Chương 11

Tống Tuấn Kỳ không nghĩ đến ở đây mà cũng có thể bị ăn quả đắng, cậu ta vốn dự định làm trò cười nói với Thẩm Tư Ngạn, không ngờ anh ta nghe xong sẽ trực tiếp đuổi người.

Cậu ta không có lá gan giở tính tình thiếu gia trước mặt người này, chỉ đành đè nén nói mấy câu ngượng ngùng rời đi.

Thẩm Tư Ngạn thấy người đã đi, anh cũng không có động tác gì, cứ như vậy dựa vào ghế sô pha chờ người phụ nữ trong phòng mình đi ra.

Mất phút trôi qua, trong phòng vẫn không hề có động tĩnh.

"Cô nhỏ," Người đàn ông không quay đầu lại, "Còn không ra?"

Sau cách cửa, giọng của người phụ nữ hơi nhỏ: "Ra liền."

Cho nên có thể khẳng định căn phòng này không cách âm, giọng nói ban nãy của Tống Tuấn Kỳ còn to hơn cô mấy phần.

Thẩm Tư Ngạn đứng dậy, đi đến trước cửa phòng, gõ cửa một cái, người ở bên trong hung dữ nói vọng ra, "Căn phòng này tôi thuê mấy tiếng, tiền thuê chuyển qua Wechat cho anh."

Thẩm Tư Ngạn trước đó còn tính toán chi li, bây giờ ngược lại, rất hào phóng, anh nhướng mày nói: "Đó là phòng ngủ của tôi, cô muốn thuê thì thuê phòng khác đi, được không?"

Cửa được mở ra, Thẩm Tư Ngạn rũ mắt nhìn cô, thấy mắt của cô không hề đỏ, biểu cảm rất bình tĩnh.

Anh bật cười, "Nếu không khóc, làm gì mà trốn trong này không ra?"

Thư Thanh Nhân mặc kệ Thẩm Tư Ngạn, lướt qua người anh đi thẳng một mạch ra cửa, nếu như không bỏ quên vali, có lẽ cô sẽ trông ngầu lòi hơn một chút.

Thẩm Tư Ngạn kéo vali bước nhanh đuổi theo cô, trước khi cô sắp bước ra khỏi cửa anh vội giữ chặt cánh tay Thư Thanh Nhân, "Cô nhỏ, vali của phụ nữ các cô tôi không thể dùng được."

Cô không hề quay đầu lại, đột nhiên cô thở dài một hơi.

Dường như trút hết toàn bộ hơi thở đυ.c ngầu và ngột ngạt trong cơ thể ra, chóp mũi chợt nổi lên cảm giác ghen tuông, sau đó hai mắt cô bắt đầu nhòe đi.

Thư Thanh Nhân không còn sức quay người, dứt khoát kéo vali, nhanh chóng mở cửa rời đi.

"Đến mức đó sao," Thẩm Tư Ngạn bỗng nhiên nói, "Tôi vẫn không thể đoán được biểu cảm hiện tại của cô là có ý gì."

Thư Thanh Nhân đứng trước cửa phòng của mình, cô phát hiện không thấy thẻ phòng đâu.

Cô nhớ nhân viên phục vụ trước khi đi đã đưa thẻ phòng cho cô rồi, không biết cô làm rơi ở đâu rồi.

Thư Thanh Nhân tìm trong túi áo khoác, không có, cô lại lấy túi xách trên vai xuống, lục lọi tìm một lúc vẫn không thấy thẻ phòng ở đâu.

Cô bắt đầu cáu kỉnh, động tác cũng trở nên thô bạo, "Rốt cuộc là ở đâu rồi!"

Chiếc túi da cừu mỏng manh sắp bị cô chọc thủng lỗ chỗ nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Cô càng lúc càng bực bội, dứt khoát kéo mở hết túi xách ra, lật ngược lại đổ hết toàn bộ đồ trong túi xách xuống đất.

Thỏi son và một số vật dụng dùng trang điểm rơi xuống lăn xa vài mét, hộp phấn cũng bị rơi xuống bật cả nắp, phấn bị rơi mạnh vỡ thành từng mảnh rơi ra ngoài.

Còn có cả sạc pin, tai nghe không dây, nhưng vẫn không có thẻ phòng.

Thư Thanh Nhân tức giận thờ phì phò ném túi xuống đất, tiếng oán trách xen lẫn âm thanh nức nở, "Ra đi!"

Cô gào gọi thẻ phòng, thẻ phòng cũng không có khả năng xuất hiện, Thư Thanh Nhân đành phải ngồi xổm trên mặt đất, một lần nữa nhặt gọn lại những đồ vừa bị cô đổ ra đất.

Vừa rồi cô quăng đồ hơi mạnh, ngay cả phấn và gương trong hộp đều bị vỡ thành hai mảnh.

Thư Thanh Nhân nhặt hộp phấn lên, ném vào thùng rác.

Cô run rẩy nói: "Không sao đâu."

Dường như vẫn chưa có tác dụng, cô liên tục lặp lại.

"Không có chuyện gì."

"Đừng nghĩ nữa."

"Không sao hết."

Cô không biết bản thân đã lặp lại mấy câu nói đó bao nhiêu lần, đến khi cô hơi tỉnh táo lại, mới nhìn thấy tấm thẻ phòng sáng bóng lẳng lặng nằm trên thảm.

Cô lau sạch nước mặt, trước mắt không còn mơ hồ nữa, cuối cùng cũng tìm thấy.

Thư Thanh Nhân đứng lên, dùng sức nhắm mắt lại.

Cô nhỏ giọng tự nhỏ: "Chuyện này đối với mày là chuyện tốt, mày khóc cái gì?"

***

Thẩm Tư Ngạn không mở cửa, anh cũng không biết bản thân mình đứng ở đây làm gì.

Điện thoại bị quăng ở trên bàn đổ chuông, là Mạnh Thời ngồi ở dưới nhà hàng gọi anh nhanh xuống ăn cơm, nếu không xuống nhanh thì sau khi trà chiều kết thúc, một lát sau là sẽ phục vụ đồ ăn tối.

Dù sao sau khi lấp đầu bùng tối nay cũng sẽ chỉ ở trong phòng bàn luận chi tiết quá trình đấu giá lần cuối cùng, hôm nay hẳn là sẽ không ra khỏi khách sạn, Thẩm Tư Ngạn tùy tiện thay một bộ quần áo, rửa mặt đơn giản sau đó đi xuống lầu gặp Mạnh Thời.

Lúc ra cửa, cửa phòng đối diện đóng chặt.

Đợi đến khi Thẩm Tư Ngạn xuống đến nhà hàng, Mạnh Thời đã ăn gần xong, còn giúp anh lấy mấy món điểm tâm nhẹ chờ anh đến.

Thẩm Tư Ngạn ngồi xuống ghế đối diện Mạnh Thời, bên cạnh là cửa sổ sát đất ngắm cảnh, từ đây nhìn xuống, có thể thấy hơn một nửa kiến trúc thành phố Đồng Châu, Thẩm Tư Ngạn tùy tiện lấy một miếng bánh quy bỏ vào trong miệng.

Đột nhiên Mạnh Thời mở miệng hỏi: "Giải thích rõ rồi à?"

"Tôi còn tưởng cậu không để ý bị người ta hiểu nhầm chứ, thế mà ngồi cả buổi trời cậu mới hỏi tôi." Thẩm Tư Ngạn hờ hững liếc bạn mình.

Vẻ mặt Mạnh Thời hơi cứng lại, quả quyết lách qua đề tài này, "Người lúc nãy là cô nhỏ của cậu à?"

Bánh quy có hơi dính răng, Thẩm Tư Ngạn nhấp một ngụm hồng trà, nuốt nước xuống mới trả lời một câu mập mờ: "À, cứ coi như vậy đi."

Mạnh Thời nhíu mày, "Tôi còn tưởng là bạn gái cậu chứ."

"Kết hôn rồi, bạn gái cái rắm." Thẩm Tư Ngạn miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn Mạnh Thời, "Tôi còn chưa đến mức phát rồ đi tìm phụ nữ đã kết hôn."

Mạnh Thời đáp lại một tiếng, nhưng biểu cảm này giống như nửa cười nửa không, rõ ràng anh không hề coi lời của Thẩm Tư Ngạn là thật.

Thư Thanh Nhân ở đối diện phòng của anh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì anh lại không thể mặc kệ, bây giờ bị Mạnh Thời nhìn chằm chằm thế này, tự dưng khiến anh cảm thấy dường như bản thân thực sự hơi có cái ý này.

