Chương 6.2

Lisa cười rung cả người, tôi cũng vui vẻ cười theo. Một lúc lâu sau, Lisa buồn bã nói, "Nhiều năm rồi, cậu là người đầu tiên thoát thân khỏi cái nơi quỷ quái này nhanh như vậy đấy. Thoát khỏi khó khăn rồi, nghe bà chị này đi, đừng bao giờ quay lại nữa. Giống như chị đây này, muốn xóa cũng không xóa sạch được bùn tanh trên người.".

Tôi cảm thấy một nỗi xót xa không thể che giấu trong câu nói ấy. Tôi nắm chặt tay Lisa, quyết định, "Lại đây cô gái xinh đẹp, chúng ta làm quen lại lần nữa đi!".

Lisa ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.

"Phương Lượng Lượng.".

"Nghê Sa.".

Tôi ôm lấy Lisa, chân thành nói, "Chúng ta làm bạn nhé!".

"Nghĩ đến từ lâu rồi." Cô ấy cười "hì hì" đáp, "Chị đây cô đơn lắm đấy!".

Trước khi về nhà, tôi dùng chút sức lực cuối cùng đi đến hiệu thuốc mua mấy viên thuốc hạ sốt và bát cháo hành ở quán ven đường, sợ chết đói nên mua thêm mấy gói bánh quy. Đi qua tấm gương bên ngoài cửa hàng, tôi thoáng dừng lại, chỉ thấy trong gương đôi mắt tiều tụy, không có sức sống, mí mắt thì sưng đỏ do vừa khóc lóc một trận. Bên cạnh có một đôi tình nhân tay trong tay mỉm cười lướt qua, tôi liếc nhìn rồi bất giác sờ lên mặt. Nghĩ tới Duy Nhất giờ phút này có khi đang dựa trên vai Phó Thần làm nũng, tôi cô đơn liếc nhìn kẻ đáng thương trong gương, khó chịu bỏ đi.

Thở hồng hộc đi về nhà, tôi nằm trên sô pha như hấp hối một lúc rồi ngồi dậy ăn cháo, ăn được một nửa thì không nuốt nổi nữa. Không muốn miễn cưỡng bản thân, tôi uống hai viên thuốc hạ sốt rồi gửi tin nhắn cho Đông Tử báo là tôi thoát rồi, kêu cậu ta khôn khéo lên một chút, cố gắng thêm vài ngày rồi hai chị em chúng tôi có thể hoàn toàn "bye bye" cái nơi quỷ quái kia.

Gửi xong tin nhắn, tôi xóa số của Khang Tử Huyền đi, sau đó tắt máy, rút sim ra ném đi mà không quan tâm là ném vào góc nào. Tâm trạng bỗng thấy vui vẻ hẳn lên, tôi loạng choạng nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Có vẻ như ra ngoài bị nhiễm lạnh nên bệnh tình của tôi càng thêm nghiêm trọng. Toàn thân tôi đau nhức mỏi mệt, cả người lảo đảo, ngoài da thì nóng hầm hập nhưng bên trong vẫn thấy lạnh thấu xương, cảm giác thống khổ vô cùng, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cũng may sau đấy tôi vẫn ngủ được, đến khi tỉnh giấc từ từ mở mắt ra, tôi cảm thấy linh hồn mình vẫn còn nhưng cơ thể thì không chịu nghe lời, nặng nề đến mức di chuyển một chút cũng mất rất nhiều sức.

Tôi bò xuống giường. Gần một ngày một đêm chưa có gì bỏ bụng, tôi không còn chút sức lực, lần theo tường đi vào nhà vệ sinh.

Đánh răng rửa mặt xong, tinh thần vẫn mờ mịt như trước, tôi lại lần tường quay về, định ăn chút bánh quy để bổ sung thể lực nhưng buồn cười là, bình thường tôi chẳng tốn công sức để mở gói bánh ra, vậy mà giờ sống chết cũng không xé ra được. Tôi càng xé càng mạnh tay, cuối cùng ném túi bánh vào tường.

Ngồi trên sô pha bới bới tóc hờn dỗi một lúc, liếc mắt nhìn đồ duy nhất có thể ăn ở trong phòng, tôi quệt mũi đầu hàng, đành đứng dậy lục tung mọi thứ lên tìm kéo để cắt túi bánh. Chỉ vận động một lúc mà tôi đã thấy như sắp mất mạng đến nơi, ngay cả sức lực để mắng mỏ cũng không còn.

Sau khi uống một cốc nước lạnh, ăn mấy cái bánh quy mặn, rồi uống thuốc hạ sốt, tôi không còn ngồi vững được nữa, lại lần tường về giường nằm ngủ.

Chắc là do ngủ nhiều nên tôi lăn qua lộn lại mãi mà không chợp mắt được, đành nhìn ngó xung quanh. Bên này có tường, bên kia có tường, bên trái có tường, bên phải cũng có tường, trên tường chỉ có một con gián, không có người thân đi lại, không ai yêu thương sờ trán và cho tôi một nụ cười an ủi, để tôi biết tôi không chỉ có một mình.

Đúng là bây giờ, chính xác chỉ có tôi cô đơn một mình, người đàn ông Phó Thần đã bị tôi đuổi đi rồi. Tôi trách anh không hiểu công việc của tôi, chê anh lề mề, giận anh không cho tôi tự do nên dõng dạc nói, "Anh không thể hiểu em, vậy chúng ta chia tay thôi, sớm chia tay sẽ sớm có cuộc sống mới.".