Trước buổi lễ trao giải Kim Long hai ngày, trang phục mà Vạn Thanh đặc may cho cô đã được đưa đến. Hai bộ phục trang, một cái là chiếc đầm dài mang phong thái nữ thần, đơn giản đoan trang. Lúc chị đưa cái hộp trang sức cho cô rất cẩn thận, cô mở ra, là bộ trang sức kim cương màu hồng phấn, phẩm chất thượng thừa, màu sắc vô cùng tốt, tự nhiên, giá trị xa xỉ. Vì thế chị với ánh mắt ý nghĩ sâu xa nhìn cô nói: "Đây là ông chủ đặc biệt căn dặn." Cô gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Còn một cái là chiếc đầm bảo ngọc màu lam kéo dài xuống đất có hình dạng đuôi cá, trước ngực là ba tầng lá sen lớn dựng đứng, hình dạng tinh xảo của bông hoa được thêu bằng lông của khổng tước. Cô nhìn ra phía sau lưng, hở lưng a... đến lúc đó đem tóc vén lên, phối với đôi bông tai dài đơn giản màu đen. Chưa có mặc lên người, chỉ là tưởng tượng thôi cô cũng thấy rất đẹp.
Phía ban tổ chức ban đầu là muốn cô cùng đi thảm đỏ với anh Đinh Việt, nhưng cô đã từ chối. Vì thế đến cùng đi thảm đỏ là cả đoàn làm phim của 《Tiếc Tình》 cùng đi, bọn cô hẹn nhau vào trước buổi lễ cùng nhau đi ăn bữa cơm. Đến bây giờ, Phó Quân Nhan vẫn chưa trở về, Phòng Đinh Việt rất ngạc nhiên mà hỏi John: "Phó Quân Nhan không tham dự à?" John lắc đầu, biểu thị không biết, tim cô rớt một nhịp, có chút thất vọng. Thừa lúc đi vệ sinh gọi điện cho anh, nhưng lại là khóa máy, trong lòng không khỏi nén giận. Trạng thái của Jay không tốt lắm, Từ Mân vẫn luôn dây dưa không dứt, anh cơ hồ sợ sẽ lại liên lụy đến cô, mỗi lần muốn nói chuyện với cô nhất định sẽ kéo theo Phòng Đinh Việt.
Phòng Đinh Việt nhỏ giọng nói với cô: "Anh sớm đã nói qua người phụ nữ đó không có tốt đẹp gì."
Cô nhìn nhìn anh, cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ nhìn thấy Jay thần sắc ảm đạm, chỉ có thể an ủi anh nói: "Tất cả sẽ qua thôi." Tuy rằng cô cũng không biết được, sự tình sẽ phát triển ra sao.
Anh Nặc ngay đêm hôm đó gọi điện cho cô, anh nói: "Bảo Bối, ngày mai anh làm khách trao giải đó, em có muốn đến gặp anh không?"
"Anh là ông chủ lớn của em, em còn phải dựa vào anh để kiếm cơm mà! Gặp gặp gặp, đương nhiên gặp!"
"Em cứ như vậy mà dỗ ngọt anh đi, anh Mạt Nặc Vân cả đời này chỉ có thể làm công cho em thôi."
"Ha ha ha, anh họ anh đây là nói lời gì vậy..." Tên này lại bắt đầu làm nũng nữa rồi...
Lúc đi thảm đỏ, Phó Quân Nhan không có đến, lúc cô và Phòng Đinh Việt cùng nhau tiếp nhận phỏng vấn, người chủ trì ở trên thảm đỏ là chị Coco, chị nổi danh là người chủ trì sắc bén, chị mở miệng liền hỏi: "Phòng Đinh việt, anh có cảm thấy Tiểu Ái hôm nay rất xinh đẹp không?"
Phòng Đinh Việt cư nhiên phối hợp nghiêng đầu qua nhìn cô, nghiêm túc lắc đầu nói: "Không có phát hiện." Toàn trường ồ lên. Anh lại nói, vẻ mặt lần này chân thành tha thiết, thậm chí chứa chang tình cảm: "Tiểu Ái lúc nào cũng rất đẹp a..." anh Đinh Việt anh thật sự là không cần phải vì tuyên truyền cho phim mới mà gây chú ý như vậy a, theo hướng như vậy làm khổ bản thân... thuận tiện làm khổ luôn cô a...
Khóe mắt cô dật dật, đứng ở một bên duy trì nụ cười.