Thẩm Tư Ngạn dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiến Diệp.

Kết quả là Từ Thiến Diệp ở đầu dây bên kia hoàn toàn không biết chuyện Thư Thanh Nhân dời ra ngoài, còn đang mải suy nghĩ tại sao không tìm thấy Thư Thanh Nhân, Thẩm Tư Ngạn có hơi không biết phải nói gì, không ngờ đúng thật là rời nhà trốn đi.

Thẩm Tư Ngạn hỏi cô ấy: "Cô có biết chuyện cây đàn cello không?"



Từ Thiến Diệp im lặng một lúc, bỗng nhiên "A" một tiếng, "Chuyện đó hả, sao anh biết chuyện đó? Trong nhà Nhân Nhân có một cây đàn cello, là Tống Tuấn Hành lúc mới kết hôn với Nhân Nhân chuyển tới, Nhân Nhân cảm thấy Tống Tuấn Hành rất thích cây đàn cello đó, còn đặc biệt thiết kế một chỗ để thưởng thức, chỉ vì để đặt cây đàn ở đó.

Thì ra là thế.

Thẩm Tư Ngạn không hỏi thêm gì nữa, "Cô vẫn nên nhanh đến đây đón cô ấy đi, cũng đâu phải chỉ có mỗi một căn nhà đó để về."

Từ Thiến Diệp rất hiểu người em họ này, "Mấy chỗ kia thường không có người ở, muốn vào ở trước hết cũng phải gọi người đến dọn dẹp qua mới ở được, nào có thuận tiện trực tiếp vào ở như khách sạn. Chờ tôi xử lý xong chuyện trong tay sẽ đến tìm cậu ấy."

Giọng điệu Thẩm Tư Ngạn lãnh đạm, "Từ đại tiểu thư không phải đi làm, cô đang ở đâu vui vẻ thế? Có thể nhanh đến thì đến đi."

Từ Thiến Diệp cười ha hả: "Anh thì biết cái rắm gì, đi dạo phố và tiêu tiền chính là công việc của tôi. Tháng sau là sinh nhật Nhân Nhân, món trang sức tôi đặt từ hơn nửa năm trước cuối cùng cũng đã đến rồi, tôi phải nhanh nhanh đi xem hàng."

Thẩm Tư Ngạn nhớ lúc ở hội sở có thấy vòng tay thủy phí trên tay Thư Thanh Nhân.

Cũng khó tránh người chị họ này của cô mua quà sinh nhật cũng phải phí nhiều công sức như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, đồ ăn trên bàn gần như vẫn còn nguyên, Thẩm Tư Ngạn đứng dậy, "Đi thôi."

Mạnh Thời hỏi anh: "Về phòng à?"

"Tôi quay về phòng thay quần áo, sau đó đi phòng tập gym tiêu hóa một chút, ăn nhiều đồ ngọt quá có hơi chướng bụng."

Sau khi hai người quay về phòng, thay quần áo xong đang định đi phòng gym, đúng lúc bữa tối phục vụ tận phòng đến nơi, nhân viên phục vụ đẩy bàn ăn hỏi có cần phục vụ bây giờ không.

Mạnh Thời nói bọn họ ăn rồi, Thẩm Tư Ngạn gọi nhân viên phục vụ lai hỏi.

Anh chỉ vào cửa phòng đối diện, "Người ở phòng đối diện cậu đã hỏi chưa?"

Nhân viên phục vụ nói: "Có hỏi rồi, nhưng không có ai trả lời."

Thẩm Tư Ngạn trầm tư, "Không phải là khóc đến ngất luôn rồi chứ?"

Mạnh Thời đứng dựa vào tường, chầm chậm nói: "Cậu cho rằng đang diễn phim truyền hình đấy à?"

"Ai biết được, nhìn dáng vẻ có vẻ rất dễ dàng ngất xỉu," Thẩm Tư Ngạn nói, "Gầy như vậy, lại nhịn đói mấy bữa chắc thành trang giấy mất."

Mạnh Thời mặc kệ anh.

Chờ đến khi đi vào trong phòng tập, Thẩm Tư Ngạn cảm thấy mặt mình hơi đau.

