Lúc này trái tim tôi dường như đã chết, tôi chỉ muốn tìm một bức tường để kết thúc cuộc đời bi thảm của mình. Ở phía đối diện, cô nàng Lisa với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đang thao thao bất tuyệt, ra vẻ hả hê sung sướиɠ khi thấy tôi hồn xiêu phách lạc.
Nhất định là cô nàng cho rằng tôi đang thất tình. Kỳ thực cô ấy không biết là tôi sắp thất nghiệp!.
"Mary, cậu thật là ngốc, sao cậu có thể thích Đặng Lũng được nhỉ? Cậu không biết tối nào cũng có đủ các thể loại trai tơ xoắn xuýt bên cạnh hắn ta sao?".
"Thật. thật sao?".
"Việc này mà có thể giả được sao? Chính miệng ma Tang nói với mình đấy. Nghe nói ông chủ đằng sau Ám chính là Đặng Lũng. Ôi, như vậy cũng tốt, tiện cho mình mà cũng tiện cho người khác! Slogan[1] "Khắp thiên hạ đều là người một nhà" của Ám hình như là do Đặng Lũng nghĩ ra đấy.".
[1] Slogan, nghĩa cổ chỉ tiếng hô xung trận của các chiến binh Scotland. Ngày nay, "slogan" được hiểu theo nghĩa "khẩu hiệu thương mại" của một nhóm, tổ chức hoặc công ty.
Ám là quán bar đồng tính quy mô nhất thành phố A, tuy kín tiếng nhưng không kém phần xa hoa. Tôi nghe nói, ở chốn "ngọa hổ tàng long" ấy không thiếu những nhân vật có sức mạnh dời non lấp biển.
Không ngờ tôi thật sự gặp được một con rồng đen, "ăn nam không ăn nữ".
Tôi cúi đầu liếc nhìn hai cái "bánh bao thịt" dưới cổ mình, tuyệt vọng nhận ra rằng bây giờ mà đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính thì đã quá muộn, bởi tôi không thể từ nữ biến thành nam trong một khoảng thời gian ngắn được. Dù cố gắng hết nửa cuộc đời còn lại, nhiều lắm tôi cũng chỉ có thể trở thành một má mì chuyên buôn bán. đàn ông mà thôi.
Tôi đang đối mặt với một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Lisa thì thầm bên tai tôi ra vẻ thần bí, "Đặng Lũng nổi tiếng ghét phụ nữ. Hắn nói nếu động vào phụ nữ sẽ cảm thấy như ăn hàng nghìn con ruồi, thật sự khó chịu tới mức chỉ muốn chết!".
Tôi bị kích động đến cực điểm, không nhịn được bèn "hừ" một tiếng, "Nói như vậy, kẻ thù chỉ cần cử một cô gái đến nhảy lên người hắn là có thể khiến hắn tự sát ngay ngày hôm sau à?".
Lisa ngẩn người, sau đó nhìn tôi cười gian xảo rồi duyên dáng châm một điếu thuốc, "Nếu điều kiện cho phép, cũng có thể xem xét tới việc cưỡиɠ ɖâʍ mà!".
Tôi trịnh trọng gật đầu và cười nham hiểm tỏ vẻ tán thành, ngầm bảo cô ấy và tôi cùng một giuộc, không ăn được thì sẽ đạp đổ, không thể để gã đàn ông khác hưởng lợi.
Dĩ nhiên trong lòng tôi vẫn đang vô cùng lo lắng buồn phiền.
Trong thế giới vui chơi hưởng lạc này, những cô gái sở hữu đôi môi gợi cảm còn có những chiếc áo choàng đẹp đẽ để che đậy những thứ xấu xa ở bên trong. Về điểm này tôi không cảm thấy kỳ lạ chút nào, điều duy nhất tôi thấy lạ là, vì sao ông chủ hộp đêm Mỵ Sắc, sếp lớn của tất cả những cô nàng gợi cảm – cái tên Đặng Lũng chết tiệt ấy – lại là một tên đồng tính không thích phụ nữ?.
