Chương 11: Ngực

Edit: Thanh Mục

"Cô giải thích rõ ràng cho tôi." Úc Diêu nói những lời này, thanh âm khàn khàn.

"Thực xin lỗi..." Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu vốn đang cúi đầu lên, nhìn thấy tơ máu đỏ rõ ràng có thể thấy được trong đáy mắt cô, khí sắc càng ngày càng kém, trang điểm cũng không che giấu được tiều tụy. Coi như là buổi sáng mình nói quá đáng một chút, nàng cũng không tức giận đến sắc mặt trắng bệch đi?

Tô Mặc Ngôn hít hít mũi, lại nói một lần nữa, "thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô. Những lời vào buổi sáng... Cô đừng để nó trong lòng."

Úc Diêu vẫn không nói gì, một tay chống lên bàn làm việc, cả người mệt mỏi, đầu váng mắt hoa.

Cô ấy tức giận. Lúc này đây, Tô Mặc Ngôn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô.

"Úc tổng, thực xin lỗi." Lần thứ ba.

Úc Diêu vịn đầu, không nhìn nàng cũng không nói gì.

"Úc tổng?" Tô Mặc Ngôn chưa từng nhận sai ba lần trong một chuyện, trước kia luôn cho rằng sau khi nói "Xin lỗi", có thể dỡ bỏ tất cả gánh nặng tâm lý. Nhưng bây giờ cô cảm nhận được trực quan, xin lỗi nhận sai rất vô lực.

Nàng đang chờ Úc Diêu nói chuyện, cho dù là rống nàng vài câu, cũng tốt hơn là trầm mặc như vậy. Tô Mặc Ngôn trước kia rất ít khi để ý đến cảm thụ của người khác, xem như Úc Diêu ảnh hưởng đến cô đi, từ lần xé hợp đồng đó, cô đang chậm rãi đồng ý với Úc Diêu.

"Biết rồi, cô tan tầm đi." Lúc mở miệng, Úc Diêu hoàn toàn không còn khí thế vừa rồi, tựa hồ ngay cả nói thêm một câu cũng là gánh nặng.

Tô Mặc Ngôn rốt cục cảm giác được gì đó không đúng, "cô làm sao vậy?"

Cảm xúc của cô ấy dường như không ở trong trạng thái ngày hôm nay.

"Không có việc gì." Úc Diêu đang muốn ngồi trên ghế.

Tô Mặc Ngôn tiến lên một bước, "có phải không thoải mái không?"

Khi lòng bàn tay Tô Mặc Ngôn dán lên trán mình, ánh mắt Úc Diêu dừng lại trong đôi mắt cô, một khoảnh khắc thất thần.

Cũng không có phát sốt, Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt Úc Diêu, "sắc mặt cô thật khó coi."

Úc Diêu khẽ lắc đầu, mí mắt nặng nề, ngay sau đó là một mảnh hắc ám.

"Ai..." Tô Mặc Ngôn vừa vặn ôm lấy cô.

Là triệu chứng hạ đường huyết điển hình.

Gần sáu giờ, những người nên đi làm đã tan tầm, không còn ai khác trong văn phòng.

Úc Diêu không nặng, nhưng khi cả người cô ngã về phía mình, Tô Mặc Ngôn cũng không cảm thấy thoải mái.

Tô Mặc Ngôn muốn đưa cô lên sofa, nhưng quay đầu lại nhìn, sofa cách mình hơn mười mét, cô ôm Úc Diêu, chậm rãi di chuyển về phía sofa.

10 mét dài này thật dài.

Khi Tô Mặc Ngôn đỡ cô lên sofa nằm xuống, tay có chút chua xót, bởi vì quán tính, bản thân không khống chế được cũng ngã xuống, vừa vặn đè lên người Úc Diêu.

Úc Diêu mở mắt ra, chóp mũi Tô Mặc Ngôn đang kề vào chóp mũi cô, đối phương khẽ thở hổn hển, phất lên khóe miệng mình.

Thiếu chút nữa, liền hôn lên.

Tô Mặc Ngôn tim đập dữ dội, điên rồi, nhào ngã người phụ nữ cũng kích động như vậy.

Hết lần này tới lần khác Úc Diêu còn mở mắt ra.

Trái tim Úc Diêu chậm rãi phập phồng, bởi vì mệt mỏi, đôi mắt rũ xuống, hai mắt mông lung nhìn Tô Mặc Ngôn.

Mà nhìn mặt cô, hơn nữa tư thế ái muội này, Tô Mặc Ngôn trong nháy mắt... Có chút xúc động muốn hôn xuống.

Nhưng ý niệm này lập tức bị lý trí cản lại không còn một mảnh.



Loại trạng thái này, đại khái chỉ kéo dài không đến hai giây.

Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, mà Úc Diêu cũng quay đầu sang một bên.

