- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Nàng Thật Liêu Nhân
- Chương 91: Sang năm
Nàng Thật Liêu Nhân
Chương 91: Sang năm
Edit: Thanh Mục
"Hiểu chưa?"
Rất nhiều chuyện, Úc Diêu làm vĩnh viễn nhiều hơn nói.
"Ừm——" Tô Mặc ngôn không nhịn được lại hừ nhẹ một tiếng, khí thế vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, Úc tổng chọc không nổi, hiện tại nàng nằm trên người Úc Diêu, mềm nhũn bao nhiêu.
Úc Diêu nở nụ cười, rút tay ra, tạm thời tha cho Tô Mặc Ngôn. Úc Diêu mỗi lần cười nhạt như vậy, nhưng vẫn có thể mê hoặc Tô Mặc Ngôn đến thần hồn điên đảo.
Trên mặt Tô Mặc Ngôn chậm rãi nổi lên ửng đỏ, cô nhìn đôi mắt Úc Diêu, người dưới cùng người nhẹ giọng nhỏ giọng nói nhỏ, "Úc Diêu, chị khi dễ người..."
Úc Diêu vẫn cười, đưa tay đẩy Tô Mặc Ngôn ra che đi mái tóc dài che đi hai má, nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt nhìn đối phương đều là quyến luyến, lúc ở cùng một chỗ với Tô Mặc Ngôn mới là thoải mái nhất.
Đối diện và hôn môi ngọt ngào như nhau, Tô Mặc Ngôn có thể giống như một đứa ngốc nhìn Úc Diêu đã lâu, ai bảo Úc tổng bận rộn như vậy, đều không có thời gian hảo hảo ở bên mình. Trên sofa, Tô Mặc Ngôn gắt gao ôm eo Úc Diêu, "Lúc ở nước ngoài có nhớ em không?"
"Em nói xem?" Úc Diêu tựa đầu vào gối sofa, hai tay cũng ôm lấy thân thể nhỏ gầy của Tô Mặc Ngôn, vuốt ve qua lại trên lưng cô, mình mới đi công tác không được mấy ngày, cảm giác khoảng thời gian này cô lại gầy đi.
"Chị không nói em làm sao biết?" Tô Mặc Ngôn nhướng mày, có hứng thú nhìn chằm chằm Úc Diêu.
Úc Diêu ôm Tô Mặc Ngôn xoay nửa người, hai người mặt đối mặt đồng loạt nằm nghiêng trên sofa, Úc Diêu dịch đầu, hướng Tô Mặc Ngôn tới gần, chóp mũi hai người cọ xát cùng một chỗ, "Trong điện thoại không phải đã nói rồi sao."
"Có phải mỗi ngày đều nhớ không?" Buổi tối các nàng uống không ít rượu vang đỏ, Tô Mặc Ngôn nói chuyện liên tục nói lời chán ghét, Úc Diêu có thể để lại cho cô một đêm như hôm nay, quá khó có được.
Cũng chỉ có khi Tô Mặc Ngôn ở cùng một chỗ với mình, Úc Diêu mới cho phép cô uống thêm vài ngụm rượu. Tô Mặc Ngôn lúc hơi say còn quấn quýt người hơn bình thường, thuộc tính da chết dựa mặt dạn phát huy đến cực hạn, cũng may tối nay Úc Diêu đem hết thảy công việc bỏ lại phía sau, có đủ thời gian để Tô Mặc ngôn tiêu hao.
"Có phải không?" Tô Mặc Ngôn tiếp tục quấn lấy Úc Diêu hỏi, tay chân dùng.
Úc Diêu cười nâng mặt Tô Mặc Ngôn lên, "Bao nhiêu tuổi rồi, còn náo loạn."
"Lớn hơn nữa, cũng là bảo bối của chị..."
Chăm chú nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Úc Diêu không nghe Tô Mặc Ngôn, thuận thế hôn lên môi cô, nhắm mắt lại nhẵn nhụi hôn. Lần trước vừa ra nước ngoài chính là một tuần, hôm qua lại bận rộn họp đấu thầu, tăng ca đến nửa đêm mới về nhà. Nàng đích xác là càng ngày càng "lạnh nhạt" Tô Mặc Ngôn, ngoài miệng Tô Mặc Ngôn luôn nói không ngại, nhưng Úc Diêu hiểu tâm tư của cô.
Trên ghế sofa, đến và đi, hôn đến xúc động.
Tô Mặc Ngôn vừa cười, vừa hôn Úc Diêu, không chút khắc chế cổ họng mình uyển chuyển nỉ non rêи ɾỉ, Úc Diêu nghe được thanh âm của cô, cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Hôn sâu, hôn nhẹ nhàng, thở hổn hển luân phiên.
