Phó Quân Nhan nói, anh luôn nhớ ông lão trong nhà đã từng nói cho anh biết, cha anh đã từng đối xử rất tốt với mẹ anh. Cho nên, ngay cả ông trong một thời gian dài cũng không thể hiểu nổi là tại sao. Sao chuyện xưa lại vặn vẹo thành cái dạng kia. Cho đến rất nhiều năm về sau, anh hiểu di chúc ông ngoại anh đã để lại, hiểu được rất nhiều chân tướng năm đó. Lúc này anh mới bừng tỉnh hiểu ra, mới càng phát hiện ra mình đau thấu tâm can.
Trước khi Vương Quân vào nhà họ Phó, thay vì nói là một người bình thường, không bằng nói là một tên lưu manh vô dụng, thậm chí còn mang theo mấy bản án trên người. Cái đứa bé mà ông ta không để ý tính mạng để cứu và được Phó Nhã Nhã nhìn thấy, sau đó tốt xấu được Phó Nhã Nhã cứu về, sau đó trong công việc cũng có chút kiên quyết vững vàng, dần dần cũng được người nhà họ Phó tin tưởng.
Nhưng quả thật là vận may của Phó Nhã Nhã không tốt, sự lương thiện của bà người ta vĩnh viễn cũng không nhớ đến, đứa bé khi đó Vương Quân cứu không phải đứa bé của người khác, mà là đứa bé của ông ta và ả nhân tình kia. Mặc dù cuối cùng mệnh đứa bé kia không tốt và chết rồi, nhưng Vương Quân và người đàn bà kia vẫn không có đứt đoạn.
Khi Vương Quân cưới Phó Nhã Nhã, bước chân vào cửa nhà họ Phó, ông ta được hưởng rất nhiều quyền lợi và tiền bạc nên rất vui vẻ. Nhưng sau đó, luôn có những tin đồn phong phanh, sau đó càng ngày càng tăng vọt lên. Cuối cùng ông ta biết, trong cái vòng này, cho dù mấy chục năm nữa, cho dù ông ta có năng lực, trong mắt người ngoài ông ta cũng chỉ là một con chó của chủ nhà, tất cả những thứ ông ta lấy được, trong mắt người ngoài cũng chỉ là vì ông ta ôm bắp đùi của phụ nữ mới có được. Dần dần, ông ta bắt đầu xa lánh Phó Nhã Nhã, sau đó bắt đầu quên đi tất cả, bắt đầu ý muốn chứng minh mình, sau đó càng ngày càng chán ghét nhà họ Phó.
Nhưng Phó Nhã Nhã ngu ngốc không phát hiện ra, cũng chưa bao giờ nghi ngờ ông ta. Nhưng nhờ kinh nghiệm sống, Phó Hành bắt đầu đề phòng Vương Quân. Ông lão hiểu rõ con gái của mình yếu đuối vô năng, chỉ sợ cái vạn nhất sau này. Vì thế, ông đã sớm lập ra một cái di chúc, để tất cả tài sản cho con gái và cháu ngoại trong bụng con, để lại một đường lui cho Phó Nhã Nhã.
Di chúc của ông ngoại Phó rất đơn giản, mỗi tháng Vương Quân chỉ có mười vạn đô la tiền mặt. Tất cả tài sản nhà họ Phó, 50% là của Phó Nhã Nhã đứng tên, 50% để lại cho Phó Quân Nhan còn chưa ra đời. Bất kể là nhà gái, hay nhà trai nói li hôn, Vương Quân đều không chiếm được cái gì, một phân tiền cũng không, hơn nữa còn bị đuổi khỏi Phó thị. Ông cụ chắc là do lớn tuổi,
người đến lúc chết cũng có chút thiện lương, hơn nửa đời người lăn lộn trong hắc đạo, đến già rồi sống cũng nhiều tình cảm hơn, con gái mình khéo léo, cũng khiến người ta yêu thích,d,i,ễ,n,,đ,à,,n,,,l,ê,q,u,ý,,,đô,,n, lưu lại chút di chúc để cảnh cáo Vương Quân là đủ rồi.