"Hôm nay hai vị đều có hai mục được đề tên, có nghĩ qua là nếu như được giải thì sẽ chúc mừng như thế nào không?"
"Đều này thì không cần phải lo, đạo diễn John người rất tốt, bất luận là có nhận được giải hay không, đoàn phim cũng sẽ có buổi tiệc chúc mừng. Huống chi đối với những người mới như chúng tôi mà nói, có thể lọt vào danh sách đề tên cũng đã may mắn lắm rồi." "Cô trả lời, chị Coco chị đừng tưởng là em không biết chị là muốn hỏi hai người tụi em có định làm gì riêng với nhau không chứ gì? Tụi em thì có thể làm gì a... thật là!"
"Hai vị là cặp đôi màn ảnh lúc 《Tiếc Tình》 phát sóng kết cục, mọi người đều rất đau lòng, rất nhiều người hy vọng hai người có thể ở bên nhau. Có suy nghĩ qua không là thử quen nhau ở ngoài đời thật để bù đắp sự tiếc nuối của mọi người!" Fan bắt đầu hét lớn: "Quen nhau! Quen nhau!" Cô thật là hết cách, Phòng Đinh Việt gật gật đầu: "Không lâu nữa sẽ cho mọi người một bất ngờ." Sau đó lại là một trận chấn động. Cô sâu sắc cảm thấy, lấy tư cách là một nghệ sĩ, nói chuyện cũng là một nghệ thuật......
Chỗ ngồi mà ban tổ chức an bài không có phân ra chỗ nam và nữ nghệ sĩ, mà là mỗi đoàn phim ngồi chung với nhau. Lúc cô làm xong tạo hình tiến vào trong, thuận theo bảng tên tìm được vị trí của mình, Phòng Đinh Việt ngồi ở phía bên trái cô, Jay ngồi ở hàng ghế phía trước cô, thấy cô qua đây, quay qua gật gật đầu với cô. Phía bên tay phải cô bất ngờ là dán tên của Phó Quân Nhan, chỉ là vẫn còn trống không. Cô nhìn, đáy mắt tối lại.
Fan hâm mộ lần lượt tiến vào, đài cao trên lầu 2 treo đầy những câu chữ hình ảnh dành cho thần tượng của họ, cô nhìn thấy tấm áp-phích đặc biệt lớn của Phó Quân Nhan được treo ở giữa, hận không được muốn lên cắn một miếng! Gạt người! Kẻ xấu xa! Trong lòng lại nghĩ anh nhất định là có chuyện gì nên làm trễ nãi, anh vẫn luôn là người chân thành và giữ chữ tín. Chỉ là ít nhiều vẫn là có chút không vui, giống như là thiếu đi thứ gì đó. Bất giác mà phồng má lên, Jay đúng lúc xoay qua nói chuyện với Phòng Đinh Việt, thấy được biểu tình của cô, nghiêng đầu qua cười, cô phát giác có gì đó không đúng, gấp rút điểu chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt.
Jay nói: "Tiểu Ái, em là đang bán manh à?"(1)
"Trang điểm thành một bộ dáng nữ thần, bán manh à?" Phòng Đinh Việt nhìn chằm chằm cô, như có điều suy nghĩ lại nói: "Giống!"
"A! Cái gì?"
"Không có gì."
Fan đông nhất chính là fan của đoàn phim 《Tiếc Tình》 , cô quay đầu lại, fan hâm mộ ở lầu 2 liền bắt đầu thét gào lên, giơ cao quả bóng màu xanh biếc tượng chân cho hải bảo bắt đầu đều nhịp cùng nhau hô cao giọng: "Thiên hạ đệ nhất, Cố Bảo Bối!" có lẽ là bởi vì mắt cô là màu xanh biếc, có lẽ là bởi vì bộ phim truyền hình đầu tiên cô đóng và quảng cáo đầu tiên của cô quay đều có biển, có lẽ là fan của cô biết cô thích hương thơm vị của biển. Vì thế, fan gọi cô là "hải bảo", màu tượng chưng là màu xanh của biển. Chỉ là, khẩu hiệu của họ cũng quá bá khí đi... Phòng Đinh Việt và Jay cũng quay đầu qua, nhìn lên lầu 2, fan của họ cũng bắt đầu náo động, sau đó cô thấy từng cái bong bóng màu xanh được giơ lên cao hơn. Jay cuối đầu xuống nở nụ cười, quay đầu lại nói: "Em bảo fan em đổi khẩu hiệu đi... nghe thế nào cũng giống, thiên hạ đệ nhất, đông phương bất bại a..." cô sờ sờ mũi, trừng mắt nhìn anh một cái...