"Tắm rửa đi." Úc Diêu lại hôn cánh môi Tô Mặc Ngôn.
"Ừm." Tô Mặc Ngôn ôm lấy cổ Úc Diêu không buông, cọ xát, từ phòng khách hôn đến phòng tắm, cuối cùng cô đặt Úc Diêu ở bên cạnh bồn tắm, còn đang tiếp tục.
Úc Diêu đưa tay nâng van nước lên bồn tắm, nước nóng ào ào chảy ra, chỉ chốc lát sau trong phòng tắm bị hơi nước mông lung tràn ngập, quần áo từng cái từng cái rơi trên mặt đất, còn lại không bao nhiêu.
Trong bồn tắm, Úc Diêu kéo cánh tay Tô Mặc Ngôn giúp cô lau chùi, "Gần đây có phải có tâm sự hay không?"
Bởi vì chuyện của tòa soạn, tâm tình Tô Mặc Ngôn đích xác có chút sa sút, nhưng cũng không tính là tâm sự, cô cười khanh khách nằm trong lòng Úc Diêu, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Úc Diêu, "Đại khái là đã lâu không có chị, thể xác và tinh thần không đủ sung sướиɠ."
"..." Úc Diêu nhíu mày nhéo lên thắt lưng Tô Mặc Ngôn một cái, "Chị nói với em đứng đắn."
Tô Mặc Ngôn xoay người, giương bọt nước lên, tay trong nước đã bò đến lòng bàn chân Úc Diêu, ngón tay rất không quy củ, "Em cũng nói đứng đắn."
Úc Diêu nhắm mắt lại, sau đó thò tay cầm khăn tắm bên cạnh.
Trên giường, cơ thể ôm chặt lấy nhau, chỉ thuộc về sự ấm áp của đêm mùa đông, trong chăn tản ra hương thơm của sữa tắm. Cười khẽ, nhỏ giọng, cuối cùng đều hóa thành khó có thể ẩn nhẫn thở dốc cùng trầm ngâm.
Sau khi trằn trượt, tất cả đều mệt mỏi.
Tô Mặc Ngôn dán vào thân thể Úc Diêu cũng nóng lên, trên da thịt trắng nõn trải rộng những vết hôn loang lổ, Tô Mặc Ngôn vùi đầu vào cổ Úc Diêu cùng trước ngực cọ cọ, ngửi mùi hương trên người nàng, an tâm thoải mái.
Úc Diêu sờ gáy Tô Mặc Ngôn, lẳng lặng hưởng thụ sự ôn tồn như vậy. Lúc ở nơi khác, Tô Mặc Ngôn không nằm bên gối nàng, trong lòng nàng luôn cảm thấy thiếu cái gì, không thể buông xuống.
Đêm nay, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon.
"Hôm nay em từ chức." Tô Mặc Ngôn dựa vào vai Úc Diêu, híp mắt nói, sự tình xảy ra, cô không có ý định nói cho Úc Diêu, chỉ là vân đạm phong khinh dùng một câu từ chức mang theo.
Tô Mặc Ngôn đột nhiên từ chức, Úc Diêu cũng không ngoài ý muốn, Công việc này của Tô Mặc Ngôn cũng không vui, Úc Diêu cảm thấy được, nàng vuốt ve lưng Tô Mặc Ngôn, nhìn khuôn mặt thanh tú hồng nhuận trước mắt, "Vì sao?"
"Đúng vậy..." Tô Mặc Ngôn bóc môi, vẫn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nàng, "Chính là cảm thấy không hợp."
Lúc trước Úc Diêu cũng từng nói với Tô Mặc Ngôn, theo tính cách của cô, không thích hợp làm nhân viên văn phòng theo quy củ, cô có suy nghĩ của mình, cũng chịu không nổi ràng ràng buộc, cố định cuộc sống chín đêm năm, sớm muộn gì cô cũng sẽ có một ngày mệt mỏi.
Đột nhiên lại im lặng.
"Sao chị không nói với em?" Lúc này Tô Mặc Ngôn mới mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Úc Diêu, bình thường cô chỉ cùng Úc Diêu nói một ít chuyện nhỏ trong công việc, Úc tổng cũng phải giáo dục thật tốt một phen, hiện tại cô trực tiếp từ chức, Úc Diêu ngược lại không nói một lời.
Thật lâu sau, Úc Diêu mới nói ra một câu như vậy, "Chuyện từ chức vì sao không nói trước với chị?"
"Em..." Tô Mặc Ngôn không biết bắt đầu giải thích từ đâu.
"Được rồi," Úc Diêu trấn an nàng, "Không hợp thì bỏ liền bỏ đi."
"Ừm, lại tìm cái khác đi." Tô Mặc Ngôn mệt mỏi ập tới, lại nhắm mắt lại.
Úc Diêu lại không buồn ngủ, lúc Tô Mặc Ngôn nhắm mắt lại, nàng vẫn tinh tế nhìn gương mặt Tô Mặc Ngôn, một lúc lâu sau, lại nhẹ giọng mở miệng hỏi Tô Mặc Ngôn, "Muốn đi du lịch không?"
Tô Mặc Ngôn không suy nghĩ nhiều như vậy, theo bản năng đáp, "Đương nhiên muốn đi."
"Mặc Ngôn..."
"Ừ." Tô Mặc Ngôn lười biếng hôn lên vai Úc Diêu, "Cái gì?"
Vẻ mặt Úc Diêu cô đơn vài phần, "Em có nghĩ vậy quá ngột ngạt không?"
Tô Mặc Ngôn lần này không trả lời ngay, mà mở mắt nhìn Úc Diêu, luôn cảm thấy trong những lời này của cô có lời, "Có ý gì?"
Úc Diêu dừng một chút, "Cảm thấy ổn định như vậy..."
Giống như Lam Nhiễm, thử qua ổn định, nhưng vẫn không sống được cuộc sống như vậy.
Đối phương còn chưa nói hết, Tô Mặc Ngôn đã đoán được nàng muốn nói gì, trực tiếp ghé qua đầu gắt gao hôn lên môi Úc Diêu, còn giận dỗi cắn nàng một cái. Tô Mặc Ngôn biết Úc Diêu trước kia cự tuyệt mình, là Úc Diêu cảm thấy mình không cho được cảm giác an toàn của nàng, chỉ là Tô Mặc Ngôn không nghĩ tới, Úc Diêu bây giờ còn nghĩ như vậy.
Thay vì nói là không tín nhiệm, có lẽ nói là sợ mất đi càng thích hợp hơn, Úc Diêu muốn ở chỗ Tô Mặc Ngôn chân chính đạt được cảm giác an toàn, không phải chuyện dễ dàng. Kinh nghiệm của cô, tính cách của cô, tuổi tác của cô, Úc Diêu luôn cảm thấy Tô Mặc Ngôn có quá nhiều khả năng, cho nên ở một số phương diện, càng thêm mẫn cảm.
Tô Mặc Ngôn buông môi Úc Diêu ra, nâng mặt nàng lên, "Úc Diêu nói cho chị biết, em sẽ không đi đâu hết, sẽ ỷ vào chị, chị ghét bỏ em, hay là không muốn em?"
Úc Diêu trầm mặc, hôn lên khóe miệng Tô Mặc Ngôn, sau đó ôm lấy cô thật cẩn thận ôm, "Lại nói những lời ngốc nghếch."
"Chị có biết hay không, kỳ thật em ghét nhất là một mình đi du lịch?" Tô Mặc Ngôn kéo tay Úc Diêu, mười ngón tay nắm chặt, "Hiện tại thật vất vả mới ỷ vào chị, sau này cho dù muốn đi, cũng là chúng ta cùng nhau đi."
Tô Mặc Ngôn còn chưa từng nói qua những điều này với nàng, Úc Diêu nghe xong, hôn lên sống mũi Tô Mặc Ngôn, nhếch khóe môi, "Chị đáp ứng em."
Nghiêm túc không quá ba giây, khuôn mặt Tô Mặc Ngôn hiện lên nụ cười vui tươi, bĩu môi, lên miệng Úc Diêu dùng sức hôn một cái, "Ừm, đóng dấu có hiệu lực."
"Ấu trĩ." Mặc dù Úc Diêu nói như vậy, vẫn hôn vài cái lên trán Tô Mặc Ngôn.
"Đúng rồi, An Kỳ và Trình tổng mấy ngày trước lĩnh chứng, hiện tại hình như đang chuẩn bị hôn lễ." Tô Mặc ngôn nghiêng đầu với Úc Diêu, "Phỏng chừng ba bốn tháng trông đi, nói là đầu tháng tư tổ chức hôn lễ, mấy ngày nữa em còn phải đi cho các cô ấy..."
Úc Diêu cười, "Sang năm chúng ta kết hôn đi."
"Em còn phải đi chụp váy cưới cho các cô ấy..." Tô Mặc Ngôn nói xong đột nhiên dừng lại, sau đó hỏi Úc Diêu, "Chị vừa nói cái gì?"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Nàng Thật Liêu Nhân
- Chương 91: Sang năm