- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng
- Chương 8
Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng
Chương 8
Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng
Trans: Ying Ying
–
Chương 08
Tống Nhiễm Niên cảm động, lần mò trong chăn nắm chặt tay Cố Trác Sâm, mười ngón đan xen vào nhau không chút kẽ hở.
Tay Cố Trác Sâm rất lớn, có thể bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Nhiễm Niên. Hơi ấm phủ xung quanh nhắc nhở Tống Nhiễm Niên, hiện tại anh đang ở bên cạnh cậu.
Cậu dành tất cả những thứ tốt đẹp, tình yêu nồng nhiệt nhất cho Cố Trác Sâm. Cậu không giữ lại gì cả, chỉ hi vọng anh có thể nhìn cậu.
"Em rất vui ạ!" Tống Nhiễm Niên ôm cổ Cố Trác Sâm, đặc biệt dính người.
Cố Trác Sâm bế Tống Nhiễm Niên đặt lên người, đưa mắt nhìn cơ thể cậu, trước ngực cùng sau lưng đều có chi chít dấu hôn của hắn. Cũng may Cố Trác Sâm còn chút lương tâm, không để lại dấu trên cổ Tống Nhiễm Niên, hắn lo cậu đi học sẽ bị người khác nhìn thấy.
"Anh cũng rất vui." Cố Trác Sâm nhẹ nhàng hôn lên cổ Tống Nhiễm Niên, "Thấy Trác Sâm ca ca rơi vào bể tình, nhóc yêu tinh có vẻ rất hài lòng nhỉ?"
Tống Nhiễm Niên gật gật đầu: "Rất hài lòng luôn ạ." Cậu sờ cổ mình rồi nhẹ nhàng cắn cắn cổ Cố Trác Sâm, "Chờ em nghỉ học, anh sẽ để lại dấu trên cổ em chứ?"
Vấn đề này quá mắc cỡ, Cố Trác Sâm nghe xong thằng đệ phía dưới cũng nóng lên, hận không thể đè Tống Nhiễm Niên xuống mà hung hăng đánh dấu lên cổ cậu.
"Chờ nghỉ hè đi, đừng nóng vội!" Cố Trác Sâm nén du͙© vọиɠ trong lòng, vỗ vỗ eo Tống Nhiễm Niên, "Trên người nhiều chỗ như vậy, hiện tại không thể để lại dấu ở cổ, thì mình lưu ở chỗ khác!"
Nói rồi hắn đưa tay mò mò đùi Tống Nhiễm Niên: "Nơi này cũng có nhiều dấu rồi nè! Đủ không? Nếu lại chưa đủ anh sẽ khắc thêm."
Tống Nhiễm Niên bị Cố Trác Sâm đùa giỡn đến cả người đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ chôn ở l*иg ngực hắn, không dám ngẩng lên vì xấu hổ. Quả nhiên, giả vờ ngại ngùng cũng không sánh bằng ngại ngùng thật! Thế nhưng cậu rất thích, chỉ cần là lời Cố Trác Sâm nói ra, mặc kệ nói gì cậu cũng sẽ thích!
Sáng thứ hai, sau khi rời giường Tống Nhiễm Niên liền đi lục lọi túi đồ của mình, cậu đem ra rất nhiều dụng cụ cá nhân.
Cố Trác Sâm liếc nhìn, đi tới: "Thế nào đây? Nôn nóng muốn ở cùng anh đến vậy?"
"Nôn muốn chết đi được!" Tống Nhiễm Niên ngẩng đầu, đôi mắt toả sáng, "Nằm mơ cũng muốn ngày đó có thể đến nhanh hơn!"
"Nếu bên kia cho phép anh sẽ để nhóc ở cùng." Cố Trác Sâm ngồi xuống cạnh Tống Nhiễm Niên.
"Cho phép!" Tống Nhiễm Niên nói dối, "Kí túc xá trong trường cũng không ai thèm quản!"