Tôi cảm thấy rất bức bối!.
Thông tin tình báo quan trọng như vậy mà trong Cục lại chưa điều tra hay baidu ra được, còn tôi đường đường là sĩ quan cảnh sát Phương phải lưu lạc làm "tiểu thư" Mary gần một tuần nay mà chẳng thám thính được tin tức gì, cơ bản vì tôi không tìm được bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận hắn ta.
Chỉ vì tôi không phải là một "công tử" Mary chết tiệt nào đó.
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, bỗng hiểu ra một điều, Phương Lượng Lượng tôi đến đây không phải để làm gián điệp mà là để làm trò cười cho thiên hạ.
Cảm xúc của tôi tụt dốc không phanh, nhưng tôi còn chưa kịp đập đầu vào tường để kết thúc cuộc sống hoang đường này thì ma Tang đã đá bay cửa bước vào. Sau khi nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt sắc sảo của bà ta dừng lại trên người tôi và Lisa, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại giống như cái máy nuốt tiền, "Cái gì đây? Lão nương mời các cô đến chỉ để tán dóc, cắn hạt dưa thôi sao? Còn không mau nhấc mông lên ra ngoài làm việc cho ta?".
Sư tử Hà Đông vừa rống lên một cái, cô nàng Lisa miệng lưỡi giảo hoạt lười biếng đứng lên, eo thon đong đưa đến bên ma Tang, cười nũng nịu, "Ma, con đâu có làm biếng. Tổng giám đốc Vương, khách quen của con cực kỳ thích mùi hạt dưa. Lần trước ông ta hỏi con cắn loại hạt dưa gì, con nói đó là hạt dưa "Đồ Ngốc". Ma đoán xem ông ta nói gì nào?" Lisa nhếch miệng cười lẳиɠ ɭơ, "Ông ta nói, trước mỗi lần phục vụ ông ta, con phải cắn một ít hạt dưa để dưỡng giọng, tẩm bổ đấy!".
Khóe miệng tất cả những người có mặt ở đây đều giật giật, ma Tang đá vào mông cô nàng một cước, rống lên, "Lần sau phải đánh răng sạch sẽ rồi mới được ra ngoài! Đúng là bêu xấu tên tuổi Mỵ Sắc của ta mà!" Lisa càng cười đắc ý.
Kẻ đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi cười lấy lòng lúc đi qua ma Tang, ánh mắt của bà ta vẫn hung hăng dán chặt vào tôi như một con sư tử đang nổi điên. Dùng đầu ngón chân để nghĩ tôi cũng biết tân binh vĩnh viễn giống như con chim cút thơm ngon nhưng thiếu sức kháng cự trong đĩa đồ ăn của các "bề trên" ở Mỵ Sắc.
Tân binh đúng là không có sức kháng cự nhưng không có nghĩa là không đủ sức khúm núm.
Không đợi đôi môi đỏ của ma Tang mở ra, tôi đã nhảy đến trước mặt bà ta cười nhăn nhở, "Ma, con không cắn hạt dưa đâu, để con thở ra cho ma ngửi nhé!" Tôi kề sát vào, mở miệng hà hơi để bà ta kiểm tra, còn ma Tang ghê tởm lùi lại một bước, cau mày phất phất tay, "Đi đi, làm phiền ta ít thôi!".
Lúc này đã là mười một giờ ba mươi lăm phút tối, địa điểm tại hộp đêm xa hoa nhất thành phố A, tôi không còn là sĩ quan cảnh sát Phương hiên ngang oai hùng nữa mà là cô nàng hầu rượu mới đến. Thứ tôi mặc trên người không phải bộ cảnh phục được là lượt phẳng lỳ mà là chiếc váy siêu ngắn do mấy miếng vải rách chắp ghép lại, nhìn thiếu thốn trông như thể thuộc tầng lớp người cùng khổ. Tôi đội bộ tóc giả màu nâu, trang điểm dày đến mức không nhìn rõ nét mặt. Nhìn tổng thể, tôi giống như một con mèo mướp mới nhảy ra khỏi ngõ hẻm, chỉ muốn cắn chết cái tên Đặng Lũng đồng tính kia.
