chuyển sang khách sạn khác đi."

Thư Thanh Nhân tất nhiên nghe hiểu lời của anh, nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức chuyển khách sạn khác."

Yết hầu Thẩm Tư Ngạn nghẹn xuống, sau đó mặt lạnh nói: "Biết thế thì tốt."

Anh nói xong cũng không có ý định muốn để ý đến cô nữa, trực tiếp đi ra phía cửa muốn ra ngoài.

Thư Thanh Nhân nhanh chóng đi đến trước mặt anh, gianh tay ra cản trước cửa, ngẩng đầu lên cố chấp nhìn anh: "Anh còn chưa đồng ý với tôi."

"Cô gấp gáp muốn tôi đồng ý như vậy làm gì? Sợ tôi nói ra ảnh hưởng đến danh tiếng của cô à?" Thẩm Tư Ngạn quay qua một bên không nhìn cô, ngừng một chút mới nói tiếp, "Hay là sợ Tống Tuấn Hành ghen?"

Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Chuyện này thì có liên quan gì đến Tống Tuấn Hành?"

"Không phải là cô cảm thấy bản thân đã kết hôn không thể thân thiết quá mức với tôi như vậy, ban nãy mới bắt đầu cuộc hợp ngay cả một câu cũng không muốn nói với tôi, sau đó ý thức được tôi là người của bên đối tác, mới giả mù sa mưa tươi cười với tôi," Thẩm Tư Ngạn mím môi, lạnh lùng "hừ" một tiếng, "Dối trá".

Lời này của anh Thư Thanh Nhân không có cách nào phản bác lại được, anh nói rất đúng.

Thẩm Tư Ngạn thấy cô không nói gì, trong lòng biết cô đang là đang chấp nhận, khuôn mặt anh sầm xuống trầm giọng bảo cô tránh ra.

"Tôi đã kết hôn rồi, nếu như giữa chúng ta có chuyện gì truyền ra ngoài, cái này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, với lại," Thư Thanh Nhân cắn môi, do dự một lúc mới hạ quyết tâm thẳng thắn với anh, "Dựa theo thỏa thuận trước hôn nhân, nếu như tôi muốn ly hôn với Tống Tuấn Hành, muốn trục lợi được từ anh ta, thì chính bản thân tôi không thể có bất cứ scandal râu ria gì gây bất lợi trong mối quan hệ hôn nhân này.

Thẩm Tư Ngạn hỏi cô: "Ly hôn gì cơ?"

"Ngày hôm đó anh cũng thấy rồi, còn hỏi tôi cái gì?" Thư Thanh Nhân ngẩng đầu trừng anh, trong mắt ánh hiện lên một tia khó chịu, "Hay là nhìn theo góc độc của mấy tên đàn ông các anh, anh cũng cảm thấy Tống Tuấn Hành không có tiếp xúc thân mật cơ thể quá giới hạn gì, cho nên chuyện tôi muốn ly hôn là chuyện bé xé ra to?"

Thẩm Tư Ngạn nhướng lông mày, trong giây lát anh không kịp tiêu hóa hết những lời cô nói.

Trong khi Thẩm Tư Ngạn vẫn đang trong quá trình tiếp thu thông tin, Thư Thanh Nhân càng thêm chắc chắn câu “Đàn ông trên đời đều xấu”

là chân lý.

Thư Thanh Nhân cười khổ, "Quả nhiên đàn ông các anh đều nghĩ như vậy."

Nếu đã không vượt quá giới hạn, tất cả đều có thể như bình thường.

Vô số lần cãi nhau và chiến tranh lạnh trước đó, sự nhẫn nại lẫn nhau dường như chưa bao giờ kết thúc kia, tất cả đều không là gì hết.

Cô nghiêng người tránh qua một bên, "Thôi bỏ đi, anh đi đi."

Thẩm Tư Ngạn không nhúc nhích, Thư Thanh Nhân cho rằng anh đang giở tính tình thái tử, cô vươn tay ra định mở cửa cho anh.

Tay của cô vừa chạm vào tay cầm nắm cửa, thì cổ tay đã bị người đàn ông kia nắm lấy.

"Không phải anh muốn đi à?"

Thẩm Tư Ngạn không trả lời cô, chỉ thấp giọng hỏi cô: "Cô muốn ly hôn? Chắc chắn không?"