"Vậy nhóc liền ở đây đi, chìa khóa anh đã đưa rồi. Trong nhà quá lạnh lẽo, em vào ở vừa vặn có thể bầu bạn với anh." Cố Trác Sâm nói xong liền chỉ vào tim mình, "Trước hết là ở trong nhà anh, sau đó liền vào ở tim anh."
Tống Nhiễm Niên lại muốn khóc, cúi thấp đầu kéo kéo tay Cố Trác Sâm.
"Nhóc thật không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết mít ướt thôi hả?" Cố Trác Sâm xoa đầu Tống Nhiễm Niên, sau đó chỉ vào bộ đồ thể dục trên ghế sô pha, "Hôm nay mặc đồ thể dục ư? Nhóc tham gia hội thao à?"
"Đúng vậy á!" Tống Nhiễm Niên cầm đồ thể dục trong tay, "Thứ năm và thứ sáu trường em có hội thao, hôm thứ sáu em sẽ thi chạy cự li ngắn và chạy tiếp sức. Trác Sâm ca ca, anh có thể sang đây xem em không ạ? Em sẽ giành giải nhất cho anh xem!"
Cố Trác Sâm lấy điện thoại di động kiểm tra lịch trực của mình: "Thứ năm không thể qua, nhưng thứ sáu thì được, có điều sẽ hơi trễ."
Cố Trác Sâm trả lời xong liền mờ ám nhìn Tống Nhiễm Niên, tay xoa xoa lưng cậu: "Vài ngày nữa là đến hội thao, dấu hôn trên lưng nhóc không mờ đi thì sao?"
Hai tai Tống Nhiễm Niên ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu ạ, quần áo có thể che được một tí."
Cố Trác Sâm nở nụ cười: "Áo thể dục là loại ba lỗ, có thể che được bao nhiêu nhỉ? Em mặc thử anh xem."
Tống Nhiễm Niên nghe lời cởi đồ, trên người chỗ tím chỗ hồng khiến cậu xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Cố Trác Sâm như được đóng đinh trên người Tống Nhiễm Niên, nhìn cậu từng chút thay đổi quần áo. Da Tống Nhiễm Niên rất trắng, khiến các dấu hôn càng thêm nổi bật.
"Toang, tối qua làm hơi quá rồi." Cố Trác Sâm vuốt nhẹ tay Tống Nhiễm Niên, "Áo bao lỗ này che được nhưng khi gió thổi thì có thể thấy bên trong."
"Không sao đâu ạ." Tống Nhiễm Niên nháy mắt, "Dấu ấn của anh vĩnh viễn không phai cũng được, em không sợ bị người khác nhìn thấy."
"Cái miệng nhỏ của em sao lại ngọt như vậy?" Cố Trác Sâm kéo Tống Nhiễm Niên đến bên mình, khiến cậu ngã vào lòng hắn, rồi lập tức cắn môi cậu một cái: "Đừng nóng vội, tối hôm qua đã nói, chờ nhóc nghỉ hè anh liền khắc thêm cho nhóc. Nếu có mờ đi, anh sẽ khiến nó đậm lại."
Thứ sáu, sau khi Cố Trác Sâm phẫu thuật xong liền vội vã chạy đến trường học của Tống Nhiễm Niên. Buổi sáng hắn đã không thể xem cậu thi chạy cự li ngắn, nhưng buổi chiều hơn năm giờ mới bắt đầu thi chạy tiếp sức, hắn có thể tới kịp để xem.
Trên đường không kẹt xe, khi Cố Trác Sâm tới trường thì vừa vặn ngay lúc các vận động viên vào vị trí. Tống Nhiễm Niên là người nhận gậy chạy cuối, sau khi vào chỗ thì không ngừng đưa mắt nhìn lên khán đài.
Cố Trác Sâm biết Tống Nhiễm Niên đang tìm mình, liền đi đến gần chỗ cậu kêu một tiếng: "Đây này!"