Nhưng ông không từng nghĩ, chữ là cái chết, chỉ có người là còn sống. Vương Quân còn có hai con đường để lựa chọn, vĩnh viễn lạnh nhạt với người vợ này, hoặc là bức tử. Đáng buồn thay, người đàn ông này, làm cả hai cái, một phần cũng không kém, ngay cả con trai ruột của mình ông ta cũng chọn bỏ qua…….
Phó Quân Nhan nói, sau này, Vương Quân Hòa, là con trai độc nhất của người đàn bà kia cũng không có tiền đồ, đem Phó thị đổi thành ‘Vương thị’ chơi đùa đến rối tinh rối mù, cuối cùng phải dựa vào khoản buôn bán súng ống đạn dược để gỡ vốn. Cũng chính là lần anh đi Mã Tác Lí, Phó Quân Nhan liên lạc với cảnh sát phá hủy cuộc buôn bán cuối cùng này, mà người được gọi là ‘cha’, Vương Quân, lại nhân lúc Phó Quân Nhan xoay người cầm súng nhắm vào vị trí trí mạng của Phó Quân Nhan, không có một chút nương tay nào……….
Nếu như, cha bạn muốn tự tay gϊếŧ bạn, bạn sẽ có tâm trạng như thế nào? Hận sao? Uất ức sao? Hay là điên cuồng? Tôi không biết, nhưng tôi rất đau đớn, đau đến không thở nổi, giống như có người cầm dao cùn cắt thịt mình vậy…..
Mà tôi không nói được gì, chỉ có thể cúi mặt, đau lòng vươn tay vuốt ve vết thương trên ngực Phó Quân Nhan, tôi nhớ tôi trấn an anh, không thể làm gì hơn là gần như ảo tưởng dụ dỗ anh: “Có lẽ, ông ấy không biết đó là anh……………. Có lẽ ông ấy không biết…..” Lời tôi còn chưa nói hết, Phó Quân Nhan lại lắc đầu một cái, hôn mυ"ŧ từng giọt lệ đang rơi xuống của tôi, anh nói, âm thanh rất thấp: “Ông ta biết, bởi vì mắt anh rất giống mẹ. Đừng khóc, anh rất khó chịu, thật sự anh không khổ sở, anh trả lại mạng sống cho ông ta là tốt rồi.”
Phó Quân Nhan cuối cùng cũng không nói cho tôi biết những chuyện sau khi anh sáu tuổi, tôi hỏi anh, anh chỉ nói: “Sau đó anh gặp em.”
Tôi có chút nghịch, ý vị đem nước mắt chùi hết lên áo t-shirt của anh, xong rồi cũng không ngại bẩn vươn tay lau nước mắt, sau đó lại lau lên người Phó Quân Nhan, anh cũng không cản tôi, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ lại có chút rối rắm, dứt khoát cởϊ áσ cho tôi lau. Tôi nói: “Anh đừng lừa phỉnh em nha.”
Anh nhắm mắt tựa vào cổ tôi nói: “Mỗi ngày anh đều nghĩ lớn nhanh một chút, sau đó gặp em nha.”
Tôi im lặng, nhưng cũng không tiếp tục hỏi tới, cho dù ai cũng không hiểu được, mang nỗi đau như vậy trên người, một đứa bé mới có sáu tuổi, không có chỗ nương tựa sẽ vất vả đến thế nào, sau đó sẽ trải qua những ngày sống đầu đường xó chợ như thế nào…… Chỉ là câu nói kia: “Anh không khó chịu, anh không khổ sở……” Trải qua đau đớn đến thế nào, mới có thể nói ra như vậy?
Tôi nói: “Phó Quân Nhan, ở trong sa mạc anh nói cho em biết, có người từng nói với anh, cuộc sống khổ nạn là cơ sở để lớn lên. Với trí tuệ của anh, anh gặp người tốt, có đúng không? Có người quan tâm anh, đúng không?”