Động tác của các nàng cơ hồ là đồng thời tiến hành, thập phần ăn ý.

Chẳng qua tư thế hiện tại của các nàng vẫn không được tự nhiên như cũ, Tô Mặc Ngôn vẫn ôm Úc Diêu, hai người dán cùng một chỗ, giữa thân thể không lưu lại một tia khe hở.

Tô Mặc Ngôn cúi đầu liếc nhìn bộ ngực các nàng đè ở một chỗ, xấu hổ nói không nên lời, cô rút tay mình, nhưng cánh tay bị lưng Úc Diêu đè lên.

Cuối cùng thật sự không có biện pháp, Tô Mặc Ngôn nói: "Cái kia, cô đè tay tôi..."

Úc Diêu ngẩng người lên, lúc này Tô Mặc Ngôn mới rút tay ra ngoài, từ trên người cô đứng lên.

"Cô nghỉ ngơi một lát, tôi đi mua chút đồ ăn." Tô Mặc Ngôn để ý quần áo, đi ra khỏi văn phòng.

Nếu người khác đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với người khác, đây là nguyên tắc của Tô Mặc Ngôn.

Cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, Tô Mặc Ngôn mua nước trái cây và bánh ngọt nhỏ.

Mười phút sau, cô trở lại văn phòng, Úc Diêu đã không còn nằm trên ghế sofa nữa, mà là ngồi ở bàn làm việc.

Có phải người phụ nữ này rời khỏi công việc của mình một lúc thì không thể sống sót?

Tô Mặc Ngôn đi tới bên cạnh cô, ném túi tiện lợi trong tay lên bàn cô, không khách khí nói một câu, "Úc tổng, cô định đột tử ở công ty sao?"

Úc Diêu không nhìn cô, tiếp tục nhìn màn hình máy tính, chỉ nói một câu: "Cô có thể tan tầm."

Tô Mặc không nói lời nào, ở trong túi tiện lợi kéo ra, lấy nước trái cây cùng món tráng miệng ra, "ăn đi."

Ngữ khí này, một chút cũng không giống là quan tâm người khác.

Úc Diêu liếc mắt một cái, "tự cô ăn, tôi không thích ăn đồ ngọt."

"Tôi không hạ đường huyết."

"Tôi không sao." Úc Diêu thản nhiên nói, tiếp tục bận rộn việc của mình.

"Úc Diêu!" Tô Mặc Ngôn kiên nhẫn có hạn, nói xong, lại không nói lý lẽ, trực tiếp bắt lấy tay Úc Diêu đang nắm chuột, kéo ra. Lại xoay ghế của nàng, vừa vặn chuyển đến trước mặt mình. "Cô bận rộn như vậy, tôi đút cô ăn là được rồi."

Tô Mặc Ngôn cầm lấy ống hút, dùng khăn giấy lau sạch sẽ, mới cắm vào lon, đưa đến bên miệng Úc Diêu.

Úc Diêu nhận lấy nước trái cây, "cô có thể về."

"Tôi không muốn về." Tô Mặc Ngôn trực tiếp đối diện với Úc Diêu, dứt khoát kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, mặt dày mày dạn nhìn chằm chằm màn hình trình bày, "tôi tới nơi này, chính là đi theo Úc tổng học hỏi."

Hai tuần trước Tô Mặc Ngôn còn vắt hết óc muốn rời khỏi công ty, bây giờ lại trở thành "hộ đóng đinh", Úc Diêu nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, cảm thấy bộ dáng chơi xấu của cô lại có chút buồn cười, tâm tình thoáng tốt hơn một chút.

Úc Diêu cúi đầu uống một ngụm nước trái cây, ngọt ngào. Nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy rằng độ ngọt này làm cho mọi người cảm thấy thoải mái.

Tô Mặc Ngôn cẩn thận mở hộp bánh ngọt ra, sau đó đẩy tới trước mặt Úc Diêu, "ăn cả cái này nữa."

Úc Diêu lắc đầu. Tô Mặc Ngôn cảm thấy cô rất thích khẩu thị tâm phi, vừa rồi nói không uống nước trái cây, còn không phải uống nửa lon, Tô Mặc Ngôn dùng thìa móc một ngụm, đưa đến bên miệng Úc Diêu, "Thật sự muốn tôi đút sao?"

"Tôi tự mình ăn." Hương vị của sô cô la tan ra trong miệng, hơi đắng, nhưng ngọt ngào nhiều hơn.

"Cô không bận được, cứ làm việc cho tôi. Tôi không bao giờ có thể không làm việc mà không có tiền lương." Nói xong, Tô Mặc Ngôn vừa ngẩng đầu, phát hiện Úc Diêu đang nhìn mình chằm chằm, Tô Mặc Ngôn sờ sờ mặt, "trên mặt tôi có gì sao?"

