Chương 62-1

Sau tin tức của buổi họp báo, hướng dư luận cũng dần thay đổi, Phó Quân Nhan thậm trí luôn lên trang đầu mạng xã hội. Bởi vì có công tử Quân Nhan nói chuyện nên không còn ai đi nhắm vào chúng tôi nữa. Càng nhiều người bắt đầu suy luận về giá trị đạo đức, trên mạng xã hội cũng bắt đầu xuất hiện các trào lưu. Ba ngày liên tục, ngày nào trên trang đầu báo cũng có bài viết mang tựa đề: “Chúng ta đã nhận giáo dục như thế nào?"

Tôi mở microblogging, vào trang cá nhân đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin nhắn của fan, giống như mọi người đang chơi đo mi nô vậy, tất cả đều là tin nhắn xin lỗi, ba chữ ‘Thật xin lỗi’ chiếm hết màn hình, vô cùng khả quan khiến người ta kinh sợ. Trong một đêm, sau khi thân thế của tôi ra ánh sáng, số lượt xem của ‘Tiếc tình’ lần nữa lại tăng vọt, rất nhiều đài truyền hình liên tục phát lại. Cho đến khi đi đến chỗ nào cũng thấy mặt tôi, đến chính tôi nhìn cũng thấy phát chán. Phó Quân Nhan thì ngược lại, trông anh rất thản nhiên, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào đối với vấn đề vinh nhục cả.

Ngày thứ nhất sau khi về nhà, trái cây và thức ăn trong tủ lạnh để lâu ngày nên bị hỏng. Vừa mở tủ lạnh ra mùi của nó khiến tôi phát ngất. Xoay người ôm Cố Tiểu An giống như chạy trốn về phía sau, che miệng gọi Phó Quân Nhan. Phó Quân Nhan còn chưa ra đến nơi cũng đã đoán được tình huống, từ trong phòng bếp cầm một đôi găng tay ra, anh phất tay để tôi và Cố Tiểu An tránh ra, anh mở tủ lạnh thối ra mà lông mày cũng không nhíu một cái, thong thả ung dung cầm khăn lau dọn lại.voicoi08..com

Tôi càng nhìn càng khâm phục anh, đột nhiên tôi cảm thấy, Phó công tử thật là lên được phòng khách xuống được phòng bếp nha….

Lúc mới bắt đầu, tôi cùng An An còn kêu ầm lên bây giờ có chút chột dạ, giống như kẻ trộm đứng ở bên cửa rình Phó Quân Nhan đang mệt nhọc. Sau đó càng nhìn càng thấy hay, dứt khoát kê hai cái ghế ngồi ra, chúng tôi theo phong cách tây, ngồi trên ghế cầm bánh quy nhép nhép nhai, thậm chí còn đung đưa chân, giống y như địa chủ nhìn Phó Quân Nhan làm việc. Phó Quân Nhan vẫn không có một chút vẻ mặt gì cả, chỉ là lúc hoàn công trong công việc, không biết sao anh lại lấy chút bột lau dọn ra quệt lên đầu mũi của tôi và An An, sau đó anh lại nghênh ngang rời đi. Gương mặt bánh bao của An An nhăn lại thành một nắm, nhìn tôi, kêu lên, oa oa một tiếng, vội vàng chùi chùi mặt mình, kết quả càng bôi càng gặp bi kịch….

Buổi tối lúc chúng tôi đến siêu thì cạnh nhà mua đồ, Phó Quân Nhan ôm An An ngồi trên xe đẩy, tôi đi phía sau đẩy xe với anh, vừa đi vừa nói chuyện với anh, vốn là những năm tháng yên tĩnh, nhưng không biết nhảy đâu ra mấy vị phóng viên, họ khiêng trường thương đoản pháo chỉ bằng công phu trong chốc lát đã chặn được chúng tôi lại. Phó Quân Nhan phản ứng rất nhanh, kịp thời đưa tay che mắt An An. Sau đó anh giương mắt nhìn, âm thanh lạnh lùng nói: “Chỗ này có phụ nữ có thai và đứa nhỏ, xin mời tắt flash đi.” Lúc này, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt tinh xảo của anh, rõ ràng anh có nụ cười ôn

hòa, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

Mấy người phóng viên kia thấy vậy rất phối hợp tắt flash đi. Lúc này đáy mắt của Phó Quân Nhan mới khôi phục lại một chút ấm áp.

Không đợi đối phương đặt câu hỏi, tôi nghe thấy anh đánh đòn phủ đầu nói: “Mấy vị cực khổ rồi, nhưng mà chân tướng còn chưa rõ, Quân Nhan không tiện nói nhiều.” Anh vừa nói vừa khẽ rũ mắt xuống nở nụ cười yếu ớt, trong nháy mắt giống như xuân về đất nước ấm vào đến lòng người. Anh lại tiếp tục thân thiện nói: “Quân Nhan cũng giống các vị, thật lòng hi vọng chúng ta có thể tìm được giá trị chính xác của mình, không nên làm người khác bị tổn thương, cũng không nên làm ảnh hưởng đến phong độ của bản thân. Cảm ơn.”

