Chương 3.1: Người đàn ông bí ẩn xuất hiện

Buổi tối tôi nhận được một cuộc gọi từ Mỹ của mẹ. Bà cằn nhằn bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, giọng lớn hết cỡ. Bà nói tôi bớt giày vò bà thôi, đời này chỉ có tôi là phải đi nhặt xác cho bà, chứ không có việc bà phải nhặt xác cho tôi đâu. Tôi biết bà khẩu xà tâm Phật, ngay cả trong mơ cũng sợ tôi có kết cục giống như ba nên tôi đành phải vâng dạ tỏ vẻ nghe lời.

Kế đó dượng Alan dùng vốn tiếng Trung bập bõm của mình ngắn gọn an ủi một kẻ thất tình như tôi. Tôi cười "ha ha" rồi nói với ông tôi không sao, chắc chắn cả đời này tôi phải làm nàng cóc ghẻ trong cống ngầm rồi nên đâu dám "ăn thịt thiên nga". Dượng Alan lập tức giận dữ nói, "Sweetheart[,], dượng chỉ là một con cóc già nua người Mỹ nhưng vẫn lấy được quý bà thiên nga phương Đông mẹ con đấy thôi, chứng tỏ trong thời đại bây giờ thiên nga đều thích tìm cóc làm đối tượng. God bless you[.]!".

[,] Con yêu.

[.] Chúa phù hộ cho con.

Mặc dù ông ấy không hiểu rõ tình hình nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái. Đặt điện thoại xuống, tôi lại lăn ra ngủ không biết đến giờ giấc. Chiếc điện thoại tôi sử dụng lúc nằm vùng bỗng kêu lên inh ỏi đánh thức tôi dậy. Số lạ, lại có vẻ không chịu bỏ cuộc, nên tôi đành nhận điện thoại trong tình trạng ngái ngủ.

"Alô!".

"Phương Lượng Lượng phải không?".

"Đúng vậy, anh là ai?".

"Tôi nhận được áo rồi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.".

Tôi dụi mắt ngáp một cái, "Áo nào? Anh là ai vậy?".

Giọng đàn ông bên kia giống như đã từng quen biết, nghe có vẻ rất cuốn hút, "Người đàn ông bị cô lừa dối.".

Sau đó anh ta gác máy.

Tiếng "tút tút" ở đầu dây bên kia vọng tới, tôi ôm điện thoại nghĩ ngợi mấy giây, cuối cùng cũng nhớ ra anh ta là ai.

Có lẽ trực giác con gái mách bảo, tôi chớp chớp mắt giống như đang nhìn thấy chiếc cốc trên bàn phát sáng, trong cái cốc có một thứ chất lỏng màu vàng bốc khói nghi ngút đợi tôi ngoan ngoãn uống.

Tôi càng nghĩ càng bực mình. Cái tên nhóc Ngải Đông đúng là không biết cách làm việc, đã dặn cả trăm lần là đừng để lộ tôi ra, vậy mà lại để cái tên Khang gì đó kia biết tên thật của tôi, phạm vào điều đại kỵ của điệp viên. Ngay cả số điện thoại cũng bị lộ, đúng là lão Đàm cử người mới đến để gây phiền phức cho tôi rồi. Tôi điên cuồng ấn điện thoại gọi, mãi một lúc lâu sau Ngải Đông mới nhận máy.

"Này Đông Tử, cậu làm việc cái kiểu gì vậy? Cậu là đầu heo à, kêu cậu đi trả áo, cậu lại đi khai báo hết cả tổ tông tám đời của chị đây ra. Cái tên khốn họ Khang kia vừa gọi điện thoại đến đe dọa chị đây này.".

Tôi gân cổ lên nổi trận lôi đình với cậu ta.

"T..t.t..t..".

Ngải Đông ở đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng kỳ quái, nghe như tiếng răng đập vào nhau trong ngày Đông chí.

"Cái gì thế, nói cho cẩn thận xem nào!" Tôi mất hết kiên nhẫn.

"S..s..sư tỷ, hình như em gặp phiền toái rồi.".

"Hả?" Phía bên Ngải Đông hơi ồn ào, tôi còn chưa nghe được rõ ràng thì cổ họng đã cứng đơ.

"Đặng Lũng. đợi em cùng đi ăn khuya.".

"Cái gì?" Tôi mở to mắt, kinh hãi ngã xuống giường, "Cậu, các cậu có mấy người?".

Giọng Ngải Đông nghe như sắp khóc, "Mỗi em và hắn ta, lúc đầu còn có cả cái tên họ Khang ở đây, nhưng nhận điện thoại xong hắn ta bỏ đi rồi. Sư tỷ cứu em, xe của Đặng Lũng đến rồi.".

Da đầu tôi giật giật, tôi nuốt nước miếng, "Đông Tử, mẹ kiếp, cậu bình tĩnh cho tôi! Lấy một chút dũng khí cảnh sát ra cho tôi xem nào!".

