Tôi mang theo sự say mê cuồng nhiệt đi theo về phía bàn làm việc của Phó Quân Nhan, anh đang ngồi làm việc khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt anh tuấn, đáy mắt mang theo sự dò hỏi.
Tôi đưa tập kịch bản cho anh giống như hiến vật quý, nghiêng đầu cười với anh nói: “Phó Quân Nhan, anh thử đọc kịch bản này xem, em quyết định sẽ chọn bộ này.” Anh chỉ mới nhìn qua những hình ảnh của Tô Châu cũng đã khẽ cười, nụ cười này giống như nắng ấm trải dài trên cảnh vật, vạn vật giống như sáng bừng lên, cây cối đâm chồi nảy lộc. Anh nghiêng người kéo ngăn kéo ở bên phải của anh ra, lật đi lật lại, anh tìm được một túi văn kiện ở bên trong đưa cho tôi, ý bảo tôi mở ra, khi tôi mở ra thì thấy bên trong là một bản hợp đồng giống của tôi như đúc.
Anh nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, trong đáy mắt còn mang theo ý cười nhè nhẹ, anh nói: “Tiểu Ái, em xem, hai chúng ta đúng là có tâm linh tương thông đó.”
Bởi vì phim về thành phố Tô Châu là một bộ phim tuyên truyền, hơn nữa đây là một kịch bản tôi rất thích, cảm thấy rất hưng phấn, và nhiệt tình. Trước đây đều là Vạn Thanh thúc giục tôi nhận công việc. Nhưng lần này tôi gọi điện rất nhiều lần mới gặp được cô ấy. Tôi ngồi trong phòng làm việc nói việc này cho chị ấy biết, lần này sự không vui của chị ấy biểu đạt rõ ràng trên nét mặt. Chị Vạn Thanh cầm bản hợp đồng trong tay đạp mạnh lên mặt bàn, lạnh giọng hỏi tôi: “Cố Bảo Bối, trong nhiều công việc như vậy mà cô lại chỉ nhận một bộ phim tuyên truyền là sao? Hơn nữa cô còn cố tình chọn cái hợp đồng có tiền công thấp nhất nữa chứ?”
Tiền công đóng phim, tôi thực sự là không chú ý đến chuyện
này…… Không trách được sắc mặt chị ấy kém như vậy……..Tiền công đóng phim thấp cũng có nghĩa là người đại diện sẽ được chia ít tiền công rồi……. Tôi nghĩ đến, nhưng cũng không tránh ánh mắt của chị ấy, chỉ gật đầu đáp: “Vâng, thì làm sao ạ?”
Chị thấy tôi bày ra vẻ mặt đúng tình hợp lí thì chị càng tức giận hơn nữa, lắc đầu nói: “Cố Bảo Bối! Cô có biết con người cần nhất là sống không? Cuộc sống chính là dựa vào năng lực của bản thân mình để duy trì một cuộc sống bình thường. Nếu như cô nghĩ dựa vào sự trẻ đẹp của mình, quay được hai bộ phim, mỗi bộ phim đều được vào vai nhân vật nữ chính, hơn nữa lại có tổng giám đốc là chỗ dựa sau lưng đã là ngon rồi, như vậy thì cô sai lầm rồi. Thời cơ của diễn viên là nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, nói khó nghe một chút chính là nhân lúc còn bán được giá thì phải bán nhiều một chút. Cô không cần phải trông những bộ phim kém chất lượng, những hình ảnh của cô trên màn hình, mỗi ngày tin tức nhắc đến tên cô, đó chính là điều giá trị nhất, đó chính là tiền. Không có tiền, cô có quyền gì, có biện pháp gì để làm thanh cao, để bắt bẻ giống như cô vậy thì một năm có thể có mấy tác phẩm? Nếu như người xem lãng quên cô, nhân khí của cô giảm xuống, bảng giá của cô cũng sẽ rơi xuống, những người tìm cô diễn cũng sẽ càng ngày càng giảm xuống, để xem đến lúc đó cô sẽ làm như thế nào? Có kịch bản cô không quay, có quảng cáo hẹn cô không nhận, vậy cô muốn làm gì đây?”
Tôi ngẩn người, đáp: “Nghỉ ngơi.” Chơi cùng An An, ở bên cạnh Phó Quân Nhan....
Chị vừa nghe xong tức đến mức mặt đỏ bừng lên, thở dài một hơi, lắc đầu nói với tôi: “Tiểu Ái, cô còn quá trẻ, không hiểu hết được. Nhưng mà Tiểu Ái, hiện tại cô không nghe công ty chỉ huy, cũng không nghe ý kiến của tôi, cuối cùng người thua thiệt cũng là cô mà thôi, chết đói cũng là cô thôi, tôi là một người phụ nữ phải làm việc để nuôi gia đình sống qua ngày, tôi không muốn chờ một chút tiền công mỏng manh này để sống. Cô không cần phải giải thích với tôi, cô muốn làm hết trách nghiệm của mình, muốn diễn cho thật chuyên nghiệp. Trong cái vòng tròn của giới giải trí này thì làm gì có cái gì gọi là chuyện nghiệp cơ chứ? Làm sao cô còn cần giả vờ ngớ ngẩn như vậy cơ chứ? Nhân lúc điều kiện của cô còn tốt như vậy, thì chuyện quan trọng nhất là nhân dịp này kiếm thêm chút tiền vào trong túi kìa?”
