Chương 42

Thời gian ì ạch trôi đi như một con rùa lười biếng. Đúng là một đêm đầy hỗn loạn.

.

Thϊếp đi được một lúc, tôi lại đột nhiên tỉnh dậy trong khi cả thế giới vẫn đang say giấc nồng.

.

Bụng tôi đánh trống ầm ầm.

.

Trời ơi, tôi đói đến mức tỉnh cả ngủ.

.

Lăn qua lộn lại trên giường rất nhiều lần, đầu óc đói khát của tôi lúc nào cũng hiện ra chân gà, lại còn là chân gà mỡ màng giòn tan nữa chứ! Tôi cảm thấy sắp phát điên vì đói rồi.

.

Bị "kẻ gian" ép dọn nhà, tôi đã mất bao nhiêu sức lực nên nhúm mì ăn lúc tối chắc đã tiêu hóa hết rồi.

.

Đều là do Khang Tử Huyền hại. Nhớ đến dáng vẻ xấu xa của anh ta, ngọn lửa căm hờn trong lòng tôi bốc lên ngùn ngụt. Thù này không báo không phải quân tử! Anh ta không để tôi thoải mái, tôi cũng không để anh ta sống dễ dàng đâu.

.

Tôi liếc nhìn di động, đã là hai giờ sáng, anh ta nhất định đang ngủ say.

.

Tôi nhón chân nhẹ nhàng lên gác, tỳ tay vào cửa phòng anh ta, thảm thiết kêu gào trong đêm khuya, "Khang Tử Huyền, tôi đói! Ôi ôi, tôi muốn ăn chân gà.".

.

Lúc Khang Tử Huyền mở cửa ra, tôi đang chống cằm ngồi xổm cạnh tường, ánh mắt như nhìn xuyên qua màn đêm để thấy món chân gà chiên giòn bóng mỡ trong tưởng tượng. Cắn một miếng gà chắc chắn rất ngon!.

.

Đáng tiếc đêm hôm khuya khoắt thế này, lũ chân gà đáng yêu đều đã đắp chăn đi ngủ cả rồi, còn tôi thì hai mắt vẫn mở to thao láo.

.

Bụng đói mà không được ăn chân gà thì cũng không sao, nhưng tôi cảm thấy có việc còn nghiêm trọng hơn, đêm hôm khuya khoắt, ngồi trước cửa phòng một người đàn ông lớn tiếng kêu đói, tôi định làm gì thế này? Dĩ nhiên không phải là tôi cố tình gây náo loạn đến mức anh ta không được ngủ yên để ấn tượng về tôi giảm đi đáng kể, sau đó quyết tâm từ bỏ việc theo đuổi.

.

Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy mình vô cùng ngớ ngẩn?.

.

"Làm sao vậy?" Giọng nói khàn khàn ngái ngủ của Khang Tử Huyền vang lên trên đầu tôi. Trong đêm đen tĩnh lặng nghe giọng nói của anh ta, lỗ chân lông khắp người tôi dựng ngược lên.

.

Tôi rụt cái cổ rùa một chút.

.

Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi tiếp tục ngồi như một tên du côn, giọng nói cũng sặc mùi "xã hội đen", "Đưa ví tiền đây, tôi muốn đi ra ngoài mua đồ ăn! Đói bụng rồi".

.

Không biết có phải cái mũi quá nhạy cảm không mà vừa dứt lời, tôi lại đánh hơi thấy đâu đó có mùi làm nũng. Sợ anh ta hiểu nhầm, tôi ngại ngùng nói thêm một câu, "Ý tôi là, ví tiền của tôi.".

.

Đêm đã khuya, lá gan cũng nhỏ đi, lời nói đến miệng tự nhiên lắp ba lắp bắp, "Người xưa nói lầu vàng điện ngọc cũng không bằng túp lều rách của mình. Chỗ này của anh dù là Kim Loan điện[1] đi chăng nữa nhưng tôi ngủ không được thoải mái, còn dễ bị đói, chi bằng. chi bằng ngày mai tôi về nhà phá khóa ra là xong. Tôi.".