"Sư tỷ, hắn ta thích đàn ông đấy! Lúc đi học, kỹ thuật chiến đấu của em đều xếp hạng bét, chị nhìn hắn mà xem, em đánh không lại hắn đâu.".

Tiếng Ngải Đông ở đầu bên kia lại tiếp tục run rẩy, "Nếu ăn xong, hắn ta lại muốn em. ngủ với hắn thì làm thế nào?".

Tôi toát mồ hôi, lồm cồm bò dậy, đầu gối mềm nhũn nhưng vẫn quát lên, "Ngải Đông, cậu bình tĩnh cho chị! Đừng trở mặt với hắn, lựa thời cơ nói cho chị biết vị trí của cậu!" Tôi lau mồ hôi, "Giờ chị đến đây, cậu nhớ rõ là phải tùy cơ ứng biến, đừng có bỏ dở giữa chừng! Understand?".

"Vâng, sư tỷ. Chị nhất định phải đến, an nguy của tấm thân em đều đặt trong tay chị.".

Tôi bị sặc, trợn mắt nhìn trần nhà. Tên nhóc này đúng là chết đến nơi rồi mà cũng không quên trêu tôi.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo, lái chiếc xe Polo mới mua lao đến Phương Nhã Các. Đặng Lũng đưa Đông Tử đến đây ăn lẩu.

Ngải Đông lén lút gửi tin nhắn báo Đặng Lũng gọi một nồi lẩu Uyên Ương.

Uyên Ương? An toàn của Đông Tử khó giữ được rồi, tôi nhấn chân ga, phóng xe vượt đèn đỏ.

Đêm đã khuya nhưng Phương Nhã Các rất náo nhiệt. Từ xa, tôi đã nhìn thấy hai người bọn họ ngồi trong góc. Đặng Lũng lưng hùm vai gấu, mặc áo vest quần jeans, ngồi quay lưng về phía tôi. Ngược lại, Ngải Đông gầy như que củi nhìn chẳng khác nào một con gà trống chưa phát dục, cứ gật đầu vâng dạ như gà mổ thóc.

Đặng Lũng hình như đang liên tục hỏi Ngải Đông, thỉnh thoảng cũng gắp chút đồ ăn vào bát cậu ta.

Có điều tất cả lại chỉ là một màn sợ bóng sợ gió, sau khi ăn xong, Đặng Lũng đưa Ngải Đông đến đầu đường Nam Hoa rồi nghênh ngang bỏ đi.

Qua khoảng mười phút, Ngải Đông lén lút đi loanh quanh một chỗ, sau khi xác nhận tình hình an toàn mới lặng lẽ bước vào xe của tôi. Cậu ta vừa ngồi xuống đã ngây ra không động đậy.

Chìm sâu trong ám ảnh, Ngải Đông thở dài, "Ôi, trinh tiết của ta coi như được bảo vệ rồi!".

Tôi vỗ trán, nháy mắt cười nhạo, "Trinh tiết? Tên nhóc như cậu mà chị còn không biết sao? Trinh tiết của cậu đã sớm mất từ tám trăm năm trước rồi.".

"Sư tỷ, cái này chị không biết đâu, trinh tiết với con gái thì mất rồi nhưng trinh tiết với đàn ông thì vẫn còn đấy. Mẹ kiếp, em đâu có biết là cũng có người thèm muốn nó cơ chứ!".

Thần kinh chịu căng thẳng đến quá nửa đêm nên đầu tôi hơi đau. Chẳng buồn tranh luận với tên nhóc này, tôi vội bảo cậu ta kể toàn bộ sự việc một lần. Không biết vì sao, trong lòng tôi có chút bất an.

Ngải Đông nói, đêm nay Đặng Lũng đóng kín cửa phòng riêng, cậu ta đi tới đi lui trước cửa nhưng không thấy hắn xuất hiện dù chỉ một phút. Cuối cùng khi cậu ta trở lại quầy, mẹ một nhân viên phục vụ phòng của Đặng Lũng bị ngất ở nhà nên anh chàng đó xin phép về, quản lý trực ban thấy còn mỗi Đông Tử đứng đấy, lập tức chỉ định cậu ta mang rượu vang Đặng Lũng gọi vào phòng. Lúc Đông Tử bước vào, trong phòng có ba người đàn ông, trừ Đặng Lũng ra, hai người đàn ông kia trông khá lạ mặt nhưng khí chất đều rất sang trọng, chắc đều là nhân vật lớn. Kể đến đây, đột nhiên Đông Tử quay lại nói với tôi, "À đúng rồi! Sư tỷ, một trong hai người kia chính là anh chàng đẹp trai mà chị bảo em đợi ở nhà vệ sinh đấy. Lúc nhìn thấy anh ta, em hơi giật mình, thầm khen sư tỷ đúng là "gà mái chiến đấu", nhanh như vậy mà sư tỷ đã đánh vào vòng vây của Đặng Lũng rồi.".