“Cho nên ý của chị là….” Thật ra những gì chị ấy nói không phải không tốt, không phải không thực tế, cũng là những việc tốt nhất với tình hình của tôi bây giờ, nhưng với điều kiện của tôi thì không cần vì tiền bạc mà phải bán sức như vậy, không cần vì tiền mà nóng vội như vậy….
“Phim tuyên truyền này tôi sẽ giúp cô đàm phán lại, mặt khác tôi sẽ giúp cô kí hợp đồng với đài KBS, ký hợp đồng một quý cho chương trình “Băng vũ kì tích”, trong mấy tháng diễn ra các cuộc thi trượt băng nghệ thuật, tốt nhất là cô hãy kiếm về cho tôi một cái thứ hạng, tạo ra một cái đề tài trọng tâm đi. Những kịch bản mới kia, nếu cô không chọn tôi sẽ giúp cô chọn một cái.” Chị nói rất quyết đoán, rất rõ ràng, giống như đã sớm chuẩn bị từ trước vậy. Đây là đang ra oai phủ đầu sao?
Tôi không nói gì, tôi có thể giải thích được cách nói của chị ấy, hành động của chị ấy. Đứng trên góc độ cổ đông của công ty, chị ấy tuyệt đối là một người đại diện xuất sắc, rất am hiểu vừa đấm vừa xoa, vì công ty và bản thân mình sáng tạo thêm lợi ích. Nhưng mà, chị lại tự ý thay tôi kí hợp đồng, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi cố gắng kìm nén khó chịu trong lòng xuống,
nhìn về phía chị, gằn từng tiếng: “Em nhớ rõ khi đồng ý để chị đến làm người đại diện cho em, em có nói rất rõ ràng một điều, em mời chị đến hỗ trợ em trong công việc chứ không mời chị đến thay em quyết định công việc.”
Chị cười, lại lắc đầu nói với tôi: “Tiểu Ái, em còn quá trẻ…..” Sau đó, chị cúi đầu lôi một tờ báo trong túi ra, ném trước mặt tôi, tôi mở ra nhìn nhìn qua tưởng là những hình ảnh khiêu da^ʍ của Jay và Từ Hồng, bóng ma trong lòng dần dần nặng nề hơn. Nhưng khi tôi nhắm mắt lại mở ra lần nữa nhìn kĩ lại, tôi thở ra một hơi,
hóa ra chỉ là những xì căng đan của anh họ tôi thôi.
Trong cuộc sống của anh họ tôi thì có không biết bao nhiêu là mối tình, hơn nữa còn phải dùng đến những từ có cả đống để hình dung, có bao giờ cố định là ai đâu. Chẳng qua tôi còn tưởng người anh họ tôi ‘kim ốc tàng kiều’ là tình yêu chân thành của anh ấy cơ…… (Có thể hiểu là người đẹp dấu trong nhà ấy.)
Tôi đang miên mang suy nghĩ, Vạn Thanh đã không đầu không đuôi nói: “Cô cảm thấy bây giờ tổng giám đốc còn để ý, quan tâm đến cô hay sao? Chỉ có những cái chính cô lấy được thì mới là thực sự thuộc về cô. Ví dụ như, danh lợi.”
Ngạc nhiên! Tôi không nói nữa, im lặng để kết thúc cuộc nói chuyện này. Sau khi ra khỏi công ty, ngồi vào trong xe tôi cầm điền thoại gọi cho anh họ, nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, tôi và người quản lí không hợp nhau.
Trên nhiều khía cạnh mà nói thì Vạn Thanh
có đầy đủ điều kiện trở thành một người đại diện ưu tú, cũng bởi vậy, chị ấy quá cao ngạo, quá tự đại. Nhiều năm trôi qua như vậy chị ấy sớm đã xem nhẹ sự thật, thứ mà chị ấy để ý từ đầu tới cuối chỉ có một, chính là danh lợi. Khi chị ấy biết tôi không có chút động lực nào, hơn nữa lại là một người lười biếng, nhìn qua thì thấy là im lặng nhưng thật ra lại là bùng nổ sau lưng. Tôi có thể hiểu, chị ấy muốn tham gia vào vòng thi đua cạnh tranh của diễn viên và người đại diện. Có lẽ hôm này vận khí tôi đỏ, năm này tôi xuất hiện nhiều lần trên màn hình tivi, sang năm cũng vậy. Nhưng mà, mười năm, hai mươi năm sau, liệu rằng còn ai nhớ tới tôi đã từng diễn cái gì đâu chứ, người nào cũng không nhớ tới những kí ức tôi đã đóng, như vậy bận rộn, vội vàng cũng đâu có ý nghĩa gì đâu? Tôi không cần…..
Vì vậy, ánh sao giải trí có một lần tuyển dụng, cũng cùng ngày đó tôi và Vạn Thanh giải trừ quan hệ công việc. Nhưng mà chị cũng đã kí cái hợp đồng thi đấu tiết mục trượt băng nghệ thuật kia, vậy nên sau khi suy nghĩ kĩ càng tôi chỉ còn nước ngoan ngoãn tham gia mà thôi.
‘Băng vũ kì tích’ là một cuộc thi trượt băng nghệ thuật chân chính. Nhưng mà trượt băng........... thực sự là tôi không tốt môn này tí nào….. đừng nói là trượt băng nghệ thuật…… Thật sự là khiến người ta đau đầu mà…..