Mạnh Thời nhân lúc châm thêm một ngọn lửa, "Cô nhỏ của cậu không những không có dáng vẻ choáng váng, lại còn có thể ở đây rèn luyện thân thể."

Thẩm Tư Ngạn xùy một tiếng, đâm anh ta lại một câu: "Đi mà tập của cậu đi, đừng có tập năm phút rồi ngồi nghỉ ngơi, đến lúc đó mọc ra cái bụng bia đừng có mà hối hận."

Người phụ nữ Thư Thanh Nhân này không những không tự giam mình trong phòng khóc lóc, ngược lại thay quần áo nhẹ nhàng, đang chạy như bay trên máy chạy bộ.

Lúc bình thường nhìn thấy cô luôn là áo sơ mi kết hợp với chân váy, ngay cả tóc cũng đều chảy chuốt rất tỉ mỉ, trên mặt lúc nào cũng trang điểm thật xinh đẹp. Vành tai nhỏ nhắn xinh xắn của cô rất thích hợp đeo khuyên tai tô điểm thêm, khi sẽ đeo khuyên tai kim cương khi thì là ngọc trai ẩn sau mái tóc, ngẫu nhiên cô sẽ nghiêng đầu, hất tóc, khuyên tai lấp lánh sẽ hiện ra.

Hiếm khi anh thấy được cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo thun vận động thế này.

Thư Thanh Nhân chạy rất lâu, trên trán và cổ đều đổ đầy mồ hôi, há miệng phở phì phò, không hề có dáng vẻ muốn dừng lại.

Đôi chân mảnh khảnh đó của cô chạy không thấy mệt à.

Mười mấy phút sau, Thư Thanh Nhân cuối cùng cũng dừng lại, lấy tay che bụng nhảy xuống máy chạy bộ, cô ngồi dưới đất thở dốc bình tĩnh lại.

Bên cạnh có hai người đàn ông đưa hai bình nước khác nhau đến.

Thư Thanh Nhân không hề nhìn hai người đàn ông này lấy một cái, trực tiệp cầm lấy chai nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền* của mình uống hai ngụm.

*Nông Phu Sơn Tuyền or Nongfu Spring là hãng nước khoáng của Trung Quốc.

Lúc này cô mới liếc nhìn hai người đàn ông này, "Đi đâu mà còn mang cả bình thủy tinh, không thấy nặng à?"

Biểu cảm của hai người đàn ông có hơi ngượng gạo, bọn họ không ngờ sẽ bị người đẹp chê, nếu biết người đẹp thích Nông Phu Sơn Tuyền, bọn họ nhất định sẽ lấy Nông Phu Sơn Tuyền đến đây.

Khúc nhạc dạo ngắn này không hiểu sao lại chọc trúng huyệt cười của Thẩm Tư Ngạn, anh nhanh chóng quay đầu qua một bên cười hai tiếng.

Thư Thanh Nhân nghiêng đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa đang vụиɠ ŧяộʍ cười.

Cười cái lông.

Cô chống tay đứng dậy, híp mắt trừng anh.

"Nhìn tôi rất buồn cười à?"

Thẩm Tư Ngạn thấy cô đi về phía mình, nghiêm mặt lắc đầu, "Không có, không phải là cười cô."

Thư Thanh Nhân nhìn cách ăn mặc này của anh, cũng biết anh đến để tập thể dục, cô chỉ máy chạy bộ mình vừa chạy, nói với anh: "Anh muốn chạy thì chạy đi, một lúc nữa sẽ bị người khác chiếm mất đó."

Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, nhún vai nói: "Tôi quên mua nước rồi, lát nữa mới chạy."

"Muốn uống nước?" Thư Thanh Nhân thoải mái đưa chai nước còn một nửa cho anh: "Nếu anh không chê thì uống chai này đi, đỡ phải đi thêm một chuyến."

Ngón tay của cô dài mảnh, đầu móng tay trắng hồng, không sơn mấy màu sơn móng tay sặc sỡ kia.

Thẩm Tư Ngạn không thích phụ nữ để kiểu móng tay vừa dài vừa nhọn, sau đó lại còn đính một đống thứ linh tinh lên trên bề mặt móng, không làm được việc gì, cũng không thể nói là đẹp.

