Chương 18: Một cái nhìn thoáng qua

DXE- thương hiệu được tạo bởi bậc thầy thiết kế, bà Trương Nhàn.

Trương Nhàn, tốt nghiệp Trường Nghệ thuật và Thiết kế Martin Trung Ương, năm 20 tuổi đã tốt nghiệp gây chấn động toàn bộ vương quốc Anh, vì lý do này Nữ hoàng Anh đặc biệt thuê bà thiết kế một bộ trang phục cho một bữa tiệc sinh nhật cho mình. Kể từ đó, Trương Nhàn tự tạo ra thương hiệu DXE nổi tiếng ở châu Âu, sau khi trở về nước càng phát đạt, dẫn dắt các nhà thiết kế trong nước đến đấu trường quốc tế.

"Tinh Hà" là tác phẩm tự hào nhất của Trương Nhàn trong hai năm qua, từng chiếm trọn một tháng trên tường LED của tòa nhà mang tính biểu tượng của Nam Thành. Như chúng ta đều biết, màn hình LED của Tòa nhà Cao ốc được đưa lên không phải cần tiền bạc, mà là danh dự.

Tuần trước, tại một bữa tiệc riêng tư ở Mỹ, Tịch Đan tình cờ gặp bà Trương Nhàn, nhắc tới "Tinh Hà".

Tịch Đan muốn mua "Tinh Hà" cũng không phải ngày một ngày hai, Trương Nhàn nhớ rõ lúc ấy ở buổi biểu diễn anh đã đề cập tới một lần, chỉ là lúc ấy bà không muốn bán, thấy bà kiên trì như thế, anh cũng không muốn làm khó, cũng không giải quyết được. Sau đó " Tinh Hà" được chiếu lên màn hình LED của tòa nhà Khoa Thủ, thư ký của Tịch Đan lại một lần nữa tìm đến trợ lý của Trương Nhàn, đưa ra ý nguyện mua "Tinh Hà".

Không thể không nói, Tịch Đan kiên trì làm cho lòng Trương Nhàn trắc ẩn, vì thế bảo trợ lý hẹn Tịch Đan một buổi gặp mặt. Điều khiến bà bất ngờ chính là, lời mời vừa mới được gửi đi, chưa đầy mười phút, Tịch Đan gọi tới.

Trương Nhàn hỏi anh: "Tại sao lại muốn mua Tinh Hà?" "

"Cầu hôn."

Nói thật, Trương Nhàn tuy rằng đã thiết kế rất nhiều lễ phục, nhưng váy cưới cũng không đυ.ng vào, ngoại trừ năm bà thiết kế váy cưới cho mình một lần, không còn xuất hiện tác phẩm nào về váy cưới nữa.

"Tinh Hà" là ngoài ý muốn, một ý muốn tuyệt đẹp.

"Cậu hẳn là biết váy cưới không phải là thế mạnh của tôi."

Mặc dù Trương Nhàn bày tỏ thái độ, nhưng Tịch Đan lại rất kiên trì: "Khi lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã có một cảm giác rất mãnh liệt, nó nhất định phải thuộc về người vợ tương lai của tôi. "

"Xem ra tình cảm của hai người rất sâu sắc."

"Không." Tịch Đan vô cùng thành thật nói với Trương Nhàn, "Cho tới bây giờ, tôi chỉ là một người thầm mến cô ấy. "

Sau đó Trương Nhàn vô cùng tiếc nuối nói cho anh biết, chiếc váy cưới này bà không thể bán được.

"Lý do."

"Người mặc chiếc váy cưới này, nhất định là cô gái yêu ngài. Tịch tổng, chờ ngày nào đó ngài cầu hôn thành công, đưa cô dâu đến trước mắt tôi, tôi nhất định sẽ dâng hai tay đưa Tinh Hà "

||

So với các nhà thiết kế khác dùng thiết kế cổ điển phức tạp để tạo sự tao nhã cao quý của váy cưới, "Tinh Hà" tựa hồ có chút phô trương.

Khác với váy cưới bình thường, "Tinh Hà" lấy màu xám khói làm chủ đạo, thiết kế cổ cao nhìn như bảo thủ, lại lộ ra khí chất cao quý, phối hợp với totem đinh châu lấp lánh cùng mạng che mặt đầy sao như đem toàn bộ ngân hà khoác lên người, tỏa ra hào quang rực rỡ, đâu chỉ là đẹp, quả thực làm cho người ta hít thở không thông.