Tôi gõ vào đầu Ngải Đông, tức giận lườm một cái. Cậu thì biết cái gì, con gà mái chiến đấu tôi đây ngày mai sắp gặp nạn rồi, cái tên họ Khang kia có thể cho tôi ăn cái gì ngon lành sao?.

"Cậu nói cái tên Khang. Khang gì đó cũng ở trong phòng à?" Tôi không nhớ nổi tên của hắn ta. "Cậu có nghe thấy bọn họ nói gì không?".

Ngải Đông từ từ nhớ lại, trong giây lát mắt sáng lên như vừa đào được kho báu, "Em có nghe thấy tên béo trong đám đó nói, Đặng Lũng, dã tâm của mày không nhỏ chút nào, nhét vào đấy cả đống tiền rồi phải không? Sư tỷ đoán xem Đặng Lũng nói thế nào? Hắn ta nói, "Đó đều là tiền của ông già, tao không thể để bố tao coi thường được!".

Tôi cười sung sướиɠ, xem ra nội tình có rất nhiều điều bất thường, Đặng Lũng sớm hay muộn cũng thành con cá nằm trên thớt thôi.

Ngải Đông càng kể đến đoạn sau mặt mày càng nhăn nhó. Cậu ta vừa đi ra chưa đến hai mươi phút đã bị Đặng Lũng chặn ngoài hành lang, thái độ dịu dàng thân thiết giống như mùa xuân hoa nở. Rõ ràng là một con sói ăn thịt lại giả vờ làm con cừu non chỉ biết gặm cỏ, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả ông cụ chín mươi tuổi nhà Ngải Đông, khiến cậu ta có ảo giác đáng sợ là đang trở thành cô bé quàng khăn đỏ.

Những việc sau đó thì tôi biết rồi, Đặng Lũng lấy thân phận một ông chủ nhiệt tình mời Ngải Đông đi ăn bữa khuya, hỏi han ân cần, còn ám chỉ, "Anh mặc dù có chút nhàm chán, nhưng may là thận vẫn tốt.".

Ngải Đông đau khổ nói, "Sư tỷ, chị có biết hắn ta ban đầu gọi em là gì không?".

"Là gì?".

"Tiểu Ngải!" Ngải Đông nghiêng đầu làm động tác nôn mửa.

Tôi lườm cậu ta, "Không bắt cậu làm thịt là tốt rồi!".

Tôi vừa dứt lời, Ngải Đông bỗng nhiên đẩy cửa xe, vội vã ngồi xuống bên cạnh bồn hoa. Cậu ta nôn thật rồi. Lúc đưa Ngải Đông về nhà, tôi vẫn đang bực mình việc cậu ta tiết lộ thân phận cho tên họ Khang, kết quả Ngải Đông mắng tôi ngây thơ, Khang Tử Huyền cũng không phải người dễ lừa như vậy. Ngải Đông đã nói y như lời dặn dò của tôi nhưng lại bị Khang Tử Huyền lạnh lùng vạch trần, "Cậu không biết cô ấy? Vậy tối hôm qua ai kéo cô ấy lên chiếc xe taxi có biển số TC363, còn đưa cô ấy đến khu chung cư Vũ Hoa? Có cần tôi nói xem tối hôm qua cậu mặc quần áo gì không?".

Tôi toát mồ hôi lạnh, tên họ Khang trời đánh kia là quái vật từ hành tinh nào đến vậy? Chỉ trong một đêm mà đã lần ra được tôi tên gì, con cái nhà ai, dùng số điện thoại nào rồi.

Ngải Đông tỏ vẻ vô tội nhìn tôi, "Sư tỷ, anh ta uy hϊếp em, em sợ quá, thế là quên hết cả nguyên tắc của chị em mình. Trong tay anh ta còn có cả "tín vật ước hẹn" của chị nữa. Ha ha, nhưng mà sư tỷ này, cuối cùng cũng có người nhìn thấu vẻ đẹp đàn ông của chị qua mái tóc giả này đấy!".

Tôi tung một cước đá bay Ngải Đông xuống xe.

Tối hôm sau đi làm, có lẽ do cắn rứt lương tâm nên tôi cố ý kẻ mắt dày và dài, gần như là kéo thẳng đến thái dương rồi đội mái tóc giả giống Cleopatra[1] che đi phân nửa khuôn mặt nên chắc mẩm không ai có thể nhận ra mình.

[1] Tên đầy đủ là Cleopatra VII Philopator, là một Nữ hoàng của Ai Cập cổ đại, là thành viên cuối cùng của triều đại Ptoemy và vì thế là nhà cai trị người Hy Lạp cuối cùng ở Ai Cập.