Móng tay của cô để mộc mạc như vậy nhìn móng tay thon dài vừa vặn, màu sắc tự nhiên nhìn cũng rất đẹp.

Anh mấp máy môi, đang định nhận lấy nước của cô, cánh tay cô lại rụt lại, đắc ý cười, "Không cho không, trả tiền đây."

Người đàn ông sửng sốt.

Thư Thanh Nhân có đại thù tất báo, cuối cùng cũng trả lại anh được một ván.

Thẩm Tư Ngạn rũ mắt nhìn cô, sắc mặt thản nhiên, trong ánh mắt thoáng qua cảm xúc không biết tên, "Đưa tiền là được?"

Thư Thanh Nhân cũng nhìn anh, ánh mắt khinh bỉ, "Ngay cả mấy đồng tiền lẻ này mà anh cũng không muốn bỏ ra à?"

"Tôi đưa cô tiền," Thẩm Tư Ngạn cong môi cười, người anh hơi nghiêng về phía trước, giọng điệu giống như cười mà không hẳn là cười, "Sau đó tôi hôn môi gián tiếp với cô?"

Thư Thanh Nhân ngây người, vốn cô chỉ định đùa với anh thôi, kết quả lại bị đùa đến mức vượt qua cả biên giới luôn.

Khóe miệng cô giật giật, "Anh nghĩ hay lắm," Sau đó cô giấu bình nước ra sau lưng, "Muốn uống nước thì tự mình đi mà mua."

Thư Thanh Nhân không đợi Thẩm Tư Ngạn nói thêm gì, cô lại hỏi anh: "Anh có muốn đi ăn lẩu không?"

Sau đó vẫn không chờ anh trả lời, tự mình lắc đầu nói, "Thôi được rồi, anh không ăn cay."

Thẩm Tư Ngạn: ". . . "

Thư Thanh Nhân ngẩng đầu lên hất cằm lướt qua người anh, đi thẳng ra khỏi phòng tập.

Chạy bộ một lúc bước đi cũng thoải mái hơn nhiều, lúc há miệng thở hổn hển điều tiết hơi thở sẽ không còn sức suy nghĩ linh tinh, bây giờ mồ hôi nhễ nhại, cô đang nghĩ xem lát nữa sẽ đi đâu làm gì.

Không thể ngủ được, nằm trên giường dễ dàng suy nghĩ lung tung.

Thư Thanh Nhân cau mày suy nghĩ lát nữa nên làm gì, không bao lâu sau thì nhận được điện thoại của Từ Thiến Diệp gọi đến.



Người đầu dây bên kia không đợi cô kịp mở miệng nói gì, trước tiên mắng một tràng tại sao rời nhà trốn đi không nói với cô ấy một tiếng, có còn coi cô ấy là chị họ nữa hay không.

Rời nhà trốn đi cũng không phải chuyện vẻ vang gì, có cần thiết phải người nào cũng báo cáo không.

Thư Thanh Nhân cảm thấy bản thân không sai, mặc kệ Từ Thiến Diệp thích nói thế nào thì nói.

"Đợi một lát mình đến khách sạn tìm cậu, đã có chuyện gì xảy ra cậu phải kể lại chi tiết toàn bộ cho mình nghe."

Thư Thanh Nhân không nói gì, chỉ hỏi cô: "Cậu có muốn ăn lẩu không? Không có ai đi ăn cùng mình, cậu cùng mình đi ăn đi."

Từ Thiến Diệp không kịp phản ứng, "Lẩu gì?"

"Lẩu Tứ Xuyên." Thư Thanh Nhân liếʍ bờ môi, "Loại mà cay đến độ chảy cả nước mắt á."

"Cậu không thấy thế thì quá khó coi à?" Từ Thiến Diệp không để ý cô nói linh tinh, "Mình vừa mua cho cậu quà sinh nhật, bây giờ tâm trạng của cậu không tốt mình tặng trước cho cậu, mấy bữa nữa đến sinh nhật của cậu mình mua cái mới."

Một năm sinh nhật có thể nhận hai món quà của Từ Thiến Diệp, Thư Thanh Nhân sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cô thúc giục Từ Thiến Diệp mau mang quà đến.

Từ Thiến Diệp mắng cô hai câu mới cúp điện thoại.