Thư Thanh Nhân cảnh giác nhìn anh: "Sao nào? Anh muốn khuyên tôi à?"

"Bản thân tôi cũng đang độc thân, không có rảnh đi khuyên giải cho các người," Thẩm Tư Ngạn buông cổ tay cô ra, giọng điệu khôi phục lại vẻ nhởn nhơ như bình thường, "Chuyện tối hôm qua tôi giúp cô, coi như cô thiếu tôi, tôi sẽ tạm thời giữ bí mật này."

"Tạm thời? Chẳng lẽ anh thật sự dự định nói ra?" Thư Thanh Nhân có hơi gấp gáp, giọng diệu cũng không tránh khỏi có hơi kích động: "Anh muốn để người khác nói chúng ta loạn luận hả?"

"Loạn luận?" Thẩm Tư Ngạn bỗng nhiên nghiêng người, ánh mắt trong veo nhìn thằng vào mắt cô, nhìn chằm chằm cái bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt của cô, anh chậm rãi nói, "Cô dùng mấy từ khác nghe mỹ miều hơn đi, hai từ này tôi nghe không hiểu."

Thư Thanh Nhân không hiểu ý trong lời nói của anh.

"Còn nữa, tôi chưa từng nghĩ như vậy," Thẩm Tư Ngạn đứng thẳng dậy, lùi lại tạo khoảng cách giữa hai người, "Đừng đổ oan cho tôi."

Anh nói xong, cánh tay vòng qua người của cô, vặn nắm tay cửa mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, anh đã nhìn thấy đứng ngay ngoài cửa có một người đàn ông biểu cảm hơi kinh hoảng nhìn mình.

Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Cậu là?"

"Chào giám đốc Thẩm, tôi là trợ lý của giám đốc Thư, tên là Trương Hách." Trợ lý luống cuống tay chân cúi người chào Thẩm Tư Ngạn.

"À, trợ lý Trương, cậu tìm giám đốc Thư của các cậu à," Thẩm Tư Ngạn khẽ cười với Trương Hác, "Tôi đi trước, không làm chậm trễ chuyện của các cậu nữa."

Trợ lý Trương có hơi do dự, "Dạ vâng, tôi đưa ngài xuống dưới lầu nhé?"

"Không cần, tôi đi lên thế nào thì đi xuống thế đó, cậu làm việc của mình đi." Thẩm Tư Ngạn lắc đầu ra hiệu không cần, "Tạm biệt."

Trợ lý Trương gật đầu, sau khi cúi chào Thẩm Tư Ngạn mới đi đến bên cạnh Thư Thanh Nhân.

Thẩm Tư Ngạn còn chưa đi xa, anh nghe thấy Thư Thanh Nhân hỏi một câu, "Chuyện gì thế?"



Trợ lý Trương nói, luật sư đến.

Thẩm Tư Ngạn không tiếp tục ở lại, theo đường cũ đi xuống dưới lầu rời khỏi tào cao ốc Hằng Tuấn.

Lúc ngồi trên xe, Mạnh Thời đã đợi anh một lúc rất lâu.

"Đi thôi," Thẩm Tư Ngạn vỗ vỗ ghế phụ lái xe, sau đó nghiêng đầu hỏi Mạnh Thời, "Lát nữa cậu muốn ăn cái gì? Tôi mời cậu ăn."

Mạnh Thời không để ý đến anh, hỏi thẳng: "Có cơ hội?"

Thẩm Tư Ngạn chớp mắt mấy cái, "Cơ hội gì?"

Hai người là bạn học sáu năm trời, Mạnh Thời hiểu rất rõ tính tình của Thẩm Tư Ngạn.

Có đôi khi chuyện càng rõ ràng, tên này càng thích giả ngu, một khi đυ.ng độ phải một người có mạnh não phẳng hơn, có thể bị tên này quay mòng mòng, đợi đến khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên Thẩm Tư Ngạn này đã nở nụ cười xấu xa khi đạt được mục đích.

Mạnh Thời nhìn chằm chằm bạn mình không nói câu nào, ý muốn nói, "Cậu đừng có mà giả ngu với tôi".