"Váy cưới màu xám khói, thật sự rất đặc biệt."

Rõ ràng Sưởng Húc rất thích "Tinh Hà", phảng phất như thông qua cái váy cưới này nhìn thấy chính mình. Màu sắc giữa màu đen và trắng là cuộc sống của cô.

"Thích không?" Tịch Đan nâng chiếc khăn choàng trượt trên vai cô lên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều ở trên người cô.

Sưởng Húc gật đầu: "Rất thích. "

Là một cái liếc nhìn chung tình, cũng là liếc mắt vạn năm.

Nhìn niềm vui mừng không chút che dấu trên gương mặt cô, Tịch Đan biết cô thật sự đặc biệt thích, giống như lúc trước anh lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Hà, quả thực chính là nghĩ tới cô.

Trương Nhàn là người chí tình chí lý, lúc trước đồng ý Tịch Đan chỉ cần đem vị hôn thê đến, bà nhất định đem hai tay dâng Tinh Hà lên.

Khi bà phân phó trợ lý đưa Tinh Hà đến nhà Tịch Đan, trợ lý có chút kinh ngạc: "Nhưng không phải ngài nói Tinh Hà là thiết kế cho Hoắc tổng sao? "

Nhắc tới Hoắc Hoan, Trương Nhàn càng đau đầu hơn, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không quản được cô ấy. "

Tịch Đan ở Nam Thành không có chỗ ở cố định, từ sau khi cùng Sưởng Húc từ Lâm An trở về, vẫn ở hoa viên Tân Hà. Khi trợ lý Trương Nhàn liên lạc với Nhậm Hàm xin địa chỉ, Nhậm Hàm theo bản năng liếc mắt nhìn Tịch Đan một cái.

Chú ý tới ánh mắt nghi vấn của cô, Tịch Đan hỏi: "Có chuyện gì vậy?" "

"Bên DXE muốn đưa váy cưới tới đây, xác nhận địa chỉ với tôi."

"Đưa đến Tân Hà."

Sau khi xác nhận địa chỉ với DXE. Nhậm Hàm đánh giá sắc mặt Tịch tổng, sau đó không kiềm chế được nghi hoặc hỏi ra: "Tịch tổng, ngài đây là... đã sẵn sàng kết hôn sao? "

Nghe thấy hai chữ kết hôn, Tịch Đan vô ý thức nhìn Nhậm Hàm một cái.

"Tôi xin.."

"Đúng vậy" Anh ngắt lời xin lỗi của cô, "cũng không đúng."

Nhậm Hàm bối rối.

"Chính xác mà nói, tôi đã kết hôn"

Ngày anh và Sưởng Húc đến Nam Thành, bọn họ liền cầm sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư đi cục dân chính, đăng ký kết hôn.

Sau khi ra khỏi cục dân chính, Sưởng Húc vẫn không thể tin được: "Em đã kết hôn rồi sao? Em thực sự đã kết hôn. "

Tịch Đan cảm thấy buồn cười.

Sau đó, cô nói: "Cuối cùng em đã có gia đình."

Những lời này, đâu chỉ làm Tịch Đan đau lòng, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cô cũng không tự giác trở nên ngưng trọng, cả người như bị chì chiết, u ám và nặng nề.

Tịch Đan lái xe, trở về hoa viên Tân Hà có hai con đường, anh chọn con đường ven sông, cố ý dừng ở đối diện tòa nhà Khoa Thủ, khi màn hình LED chậm rãi hiện ra chiếc váy cưới "Tinh Hà", đáy mắt của cô ngoại trừ hoàng hôn còn có tinh hà lấp lánh.

"Thế nào Tịch phu nhân, váy cưới này có thể lọt vào mắt bà không?"

Sưởng Húc nhịn không được cười ra tiếng: "Thì ra anh nói cái này? "

"Ừm."

"Kỳ thật em đã gặp qua."

"Ừm?"

Sưởng Húc nhớ lại một lát rồi nói: "Hẳn là sau khi anh đề nghị kết hôn không bao lâu, toà Khoa Thủ liền đặt chiếu "Tinh Hà". "

Rất nhiều khoảnh khắc trong bóng tối là khoảnh khắc bọn họ bỏ lỡ.

Giống như hoa nhài sau cơn mưa, không còn mạnh mẽ.