Tôi bị câu nói phía sau của anh làm cho sửng sốt, trong lòng tôi đang lầu bầu, sao hôm nay anh nói chuyện không giải thích được thế nhỉ. Nhưng mới đi được mấy bước, tôi đã nghe thấy tiếng người phóng viên dẫn đầu lên trước nhất đặt camera xuống, nhổ một bãi nước miếng xuống đất, nói: “Tôi đi, thần rồi, làm sao anh ta lại biết chúng ta muốn hỏi cái gì, đối với dư luận toàn dân thế nào cơ chứ?”

Tôi cũng quẫn, chọc chọc bả vai Phó Quân Nhan, giơ ngón tay cái lên với anh. Sau đó tôi thấy anh ôm Cố Tiểu An, chống lại ánh mắt tò mò

của cậu nhóc, sờ sờ cái đầu nhỏ kia, dịu dàng nói: “Sợ hãi sao?”

An An lắc đầu một cái, đột nhiên học theo động tác của tôi, giơ ngón tay cái mập mạp lên, ngẩng đầu vẻ mặt rất vui vẻ vỗ vỗ tay nói: “An An không sợ, anh rể thật lợi hại, có thể đánh ngã quái vật.”

Phó Quân Nhan nhỏ giọng cười khẽ, quay đầu dịu dàng nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn vào ánh mắt của An An, dịu dàng nói: “Anh rể không lợi hại, chờ khi An An nghĩ muốn bảo vệ một ai đó, An An sẽ biết rằng đó chỉ là một loại bản năng.”

“Muốn bảo vệ một ai đó là sao vậy anh rể?”

“Yêu cô ấy, muốn cùng ở một chỗ với cô ấy, không cùng cô ấy ở một chỗ thì luôn nhớ đến cô ấy. Sợ cô ấy bị thương, vì cô ấy đau khổ mà thấy đau lòng, hi vọng cô ấy có nhiều phúc nhiều thọ, cô ấy luôn đúng, không bệnh không tai nạn.”

“Hả? An An hiểu một chút xíu, An An ở chúng một chỗ với Tiểu Khải, An An vẫn luôn muốn chơi với Tiểu Khải. Nhưng mà, yêu là cái gì vậy anh rể?”

“Yêu cũng là một loại trách nghiệm, chờ khi An An lớn lên em sẽ hiểu.” Phó Quân Nhan cũng không nói gì thêm, chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc.

Cố Tiểu An nghiêng đầu, sững sờ phồng má, đột nhiên gương mặt nhóc như sáng bừng lên, đôi mắt to trong suốt nhìn tôi và Phó Quân Nhan, vỗ vỗ tay, nhỏ giọng thì thầm: “Anh rể, An An hiểu rồi.”

“Cái gì?”

“An An muốn vĩnh viễn ở cạnh chị, anh rể và Tiểu Khải ở một chỗ. Chị, anh rể, Tiểu Khải là những người An An muốn bảo vệ. An An cũng biết đánh quái vật.” Nghe thấy ngôn ngữ của cậu nhóc, nhìn Phó Quân Nhan yêu thương sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc. Tôi không tiếng động cười nhẹ, vỗ vỗ lên thành xe, vượt lên trước trả lời một chữ, tốt.

Thế gian này có người nâng niu bạn nhưng cũng có người ném bạn đi, cuối cùng có thể bạn sẽ mất đi chính mình vì những điều trái phải đó. Phó Quân Nhan nói, cho nên bất cứ chuyện gì cũng đừng khinh bỉ, cũng đừng coi trọng chính mình.

Nhưng ban đêm, tôi thấy trên trang web mới mở ‘Time magazine’ bên trong có những bài viết không hề keo kiệt ca tụng chúng tôi. Tôi nhớ tới trước buổi họp báo, Time Magazine là một chuyên mục mạnh mẽ viết những bài báo chất vấn chúng tôi, trước sau đối lập nhiều như vậy, khiến tôi xem xong không nhịn được bật cười.

Nhưng không thể không nói, chuyên mục này đánh giá về Phó Quân Nhan rất đúng trọng tâm, đến nơi đến chốn, viết rất tốt. tôi nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được dùng cùi chỏ đυ.ng vào người Phó Quân Nhan, tựa đầu lên vài anh, hắng giọng một cái rồi bắt đầu đọc cho anh nghe: “Phó Quân Nhan, có người khen anh này. Hắc hắc, Bảo Bối

đọc cho anh nghe.” Sau đó tôi nhỏ giọng

thì thầm đọc lên đoạn văn kia: “Cho dù là làm diễn viên thì họ cũng chỉ là một con người, Phó Quân Nhan cũng không phải ngoại lệ. người đàn ông như vậy, tâm như hoa sen, sáng long lanh sạch sẽ, yên tĩnh lộ ra mỉm cười trong năm tháng, trong lúc nước đυ.c nước bùn nhưng vẫn yên tĩnh hài hòa, tự tại siêu nhiên. Mà anh ấy còn rất trẻ, không thể nghi ngờ, thời gian tốt nhất của anh còn chưa có đến.”

