Sau khi về nhà hai ngày, dưới mọi áp lực, tôi và Phó Quân Nhan lại một lần nữa ngồi chuyến bay đến Tân Cương. Nhưng mà lần này chúng tôi dẫn theo cả Cố Tiểu An, hơn nữa hành trình nặng nề hơn lần trước rất nhiều.
Rõ ràng là chuyến bay buổi tối, nhưng lúc ra cửa Phó Quân Nhan vẫn đưa cho tôi và An An mỗi người một chiếc kính da^ʍ. Gần đây càng ngày tôi càng yếu ớt, đeo đôi kính mắt mà sống mũi cũng thấy ê ẩm, không thể làm gì khác là dùng ngón tay đẩy đẩy kính lên trên, dáng vẻ như đang chơi đùa với cái kính. An An là đồ ngốc, cậu nhóc nhìn hành động của tôi thì rất tò mò, nhưng cũng nhanh chóng học theo, dùng đầu ngón tay út đâm đâm vào giữa hai mắt kính, nhưng đôi mắt to tròn lại ngẩng lên tò mò nhìn tôi, bi kịch cuối cùng là ngón tay lại đâm vào mũi. Cố Tiểu An đầu tiên là sững sờ khụt khịt, giương mắt nhìn tôi và Phó Quân Nhan đang nhìn cậu nhóc cười, đôi mắt to cứ vậy mà ầng ậc nước. Cố Tiểu An bắt đầu biểu diễn kĩ thuật làm nũng, che cái mũi nhỏ gào khóc mấy tiếng, nhanh chóng nhào vào lòng Phó Quân Nhan làm nũng gào thét: “An An đau đau. Anh rể ơi, anh rể yêu quý ơi.” Tôi không còn lời nào để nói, nhìn Phó Quân Nhan ôm An An lên, ôm cậu nhóc hôn rồi lại hôn lên gương mặt bánh bao kia, nhìn gương mặt bánh bao lộ ra nụ cười thỏa mãn từ trong ngực Phó Quân Nhan, Cố Tiểu An bĩu bĩu môi với tôi, chứng minh xác thực rằng Cố Tiểu An là một cậu nhóc yếu đuối, nhìn cậu nhóc có vẻ như rất hả hê…..
Đối với tôi và An An đeo kính da^ʍ không phải để tránh ánh nắng mặt trời, mà là để tránh ánh đèn flash. Quả nhiên, lại một lần nữa Phó Quân Nhan liệu sự như thần, mặc dù Phó Quân Nhan đã ‘phát uy’ hai lần vì ánh đèn flash khiến cho một số phóng viên bớt phóng túng đi một chút, nhưng mà, những phóng viên ở gần không bật đèn flash, không có nghĩa là những phóng viên ở xa không bật. Đặc biệt là những người chuyên đi rình thông tin lúc nửa đêm, phóng viên cần đạo đức phẩm hạnh, nhưng cái họ còn cần hơn là tác phong nghề nghiệp. Vì vậy, đeo mắt kính cũng chỉ coi như là chúng tôi rút lui để thành toàn cho họ thôi…..
Khi chúng tôi tới sân bay, cả đại sảnh của sân bay đã biến thành toàn là bóng bay màu xanh và màu trắng đan xen, trong đại sảnh những người ái mộ vây thành một vòng lớn, nhưng rất có ngăn ngắn trật tự, in hình tôi và Phó Quân Nhan trên những tấm băng rôn rất to, dán đầy trên đại sảnh, hành lang và thang máy đi lên. Theo từng bước chân khi chúng tôi tới gần, đầu tiên là ba tiếng cao vυ"t: “Thật xin lỗi.” Sau đó, là từng câu theo nhịp điệu “Cố Bảo Bối, đệ nhất thiên hạ.” “Mạch tượng nhân như ngọc, quân tử đời vô song.” Tôi đoán rằng, diễnđànlêquýđôn.com, người điếc nghe thấy như này đoán chừng lỗ tai cũng tốt lên……
Có lẽ do quá lâu rồi tôi chưa thấy trường hợp nào như vậy, hoặc có thể do làm mẹ, chuyện gì tôi cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Nhìn thấy trận chiến như này khiến tôi không tự chủ được run lên, theo bản năng lập tức lùi lại một bước nấp sau lưng Phó Quân Nhan. Phó Quân Nhan đồng thời cũng ngừng lại, ôm Cố Tiểu An xoay người về phía tôi, giống như hiểu rõ kéo tay tôi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi giống như đang trấn an, anh nhỏ giọng nói: “Đừng sợ.” Tôi gật đầu, trong lòng mạnh mẽ khinh bỉ chính mình, suy nghĩ một chút lại đưa tay lên che lỗ tai của cậu nhóc kia, sợ tai nhóc sẽ bị ảnh hưởng bởi trận chiến này. Lại thấy Phó Quân Nhan nhẹ nhàng lắc đầu với tôi, dùng cằm chỉ chỉ Cố Tiểu An đang chúi trong ngực anh cho tôi nhìn. Tôi nhìn theo, chỉ thấy Cố Tiểu An đang sinh long hoạt hổ rướn cổ lên nhìn ngó bốn phía, hưng phấn đến nỗi không ngừng đạp đạp bắp chân, đáy mắt tràn đầy tò mò. Đi được một nửa con đường mà những người ái mộ tự động tạo thành, An An đột nhiên lại kéo kéo áo Phó Quân Nhan, nói: “Anh rể, An An thích quả bóng, cho An An một quả bóng được không? An An có thể lấy không?” sau đó bàn tay mũm mĩm của nhóc chỉ vào một cô gái đang cầm một quả bóng trong tay, cô gái đó đang vui mừng gật đầu.
Đối với việc đột nhiên An An lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy, lúc này tôi mới nhìn theo phía tay cậu nhóc chỉ, trong tay cô gái kia là một quả bóng bay màu trắng, không giống với quả của những người khác, bởi vì trên quả bóng này có gián hình lạc lạc bằng giấy. Trong nháy mắt tôi cảm thấy im lặng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của An An, tôi không biết nên khen cậu nhóc tinh mắt hay nên mắng nhóc không có tiền đồ……..
“An An muốn quả bóng bay à?” Phó Quân Nhan ngược lại không bày tỏ gì cả, chỉ là hơi cau mày kéo tôi dừng lại, cúi đầu nghiêm túc nhìn An An.
An An không chút do dự gật đầu, cười đến nỗi lúm đồng tiền sáng trưng, lại quay đầu nhìn chằm chằm quả bóng màu trắng kia cười khanh khách, ngay cả mắt cũng không chớp, miệng thì ‘oa oa oa’ không ngừng.
Tôi quẫn, thấy thế tôi vội bỏ tay Phó Quân Nhan đang nắm tay tôi ra, nghiêng đầu nói với Phó Quân Nhan: “Phó Quân Nhan, trong túi sách của An An có hình lạc lạc, để em đi lấy.”
Phó Quân Nhan giữ tôi lại, lắc đầu một cái, nghiêng mặt nhìn tôi nói: “Phải tôn trọng đứa bé. Vừa nói vừa nhàn nhạt nhìn qua những người ái mộ xung quanh, thân mật nói nhỏ vào tai tôi: “Không cần sợ, không sao đâu.”
Nói xong, Phó Quân Nhan nhìn xung quanh nhẹ nhàng gật đầu một cái, không để ý đến những người ái mộ xung quanh bắt đầu xôn xao, còn có rất nhiều phóng viên lẫn trong đó, chỉ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó mới cúi đầu dịu dàng nhìn gương mặt bánh bao đang phồng lên, nhìn Cố Tiểu An đang nhìn quả bóng bay với ánh mắt mong đợi đến phát ngốc, hỏi: “Quả bóng bay An An muốn là quả mà chị kia đang cầm trong tay sao?” nói xong một tay dắt tay tôi, một tay ôm An An đi về hướng cô gái cầm quả bóng bay có dán hình lạc lạc kia.
Cố Tiểu An nghe câu hỏi, lại thấy Phó Quân Nhan ôm cậu nhóc đi về hướng đó thì càng thêm vui mừng, cười đến toét miệng chảy cả nước dãi. Tôi vội vàng buông tay Phó Quân Nhan, móc khăn từ trong túi sạch lau cho nhóc, xong rồi còn gõ nhẹ lên cằm nhóc để cậu nhóc ngậm miệng lại, khiến cho cậu nhỏ nở nụ cười khúc khích.
Những người ái mộ xung quanh thấy thế cũng bắt đầu xôn xao, có một nhóm người mặc áo xanh biển, là nhóm người nhà Hải đảo, vì muốn nhìn thấy rõ hơn nên bắt đầu chen lấn lên phía trước, lúc này, là ‘đầu’ của nhà Hải bảo, vẫn mặc áo màu trắng bất động khiến tôi không tự giác được có chút xấu hổ. Lại nghe thấy từ hướng bên phải phát ra âm thanh, nhìn thấy một người mặc áo t-shirt có in hình Phó Quân Nhan đứng trên bồn hoa, người đó đang nhảy dựng lên, cầm chiếc loa lớn bắt đầu hô: “A. nhà Hải Bảo. Tôi là trưởng đội fan nhà công tử. Tố chất đâu, chú ý tố chất. Các bạn không biết công chúa đang mang bảo bảo sao? (nguyên văn là mang lợn sữa nhỏ trong sông) A. Mọi người yên phận một chút, đừng chen lấn xô đẩy. Ngoan ngoãn đứng nhìn đi nào. Các bạn càng nháo công tử và cá nóc đi càng nhanh hơn. Như vậy muốn nhìn nhiều thêm mấy lần cũng khó. Tránh ra. Ngoan, tránh ra đi.” Tôi nghe thấy khiến cả người run lên, thấy đáy mắt Phó Quân Nhan như có ý cười, anh nhìn về phía người kia gật đầu cảm ơn. Cũng chỉ trong nháy mắt, nhóm người ái mộ đã yên tĩnh trở lại. Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, trưởng đội fan nhà công tử thật mạnh mẽ. Khí phách mười phần….
Lúc này cô gái cầm quả bóng màu trắng đã kích động đếnmức một tay che miệng, nhìn tôi và Phó Quân Nhan chằm chằm. những người ái mộ xung quanh cũng run run nhìn chúng tôi, bắt đầu có người khóc, có người bắt đầu run tay run chân. Tôi rất bất đắc dĩ, lại chỉ có thể nâng khóe môi nở một nụ cười thân thiện.voicoi08#dđlqd.com
Chỉ thấy Phó Quân Nhan chọc chọc vào gương mặt bánh bao của An An, khiến An An nhìn anh, mới mở miệng nói: “An An muốn quả bóng bay của chị này đúng không?”
“Vâng, vâng, vâng.” Cậu nhóc kia gật đầu rất mạnh, giọng điệu tiếng sau còn cao hơn tiếng trước, đôi tay nhỏ bé cua loạn trên không trung.
Phó Quân Nhan cũng không cản nhóc, chỉ là cười nhẹ ôm chặt lấy cậu nhóc, ôn hòa nói: “Quả bóng của chị này là dùng tiền để mua, An An muốn quả bóng này cũng được nhưng An An lấy gì ra để đổi với chị ấy? Chúng ta không thể lấy không đồ của người khác hiểu không?”
Cậu nhóc kia hơi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Phó Quân Nhan, một lớn một nhỏ cứ như vậy nhìn nhau. Người ái mộ xung quanh đã bắt đầu nói thầm ‘Hình như An An muốn khóc rồi.’ Lúc này, mọi người lại thấy cậu nhóc nhún nhún vai, mở hai bàn tay béo múp ra, vô tội nghiêng đầu nói: “An An còn nhỏ, An An không có tiền.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Phó Quân Nhan hỏi từng câu để hướng dẫn cậu nhóc.
Cậu nhóc quay đầu tội nghiệp nhìn về phía quả bóng màu trắng kia, lại ngẩng mặt bĩu môi nhìn Phó Quân Nhan. Cúi đầu nhỏ, hít hít cái mũi một cái, chầm chậm đưa tay nhỏ bé ôm lấy cổ Phó Quân Nhan, cả đầu nhỏ của nhóc cũng đặt lên vai anh không động. Nhìn thấy Cố Tiểu An đang héo úa, những người ái mộ xung quanh cũng rối rít phản ứng, đều lấy bóng của mình đưa sang bên này. Phó Quân Nhan lại khoát khoát tay, nhìn về phía mọi người nháy mắt mấy cái, tôi cũng gật đầu một cái với mọi người, cười cười đặt ngón tay trên môi, hi vọng mọi người yên lặng. Chỉ trong nháy mắt, những quả bóng bay kia cũng về vị trí cũ, mọi người cũng bắt đầu tập chung nhìn chằm chằm cái mông nhỏ của An An trong ngực Phó Quân Nhan ……..
An An quả nhiên là cậu nhóc được Phó Quân Nhan chỉ bảo cẩn thận, chỉ chốc lát sau, cậu ngẩng gương mặt bánh bao của mình lên, không khóc cũng không đau lòng, lấy tay chạm vào tay Phó Quân Nhan, trong miệng lẩm bẩm một câu: “An An đang suy nghĩ.” Sau đó cơ thể nhỏ nhỏ kia xoay một vòng, cái mông nhỏ đặt trên cánh tay Phó Quân Nhan, nhìn những người ái mộ xung quanh, đôi mắt to tròn đảo lia lịa.
Cậu nhóc đầu tiên là trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào xin lỗi, sau đó mở to mắt lắc lắc cánh tay chào mọi người, lúc này mới ngây thơ nắm chặt một ngón tay út nói: “Chị xinh đẹp, đại danh của em là Cố An, nhũ danh là Cố Tiểu An, Cố An An, An An, bánh bao nhỏ, cậu nhóc, đồ ngốc, đứa nhỏ yếu ớt. Em rất ngoan ngoãn, em sẽ ca hát, biết vẽ tranh, sẽ chơi cùng Khải Khải, à em còn biết đánh đàn. An An rất thích quả bóng bay của chị, nhưng An An còn nhỏ,An An không có tiền. An An hát cho chị nghe để đổi lấy quả bóng bay của chị được không?” Tôi cũng không nhìn được nữa che miệng cười, không nhịn được đưa tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ của An An.
Cô gái kia ngẩn người, sau đó gật đầu một cái, đáy mắt tràn đầy khích động và mừng rỡ.