Màn đêm, ánh sao rơi xuống ở Nam Thành, Sưởng Húc nằm trong lòng Tịch Đan, buồn chán lật xem một tạp chí quần áo nào đó, đột nhiên nhớ tới chiếc váy cưới "Tinh Hà" ban ngày, cô bỗng nhiên nói: "Nếu lúc đó anh mở miệng một lần nữa, em thật sự không chắc cự tuyệt anh. "

Tâm Tịch Đan run lên.

"Bởi vì đề nghị của anh thực sự hấp dẫn"

Khi nụ hôn nồng cháy đặt xuống, Sưởng Húc mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ hôn nhân đối với sinh mệnh của cô.

Đó là Tịch Đan.

Tạp chí trong tay chậm rãi từ ngón tay cô trượt xuống, bàn tay theo sống lưng anh bò lên trên, cả người bắt đầu run rẩy.

Ánh mắt Tịch Đan dừng lại trên hàng mi run rẩy của cô, ngón cái dán lên, từ đỉnh lông mày của cô từng chút từng chút lướt qua.

Có lẽ là khoảng cách quá gần, Sưởng Húc nhìn thấy trong án mắt nóng bỏng của anh, trước khi sắp bị anh hoàn toàn cắn nuốt, cô giơ tay đẩy anh một cái: "Đèn. "

Có tiếng cười rơi xuống, không giấu được du͙© vọиɠ.

Trong bóng đêm, nỗi sợ hãi trong lòng Sưởng Húc bị che dấu rất nhiều, cô cảm nhận được người đàn ông lao về phía mình, cuối cùng ngón trỏ dán lên môi cô, thấp giọng gọi tên cô.

A Húc, A Húc

Từng tiếng ôn nhu, mỗi tiếng làm cho người ta động tâm khó nhịn.

Dưới sự rong đuổi của anh, thân thể cô bắt đầu trở nên mềm mại, bàn tay bám vào sau lưng anh dần dần hạ xuống, cuối cùng kéo cổ anh, vùi đầu vào, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.

Ánh trăng len lỏi bao phủ trên thân thể bọn họ, tăng thêm vài phần mông lung động lòng người.

Có thứ gì đó xuyên qua kẽ ngón tay, Sưởng Húc mở lòng bàn tay mình ra, tùy ý để lòng bàn tay nhớt nháp của anh quấn chặt kẽ ngón tay cô.

Sau khi vui vẻ tận hưởng, Tịch Đan hôn lên đôi mắt khép hờ của cô, lúc này lông mi vẫn còn run rẩy.

Một thời gian dài sau, cô phàn nàn ủy khuất nói: "Thực là quá đau "

Tịch Đan cười, phát ra âm thanh nặng nề của mũi, rất mê người.

Sưởng Húc hai tay ôm lấy thắt lưng anh, đem đầu mình vùi vào l*иg ngực rắn chắc ấy.

Động tác này có vẻ như thật mệt mỏi.

Tịch Đan giúp cô vén chắn, môi dán lên tóc cô, cúi đầu nhỏ giọng: "Anh yêu em. "

Lúc nước mắt cô rơi xuống, Tịch Đan đã phát giác, nhưng vẫn bất động thanh sắc như trước.

Cho đến khi cảm xúc của cô bình phục, một vòng chinh chiến mới bắt đầu.

Sưởng Húc đẩy bả vai anh kêu mệt, nhưng người đàn ông giống như không nghe thấy, không chịu buông tha cho cô. Hôn tai cô, quyến rũ cô bằng giọng điệu từ tính trầm thấp và mạnh mẽ: "Chúng ta là hợp pháp." "

Nghe thấy những lời này, Sưởng Húc quả thực dở khóc dở cười, chuyện này cũng đâu liên quan tới hợp pháp?

Sau đó anh phấn chấn phản bác: "Tất nhiên có liên quan." "

Cằm cô giương lên, mắt không nhiễm bụi trần nhìn anh.

"Bởi vì hợp pháp em mới là của anh"

Loại cảm giác lo được lo mất đã thoáng qua vào ngày trở lại Nam Thành cùng giấy lĩnh chứng Cho nên khi Tịch Đan bày ra sự cẩn thận của mình, Sưởng Húc trong nháy mắt sững sờ.

Đó là Tịch Đan cao cao tại thượng, vì sao lại có loại xúc giác hèn mọn mẫn cảm này?

"Tịch Đan."

"Hửm?"

"Chúng ta làm một lần đi."

Anh nhướng mày, ánh mắt không chút đứng đắn nhìn tới.

Sưởng Húc ôm lấy khuỷu tay của anh "Như vậy anh càng thêm chắc chắn hơn em là của anh?"