Hiện tại, trong đầu kẻ luôn tự khoe là con nhà võ như tôi lại quanh quẩn một vấn đề rất cao thâm, Liệu tôi có thể học tập Chúc Anh Đài quấn ba vòng vải quanh bộ ngực gồ lên này, rồi đến tiếp cận tên gay Đặng Lũng kia?.
Tôi do dự. Từ xưa đến nay, chỉ số IQ của anh hai Lương Sơn Bá nổi tiếng là thấp đến cực điểm, trước không ai có, sau chẳng ai bằng. Đặng huynh e rằng không được như Lương ca. Hắn ta không dễ lừa chút nào!.
Tôi đang đau đầu nghĩ ngợi thì Lisa ló ra từ phòng số 313, vẫy tay gọi, "Mary, cậu nhanh lên một chút, ông chủ Thẩm đang đợi bọn mình đấy!".
Vừa nghe thấy ba chữ "ông chủ Thẩm", hai chân tôi bắt đầu lảo đảo.
Đó là một tên kỳ quái, à không, là một lão quái vật buồn vui thất thường thì đúng hơn! Một giây trước lão còn vui vẻ cười đùa, vậy mà ngay sau đó đã lên cơn điên. Không biết lúc trẻ lão ta ăn phải cái gì mà thành ra như vậy. Nhưng điều đáng sợ hơn là mới đi làm được sáu ngày, thì lão ta chọn tôi ba ngày liền.
Nghĩ tới khuôn mặt già nua nhăn nhó, đôi mắt đυ.c ngầu của lão ta, cảnh sát Phương anh hùng gặp dữ hóa lành trong quá khứ là tôi đây phải tụng niệm lời răn dạy "kính già yêu trẻ" được lưu truyền năm ngàn năm của tổ tiên, để ở ngoài cửa có thể lớn tiếng nguyền rủa, "Đồ chết bầm!", nhưng bước vào phòng lại gọi tên lão ta vô cùng thân thiết, "Tiểu Thẩm, anh đến rồi đấy à?".
Ánh mắt của lão sói già "Tiểu Thẩm" nhìn tôi chằm chằm. Tôi vẫn cười ngoan ngoãn, ngồi xuống giữ khoảng cách với lão, vừa cười vừa nói với chất giọng mà ngay đến chính mình cũng phải cảm thấy ghê tởm, "Tiểu Thẩm, em nói trước, hôm nay không uống rượu nữa, bọn mình chơi oẳn tù tì nhé!".
"Được, Mary bé nhỏ của anh, em muốn thế nào cũng được!" Lão già dịu dàng vỗ vỗ lên đôi vai gầy của tôi khiến toàn thân tôi lập tức nổi da gà, cả người cứng đờ, chỉ còn hai con ngươi đang khó khăn chuyển động.
Đôi tay của lão già háo sắc từ từ di chuyển lên trên, toàn thân tôi cứng ngắc, hai tay vô thức nắm chặt lại, nín thở. Tôi đã chịu đựng đủ một tuần bị sàm sỡ, dù sao khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng quá nhỏ nên tôi quyết định trước khi đi phải "quậy" một trận ra trò, nếu không bản thân sẽ thấy rất ấm ức.
"Cái gì? Đây là cái gì? Đây rõ ràng là tóc giả." Lão già kia cao giọng rồi kéo lệch bộ tóc giả trên đầu tôi. Sắc mặt như trời xanh chuyển bão, lão nhìn tôi một cách giận dữ, "Bắt ông đây bỏ tiền ra để sờ cái đống tóc giả này à?".