Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Đừng Quên Tôi, Hẹn Anh Kiếp Sau

Chương 22: Bị Tát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở lại Nhạc Thành trời đã bắt đầu tối, cô đưa Từ Lộ Lộ về nhà sau đó mới về Diệp Gia. Đứng trước căn biệt thự lớn nhìn chăm chăm vào trong, cô muốn bước vào nhưng lại không dám. Không phải vì cô sợ mẹ sẽ đánh hay mắng, cô chỉ không muốn nhìn thấy gương mặt của mẹ vào lúc này. Định quay người rời đi thì có một chiếc xe ô tô dừng ngay trước mặt mình, người bên trong bước xuống là Diệp Mộng Thư và Hoắc Minh Vũ.

Khi nhìn thấy họ cô cúi đầu chào: “Anh chị cũng về rồi à?”

“Ừm, em cũng về chiều nay à?” Diệp Mộng Thư hỏi.

“Vâng. Hai người vào đi, em còn có chuyện.” Nói xong cô muốn rời đi nhưng bị giọng nói của Diệp Mộng Thư chặn lại.

“Về rồi thì cùng vào đi, muộn rồi muốn làm gì thì để đến mai đi.” Diệp Mộng Thư nói xong liền đi thẳng vào trong. Hoắc Minh Vũ nhìn thấy cô cũng không có biểu cảm, hắn xem cô không khác gì không khí.

Diệp Lưu Ly hít một hơi sau đó kéo vali vào, vừa đến cửa cô đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ và ba. “Mộng Thư về rồi sao, mẹ nhớ con gái yêu của mẹ lắm đấy, vào đây mẹ xem có gầy đi không nào. Ôi, Minh Vũ cũng tới sao, con vào trong đi.”

“Vâng, con chào ba mẹ. Con về có chút quà biếu ba mẹ ạ!” Hoắc Minh Vũ cười nói.

“Con đến là vui rồi còn quá cáp cái gì nữa không biết. Hai đứa chưa ăn gì đúng không? Mẹ bảo nhà bếp làm cho hai đứa chút đồ ăn nhé?” Lâm Hoa cười nói.

“Vâng.” Hoắc Minh Vũ gật đầu nói.

Diệp Lưu Ly nhìn phía trước không rời, ngày trước mẹ nuôi cũng nói như vậy với cô, bà ấy yêu thương cô không khác gì con gái ruột. Bỗng nhiên nước mắt rơi, cô rơi nước mắt là vì nhớ tới mẹ nuôi chứ không thấy uất ức vì những người kia. Bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. "Nhị tiểu thư.”

Diệp Lưu Ly lau nước mắt gật đầu với người làm, cô biết bà ta cố ý. Bước vào trong củi đầu nói: “Ba mẹ, con mới về.”

“Cũng biết đường về à? Ta còn nghĩ con sẽ không về đây nữa đấy.” Lâm Hoa đang vui vẻ nói chuyện khi nhìn thấy cô gương mặt tỏ ra tức giận.

“Dù sao đây cũng là nhà của con, chính mẹ đã nói như vậy ba năm trước. Không có chuyện gì nữa thì con lên phòng trước.” Diệp Lưu Ly định đi lên phòng nhưng bị Lâm Hoa chặn lại.

“Con không biết lỗi của mình đúng không? Con còn chưa xin lỗi chị của con đầu.”

“Con phải xin lỗi chị ấy vì chuyện gì thưa mẹ? Nếu là chuyện trên mạng thì con xin nói một lần nữa là con không làm. Con biết ba và mẹ tin tưởng chị vì chị ở với ba mẹ từ nhỏ, còn con chỉ ở với ba mẹ ba năm. Nhưng con không làm chính là không làm, và sẽ không có ai có thể ép con phải xin lỗi chuyện con không làm.” Diệp Lưu Ly nói.

“Tát.” Một cái tát vang lên. Lâm Hoa không biết đến trước mặt cô từ lúc nào, gương mặt bà đang vô cùng tức giận. Bà nói: “Dù mày không làm thì mày đã đứng sau không phải sao? Tao biết mày ghen tị vì chị mày được yêu thương hơn.”

“Con không bao giờ ghen tị với chị, bởi vì chị không bao giờ hơn con được.” Diệp Lưu Ly ôm mặt nói. Lâm Hoa ra tay rất mạnh, mặt cô đau rát vô cùng.

“Mày, mày, sao mày dám chứ.” Lâm Hoa định tát cô một cái nữa nhưng bị cô giữ lại, cô nói: “Con sẽ không ngu ngốc để mẹ đánh thêm một lần nữa đâu, đau một lần là đủ. Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con thật sự hơn chị ấy những điểm gì, mong rằng sau này mẹ sẽ không xuất hiện trước mặt con và xin lỗi vì những chuyện mẹ đã làm ở hiện tại.” Nói xong cô hất tay bà ra và bước lên phòng.

Lúc này trong căn phòng rộng rãi bao trùm sợ lạnh lẽo, Lâm Hoa đỡ ngực sau đó lùi người về sau. Diệp Mộng Thư và Hoắc Minh Vũ đứng gần đó chạy nhanh tới đỡ bà, ba Diệp đi tới nói: “Bà có thể kiềm chế bản thân được không hả? Chúng ta còn chưa biết sự thật ra sao mà đã chắc chắn là con bé làm rồi. Bà thật là..” Ba Diệp nói xong liền quay người rời đi.

“Ông, ông...” Lâm Hoa chỉ tay về phía bóng lưng của ba Diệp.

“Thôi mẹ à, mọi chuyện đã qua. Mà chuyện đó cũng không chắc chắn là Lưu Ly có làm hay không, mẹ làm như vậy rất bất công với em ấy.” Diệp Mộng Thư vỗ lưng Lâm Hoa nói.

“Là con lương thiện thôi, sau này con sẽ hiểu. Nó còn dám ăn nói như vậy với mẹ, thật khiến mẹ tức điên mà.”

“Được rồi, không tức giận.” Diệp Mông Thư nói.

“Xin lỗi con nhé Minh Vũ, để con nhìn thấy chuyện không hay rồi. Tính tình của Lưu Ly là như vậy đấy, nó cứ khiến cô tức điên lên.” Lâm Hoa vỗ tay Hoặc Minh Vũ nói.

“Không sao ạ! Sức khỏe của cô là quan trọng nhất, cô đừng tức giận.” Hoắc Minh Vũ nói. Sau đó không ai nói với ai câu nào, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Diệp Lưu Ly ở trong phòng khóc một mình, cô từng hứa sẽ không khóc và yếu đuối như thế này nhưng cuối cùng cô vẫn khóc vì họ. Dù ở kiếp trước hay kiếp này họ vẫn khiến cô tổn thương và đau khổ. Ba Diệp ở bên ngoài gọi nhưng cô không quan tâm, chạy vào nhà vệ sinh mở vòi nước tiếp tục khóc, cô ôm chặt cơ thể đang run của mình.

Sau khi khóc xong cô ngâm mình trong dòng nước lạnh, cô muốn sự lạnh giá đó sưởi ấm trái tim, muốn bản thân phải nhớ mãi những gì mình đang trải qua. Cô nhớ có người từng nói như thế này, nếu người ta khiến bạn đau khổ thì đừng khóc, hãy làm cái gì đó đi, khiến những người làm bạn tổn thương phải đau khổ giống bạn, khiến họ hiểu cảm giác hiện tại bạn đang trải qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »