Chương 2: Úc Diêu

Edit: Mục Thanh

Thang máy đi lên tầng 36, người dần dần ít đi.

Tô Mặc Ngôn xoay người, kéo khoảng cách của các nàng ra, đứng vững.

Úc Diêu dùng dư quang nhìn Tô Mặc Ngôn, ăn mặc như ăn mặc, rất khó đem người phụ nữ bên cạnh cùng nhân viên công ty vẽ lên cùng đẳng cấp.

Ding! Tầng 36.

Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu đều phải ra thang máy.

Khi đi đến cửa thang máy, họ đồng thời nhường đường cho đối phương. Nhìn nhau qua đi, vẫn là Úc Diêu đạp giày cao gót, đi ra ngoài trước.

Thật thú vị. Tô Mặc Ngôn đi theo phía sau Úc Diêu, các nàng lại đi làm ở cùng một tầng văn phòng.

Bất quá, cô là đối tượng Minh bá bá giới thiệu cho Tô Ứng Húc, làm việc ở Minh Thụy cũng rất bình thường.

"Úc tổng sớm...",

"Úc tổng tốt——"

"..."

Úc Diêu chỉ gật gật đầu.

Hoàn cảnh xa lạ, Tô Mặc Ngôn tự nhiên đem sự chú ý đặt ở trên người người hơi quen thuộc, cô họ Úc. Xinh đẹp giỏi giang, khí chất xuất chúng, tựa như nữ chính đi ra khỏi phim trường, đánh giá như vậy cũng không khoa trương.

Nói tóm lại, trước khi Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu chính thức quen biết, cô vẫn rất ngưỡng mộ Úc tổng.

Nhưng Tô Mặc Ngôn tuyệt đối không nghĩ tới, bắt đầu từ hôm nay, Úc Diêu chính là "Thiên Sát Cô Tinh" trong mạng của nàng, là nữ nhân ông trời phái tới tra tấn nàng.

Tô Mặc Ngôn khi đi vào Minh Thụy, rất rêu rao, hấp dẫn sự chú ý của một đám người.

Áo sơ mi hở rốn, vòng eo tinh tế, bụng phẳng, còn có đường áo có thể nhìn thấy rõ ràng, ăn mặc như vậy để đi làm, cô cố ý.

Người bên ngoài nhỏ giọng nghị luận, nếu là nhân viên công ty, mặc như vậy cũng quá thể rồi. Nếu đó là một khách hàng, đó thực sự là một khách hàng lớn.

"Tô tiểu thư, tôi là quản lý nhân sự ở đây, tôi họ Vương." Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi về phía Tô Mặc Ngôn, đưa tay chào hỏi.

Tô Mặc Ngôn thờ ơ, nhìn lướt qua anh, không có ý định bắt tay anh.

Điều này làm cho Vương quản lý rất xấu hổ, đành phải rụt tay về, "tôi hiện tại dẫn ngài qua, đi bên này."

Vị trí nào, công việc gì, Tô Mặc Ngôn hoàn toàn không biết, chỉ biết Minh bá bá an bài cho cô một người, nói là muốn toàn bộ phương diện "chỉ đạo" cô, về phần toàn bộ phương diện, cô cũng tò mò. Cô tò mò hơn, người phụ nữ đó có thể chịu đựng được cô bao lâu.

Trong văn phòng phó tổng giám đốc, giám đốc Vương gõ cửa nhẹ nhàng.

"Vào đi." Úc Diêu vừa ngồi xuống, bảo thư ký Tiểu Diêu đi rót một tách cà phê.

"Úc tổng, Tô tiểu thư tới rồi."

Úc Diêu ngẩng đầu lên, Giám đốc Vương đứng ở cửa, phía sau còn có một người, hai tay cô vòng khoanh trước ngực, nghiêng đầu trầm mặc dựa vào khung cửa.

Đây chính là cuộc gặp mặt chính thức giữa Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu, lần thứ ba gặp nhau, các nàng rốt cục cũng biết tên của đối phương.

Úc tổng? Lý Mạc Sầu?

Sau khi nhìn thấy Úc Diêu, trong lòng Tô Mặc Ngôn nổi lên một tia gợn sóng.

Minh bá an bài cho cô một cấp trên, còn có nữ ma đầu trong miệng Minh Mạn, chính là nàng.

Đây có lẽ là một trong những điều thú vị nhất mà cô từng gặp phải khi cô trở về nhà. Tô Mặc Ngôn khá bất ngờ, bởi vì trước khi bước vào cánh cửa này, cô đều cho rằng "nữ ma đầu" là một người phụ nữ trung niên sắp bước vào thời kỳ mãn kinh.

Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Úc Diêu, nhìn thấy cô không quá ba mươi tuổi, có thể ngồi vào vị trí phó tổng, vẫn có chút bản lĩnh, ngay cả người như Minh bá cũng đồng ý, hẳn là một nhân vật độc ác.

Úc Diêu lần đầu tiên cẩn thận quan sát Tô Mặc Ngôn, chuyện này Minh Đổng đã nói với cô, nói tóm lại, chính là muốn an bài một phú nhị đại đến công ty thực tập, hy vọng mình có thể mang theo một vùng. Chuyện này, Úc Diêu đáy lòng cũng không vui, nhưng Minh Đổng tự mình tìm nàng nói, nàng cũng không cự tuyệt được.

"Tô Mặc Ngôn?" Úc Diêu ở bên bàn làm việc lấy ra một tờ sơ yếu lý lịch.

"Ừm." Tô Mặc Ngôn hừ nhẹ một tiếng, coi như nể mặt Úc Diêu, trả lời nàng.

Vương quản lý thấy thế, "Úc tổng, hai người chậm rãi nói chuyện, tôi đi trước."

Nói xong, Vương quản lý giống như được đại xá, ba giây từ bên cạnh Tô đại tiểu thư biến mất, cục diện rối rắm này rốt cục ném ra ngoài.

Úc Diêu cầm sơ yếu lý lịch, đứng dậy ngồi xuống sô pha bên cửa sổ, "ngồi đi."

Tô Mặc Ngôn không nhanh không chậm đi qua, mặt đối mặt với cô.

Thư ký Diêu rót một ly nước rồi mang nó đến.

Úc Diêu nhìn quần áo Tô Mặc Ngôn, nhíu mày, bộ dáng như người tới làm việc sao? Cũng khó trách lúc vào công ty một trận xôn xao.

Úc Diêu ngồi đến vị trí hiện tại, là từ tầng dưới cùng nơi làm việc lăn lộn lăn lộn, nàng xưa nay không thích những tiểu thư công tử không biết đau khổ này, làm cái gì cũng cà lơ phất phơ, nhưng Minh đổng hết lần này tới lần khác an bài một người như vậy cho nàng.

Hai người ngồi mặt đối mặt, ai cũng không đề cập đến chuyện hôm qua ngẫu nhiên gặp nhau, giống như hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.

"Tôi là Úc Diêu, rất vui được quen biết cô."

"Úc tổng..." Tô Mặc Ngôn vắt chân trái lên trên đùi phải, "không cần phải nói những này."



Úc Diêu liếc cô một cái, sau đó cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch trong tay.

Tốt nghiệp: Đại học Gà Rừng; Kinh nghiệm đoạt giải thưởng: Không; Kinh nghiệm làm việc: Không; Sở thích đặc biệt: Không.

Ngoại trừ tên và giới tính, chiều cao và cân nặng được viết nghiêm túc, những thứ khác đều viết lộn xộn.

Úc Diêu buông sơ yếu lý lịch trong tay xuống, "sơ yếu lý lịch của cô, tôi đọc thấy rất tốt."

"Cô có chắc chắn không?" Tô Mặc Ngôn có hứng thú nhìn chằm chằm Úc Diêu hỏi, trên sơ yếu lý lịch viết cái gì, bản thân cô rất rõ ràng.

"Cao 168cm, nặng 47kg." Ánh mắt Úc Diêu lại đánh giá trên người Tô Mặc Ngôn một phen, "dáng người rất tốt."

Lúc Tô Mặc Ngôn uống nước thiếu chút nữa bị sặc, "dáng người Úc tổng cũng rất tốt."

"Cảm ơn." Úc Diêu lại bổ sung một câu: "Nhưng cô đến làm việc, không phải đến trình diễn thời trang."

Mặc Ngôn: "......"

Nữ ma đầu này, so với trong tưởng tượng của Tô Mặc Ngôn còn ý tứ hơn.

"Cô tạm thời ở lại bên cạnh tôi làm trợ lý thực tập, công việc do tôi sắp xếp."

Tô Mặc ngôn bất ngờ nói một câu, "làm tạp vụ cho cô?"

Úc Diêu cũng không để ý tới cô, mà là cầm một phần tư liệu, giao cho Tô Mặc Ngôn, "đây là dự án sản phẩm chủ lực của công ty, cùng với phương án tiếp thị gần đây."

"Úc tổng, đã đến lúc họp rồi." Lúc này, thư ký Diêu nhắc nhở Úc Diêu.

"Ừm." Úc Diêu đứng dậy, "tư liệu này cô tìm hiểu một chút, tôi họp xong sẽ quay lại."

"Úc tổng." Tô Mặc Ngôn gọi cô lại, "Có chỗ không hiểu, có thể hỏi cô không?"

"Đương nhiên."

"Tôi hiện tại có một vấn đề." Tô Mặc Ngôn đến gần cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô ở cự ly gần, làn da thật tốt, trong trắng lộ ra ánh sáng.

Úc Diêu theo bản năng lui về phía sau nửa bước, "cái gì?"

"Cô bao nhiêu tuổi?" Tô Mặc Ngôn rất tò mò về tuổi tác của cô.

"Điều này có liên quan gì đến công việc không?"

"Đương nhiên có, tôi sợ chúng ta chênh lệch tuổi tác quá lớn, có khoảng cách thế hệ."

Đối mặt với Tô Mặc Ngôn vô lễ, Úc Diêu chỉ thản nhiên nói, "ba mươi hai, tâm tính của tôi còn trẻ, không cần lo lắng vấn đề khoảng cách thế hệ."

Vậy mà ba mươi hai tuổi?

Tô Mặc Ngôn trong lòng suy đoán, nhiều lắm cô chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, thật sự biết chăm sóc da.

"Úc tổng..."

Trong lòng Úc Diêu có chút không kiên nhẫn.

"Vấn đề cuối cùng, rất quan trọng."

"Hỏi."

Tô Mặc Ngôn nghiêm túc hỏi, "cô dùng phấn nền gì, có thể giới thiệu cho tôi không?"

Nếu như không phải Minh đổng dặn dò, Úc Diêu đã sớm cho Tô tiểu thư một cuốn sách, "nếu cô cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể tan tầm tán gẫu, giờ làm việc, chỉ nói về công việc."

Tô Mặc Ngôn bất đắc dĩ nhún nhún vai về phía cô, "cô bận thì đi đi."

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Mặc Ngôn, cô ấy đi một vòng trong văn phòng.

Phong cách trang trí đơn giản hiện đại, tông màu lạnh, cùng Úc tổng thực sự phù hợp.

Úc Diêu người này, mặc kệ lúc nào cũng đều lạnh, cho dù cô cười với nàng, cũng là lạnh như băng.

Đi tới bàn làm việc của Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn ngồi ở mép bàn, đưa tay cầm lấy một tấm danh thϊếp, tên trên đó viết: Úc Diêu.

Nàng ở trong lòng thầm niệm cái tên này, Úc Diêu, tộ thấy cô có thể kiên nhẫn lâu hơn những người khác.

Tô Mặc Ngôn chán ghét sự an bài của cha cô, Tô Ứng Trung bảo cô đi về phía đông, cô nghiêng về phía tây, làm ông tức giận, Tô Ứng Trung cả đêm ngủ không được, cô mới vui vẻ.

Nhàm chán đến cực điểm, Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại cho Minh Mạn.

"Cậu còn có thời gian gọi điện thoại cho tớ, thấy nữ ma đầu chưa?"

Tô Mặc Ngôn cầm danh thϊếp Úc Diêu lật qua lật lại, "thấy rồi, cậu đoán xem là ai?"

"Làm sao tớ biết được?"

"Tối hôm qua cậu đã gặp qua, đối tượng xem mắt của chú tớ. Còn nói Lý Mạc Sầu, tớ thấy Tiểu Long Nữ còn không sai biệt lắm."

"Trùng hợp như vậy..." Minh Mạn cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn hảo tâm nhắc nhở, "biết người biết mặt không biết tâm, nữ nhân xinh đẹp càng đáng sợ hơn. Cậu không sao chứ?"

"Cậu đã bao giờ nhìn thấy người dám khi dễ tớ chưa? Chỉ có một chút... Nhàm chán."

Từ nhỏ đến lớn, quả thật không ai dám khi dễ Tô đại tiểu thư.



"Vậy thì tốt rồi. Khi cậu tan tầm, chúng ta sẽ cùng nhau đi mua sắm và gọi Antey."

Tô Mặc Ngôn nhìn đồng hồ, năm giờ chiều mới tan tầm, còn không thể đợi đến khi trên đầu mọc cỏ.

"Ngay bây giờ, chúng ta đi dạo phố."

Minh Mạn là một freelancer, bất cứ lúc nào cũng có thời gian rảnh.

"Cậu dám trốn lớp, không sợ Tiểu Long Nữ của cậu chỉnh chết cậu sao? Vừa mới nghe Tô Mặc Ngôn hình dung, Minh Mạn trực tiếp thay đổi tên mã của Úc Diêu.

"Tớ ngược lại muốn xem cô ta chỉnh tớ như thế nào, trực tiếp sa thải tớ là tốt nhất."

"Ngày đầu tiên đi làm cứ như vậy, bị ba cậu biết, không sao chứ?"

"Ông ấy không quản được tớ."

Hơn mười giờ sáng, Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn gặp nhau.

"Ngôn Ngôn, cậu ăn mặc như vậy đi làm?!" Minh Mạn kinh ngạc, "Tiểu Long Nữ không nói gì cậu sao?"

"Cô ta nói tớ có một dáng người tốt." Tô Mặc Ngôn kéo cánh tay Minh Mạn, "đừng nhắc đến cô ta trước mặt tớ, được chứ?"

"Không đề cập đến cô ta, cậu dự định ở lại Minh Thụy bao lâu?" Minh Mạn biết Tô Mặc Ngôn đã quen với sóng gió bên ngoài, tương lai cũng không có ý định tiếp nhận công việc của công ty, thành thành thật thật đi làm? Không tồn tại.

Tô Mặc Ngôn nói với Minh Mạn, "tớ đoán. Trong vòng không ba ngày, cô ta sẽ không thể chịu đựng được nữa."

"Tiểu yêu tinh nhà cậu..." Minh Mạn tin tưởng Tô Mặc Ngôn có loại "năng lực" này.

Sau khi Úc Diêu họp xong, trong phòng làm việc đã không nhìn thấy bóng dáng Tô tiểu thư, "Tiểu Diêu, cô ấy đâu?"

"Cô ấy nói cô ấy đi toilet, đến bây giờ vẫn chưa về.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. [Ngôn Tình] Sống Chung

2. Lương Duyên Oan Nghiệt

3. Bổn Cung Là Hoàng Hậu

4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

=====================================

"Đem cô ấy tìm về cho tôi."

"Vâng."

Tô Mặc Ngôn lại không ở trong công ty, thư ký Diêu tìm ở đâu ra, "Úc tổng, cô ấy không ở công ty."

Úc Diêu đỡ trán, vốn đã đủ bận rộn rồi, lại gặp phải một đại tiểu thư không hiểu chuyện như vậy.

Đợi đến hơn bốn giờ chiều, Tô Mặc Ngôn xách túi lớn túi nhỏ trở về phòng làm việc của Úc Diêu, quăng hết đồ lên sofa, giống như ở nhà mình vậy.

"Cô đi đâu vậy?"

"Đi trung tâm thương mại dạo vài vòng." Tô Mặc Ngôn nói như thể đương nhiên.

"Tiểu Tô, bây giờ là giờ đi làm."

"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô lại mặc kệ tôi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí."

Vừa đi chính là cả ngày, Úc Diêu ở nơi công sở nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp được Tô Mặc Ngôn như vậy.

"Úc tổng, cô chọn xem có thích cái nào hay không, tôi tặng cô." Tô Mặc Ngôn chỉ vào chiến lợi phẩm hôm nay của cô, đều là túi xách hàng hiệu mới nhất.

Cư nhiên còn không tức giận? Tô Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Úc Diêu.

"Tình huống của cô, Minh tổng đã nói với tôi." Úc Diêu đi tới trước mặt Tô Mặc Ngôn, nhìn đủ loại hành vi "ngây thơ" của Tô tiểu thư, Úc Diêu nhỏ giọng nói với cô, "tôi sẽ không đuổi việc cô, cô không cần giày vò."

Tô Mặc Ngôn lại một lần nữa im lặng.

"Cô theo tôi đi một chuyến."

Úc Diêu tự mình mang theo Tô Mặc Ngôn đến phòng hành chính lấy dấu vân tay, nếu như không tự mình đi, phỏng chừng không ai có thể xử lý được Tô tiểu thư.

"Ngày mai chính thức đi làm." Úc Diêu cầm một quyển sách ném vào tay Tô Mặc Ngôn, "công việc của cô, bắt đầu từ việc học cái này."

Tô Mặc Ngôn nhìn vào quyển sách trong tay: Sổ tay nhân viên.

"Hảo hảo đọc, chiều mai tôi sẽ kiểm tra."

Ngày hôm sau đi làm, Tô Mặc Ngôn cố ý trễ một tiếng đồng hồ.

Tô Mặc Ngôn nhàn nhã đi vào phòng làm việc, "Úc tổng sớm a..."

Úc Diêu đang nhìn văn kiện, ngẩng đầu.

Tô tiểu thư thật sự không phải đèn tiết kiệm nhiên liệu, hôm qua mặc đồ hở rốn, hôm nay mặc đồ hở lưng, thật coi công ty như một showbiz.

"Tiểu Tô, cô lại đây."