Thẩm Tư Ngạn dời tầm mắt, cà lơ phất phơ chuyển chủ đề khác, "Cậu không nói muốn ăn gì thì để tôi chọn cho.

Mạnh Thời lười để ý anh.

Mạnh Thời cúi đầu nhìn xuống điện thoại của mình.

Anh ta vừa giử lời mời kết bạn trên Wechat, nửa phút sau lập tức bị từ chối.

Lý do từ chối Từ Thiến Diệp đưa ra là.

[Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.]

". . . "

Thẩm Tư Ngạn nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi anh ta: "Đúng rồi, tôi đưa cho cậu ID Wechat của Từ Thiến Diệp, cậu kết bạn chưa?"

Mặt của Mạnh Thời không chút biểu cảm nào tắt màn hình điện thoại, thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Thẩm Tư Ngạn kinh ngạc, "Cậu cũng được đấy, một đêm là có thể làm xong, xem ra cậu lợi được hơn so với trong tưởng tượng của tôi đấy."

Theo quan điểm của Mạnh Thời, loại thuật ngữ hổ mang sói này không khác gì sự châm biếm.

***

Thư Thanh Nhân nói chuyện với luật sư hơn nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi luật sư rời đi, cô thẫn thờ thả mình trên chiếc làm việc của mình, cả người như trút được gánh nặng.

Luật sư nói rất nhiều điều, nhưng thật ra những điều này không khác gì mất so với dự liệu của cô.

Cuộc hôn nhân này khó mà chia cắt được.

Nếu chỉ là từ phía cô đơn phương đệ đơn ly hôn thì cô phải kháng cáo lên tòa án, nhưng trong tay cô lại không thực sự có bằng chứng Tống Tuấn Hành thật sự đã đi vượt quá giới hạn của anh ta.

Tống Tuấn Hành đúng thật là không vượt quá giới hạn, anh ta chỉ là lặp đi lặp lại hành vi của mình ngay trước biên giới của giới hạn đó, và điều này khiến cô cảm thấy ghê tởm anh ta.

Mà loại tình huống này, Thư Thanh Nhân không thể nói với quan tòa.

Quan tòa có thể sẽ cảm thấy cô có bệnh tâm thần.

Các vụ kiện dân sự thông thường sẽ kéo dài trong vài tháng chỉ vì quá trình kiện tụng, ngay cả khi cô ấy có khả năng lấy được tất cả con dấu của nhiều bộ phận khác nhau trong thời gian nhanh nhất, nhưng một khi Tống Tuấn Hành không đồng ý ly hôn, tòa sẽ tuyên bố rằng cuộc hôn nhân của bọn họ bắt đầu bước vào quá trình kiện tụng kéo dài.

Có một số người thà chịu thiệt thòi còn hơn kiện ra tòa vì nó tốn quá nhiều thời gian và sức lực.

Tiền đối với cô mà nói vẫn là điều cô quan tâm thứ hai.

Về mặt pháp lý, cô vẫn đang trong một cuộc hôn nhân, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn đang thưa kiện ly hôn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến được giải thoát.

"Tất nhiên nếu như cô Thư có thể cùng ngài Tống ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, thì có thể giảm bớt một đống vấn đề và rút ngắn quá trình."

Đây là nguyên văn lời của luật sư nói với cô.

Ý của ông ấy chính là hai bên ly hôn trong hòa bình, dù sao thỏa thuận trước hôn nhân vẫn còn, chỉ cần Tống Tuấn Hành gật đầu, cuộc hôn nhân vẫn có thể ly hôn.

Thư Thanh Nhân trái lo phải nghĩ, cô không cho rằng Tống Tuấn Hành sẽ tùy tiện chịu gật đầu ly hôn như vậy.

Dù sao thì Phúc Bái của bọn họ mới để tuột mất dự án vừa rồi, vẫn còn cần Hằng Tuấn làm hậu thuẫn.

Càng suy nghĩ sâu xa, cô càng cảm thấy cuộc hôn nhân này không nên kết thành.

Lúc ấy Thư Thanh Nhân mới trở về Trung Quốc, Từ Lâm nữ sĩ muốn sắp xếp cho cô một chức vị, vốn dĩ trước khi về nước cô đã chuẩn bị xong tất cả hồ sơ làm việc mình thích, kết quả là Từ Lâm nữ sinh đưa một văn bản cho cô, ủy nhiệm cô làm trợ lý.