"Không có." Úc Diêu nhớ tới chuyện buổi sáng, Tô Mặc Ngôn hùng hổ hỏi mình những vấn đề đó.

Tô Mặc Ngôn cũng đang suy nghĩ chuyện này, thấy Úc Diêu bây giờ chịu nói chuyện với cô, "buổi sáng là tôi quá xúc động, tình huống cụ thể tôi không biết giải thích với cô như thế nào, chỉ là một hồi Ô Long, cô đừng để ở trong lòng."



Loại tình huống này, không phải dăm ba câu có thể giải thích rõ ràng, Tô Mặc Ngôn hiện tại cũng không có cách nào lý giải, như thế nào tất cả tình huống đều trùng khớp, hơn nữa, ngày đó Úc Diêu vừa vặn cũng đi khách sạn Y.

"Không cần giải thích." Úc Diêu đáp một tiếng, nàng đối với cuộc sống riêng tư của người khác cũng không có hứng thú, nếu là hiểu lầm, không cần phải rối rắm.

Tô Mặc Ngôn giữ chặt cánh tay Úc Diêu, "cậy... Cô không giận tôi sao?"

Úc Diêu quay đầu lại, "tôi không so đo với người chưa trưởng thành."

"..." Tô Mặc Ngôn không nói gì, tiếp theo giống như bị chọc trúng điểm cười, hướng Úc Diêu cười. Không biết là bởi vì chuyện này lật lại mà vui vẻ, hay là bởi vì Úc tổng không phải loại người trong tưởng tượng của cô mà vui vẻ.

"Ăn nhiều một chút."

"Nhiều lắm."

Tô Mặc Ngôn lại cầm một cái thìa, "tôi ăn cùng cô."

khách sạn Y, phòng 3902.

Bạc An Kỳ nằm trên giường.

Trình Ngữ Ti lúc này đã mặc xong quần áo, cúi người hôn lên khóe miệng Bạc An Kỳ một cái, "tôi còn có việc, đi trước."

Bạc An Kỳ nắm lấy ga giường, đấm mạnh hai cái, nàng lại bị thượng!

Hiện tại cô mới hiểu được, Trình Ngữ Ti hoàn toàn là giả heo ăn hổ, còn ví tiền còn cố ý mở một phòng, không phải là vì lau súng tẩu hỏa sao.

"Này! Tên cô là gì?" Bạc An Kỳ cũng không có mặt mũi nói, bị người ta ngủ hai hồi, ngay cả tên người ta cũng không biết, chỉ biết họ Trình.

"Lần sau còn gặp mặt, tôi sẽ nói cho cô biết." Trình Ngữ Tì cầm lấy túi xách, gạt tóc đã đi xa.

"Cô tốt xấu gì cũng lưu lại..." Bạc An Kỳ còn chưa nói xong, cửa đã bị đóng lại, "số điện thoại."

Ai?! Bạc An Kỳ lại đấm giường, không đánh ngược một ván, lại tặng đầu người.

Cô tức giận đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa, ngoài ý muốn phát hiện trên gương có thêm một dãy số điện thoại, là viết bằng son môi...

Bên văn phòng, Tô Mặc Ngôn cùng Úc Diêu tăng ca.

Bảy giờ, Tô Mặc Ngôn nhận được một tin nhắn, lấy điện thoại di động ra xem, là bên trong [Tam tiện khách], đây là ba người cô, Minh Mạn và Bạc An Kỳ.

Bạc An Kỳ đang điên cuồng chửi bới trong nhóm, đem chuyện buổi chiều lại kể ra.

——......

Mẹ kiếp, trả lại ví tiền, tôi lại bị cô ấy ngủ một lần!

Tô Mặc Ngôn nhìn thấy cái này, trong miệng ngậm một ngụm nước trái cây toàn bộ phun lên trước ngực Úc tổng.

Sau đó, Úc Diêu nhìn quần áo của mình chậm rãi biến thành trong suốt.

"Khụ khụ khụ..." Tô Mặc Ngôn sặc khí quản, cô đi rút khăn giấy giúp Úc Diêu lau, "thật ngại quá..."

Trước khi cô sờ lên, Úc Diêu vội vàng tiếp nhận, "để tôi."

Tô Mặc Ngôn cũng không biết, ngực của cô và Úc tổng, vì sao lúc nào cũng có duyên như vậy???

Khụ một hồi lâu, Tô Mặc Ngôn mới bình tĩnh lại, lúc này một cuộc điện thoại gọi đến.

"Alo..." Tô Mặc Ngôn nghe một hồi, "tôi lập tức tới đó."

"Làm sao vậy?" Úc Diêu thấy Tô Mặc Ngôn đột nhiên đứng dậy.

"Tôi phải đến bệnh viện một chuyến..."