Dưới ánh mắt chờ mong của tôi, Phó Quân Nhan cũng chỉ cười nhạt một tiếng, bình tĩnh thản nhiên nhìn tôi, nghiêng đầu sang xoa xoa mái tóc tôi, đáy mắt có mấy phần mong đợi hỏi tôi: “Bảo Bối nhà anh đâu? Có viết về Bảo Bối nhà anh không?”

Tôi sững sờ, lắc đầu rồi lại gật đầu, theo bản năng ưỡn mặt thẹn thùng, ôm máy tính cọ cọ trong lòng anh.

Phó Quân Nhan cười khẽ, gật đầu mà nói: “Thì ra là có.” Anh dứt khoát nhẹ nhàng kéo tay tôi ra, nhận lấy máy tính trong ngực tôi. Anh nhàn nhạt nhìn qua màn hình, khóe miệng đột nhiên lại nâng lên thành nụ cười vui vẻ. Sau đó tôi nghe thấy anh rất nghiêm túc thì thầm từng câu từng chữ: “Cố Bảo Bối, có một trái tim thiện lương, trong sạch, vui vẻ cười, sung sướиɠ khóc. Không có chút không tự nhiên, không có chút mưu mô tính toán. Cô hiểu được mình gặp may mắn có thân thế tài phú hiển hách cũng không khoe khoang, có bề ngoài đẹp đẽ và thiên phú cũng chỉ tự mình biết, tươi mát trong sạch giống như một đứa trẻ mới sinh, có thể gặp cô ấy, chính là niềm hạnh phúc của bạn.”

Cuối cùng, Phó Quân Nhan còn tinh tế nhìn lại một lần, lúc này mới rất nghiêm túc gật đầu. Hơi nghiêng đầu nhìn tôi,di.ễ.n đ.àn l.ê qu.ý đô.n, gương mặt tuyệt đẹp giống như một bức tranh, tất cả đều ấm áp như ánh nắng mặt trời.

Anh yêu thương hôn nhẹ lên trán tôi, ôm tôi, lúc lâu sau, gần như không thể kiềm chế được, cảm thán bên tai tôi: “Bảo Bối, gặp được em, là phúc khí của anh. Cũng may, anh yêu thương em trước, bọn họ phát hiện ra quá muộn…..”

Ban đêm, tôi mới khoe với Phó Quân Nhan là tôi không có phản ứng mang thai lớn như những người khác, chỉ là thèm ngủ hơn mà thôi. Nhưng ngày hôm sau, khi Phó Quân Nhan pha sữa tươi cho tôi và An An, tôi vừa mới uống một hớp, lập tức không chịu nổi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu ói không ngừng,Phó Quân Nhan cũng không để ý chân mình, vội vàng chạy vào với tôi, trong tay anh còn mang theo một cốc nước ấm, tôi vừa ói xong vội vàng ôm chén nước xúc miệng, sau đó tội nghiệp nhào vào lòng anh nức nở nghẹn ngào, Phó Quân Nhan vỗ nhẹ nhàng từng cái lên lưng tôi, dụ dỗ tôi, xoa bụng cho tôi.

Ngày hôm sau, Phó Quân Nhan chỉ đưa sữa tươi cho An An, trước mặt tôi là một cốc sữa đậu lành. Mà tôi nhìn An An bưng cốc sữa lên thổi thổi để uống, tôi rất hâm mộ, tôi rất muốn uống. trong miệng tôi đang ăn những món ăn Phó Quân Nhan làm, quay đầu dùng ánh mắt uất ức nhìn anh, cũng không nháy đến một cái. Phó Quân Nhan lấy nước trái cây dỗ tôi…. Tôi cũng không cần, chỉ nhìn chằm chằm cốc sữa của An An thèm thuồng, cậu nhóc kia bị tôi nhìn đến mức sợ hãi run lên, đang mυ"ŧ núʍ ѵú cao su lại do dự nhìn tôi, thiếu chút nữa không cầm nổi bình sữa của nhóc.

Phó Quân Nhan bây giờ cũng không có cách nào, không thể làm gì khác là pha cho tôi một cốc sữa bò, lúc anh bưng cóc sữa đến cho tôi, anh còn cẩn thận đẩy thùng rác đến gần tôi. Kết quả tôi rất đau khổ, uồng một hớp đã ói luôn, sự khó chịu sau khi ói xong khiến tôi không để ý đến cậu nhóc trước mặt, bật khóc thút thít, nói: “Phó Quân Nhan, em muốn uống sữa tươi. Nhưng em vừa đυ.ng vào sữa tươi lập tức sẽ ói, làm sao bây giờ?”.

Edirtor: Nguyệt Nhi. Hết nợ nha.