Mấy năm nay cô xoay xở có hơi khó vất vả, vừa tiếp nhận cức vị ở cục Ba, vừa vì đảm bảo lợi ích của hai mẹ con ở Hằng Tuấn, Từ Lâm nữ sĩ chọn cho cô một đối tượng thông gia thích hợp.

Bố của Thư Thanh Nhân là Thư Bác Dương, ông được ông nội để lại cho quyền thừa kế, ông vốn dĩ một tay nắm giữ cả tập đoàn Hằng Tuấn, chỉ tiếc ông đi thật sự quá nhanh, nếu như không phải ông đã sớm viết di chúc, chỉ sợ bây giờ cổ phần của ông đã được chia đều cho mỗi người trong hội đồng quản trị.

Mặc dù Thư Thanh Nhân là con gái một của Thư Bác Dương, nhưng lại bị mấy người chú của mình nắm chặt hai điểm yếu nhất của cô lúc đó, thứ nhất là cô vẫn còn nhỏ tuổi, thứ hai chưa có kinh nghiệm.

Cũng may là có Từ Lâm nữ sĩ thay cô chống đỡ.

Sau đó Từ Lâm nữ sĩ đề cập chuyện thông gia với cô, Thư Thanh Nhẫn cũng hiểu rõ ý của bà, không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý.

Quyền lực sa sút, Thư Thanh Nhân tất nhiên chỉ có cái danh phó tổng giám đốc, rất nhiều chuyện đến tay cô, nhưng đến cuối cùng mấy chuyện liên quan đến quyền quyết định lại không đến tay cô.

Cô bỏ ra một năm ròng rã để hiểu rõ cách vận hành nội bộ của Hằng Tuấn, học cách làm sao để quản lý một công ty lớn. Ngay từ đầu dự định của Từ Lâm nữ sĩ chính là đợi sau khi Phúc Bái lấy được lô đất số 14 rồi ký hợp đồng khai thác đất với Hằng Tuấn, đây cũng sẽ là bài thi đầu tin của Thư Thanh Nhân cho vị trí giám đốc.

Chỉ cần làm xong dự án này, cái ghế tổng giám đốc sớm muộn cũng sẽ về tay Thư Thanh Nhân.

Nhưng rồi mọi chuyện không như những gì đã dự định trước, Bất Động Sản Bách Lâm không biết từ đâu như một con ngựa đen xông tới, lấy được lô đất số 14 đó.

Cũng may Hằng Tuấn kịp thời bẻ bánh lái, bọn họ vẫn ký được hợp đồng.

Có một số việc thực sự khó đoán trước được, giống như lần thua cuộc này của Phúc Bái, giống như đang ám chỉ sâu xa rằng mối quan hệ thông gia giữa Thư thị và Tống thị sẽ chẳng đi tới đâu.

Thư Thanh Nhân không có ý định kéo dài mối quan hệ này thêm nữa.

Thôi cứ nói trước với anh ta vậy, đàm phán không thành công lại nói tiếp.

Sau khi cô quyết định xong, lập tức gọi điện thoại cho Tống Tuấn Hành.

Điện thoại còn chưa kết nối, Thư Thanh Nhân lại nghĩ, xem đi, lần nào cũng là như thế này.

Bất luận người sai là ai, vĩnh viễn Tống Tuấn Hành sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với cô, anh ta vĩnh viễn vẫn là dáng vẻ người ngồi ở vị trí trên cao nhìn từ trên xuống cô, thỉnh thoảng anh ta sẽ ban phát một vài ân huệ nho nhỏ, hoặc là nhẫn nhịn dỗ dành cô, cô sẽ trở nên ngây ngốc lập tức bỏ qua tất cả hiềm khích trước đó.

Điện thoại được kết nói.

"Thanh Nhân."

Mặc dù là qua điện thoại nhưng Thư Thanh Nhân có thể nghe thấy giọng nói của anh ta không có tinh thần mấy, cô hít một hơi thật sâu, nói qua điện thoại: "Anh có nhà không, chúng ta nói chuyện đi."

Bên kia im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Thư Thanh Nhân tưởng rằng anh ta đã cúp điện thoại rồi.