Ở đầu bên kia Nhân viên giao dịch đang gói quà, Từ Thiến Diệp nghĩ bây giờ đóng gói đẹp như vậy, lát hồi cũng bị cô nhóc kia phá hỏng thôi.

Cũng không biết rốt cuộc Thư Thanh Nhân và Tống Tuấn Hành đã xảy ra chuyện gì, đến mức mà cô nhóc này tức giận rời nhà bỏ đi như vậy.

Thư Thanh Nhân vẫn luôn không chịu thừa nhận mình có tình cảm với Tống Tuấn Hành, có vẻ bây giờ cũng thừa nhận rồi, nhưng lại dứt khoát cắt đứt tình cảm này.

Không thể nói đây là lỗi của Tống Tuấn Hành khi không yêu Thanh Nhân, đây cũng là sự thật Thư Thanh Nhân biết rõ ngay từ ban đầu, nhưng chính bản thân cô không kiềm chế được bản thân, thuận theo tình cảm thích người ta.

Thôi vậy, món quà này coi như dùng tiền mua niềm vui cho cô nhóc đi.

"Bây giờ tôi đặt thêm một bộ trang sức cùng chất liệu này nhưng kiểu dáng khác, nhanh nhất là bao lâu có thể lấy được hàng?"

Nhân viên giao dịch nghe thấy Từ Thiến Diệp hỏi vậy thì cực kỳ sửng sốt, sau đó khó xử nói: "Thật sự xin lỗi Từ tiểu thư, đầu nguồn nguyên liệu này từ Nhật Bản nhập về, bên kia hết hàng rồi với lại họ ước tính rằng không có chiếc thứ hai có chất lượng tương tự như cái này đâu ạ."

Ngọc trai cực quang vốn đã là loại ngọc trai cao cấp trong dòng ngọc trai akoya, chuỗi dây chuyền dài hai lớp đều là bột trắng trong mờ đường kính 10mm và hạt thiên thanh ánh sáng mạnh, được trang trí bằng kim cương hình bông tuyết ở giữa, được nhà thiết kế Nhật Bản đính kết thủ công theo yêu cầu của cô.

Từ Thiến Diệp cũng biết yêu cầu của mình hơi khó, cô dứt khoát đứng dậy định đi ra quầy hàng bên ngoài chọn cho Thư Thanh Nhân một món quà khác.

Cửa phòng còn chưa kịp mở ra, Từ Thiến Diệp đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói trong trẻo du dương của thiếu nữ.

"Ngài Tống, sợi dây chuyền này rất đẹp," giọng nữ kia lại cất lên, "Vợ của ngài nhất định sẽ thích."

Từ Thiến Diệp dừng bước, chỉ hơi nhoài người ra nhìn người ở bên ngoài.

Khuôn mặt em rể họ này của cô không thể nhầm vào đâu được, áo khoác dài màu đen dài đến đầu gối, tôn lên dáng người cao ráo và khuôn mặt đẹp trai của anh ta.

Đây là một trong những nhãn hiệu trang sức Thư Thanh Nhân thích nhất, chỉ cần ra sản phẩm mới, nhãn hàng này sẽ lập tức gửi thư mời cho Thư Thanh Nhân. Từ Thiến Diệp biết Thư Thanh Nhân thích nhãn hàng này nên từ nửa năm trước đã đặt làm riêng cho cô một món trang sức độc nhất vô nhị làm quà sinh nhật.

Cô vẫn luôn giấu Thư Thanh Nhân chuyện này, cũng là vì muốn cho Thư Thanh Nhân một bất ngờ.

Tống Tuấn Hành xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ lạ.

Chỉ là cô gái trẻ tuổi bên cạnh anh ta, nhìn thế nào cũng không xứng đứng ở chỗ này.

Tống Tuấn Hành dường như rất nhanh đã chọn được đồ anh muốn mua, sau đó còn nói lời cảm ơn với cô gái đứng bên cạnh, "Cảm ơn."

Lâm Chúc lắc đầu, thản nhiên cười, "Đây là việc bạn bè nên làm mà." Lâm Chúc nói xong, cô ấy lại liếc nhìn món đồ trang sức lấp lánh trong tủ kính rồi lẩm bẩm: “Đẹp quá."

"Cô thích?"

"A, không có cô gái nào không thích những thứ này." Lâm Chúc ngượng ngùng thu tầm mắt, "Quá đắt."