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của tôi, anh nhìn sâu vào mắt tôi, hình như mũi cũng chua lên, ừ một tiếng, sau đó như không muốn xa rời hôn một cái lên mắt tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ nước mắt còn đọng trên má tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, thật sự không biết tôi có thể làm gì cho anh. Không thể làm gì khác hơn là yêu thương hôn lên đôi mắt sạch sẽ, xinh đẹp như bầu trời đêm kia, nhíu mày đau lòng hỏi anh: “Phó Quân Nhan, khi còn bé anh rất vất vả đúng không?”
Không đợi Phó Quân Nhan trả lời, tôi đã chui vào trong ngực anh, nhích lại gần anh thêm một chút, vươn tay ôm lấy lưng anh, tôi có chút đau lòng nói: “Bây giờ mới nói mặc dù có chút muộn, nhưng mà, Phó Quân Nhan, em muốn đền bù cho
tất cả những điều không sung sướиɠ của anh, đền bù cho thời gian cuộc đời mà em chưa đến bên anh.”
“Được.” Anh cúi đầu không nhìn tôi, chỉ nghẹn ngào trả lời một tiếng, tính tình trẻ con cọ sát tôi, đôi tay ôm chặt eo tôi không thả, hơi thở trên người rất yếu ớt.
“Vậy anh chưa buồn ngủ thì em hát cho anh nghe nha. Anh và bảo bảo trong bụng em cùng nhau nghe nha.” Nghĩ tới điều khi còn bé mà tôi mong đợi nhất chính là mẹ tôi có thể hát ru tôi ngủ, tôi cố gắng cười, vỗ nhẹ lưng anh, ghé miệng vào tai anh chậm chạp hát: “Đong đưa a đong đưa, đong đưa a đong đưa, bảo bảo của mẹ buồn ngủ. Tiểu Hoa bị, che đắp kín, cất kĩ bàn tay nhỏ. Đong đưa a đong đưa, Đong đưa a đong đưa, Đong đưa a đong đưa bảo bảo của mẹ ngủ thϊếp đi…..”
Phó Quân Nhan tốt như vậy, nhưng ngay cả một lần được mẹ ru ngủ cũng không có, giống như tôi, nhưng còn đáng thương hơn tôi…..
Khi Phó Quân Nhan mệt mỏi ngủ thϊếp đi, nhìn anh ngủ giống như một đứa bé thuần khiết mỉm cười. Tôi cũng không nhịn được lã chã rơi lệ, cẩn thận chui ra khỏi ngực anh, lau nước mắt đi, cúi người yêu thương hôn lên vết thương trong ngực anh, chắp tay trước ngực, một lần lại một lần chỉ nói một câu không biết bao nhiêu lần: “Phó Quân Nhan, trên cõi đời này nguyện vì anh mà dịu dàng chờ đợi.
Tác giả có lời muốn nói: “Có lúc tôi luôn nghĩ. Liệu có một ngày nào đó, có một người nào đó, sẽ hối hận vì đã tiến vào cuộc đời tôi quá muộn, mà tôi lại không biết, hối hận đã từng bỏ qua, hắn và hắn chưa từng gặp nhau vì lí do thời gian. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ.
Chính văn sắp kết thúc, sau đó là các ngoại truyện.
Câu chuyện tiếp theo là câu chuyện về Thư Sảng và anh họ, có tên là:”Tiện nam, chết chắc rồi.” Mạc Nặc Vân là một người đàn ông kiêu ngạo kì lạ. Bạn thử nghĩ mà xem, anh ta có thể nói với Tiểu Khải, là một chú chó rằng, mày cắn tao thì tao sẽ cắn lại mày, có thể hiểu được người này là cực phẩm thế nào. Mà Thư Sảng, lại là một ‘anh chàng’ như vậy. Đôi này không giống như Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối, là một đôi long trời Lở đất. Nhưng vẫn là phong cách cưng chiều, các bảo bảo và Tiểu Khải đều là khách mời.