Đèn trong hội trường bắt đầu tối đi, đèn trên sân khấu cũng tối lại. Toàn hội trường yên tĩnh, một giọng nói du dương vang lên: "Lễ trao giải Kim Long lần thứ 26, chính thức khai mạc." Theo đó, ánh đèn trên sân khấu sáng lên lần nữa, cô nhìn người MC anh miệng rộng và chị Coco sau khi đã thay xong trang phục từ từ bước lên đài. Trong lúc còn mơ hồ, bỗng toàn fan trong hội trường cư nhiên bắt đầu điên cuồng hét lên, nhiệt tình của fan, trong nháy mắt giống như đốt cháy lên một nữa hội trường. Trong lòng cô cảm thấy kinh ngạc, hai người MC này nổi tiếng như vậy à? Cho đến khi cô cảm giác được bên cạnh cô vang lên một giọng nói rất nhỏ mới quay đầu qua, cô thấy được một đôi mắt ưu thâm, anh nhìn cô, dịu dàng nói: "Tiểu Ái, anh đến rồi..." Anh không đi thảm đá, nhưng anh đã đến. Toàn hội trường fan đang không ngừng hô to, đảo mắt, bay đầy những bong bóng màu trắng, màu sắc thuộc về anh.
Cô buồn bực nữa ngày không lên tiếng, không hồi thần lại được, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói giống như nỉ nan của anh: "Tiểu Ái anh đến rồi... Tiểu Ái, anh đến rồi..." Cô cư nhiên vì thế mà cảm động đến mũi cũng cay lên. Hồi lâu mới nhỏ giọng nói với anh: "Phó Quân Nhan, anh tốt nhất là đến rồi, anh nhìn xem fan của anh đến đông nhất, khẩu hiệu cũng la to nhất, anh không đến thì thật sự là có lỗi với một đại dương màu trắng đó!" Fan của anh, tượng chưng là màu trắng. Quân Nhan công tử, hiển nhiên là nên sở hữu màu sắc thuần bạch nhất sạch sẽ nhất trên thế gian này.
Phòng Đinh Việt từ phía trước cô giơ ngang một cánh tay ra, anh nói: "Quân Nhan, đã lâu không gặp." Cô hơi ngửa ra sau, nhìn hai tay họ đang nắm lấy nhau.
Nam diễn viên được đề cử cho giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, đoàn phim 《Tiếc Tình》chiếm hết 3 vị trí. Jay tuy là debut sớm nhất, nhưng vẫn luôn quay phim điện ảnh, phim truyền hình là lần đầu tiên thử nghiệm. Vì thế, anh cũng là người mới. Màn hình lớn mới phát ra ba cái tên, cô liền trực tiếp dính đạn.
Chị Coco trực tiếp đi xuống để đặt câu hỏi: "Tiểu Ái, đoàn phim tụi em xuất hiện ba người được đề danh cho giải diễn viên mới xuất sắc, em nói xem, ai sẽ là người nhận được giải a?"
Cô nhớ rất rõ là kiếp trước giải thưởng diên viên mới xuất sắc nhất này người đạt giải là Jay... nhưng việc này làm sao có thể nói, huống chi, mọi thứ cũng không lại như lúc trước nữa, chỉ có thể nhìn chị Coco nhàn nhạt cười một cái. Giả thâm trầm...
Anh miệng rộng ở trên đài mở miệng: "Coco em hỏi như vậy không tốt." Cô mới thở phào liền nghe anh lại nói: "Tiểu Ái, em hy vọng ai đạt được giải diễn viên xuất sắc nhất a?"
Cô nghẹn đến đỏ mặt,
囧, thấy Jay cư nhiên dương dương tay làm động tác trúng đạn, Phòng Đinh Việt ranh mãnh nhìn cô cười cười, Phó Quân Nhan hơi nghiêng đầu qua, thản nhiên nhìn cô. Được thôi! Cuối cùng cô nói: "Bản thân em."
"Tiểu Ái à! Chị là hỏi em nam diễn viên đạt giải a, em không được đâu nha..." Chị Coco dật dật mi, dẫn đến một trận cười. Nửa ngày mới vỗ vỗ vai cô nói: "Tiểu Ái, chị nhìn tốt em đấy, tiểu cô nương này thật là... nói cho chúng ta biết dã tâm cuồng nhiệt muốn đạt được giải của cô a!" Cô xấu hổ đến toát mồ hôi, hết sức xấu hổ đến toát mồ hôi...
Phía sau lại bắt đầu hét lên: "Thiên hạ đệ nhất, Cố Bảo Bối!" Cô khóc không ra nước mắt, "hải bảo yêu dấu của chị, chúng ta không thể hung hãn như vậy a...."
Người đạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất là Phó Quân Nhan, anh lên đài nhận thưởng, nhanh gọn lưu loát nói hai chữ: "Cảm ơn." Chỉ mỉm cười một cái liền làm bùng nổ toàn hội trường, Chị Coco hiếm thấy mà không làm khó anh, cứ ngơ ra đó, trơ mắt ra nhình anh phong độ tao nhã bước xuống đài. Sau đó mới chậm chạp cảm thán nói: "Quân Nhan công tử đúng là cử thế vô song a..." Đáy mắt hồi lâu vẫn còn chút đăm đăm nhìn anh. Anh chỉ nhàn nhạt cười một cái đích thật có thể mị hoặc chúng sinh, toàn hội trường đều có mấy giây chìm trong yên lặng, đúng là phong nhã tài hoa vạn chủng.
Cô nhớ đến chị Coco bộ dạng nắm lấy cô không chịu buông tay, còn bây giờ thì cứ như vậy bị Phó Quân Nhan làm cho mơ màng. Cúi đầu xuống cười trộm mấy tiếng. Cô lén lút nhìn khuôn mặt tỏ ra bình thản lạnh nhạt này của anh, chỉ chỉ cái cúp, lại chỉ chỉ chính mình.
Anh không lộ dấu vết nhìn cô cười cười, lắc lắc đầu. Cô bĩu môi, không để ý đến anh.
Jay có chút thất vọng, Phòng Đinh Việt trái lại không có biểu hiện gì, cô lén lút lấy tay chọt chọt anh nói: "Anh Đinh Việt, nam chính xuất sắc nhắc nha!"
Lúc đến phiên nữ diễn viên lên đài nhận giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, Coco ở một bên trêu đùa: "Tiểu Ái, cảm giác mong muốn thành sự thật thế nào a!" Cô nhớ lại lúc nãy Phó Quân Nhan bằng một nụ cười đã giải quyết xong chị ấy, cũng hơi nghiêng đầu qua, nhìn chị cong khóe môi mỉm cười, sau đó nói: "Cảm ơn!" Nhìn xuống dưới đài khom lưng cảm ơn, cư nhiên cũng thuận thuận lợi lợi mà đi xuống đài.
Mới vừa quay lại chỗ ngồi, Phòng Đinh Việt giơ ngón tay cái lên với cô, nhìn nhìn Phó Quân Nhan nói: "Tiểu Ái, em học hỏi nhanh thật."
Trên sân khấu chị Coco bắt đầu hô lớn: "Mọi người có thấy không, có thấy không? Tôi là phụ nữ mà cũng bị làm rung đông đến quên cả hô hấp. Đạo diễn John con mắt tuyển chọn diễn viên của ông quả là lợi hại!" John vuốt vuốt hàm râu, cười như lẻ đương nhiên. Chị ấy lại chỉ chỉ cô nói: "Tiểu Ái, em còn một mục đề tên nữa đó! Nếu như còn lên đài lần nữa chị sẽ không tha cho em đâu đó." Trong lòng cô điềm tỉnh, yên tâm không có phần của cô...
Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Jay lại lần nữa đυ.ng phải Phó Quân Nhan, không ngoài ý muốn, Phó Quân Nhan đạt giải. Tuy nhiên vào kiếp trước người được giải vẫn là Jay.
Lần này Phó Quân Nhan không có xoay người đi xuống đài, anh cầm lấy chiếc cúp, nhìn về hướng bên này, sau đó nói: "Đem chiếc cúp này, tặng cho người tôi yêu." Cô cách xa như vậy, nhìn đôi mài tinh tế đẹp mắt của anh, trong lòng bỗng chợt thấy ấm áp. Cô biết, anh là nói, tặng cho cô... Anh nói cô yêu anh, không biết tại sao cô không muốn phủ nhận. Giống như anh dạy An An gọi anh là anh rễ vậy, cô không có một chút khí lực nào đi phủ nhận, đi cự tuyệt...
