Chương 1: Muốn em không?

Edit: Dâu Tây 🍓

"Này, sao anh lại keo kiệt như vậy! Nhất quyết không để ý đến em à?!" Lâm Vân nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng dùng ngón tay níu lấy quần áo của người phía trước.

Nhưng chàng trai kia lại cố tình sải bước dài, lạnh mặt, không nói chuyện, đảo mắt qua bên cạnh. Lâm Vân cố đuổi theo anh, nên không chú ý dưới chân, ngay lúc cô sắp vấp ngã. Cố Lân kịp thời vươn cánh tay dài ra, ôm cô vào lòng.

Lâm Vân cảm thấy bản thân bị ấm ức, xen lẫn cảm giác xấu hổ, nên cố sức tránh né anh, "Chẳng phải anh không để ý đến em à, em mới không cần anh giúp!"

"Thật không? Vậy em muốn ai giúp, là tên nhóc to con ở lớp bên cạnh hả?" Vừa nói, anh vừa siết chặt vòng tay, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên tóc cô gái, trong lòng bỗng chốc mềm mại, nhưng chỉ cần nghĩ đến tên nhóc có tứ chi phát triển ở lớp bên cạnh hôm nay chọc ghẹo Lâm Vân, anh liền không dằn nổi sự ghen ghét.

"Anh không nói lý, rõ ràng là cậu ta tự ý quấn lấy em, cũng đâu thể trách em được?", Lâm Vân cảm thấy bất bình, nghĩ đi nghĩ lại, cô lại trách Cố Lân không tin tưởng mình, dứt khoát xoay người đi về ký túc xá.

Cố Lân sao có thể để cô đi, trường học vừa mới khai giảng, hai người đã lâu không gặp, anh nhớ cô như vậy, có lý do nào lại thả người? Anh gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực, "Muốn chạy hả, anh đã đồng ý chưa?" Nói rồi anh hừ cười, "Cả một kỳ nghỉ không gặp, em định bồi thường cho anh thế nào?" Giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn đυ.c, Lâm Vân là tuýp người thanh khống [*], nghe những lời ám chỉ như thế này, khó tránh mềm nhũn thân mình.

Lỗ tai cô ngay lập tức dựng đỏ lên, "Ai quan tâm đến anh! Anh là đại dấm vương, ức hϊếp người ta!" Nói xong lại vùng vẫy lần nữa, "Chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, mau thả em ra!" Thanh âm bất giác trở nên thẹn thùng.

Cố Lân nào có thể tiếp tục nhẫn nại, anh ấn người con gái vào trong ngực, giống như muốn dùng môi tấn công, sử dụng lưỡi làm chìa khóa, cạy mở khớp hàm cô ra, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, dù sao cũng đã một khoảng thời gian không gặp, hai người đều rất nhớ nhung đối phương. Cố Lân giống như cơn cuồng phong dữ dội càn quét, ra sức mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của Lâm Vân, mang theo chút hung bạo, tần suất cọ xát càng lúc càng tăng, như muốn sát nhập cô vào trong cơ thể, khiến Lâm Vân không kềm nổi bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, "Ư ~ ưm ~"

Thân thể cô ngày càng giống như không có xương cốt chống đỡ, hai chân mềm nhũn, tựa vào trên thân hình rắn rỏi của anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể Cố Lân, cô càng thêm xao động, cuối cùng, khi môi lưỡi hai người tách ra, bốn mắt nhìn nhau, cả hai nhìn hình ảnh chính mình hiện trong con ngươi của đối phương. Đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cố Lân, Lâm Vân không thể chống cự nổi, đỏ mặt hỏi, "Muốn em không?"

Cố Lân đè người cô xuống, để cô chạm vào thịt căn hùng dũng, "Em nói xem đây là muốn hay không?" Giọng điệu gợi cảm, xen lẫn dụ hoặc khó tả.

"Lưu manh!" Lâm Vân cực kỳ xấu hổ, nhưng cũng vô cùng khát vọng, tình huống vừa rồi đã gợi lên ý dục trong người cô, làm cho cô rất nhớ nhung cái tư vị kia…

"Đêm nay tới nhà của anh!" Giọng điệu không cho người khác có cơ hội thương lượng, vừa tàn nhẫn lại mê người.

Thấy cô không đáp lại, anh ôm cô chặt hơn, để cô cảm nhận được nhiệt độ và ham muốn của anh.

Lâm Vân cảm giác phần thân dưới tê dại, gật gật đầu, xem như đồng ý.

--------------------------------

[*] Thanh khống: chỉ những người mê giọng nói.