.

[1] Thường chỉ nơi ở của vua.

.

"Đói rồi hả?" Khang Tử Huyền đang đứng cạnh cửa bỗng bước lên một bước rồi thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi mỉm cười, "Cô là chồn đấy à? Đêm hôm khuya khoắt lại nghĩ đến chân gà đúng là chỉ có mình cô thôi!".

.

Đôi cánh màu đen của thần bóng đêm che đi tất cả, tôi lại nhìn xuyên qua ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, thấy trong mắt anh ta có một thứ ánh sáng có thể cướp đi hơi thở của người khác.

.

Khang Tử Huyền nhếch miệng cười nhạt, mắt nhìn tôi chăm chú. Trong chớp mắt, môi anh ta bỗng nở nụ cười ấm áp ẩn chứa chút cưng chiều. Tôi cảm thấy tất cả linh hồn đều bị ánh mắt mê người kia hút lấy để tôi rơi vào tuyệt vọng.

.

Trái tim ngu ngốc của tôi bỗng nhiên lỡ mất một nhịp. Không phải tôi đang cắt đứt sợi tơ tình của Khang Tử Huyền với mình mà là đang nối dài sợi tơ tình của chính mình với anh ta.

.

A di đà Phật, yêu đơn phương là một việc vô cùng đáng sợ!.

.

"Không. không ăn nữa, tôi về ngủ đây." Tôi lắp bắp, vừa định đứng dậy "bỏ của chạy lấy người" thì Khang Tử Huyền đã níu tay tôi lại nói, "Tôi cũng đói bụng. Mặc ấm vào, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó!".

.

Trong khi tôi vẫn đang sững sờ, anh ta đã đứng lên rồi cúi người kéo tôi dậy, cười khẽ, "Cô chắc chắn là muốn phá cửa nhà mình chứ? Cô không ngại để cho mấy bác thợ phá khóa biết cái bãi rác của cô đâu nhỉ? Tôi cũng xấu hổ thay cho cô đấy!".

.

Tôi đỏ bừng mặt, vừa định cãi lại, anh ta đã giành nói trước, "Bãi rác kia của cô để một mình tôi biết là được rồi, tha cho người khác đi!".

.

Anh ta đẩy đẩy tôi, "Nhanh thay quần áo đi ăn, sau đó về ngủ sớm một chút! Tôi đúng là bị điên rồi nên nửa đêm mới ra ngoài tìm chân gà với cô!".

.

Lúc mặc xong quần áo và đứng ngây ra ở cửa, tôi cố gắng vỗ vỗ vào mặt mình. Cảm thấy rất đau tôi mới chắc chắn không phải đang mơ. Khang Tử Huyền muốn ra ngoài tìm chân gà với tôi là sự thật.

.

Đáng sợ quá!.

.

Tôi nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng giữa anh ta và tôi, ai là chồn, ai là chân gà?.

.

Đối với câu hỏi này, tôi không dám tìm kiếm đáp án.

.

Khang Tử Huyền đi xuống tầng. Anh ta mặc một chiếc áo len đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng trông rất thanh tao lịch lãm. Anh ta ném về phía tôi chiếc áo khoác thể thao màu cà phê đang vắt trên tay, "Tối nay lạnh, mặc cái này vào đi!".

.

Lần này đến phiên tôi chết lặng. Nhìn chằm chằm vào anh ta, tôi hoảng sợ phát hiện sợi tơ tình của tôi với Khang Tử Huyền lại dài thêm một tấc.

.

Mẹ kiếp, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy anh ta rất chu đáo.

.

Nhưng tôi vẫn cứng đầu mạnh miệng nói, "Tôi không cần. Anh mặc đẹp như thế, sao tôi lại phải mặc cái này? Tôi không muốn làm nền cho anh!".