Lúc Phòng Đinh Việt lên sân khấu nhận giải thưởng nam chính xuất sắc nhất anh kinh ngạc mà nhìn cô, cô đứng lên cho anh một cái ôm thật lớn, khe khẽ nói bên tai anh: "Anh Đinh Việt, em nói rồi mà..."
Sau đó cô ngồi xuống lại vị trí của mình, bắt đầu quay đầu nhìn Phó Quân Nhan cằn nhằn lải nhải, kiếp trước người đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là đối thủ của cô Lý Khiết Nhi, kiếp trước, cô nhờ vào thân phận người mới mà chen vào được bảng đề cử của nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô ta thì chưa ngừng nghỉ qua. Cho nên cô biết được, ở phía sau không còn cảnh của cô nữa, cô chẳng qua ở bảng để cử lộ mặt một cái là được rồi, cũng thấy nhàm chán. Sau đó cô bắt đầu nhỏ giọng cáo trạng An An, ví dụ như Cố Tiểu An cái cục thịt nhỏ đó vẫn kiên trì là sửa cô pha không ngon bằng sửa anh pha, cô nói: "Phó Quân Nhan, rõ ràng cách chúng ta dùng là giống nhau mà! Tại sao An An lại thiên vị như vậy? Hơn nữa nó một chút cũng không sợ em a! Mỗi ngày bò qua bò lại bò lên bò xuống trên người em. Nhưng mà anh nói cái gì, nó cũng ngoan ngoãn mà nghe theo. Tại sao a? Tại sao a?" Phó Quân Nhan nghiêng đầu nghiêm túc nghe, đột nhiên anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, anh nói: "Tiểu Ái, là em."
"A?" Cô ngẩn ngơ mà nhìn ánh mắt ấm áp của anh. Cô... cô làm sao?
Anh vỗ vỗ đầu cô, chỉ chỉ phía sân khấu.
Ở giữa sân khấu đang phát đoạn phim trong 《Tiếc Tình》, từng cảnh một, đều là gương mặt của cô, có khóc, có vui vẻ, có ngây thơ, có trầm tĩnh "Cố Tâm Dao".
Cô không thể tin được quay đầu nhìn Phó Quân Nhan, đưa tay ra chỉ chỉ cô: "Em?"
Anh gật đầu, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, anh nói: "Hà đồn ngốc." Đưa tay ra kéo cô từ trên ghế đứng dậy, ôm ôm cô, nhẹ vỗ lưng cô nói: "Tiểu Ái, đi đi. Anh sẽ yên lặng nhìn thời khắc hào hoa đẹp đẽ trong cuộc đời em."
Cô sãi bước hướng về phía sân khấu, nghe lời bình của bình ủy viên, từng tiếng một vang vọng ở bên tai: "Cố Bảo Bối, một diễn viên chính, ở trong phim biểu diễn sinh động tự nhiên, diễn xuất rất tốt. Sự xuất diễn của cô, linh động chân thành, đánh vào tim người xem, khiến người yêu mến, ấm ấp đến khiến người rơi lệ. Phảng phất như chính cô đang ở trong câu chuyện đó vậy, chính là Cố Tâm Dao, thuật lại mọi đau xót vui vẻ trong câu chuyện đó." Cô đích thật ở trong câu chuyện đó, cô chính là đứa trẻ bị để lại trên thế gian, đứa trẻ được ông trời để lại trong đoạn tình yêu bất hạnh đó, sự tồn tại duy nhất...
Cô nước mắt mông lung nhận lấy giải thưởng, nhìn xuống dưới đài hồi lâu mới mở miệng: "Tôi chưa từng nghĩ qua... sẽ đạt được giải..." Cuối cùng che miệng lại, không còn nhịn được mà khóc ra tiếng, cô biết cô khóc như vậy rất mất mặt, nhưng mà, không ai biết được, cô là như thế nào muốn đem nhân vật này diễn tốt. Không ai biết được, kiếp trước lúc cô xác thật được là đây là câu chuyện của mami, cô là có bao nhiêu hối hận, không có đem nhân vật này diễn một cách tốt hơn... Càng không ai biết được, nếu như không phải là sự thương xót của ông trời, cô sao có thể đứng tại nơi đây? Sao có thể là bộ dáng của hiện nay? Cô nhịn không được nước mắt đầy mặt, cô nói: "Tôi muốn nói, tôi phải cảm ơn vận mệnh. Cảm ơn sự hậu đãi của ông trời khiến tôi có thể đứng ở đây, có thể gặp được mọi người. Tôi đã từng một đêm lại một đêm không ngủ được, sợ chính mình làm chưa đủ tốt. Tôi quá yêu vai diễn này, quá yêu Cố Tâm Dao." Cô rốt cuộc cũng nhịn được nước mắt, mới tiếp tục nói: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn, còn có, daddy một mình nuôi dưỡng tôi khôn lớn. Daddy, con rất yêu người, con sẽ đem phần yêu thương mà mami chưa kịp cho người, toàn bộ cho người."