Thời khắc nhìn thấy Cố Trác Sâm, Tống Nhiễm Niên trở nên cao hứng nhảy tưng tưng rồi nói to: "Xem Niên Niên giành giải nhất cho anh nè!"
Cố Trác Sâm gật đầu, nghĩ thầm nên khích lệ Tống Nhiễm Niên một chút, sau đó nhìn cậu nói: "Bảo bối cố lên!"
Tống Nhiễm Niên nghe được câu này hơi sửng sốt, cậu thầm nghĩ có liều mạng này cũng nhất định giành giải nhất.
Tiếng súng bắn lên bầu trời báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Các bạn học dự thi đều rất mạnh, chỉ trong một lát liền chạy mất tăm. Bên phía Tống Nhiễm Niên lại xảy ra chút vấn đề, bạn thứ ba chuyền gậy là bạn thứ tư nhưng lại để rơi, khiến tổ cậu chậm hơn một nhịp.
Cố Trác Sâm không khỏi lo lắng cho Tống Nhiễm Niên, cậu chạy rất nhanh, thời khắc cầm được gậy cậu như hỏa tiễn chạy ào đi.
Dưới ánh nắng lấp lánh, cậu thiếu niên dùng hết sức mình chạy về đích, tựa như một cây con cố gắng hướng về phía mặt trời. Cố Trác Sâm nghĩ thầm, hắn muốn che chở Tống Nhiễm Niên, muốn bảo vệ cậu thật tốt.
Tống Nhiễm Niên hăng hái chạy, vượt qua từng người một, quả nhiên như cậu nói, đã giành được giải nhất.
Bốn phía vang lên tiếng reo hò, Tống Nhiễm Niên không hề để ý, cậu trực tiếp chạy đến bên anh. Cố Trác Sâm dang rộng hai tay đón Tống Nhiễm Niên, đem cậu ôm chặt vào lòng.
"Trác Sâm ca ca, em lợi hại chưa!" Tống Nhiễm Niên vẫn không quên đòi khen thưởng, cậu muốn hôn hôn nha.
"Lợi hại lắm." Cố Trác Sâm hôn Tống Nhiễm Niên một cái, sau đó nhéo nhéo má cậu, hào phóng khen một câu, "Bảo bối của anh sao lại lợi hại như vậy!"
Đồng đội bên kia không thấy tăm hơi Tống Nhiễm Niên, đồng loạt đi kiếm. Tìm đến nửa ngày mới phát hiện cậu đang trốn ở một góc tình tứ với Cố Trác Sâm. Mọi người đều không khách khí mở miệng trêu chọc: "Làm gì đây, làm gì đây? Ban ngày ban mặt, xấu hổ quá nha!"
"Không thèm xấu hổ nhé!" Tống Nhiễm Niên ôm tay Cố Trác Sâm bắt đầu giới thiệu, "Trác Sâm ca ca, mấy tên này đều là bạn học của em!"
"Vậy anh này là ai? Bạn trai cậu hả? Khi nãy hai người ôm ấp hôn hít đã bị tụi này nhìn thấy hết rồi!"
Tống Nhiễm Niên đã tính mở miệng nói "Đúng", nhưng cậu vẫn nhịn xuống, quay đầu nhìn sang Cố Trác Sâm. Cậu thấy anh không khó chịu, chủ yếu vẫn lo Cố Trác Sâm không thoải mái.
Cố Trác Sâm thấy Tống Nhiễm Niên như vậy liền ôm lấy eo cậu, nhìn bạn học của cậu cười cười, điềm tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi là bạn trai của Niên Niên."
–
Thật ra lúc bắt đầu làm chương này tui thấy hơi ngán vì nó khá dài ~ Nhưng cuối cùng sau 1 ngày lăn lộn cũng đã đẻ thành công hahaha
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng
- Chương 8