"Tống Tuấn Hành? Anh vẫn còn đang nghe không?"

"Anh đang nghe," giọng của anh không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, "Anh ở nhà, em trở về đi."

Đây dường như là lần đầu, hoặc là lần thứ hai anh ở nhà đợi cô trở về.

"Được."

Cô cúp điện thoại, trực tiếp cầm lấy áo khoác và túi xách chuẩn bị rời công ty.

Xe chạy ra khỏi bãi gửi xe ở dưới hầm xong, tầm mắt bên trong xe cũng sáng sủa hơn một chút.

Vốn dĩ thời tiết hôm nay không được sáng sủa lắm, bầu trời luôn xám xịt, trong phạm vi có thể nhìn thấy, có sương mù nước không thể lay chuyển khắp nơi, mờ mịt mờ ào.

Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm, trên đường không quá đông đúc, khoảng hai mươi mất phút sau cô đã từ công ty về đến trước phủ Thủy Hòe Hoa.



Căn nhà này là nơi bọn họ chọn dùng làm phòng tân hôn, Tống thị chọn một nơi có vị trí địa lý và phong cảnh đẹp nhất làm chỗ ở cho bọn họ.

Đúng là ở rất là thoải mái, nếu như không coi đây là phòng tân hôn.

Tư Thanh Nhân vừa mở cửa, người đầu tiên cô nhìn thấy ra đón cô chính là người giúp việc.

Người giúp việc cực kỳ ngạc nhiên khi thấy cô trở về, "Phu nhân, cô trở về rồi."

"Ừm," Thư Thanh Nhân đưa vật trong tay cho bà, "Dì ơi, dì qua phòng khác làm việc trước đi."

Ý rất rõ ràng là muốn bảo bà tránh đi, người giúp việc cũng hiểu ý của cô, khẽ gật đầu rồi đi về phòng ngủ của mình.

Thư Thanh Nhân thay dép xong, đi qua cửa chính trực tiếp đi về phía phòng khách, Tống Tuấn Hành đang yên vị ngồi trên ghế sô pha dài trong phòng khác, so với phòng ngủ của mình thì anh ta thích chỗ ngồi này hơn.

Phía đằng trước ghế sô pha dài này là bục trưng bày đàn cello. Trước đây mỗi khi làm việc mệt mỏi, Tống Tuấn Hành thường ngồi chỗ này ngắm nhìn cây đàn cello.

Lúc trước Thư Thanh Nhân luôn không hiểu vì sao anh thích vậy, chỉ cho rằng có lẽ anh ta say mê đàn cello, bây giờ cô biết nguyên rồi, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy thật mỉa mai.

Nhưng bây giờ không thấy đàn cello đâu, chỉ còn cái bục trống không.

Tống Tuấn Hành gọi cô: "Thanh Nhân."

"Hiếm có khi không có người ngoài ở đây, tôi cũng không vòng vo với anh, tôi tìm luật sư rồi, ông ấy nói loại quan hệ này của chúng ta ly hôn thì không dễ lắm, nếu như lên tòa án, quá trình ly hôn sẽ trở nên rất dài và phức tạp, chúng ta đều có công việc riêng của mình, như vậy thì quá tốn thời gian." Giọng điệu của Thư Thanh Nhân rất bình tĩnh, dường như đang trần thuật lại chuyện không có liên quan đến cô, "Cho nên tôi đến tìm anh nói chuyện, muốn hỏi anh một chút có muốn ly hôn với tôi tôi không."

Tống Tuấn Hành dựa nửa người vào ghế sô pha, hai mắt từ từ nhắm lại, hỏi cô: "Nếu như anh nói anh không muốn, em có từ bỏ chuyện ly hôn không?"

"Sẽ không, nếu như anh không muốn, chỉ có thể nói quá trình ly hôn sẽ phức tạp hơn một chút thôi." Thư Thanh Nhân nói.

Giọng nói của anh ta rất nhỏ, "Cho dù phải tốn rất nhiều công sức, em cũng nhất định phải ly hôn với anh?"

Cô gật đầu, "Đúng."

Tống Tuấn Hành mở miệng, giọng nói có chút mơ hồ, "Anh và người phụ nữ kia không có gì hết."

"Tôi biết, cô gái đó đối với anh mà nói thì không quan trọng, bản lĩnh của cô gái đó không cao, tôi nói dăm ba câu là có thể đâm vào điểm yếu của cô ta. Có thể bây giờ anh chưa hiểu được cô ta, nhưng chỉ cần có một Lâm Chúc xuất hiện, thì rồi sẽ có một Lý Chúc, Vương Chúc xuất hiện. Mỗi một người trong số bọn họ đều sẽ không quá quan trọng với anh, nhưng chỉ cần bọn họ xuất hiện, anh sẽ lập tức quên tôi." Thư Thanh Nhân cúi đầu, giọng nói hơi nhỏ dần, "Tôi và vợ chưa cưới trước đó của anh không giống nhau, từ trên người của tôi anh không tìm thấy bóng dáng của người ấy, nên sau khi cái bóng dáng đó xuất hiện, tôi chả là cái thá gì nữa."

Tống Tuấn Hành bỗng dưng mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Nếu như anh nói với em, sau này sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa, em có tin tưởng anh không?"

Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Đây không phải chuyện có tin hay không, là tôi không muốn cho anh thêm một cơ hội nữa. Chúng ta ở chung một năm rồi, tôi biết anh không yêu tôi, tôi từng nghĩ, chỉ cần anh không đi tìm người phụ nữ khác, tôi sẽ như vậy lặng lẽ chờ anh, nếu như anh có một chút thích tôi, tôi sẽ lập tức tỏ tình. Bây giờ suy nghĩ lại, tôi thật lòng muốn cảm ơn cô gái kia."

Cảm ơn cô gái đó đã kịp thời xuất hiện, khiến cho cô kịp dừng lại trước khi lún quá sâu.

"Từ khi nào bắt đầu," Tống Tuấn Hành ngừng một chút, dường như đang tự hỏi tiếp theo nên nói cái gì, "Thích anh?"

Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Bây giờ anh hỏi câu này còn ý nghĩa gì sao?"

Tống Tuấn Hành nhắm mắt, không nhìn cô, "Có, trả lời anh đi."

"Bố tôi ra đi sớm, sau khi ông ấy rời đi tôi không hề tiếp xúc với người đàn ông khác, anh là người đầu tiên sau ông ấy, là người ở gần tôi nhất," Thư Thanh Nhân thản nhiên nói

“Cũng là người tôi cho rằng anh là người thân thiết nhất với tôi, từ sau giây phút chúng ta kết hôn, tôi đã nghĩ như vậy."

Anh há miệng, một lúc lâu cũng chỉ nói ra được bốn chữ "Thật sự xin lỗi".

"Chúng ta ly hôn đi," Thư Thanh Nhân nhìn anh ta, trịnh trọng cũng rất kiên định nói, "Thỏa thuận trước hôn nhân là anh lập ra, tôi có thể coi như không tính cái đó."

Tống Tuấn Hành lấy mắt kính xuống, trên khuôn mặt là đẹp trai của anh ta là bộ dạng mệt mỏi.

Anh ta cúi thấp đầu trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói một chữ: "Được."

Thư Thanh Nhân có hơi sửng sốt, không ngờ anh ta sẽ dứt khoát như vậy.

"Cảm ơn."

"Thỏa thuận trước hôn nhân vẫn cứ tính đi, cần đền bù những khoản nào, em cứ nói với anh," Yếu hầu Tống Tuấn Hành hơi nghẹn ngào, sau đó giọng anh ta trở nên khàn khàn, "Chỉ cần anh có thể cho em."

Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Tôi không thiếu tiền."

"Anh biết."

Như vậy sau này không cần bất cứ giấy tờ gì nữa.

Giữa bọn họ không hề tồn tại bất kỳ tranh chấp kinh tế nào, thậm chí còn ngoài ý muốn ly hôn trong hòa bình.

"Thanh Nhân, sau khi ly hôn, những tổn thương trước đó anh gây ra cho em, sau này anh sẽ từ từ đền bù," Tống Tuấn Hành còn nói, "Chúng ta có thể để tất cả trở lại vị trí bắt đầu được không, cho anh một cơ hội nữa được bắt đầu lại với em."

Thư Thanh Nhân có chút không dám tin, "Anh đang nói cái gì?"