Khóe môi Tống Tuấn Hành khẽ cong lên, "Coi như tôi tặng cô một món quà cảm ơn, cô chọn một món đi."

Lâm Chúc vội vàng lắc đầu, "Không cần, không cần đâu, tôi không muốn."

"Vậy tôi cũng không cưỡng cầu cô." Tống Tuấn Hành khẽ nói, "Nhưng cô thật sự không muốn?"

Lâm Chúc cắn môi, bỗng chốc cô hơi sững sờ.

Cuối cùng bọn họ vẫn chọn một đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ xinh xắn, Lâm Chúc không ngừng nói nhất định phải thường xuyên mời Tống Tuấn đến nghe hòa nhạc, bù lại số tiền anh đã bỏ ra mua đôi khuyên tai này.

Từ Thiến Diệp đứng sau cánh cửa của phòng khách quý cười lạnh, đợi sau khi hai người kia rời đi, cô mới từ bên trong bước ra.

Lúc Từ Thiến Diệp đến khách sạn tìm Thư Thanh Nhân, cô nhóc này thật sự đang định đi ăn lẩu Tứ Xuyên.

Thư Thanh Nhân không hề khách khí, trực tiếp đòi quà sinh nhật.

"Đợi đến ngày sinh nhật của cậu mình sẽ đưa thêm," Từ Thiến Diệp bỗng nhiên đổi ý, "Mình phí nhiều công sức mới chọn được cho cậu một món vừa ý, nhất định phải chờ đến đúng ngày đó mới đưa cho cậu."

Thư Thanh Nhân thất vọng bĩu môi, nhưng cô cũng không ép buộc Từ Thiến Diệp đưa quà ra.

Bọn họ chọn một tiệm trong chuỗi tiệm lẩu nổi tiếng, Thư Thanh Nhân vì quan tâm Từ Thiến Diệp, nên vẫn nhường nhịn chọn một nồi lẩu uyên ương.

Từ Thiến Diệp nhìn một bên nước súp cay cực kỳ đỏ, cô cảm thấy hơi lo lắng cho Thư Thanh Nhân.

Nhưng Thư Thanh Nhân lại dường như không để ý, nhiệt tình bỏ đồ muốn ăn vào bên nước lẩu đỏ rực kia.

Không khí trong quán lẩu cực sôi nổi, khắp nơi đều truyền đến tiếng cười nói từ bàn khác, duy chỉ có bàn của bọn họ là yên tĩnh, cực kỳ chuyên chú gắp đồ ăn.

Hơi nóng bốc lên, mặt của Thư Thanh Nhân cũng bị hơi nước xông đỏ cả mặt, bờ môi hơi sưng lên vì ăn quá cay.

Cô gắp thức ăn lên thổi thổi cho bớt nóng, lúc cho vào trong miệng vẫn bị bỏng, cô phải trề môi hà hơi trong miệng.

Từ Thiến Diệp nhìn dáng vẻ ăn lẩu mà hai mắt đẫm lệ của cô, không kiềm được thở dài.

"Ăn ngon không?"

Thư Thanh Nhân cười gật đầu, "Ăn ngon, lẩu Tứ Xuyên là No.1."

Cô vẫn luôn như vậy, một chút cũng không thay đổi.

Cho rằng cứ như vậy thì người khác sẽ không phát hiện ra.

"Nhân Nhân, đi tìm Thẩm Tư Ngạn, anh ta nhất định sẽ lấy được miếng đất ở thượng nguồn sông Gia kia. Sau đó nắm bắt cơ hội giúp Hằng Tuấn hợp tác với anh ta." Từ Thiến Diệp dừng một chút, nói tiếp: "Rồi ly hôn đi, lần này mình nghiêm túc đó."

***

Tác giả có điều muốn nói:

Làm nền xong rồi, những người thích anh chồng trước ơi, các bạn hãy nhanh thu tay lại đi, còn kịp đó, khúc sau thật sự sẽ chỉ còn ngược chết anh ta thôi, tui không hề lưu tình chút nào đâu nhé. . .

Phát lì xì, phát lì xì, tui chỉ là đơn giản cho bản thân một cái cớ viết ngược nam phụ mà thôi, các bạn đã vất vả theo đuổi rồi.

.

------oOo------