Tâm tư mẫn cảm của anh bị cô liếc mắt nhìn thấu, Tịch Đan có chút sững sờ.

||

Bảy ngày kia, ngoại trừ hai cuộc điện thoại hội nghị đơn giản, anh không đυ.ng qua công việc nữa, hoàn toàn rảnh rỗi bồi Sưởng Húc.

So sánh với vị tổng giám đốc quyền lực cao chức trọng này, Sưởng Húc chỉ là một quản lý cửa hàng, ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ cưới sẽ trở về cửa hàng làm việc, lại bị Tịch Đan phản đối: "Đã nghỉ một tuần rồi, em không thể nghỉ thêm vài ngày nữa sao? "

Sưởng Húc bất đắc dĩ: "Tịch tổng của tôi, tôi và anh không giống nhau. "

"Có gì khác biệt? Nếu anh là tổng giám đốc, em chính là phu nhân bất khả chiến bại "

Cô bị anh chọc cười, ngồi cùng anh một lát rồi vẫn lên đường đi làm.

Cho dù Tịch Đan chơi xấu làm nũng, Sưởng Húc vẫn mưa gió bất động, cô nói: "Em sắp nghỉ nửa tháng rồi, rất nhiều bạn nhỏ trong cửa hàng vẫn không có nghỉ phép, nếu em không trở về, bọn họ thật sự sẽ điên luôn. "

Đó là nguyên tắc của cô, mặc dù Tịch Đan là sếp, nhưng cô vẫn đặt mình vào vị trí nhân viên cửa hàng.

Họ dường như đã thay đổi, nhưng dường như không thay đổi bất cứ điều gì.

Thay đổi là họ từ bạn bè trở thành vợ chồng, không thay đổi là anh vẫn là sếp còn cô là nhân viên của anh.

Nếu cô kiên trì, Tịch Đan cũng không nói gì nữa, chỉ là sau khi cô ra ngoài cũng thay quần áo giản dị, cầm máy tính làm việc.

Không đi làm trong khoảng thời gian dài, từ có chút xa lạ đến tiến vào trạng thái tập trung, cô thuần phục làm việc. Tốc độ tạo ra sản phẩm của cô nhanh hơn bất cứ ai, cũng tinh xảo hơn bất cứ ai, ngay cả hoa văn đơn giản lại thể thể hiện ưu thế nhất các chi tiết cơ bản.

Vẫn hoạ tiết trái tim bất động, đơn giản lại rõ ràng.

Lúc Sưởng Húc bấm chuông, lại nhận thêm một đơn hàng mang đi, vẫn là latte, cô vẫn lựa chọn hình mẫu tình yêu.

Đinh Triệu từ ngoài sân đi vào nghe thấy tiếng chuông, lập tức đem khay trong tay giao cho thực tập sinh, vừa di chuyển về phía quầy bar, nhìn trái tim đơn giản thuần khiết kia, lông mày nhướng lên, trêu ghẹo: "Hôm nay chị chỉ biết vẽ này sao? "

"Ba ngày sau, chị chỉ vẽ hình này. "

Đinh Triệu nói một câu "Không có gì mới" sau đó bưng cà phê cho khách.

Sau cuộc trò chuyện ngắn, app giao hàng bật chế độ bão hoà. Vừa bận rộn xong một đợt, Sưởng Húc xoa xoa cổ tay sắp gãy xương, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tịch Đan, ngây ngẩn cả người.

Nhiều lần tình cờ gặp anh trên khắp đất nước, tại sao trái tim vẫn còn đập dữ dội?

Ngón tay gõ quầy bar, bày ra tư thế ra lệnh: "Mỹ nhân, cảm ơn " "

Sưởng Húc ngược lại cũng không khách khí, trực tiếp ghi đơn, cầm lấy máy quét mã lên, lịch sự mỉm cười: "Hai mươi tám, cám ơn. "

"Không giảm giá sao?"

"Anh cũng không phải nhân viên." Sau khi quét sạch tiền của anh, còn ngại hố anh không đủ, vặn đầu về phía sau, nhìn nhóm nhân viên đang bận rộn hô một câu, "Tịch tổng nói trong khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi, muốn mời mọi người ăn cơm trưa. "

Một trận tiếng hoan hô nhiệt liệt trực tiếp làm Tịch Đan giật mình, anh bất đắc dĩ cười, sau đó cầm điện thoại di động đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Nhậm Hàm.