"Anh thích em, không biết từ lúc nào," Anh nói xong, cười trong đau khổ, "Câu tỏ tình này thật ra phải nói sớm hơn một một chút, chỉ là anh có chút sĩ diện, quá chậm chạm rồi."

Anh ta biết cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn được nữa rồi, dứt khoát buông tay mới có thể cứu vãn lại mối quan hệ với cô.

" . . ." Thư Thanh Nhân nhìn chằm chằm anh ta, cắn răng hỏi: "Tống Tuấn Hành, anh đang trêu đùa tôi đấy à?"

Người đàn ông im lặng không nói ra đáp án khẳng định.

Kiểu do dự và thiếu quyết đoán thế này, những lời này anh nói ra sau khi cô nói ly hôn, cho dù là ai cũng đều cảm thấy anh ta đang trêu đùa cô.

Thư Thanh Nhân không muốn ở đây nói chuyện với anh ta nữa, bây giờ anh ta đã gật đầu đồng ý ly hôn, vậy cô không còn lý do nào ở lại đây.

"Câu anh vừa mới nói ra kia, chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm anh thêm thôi," cô lạnh lùng bật cười, chỉ chỉ vào l*иg ngực của anh nói, "Chỗ này của anh còn có chỗ trống sao?"

Vẻ châm chọc không hề giấu diếm của Thư Thanh Nhân, chỉ khiến cho nụ cười gượng gạo bên khóe môi Tống Tuấn Thành càng ngày càng lộ rõ.

Hai người im lặng một lúc lâu, Thư Thanh Nhân đứng dậy, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, trực tiếp rời đi.

Cửa lớn bị mở ra, sau đó tiếng đóng cửa dứt khoát "Rầm" vang lên.

Lần này, cuối cùng là cô bước đi trước.

Cô thắng rồi, thắng hoàn toàn triệt để, hóa ra sau cuộc cãi vã, người bị bỏ lại phía sau là người khó chịu nhất.

Thư Thanh Nhân học được điều này từ Tống Tuấn Hành, và cô đã dùng những gì học được trả lại cho anh ta.

"Cãi nhau cũng được, bất luận là phàn nàn hay nhẫn nhịn, nhưng xin đừng sau khi cãi nhau một câu không nói đã bỏ đi không quay lại, bạn vĩnh viễn không hiểu, cảm giác sảng khoái nhất thời sau phút nóng giận qua đi, người đằng sau nhìn bạn ra đi, trong lòng cảm thấy day dứt và đau đớn vô cùng."

Cho đến ngày hôm nay anh ta cuối cùng cũng cảm nhận được.

Tống Tuấn Hành không đuổi theo cô ra ngoài, anh thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha phát ngốc, anh ta cúi người khom lưng, như một thân cây già sắp khô héo.

Bỗng nhiên trong mắt có sự đau xót nổi lên, Tống Tuấn Hành tháo mắt kính ném qua một bên, nhắm mắt lại, đầu ngón tay xoa lên mí mắt, dùng sức ấn ấn.

Tại sao lại muốn chọn ngày hôm nay để nói với cô.

Có lẽ là hôm nay anh ta mới thực sự bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Cũng có thể bắt đầu từ giây phút cô quyết định muốn ly hôn, anh cảm thấy trong lòng mình như có gì như đang bị bóc ra.

Dù ký ức tươi đẹp đến đâu, cũng không thay thế được cảm giác bình thản trong một năm qua.

Lúc còn trẻ sẽ luôn cảm thấy tình cảm thời thiếu niên là tình cảm

khắc cốt ghi tâm, sau này sẽ không thể gặp được tình cảm nào vượt qua mối tình khắc cốt ghi tâm đó nữa.

Hóa ra cái gì rồi cũng có thể bị thời gian vùi lấp.

Thật ra đã từ rất lâu trước đây anh ta đã không nhìn đàn cello rồi ngẩn người, cái anh ta muốn nhìn thấy nhất chính là bên trong căn nhà này tràn đầy sức sống của Thư Thanh Nhân.

Hóa ra thời gian thực sự có thể thay đổi một người ở mức độ như vậy.

Giây phút cô rời đi, anh mới nhận ra bản thân yêu cô nhiều đến thế.

Chỉ là đáng tiếc, cô đã đi rồi.

------oOo------