Chị Coco cư nhiên chỉ là vỗ vỗ vai cô đưa cô về chỗ ngồi, thế nhưng lại không có như lúc đầu nói mà làm khó cô. Rất lâu về sau khi bọn cô một lần nữa gặp mặt nhau, chị từng than oán với cô : "Nhìn thấy một tiểu mỹ nhân khóc thành ra như thế, em nói chị làm sao mà ra tay được?"
Sau khi ăn mừng xong, cô như đã hẹn đến gặp anh Nặc, anh đi qua ôm lấy cô, nói: "Ba anh nói, em diễn vai dì rất tốt, rất nhiều lúc, ông cứ lầm tưởng là dì thật sự đã quay trở về."
Cô nghe xong, nhịn không được, thao thao khóc lớn.
Về đến nhà, cô nhìn Phó Quân Nhan đang ngồi trên ghế sô-pha xuất thần, anh chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên lông mi dài của anh, tốt đẹp và sạch sẽ.
Cô một cái nhào vào lòng anh, anh đưa tay ra đón lấy cô vào lòng. Cô dùng cái mũi ngửi ngửi, nắm lấy ống tay áo của anh hỏi: "Anh sao lại một thân đầy mùi rượu." Cô mới hậu tri hậu giác, một thân đầy mùi rượu là cô. Ngược lại anh không ngại, kéo cô nằm trên đùi anh, cô nhắm mắt lại ôm lấy thắt lưng anh, cảm nhận anh một lần một lần vuốt lấy tóc cô, ôn nhu mà từ bi. Và trái tim cô, cấp thiết, cấp thiết muốn nói cho anh biết một số chuyện, cấp thiết muốn tìm một lối ra, cô nói: "Phó Quân Nhan, bọn họ đều biết là câu chuyện 《Tiếc Tình》này là câu chuyện có thật. Nhưng lại không ai biết được, ngay cả đạo diễn John cũng không biết, Cố Tâm Dao là mami của em, mẹ ruột của em..."
"Vậy sao?" Anh nhàn nhạt thở dài, khom lưng xuống ôm cô. Bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên mắt cô, đáy mắt không có một chút gợn sóng kinh ngạc, nhưng lại đầy từ bi và thanh minh. Sau đó anh hỏi, giọng nói thân thiết êm tai: "Bảo Bối ngốc nhớ mami rồi phải không?"
Cô gật đầu, nhịn không được cuộn trào nước mắt, từng giọt một, thuận theo khe hở ngón tay anh, chảy đầy mặt, cô nói: "Em chưa bao giờ biết, mami rốt cuộc là bộ dạng gì, mùi vị của mami là như thế nào, em không biết..." Xem càng nhiều ảnh, càng nhiều hình chiếu cô cũng là không biết được, hơi thở ấm áp đó ngăn lại nước mắt của cô, cô nói: "Hôm nay anh họ nói với em, chú nói, ông rất nhiều lần nhìn em biểu diễn cảm thấy như mami thật sự trở về... Phó Quân Nhan, anh không biết là em có bao nhiêu vui sướиɠ, bao nhiêu khổ sở... 18 năm sau, con gái của Cố Tâm Dao Cố Bảo Bối, ở trước mặt người đời, diễn ra câu chuyện của bà, chuyện tình yêu bi ai nhưng nhưng đẹp đẽ của bà."
"Anh không biết là em có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu vui sướиɠ... Tiểu Ái, có rất nhiều chuyện, bình sinh cũng không có cách nào khiến người khác hiểu được, nhưng mà, anh hiểu em..." Anh nói, sau đó anh hôn lên tóc cô, "Đồng thời anh biết, Bảo Bối ngốc của anh thật sự rất giỏi, bà sẽ vì em mà tự hào, bởi vì, con gái của bà, cô gái như em..."
"Sẽ sao?"
"Bà sẽ..."
(1)manh: ở đây có nghĩa như từ moe của nhật, dễ thương đáng yêu.....