Nhậm Hàm nghe anh dặn dò, có chút khó có thể tin xác nhận lại với anh: "Là đưa đến cửa hàng Zaisi phần bữa ăn cho nhân viên sao? "

"Đúng, lúc mười hai giờ."

Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Hàm vẫn có chút khó tin, bình thường ngay cả ăn cơm cũng là hạng nhất, Tịch tổng hiện tại lại phân phó cô đặt đồ ăn cho nhân viên sao?

Bàn chân trước của Tịch Đan vừa đi, chân sau Đinh Triệu liền tiến lên tám chuyện: "Chị Húc, chị và Tịch tổng..."

Dừng ở chỗ này, ánh mắt ý vị thâm trường phóng tới.

Sưởng Húc bật công tắc máy xay, mỉm cười giải quyết nghi hoặc của Đinh Triệu: "Chúng tôi đã kết hôn. "

"Kết hôn?" Đinh Triệu ngạc nhiên, "Cho nên chị đi Lâm An là... hưởng tuần trăng mật? "

"Không tính là vậy." Sưởng Húc lắc đầu, cuối cùng đưa ra câu trả lời thích hợp, "Hẳn là tuần trăng mật tân hôn nhân "

Đinh Triệu tuy rằng không phải cái miệng to gì, nhưng chủ tiệm chủ động nổ dưa, vậy cậu cũng buôn chuyện bát quái bát quái một chút.

Không quá năm phút đồng hồ, chuyện Sưởng Húc và Tịch Đan kết hôn cũng đã truyền khắp cả tiệm.

Sau đó có người bát quái khi nào bọn họ tổ chức hôn lễ, tuy rằng cô biết Tịch Đan đang chuẩn bị hôn lễ, nhưng không biết cụ thể ra sao. Sau đó, chú rể đưa ra câu trả lời chính xác: "Mùa thu tới, mời mọi người tham gia đúng giờ." "

Tham gia đúng giờ.

Giống như một cuộc họp.

Sưởng Húc cười, đáy mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ

Không chỉ Tịch Đan, mà ngay cả Đinh Triệu cũng phát hiện, từ sau khi Sưởng Húc nghỉ phép trở lại làm việc, giống như biến thành người khác.

Tựa hồ so với trước kia vui vẻ hơn không ít

"Thì ra chị thực sự hạnh phúc."

Cô không đồng ý: " Tại sao nói như vậy?"

"Chị không tìm thấy sao? Từ khi chị và Tịch tổng kết hôn, chị cười rất tươi, trong mắt ẩn hiện những vì sao đấy.".

Đó là lần đầu tiên Sưởng Húc nghe ai đó bình luận về nụ cười của cô như thế.

Cô vô thức ôm mặt, không khỏi chất vấn Đinh Triệu: "Khoa trương như vậy sao?"

Đinh Triệu vô cùng chắc chắn gật đầu: "Thực sự là thế."

Buổi chiều lượng khách càng ngày càng đông, sau khi Sưởng Húc bận rộn, bất giác nhìn chỗ Tịch Đan, lúc này trên bàn chỉ có máy tính xách tay và vài tờ giấy nháp A4, Nhưng không có ai ở đó.

Cô khẽ cau mày, tìm kiếm trong ngoài cửa hàng đều không tìm được người, cuối cùng giữ đồ trên bàn cho anh, để không bị nhầm lẫn.

Sau khi lôi ra những tờ giấy A4 trắng tinh, cô sững sờ trong giây lát.

Nét cọ mạnh mẽ hữu lực khiến cô nhớ đến nét chữ của chồng mình, cũng rất gọn gàng và sắc nét.

"Tôi không quan tâm nếu bạn không yêu tôi

Ở giữa phòng, một cái gạch men sứ xây thành bếp lò

Mỗi một khối gạch men sứ khắc họa một bức tranh: Một trái tim, một con thuyền buồm, một đóa hoa hồng

Nhìn khung cảnh qua cửa sổ duy nhất, tuyết và tuyết

Bạn sẽ nằm xuống với tư thế tôi thích: lười biếng, thờ ơ, lãnh đạm"

Năm câu ngắn gọn khiến Sưởng Húc rơi vào trầm ngâm. Cô thực sự nhìn thấy sự sợ hãi của anh trong năm câu này.

Hoặc đó là sự không chắc chắn của anh về tình cảm của cô dành cho anh

Nhớ lại đêm hôm đó anh nói thật hợp pháp khi chắc chắn rằng cô là của anh.

Trên thực tế, anh không bao giờ chắc chắn.