.

Tôi ném trả cái áo, khoanh hai tay trước ngực nhìn anh ta, "Tôi nói này Khang Tử Huyền, đêm hôm khuya khoắt, ăn mặc chải chuốt như vậy, anh muốn hấp dẫn ai hả?".

.

Anh ta cười cười, "Tôi nói tôi muốn hấp dẫn cô, cô có tin không?".

.

"Hừm, không thèm tin!".

.

"Chỗ này của tôi ngay cả một con gián cũng không có, trừ cô ra còn có ai nữa?".

.

Tôi trợn mắt nhe nanh, "Anh. anh còn dám nói tôi là gián?".

.

Anh ta không đưa ra ý kiến gì mà từ khóe mắt đến lông mày đều lộ ra vẻ khoái chí.

.

Tôi rụt vai lại, nhụt chí, "Được rồi, anh thắng! Tôi đúng là. gián.".

.

Khang Tử Huyền cười rất vui vẻ, ngay sau đó anh ta cầm tay tôi kéo ra ngoài.

.

Tôi đột nhiên ý thức được tôi mới là cái chân gà vàng giòn bóng mỡ, cái chân gà xấu số. Nhìn thái độ tự nhiên của người đàn ông trước mặt, trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên một nghi vấn, Anh chàng chồn hôi này. đói bụng rồi sao?.

.

May mắn thay, sự lo lắng của tôi nhanh chóng có được câu trả lời. Trong cửa hàng McDonalds đèn đóm sáng choang, tôi đầu bù tóc rối, tay dính đầy dầu mỡ chỉ biết cắm đầu ăn chân gà như con thú hoang bị bỏ đói ba ngày. Ngồi đối diện tôi, Khang Tử Huyền thỉnh thoảng uống một ngụm sữa, phong thái rất tao nhã.

.

Con quỷ keo kiệt này chỉ mua cho tôi một cặp chân gà, anh ta nói món này nhiều dầu mỡ, ăn vào buổi tối không tốt. Tôi không một xu dính túi, đành bĩu môi đồng ý.

.

Ăn xong, dẹp đám xương gà sang một bên, tôi chớp mắt hỏi, bây giờ mà không hỏi thì tối nay tôi không ngủ được, "Tôi nói này, chúng ta ở chung cũng nửa ngày rồi, vậy anh. với tôi, à, cái này. ấn tượng có tệ đi chút nào không?".

.

Tôi háo hức mong chờ câu trả lời của anh ta.

.

Khang Tử Huyền lười biếng nhìn bóng người thưa thớt ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn tôi bằng đôi mắt sáng như sao. Anh ta cười nhạt, gật gật đầu, "Ừ, tệ đi rất nhiều!".

.

Cục đá đè nặng tim tôi đã rơi xuống.

.

A di đà Phật, "chân gà xinh đẹp" tôi đây đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi.

.

Tôi đưa bàn tay đầy dầu mỡ của mình nắm lấy tay anh ta, suýt chút nữa thì rơi nước mắt, "Khang Tử Huyền, anh tốt quá! Tôi thật sự rất biết ơn anh".

.

Khang Tử Huyền nhíu mày liếc bàn tay bị nắm lấy của mình, trên đó đang dính đầy những chấm mỡ nhỏ, rồi bình tĩnh nói, "Phương Lượng Lượng, nếu cô không bỏ tay ra, tôi không dám đảm bảo ấn tượng về cô sẽ lại tệ hơn đâu!".

.

Tôi sợ hãi nhanh chóng bỏ tay ra, cười ngây ngô với anh ta.

.

Lúc tôi và Khang Tử Huyền đi ra khỏi cửa hàng McDonalds là ba giờ sáng. Mưa lúc to lúc nhỏ, gió mang theo hơi lạnh ban đêm thổi lên mặt khiến con người cũng tỉnh táo hơn.