Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Chào, Tay Súng Thiện Xạ

Chương 1: Gặp Lại

Chương Tiếp »
“Đối với anh, hai tiếng đồng hồ này có ý nghĩa gì?

Đó có nghĩa là biến từ một tuyển thủ thành quán quân.”

“Thực tập sinh, lại đây.”

Khi Đường Tâm đi vào phòng đạo diễn thì nghe thấy câu này. Cô ngẩn

người, cẩn thận đánh giá người đàn ông vừa gọi mình. Đó là chính là bình

luận viêng nổi tiếng của đài Chu Tổ Quang, vẻ ngoài đẹp trai, khí chất thượng

thừa, công lực “độc mồm độc miệng” mười phần lợi hại. Lúc này, đôi lông

mày đen rậm của anh ấy đang nhíu chặt, liên tục vẫy tay gọi cô đến.

Hai chiếc micro trước mặt anh ấy đứng nghiêm, dường như đang chờ nhận

tín hiệu và sẵn sàng truyển tải những lời bình luận thể thao xuất sắc tới khán

giả.

Đường Tâm bình tĩnh tiến tới. Mỹ nhân trời sinh, mặc dù trên người đang

mặc bộ đồng phục thể dục dài rộng nhưng cũng vẫn thu hút ánh mắt nhiều

người. Mái tóc dài ngang vai để xõa có chút lộn xộn càng tôn lên chiếc cổ

cao trắng như ngọc, tương xứng với đó là đôi mắt lãnh đạm làm cô trông có

vẻ hơi xa cách.

“Tiền bối Chu, tôi tên là Đường Tâm, không phải thực tập sinh,” cô nói

thêm một câu, “Ngày mai tôi trở thành nhân viên chính thức rồi.”

Đường Tâm từ trước đến nay chưa bao giờ cho mình là thực tập sinh – mặc

dù đúng là như vậy. Nếu nói về việc giữ gìn hình ảnh và trau dồi, từ lâu cô đã

coi bản thân là nhân viên chính thức của đài truyền hình. Khi Đường Tâm còn

đang học đại học thì cô đã được mọi người tôn sùng là Nữ thần. “Tốt gỗ hơn

tốt nước sơn”, mặt mũi Đường Tâm có thể xem là ưa nhìn nhưng khí chất lại

rất thanh cao, không phải vẻ đẹp “hoa nhường nguyệt thẹn” nhưng là vẻ đẹp

băng tuyết. Chính vì khiến người khác cảm thấy xa cách nên mới được mệnh

danh là “Nữ thần”.

Vì Đường Tâm học nhảy một lớp, hơn nữa đến năm ba đã hoàn thành xong

học phần cho nên hai mươi tuổi cô đã tốt nghiệp đại học, nộp đơn xin vào

kênh thể thao của đài truyền hình tỉnh H làm việc, trước giờ không nghĩ rằng

bản thân sẽ vượt qua kỳ thực tập.

Ngoại trừ một vài đối thủ cạnh tranh, Đường Tâm và đồng nghiệp đã thân

quen. Duy chỉ có Chu Tổ Quang trước mặt này chưa bao giờ gọi tên cô mà

luôn là danh từ “Thực tập sinh” vô cùng xa cách. Đường Tâm nhẫn nhịn đã

lâu.

Đạo diễn bên cạnh liên tục nháy mắt, Chu Tổ Quang làm bộ không thấy,

cười lạnh: “Liên quan gì không, nếu thực tập sinh vào ngày cuối làm hỏng

việc thì vẫn không thể lên nhân viên chính thức. Bất kể ai cũng có thể bị điều

ra khỏi đài truyền hình, chẳng có tư cách để tôi phải nhớ tên.”

“Tôi sẽ không làm hỏng.”

“Hy vọng thế.” Chu Tổ Quang nói không kiêng nể, “Nếu không phải người

dẫn cùng tôi tự dưng bị ốm thì cũng đâu cần gọi cô đến đây.”

Đường Tâm bị chọc tức.

“Xin chào khán giả đang theo dõi kênh thể thao của đài truyền hình tỉnh H,

chúng ta hiện đang ở khu thi đấu vòng loại nội dung 50m súng ngắn bắn chậm

dành cho vận động viên nam tại Đại hội thể thao toàn quốc. Các tuyển thủ đã

vào vị trí của mình, hai vận động viên đến từ trường Thể dục thể thao tỉnh H

Tề Nghiễm Ngôn và Chu Việt ở vị trí số 2 và số 6. Hạng mục thi đấu cấp

quốc gia được lựa chọn lần này chính là bắn bia, quy tắc thi đấu giống như thi

đấu quốc tế, đều là bắn ghi điểm 60 phát, chia làm 6 vòng, mỗi lần 10

viên…” Đường Tâm lưu loát nói tiếp vào micro, giới thiệu đơn giản quy tắc

và đặc điểm thi đấu của bộ môn súng ngắn, sau đó quay lại liếc nhìn MC bên

cạnh một cái, “Đoạn thử giọng này được không?”

Đạo diễn mười phần vui vẻ giơ ngón cái lên, sau đó đẩy người Chu Tổ

Quang: “Anh nhiều chuyện quá đấy! Tôi thấy Tiểu Đường tốt mà, anh cũng

đừng nghi ngờ năng lực của người ta nữa.”

“Em không cần anh ấy công nhận, em chỉ muốn anh ấy gọi đúng tên em

thôi.” Đường Tâm khẽ liếc nhìn Chu Tổ Quang, “Tôi tên là Đường Tâm.”

Chu Tổ Quang bĩu môi, không nói gì nữa.

Đường Tâm trấn tĩnh tinh thần, nhìn về phía màn hình sân thi đấu. Đây là

khu vực thi đấu môn bắn súng tại Đại hội thể thao toàn quốc, hội trường lớn

rộng 260m không cột chắn, nhìn thoáng qua đúng là không thấy có chướng

ngại vật nào. Phía trên khán đài bỗng vang lên tiếng hò reo từ đám đông khán

giả.

Nếu là năm 2012 trước đây, để đảm bảo chất lượng cuộc thi, khu vực thi

đấu không cho phép khán giả lớn tiếng làm ồn, thậm chí bình luận viên cũng

không được nói chuyện quá to. Tuy nhiên, các kỷ lục bắn súng liên tục bị phá

vỡ, quy tắc thi đấu quốc tế liên tục được sửa đổi, khu vực thi đấu đã không

còn hạn chế khán giả lên tiếng đã khiến vận động viên gặp không ít khó khăn.

Đạo diễn liếc nhìn vào sân thi đấu, bỗng nhiên nói: “Chú ý, phía tuyển thủ

có thay đổi.”

“Thay tuyển thủ dự bị?” - Chu Tổ Quang hỏi.

“Đúng vậy, số 4 Thẩm Thanh Nguyên, từ đội bắn súng Q vừa được thay

vào sân. Vừa rồi khán giả cổ vũ là vì anh ấy, đẹp trai thì được hoan nghênh.”



Đạo diễn nói thật nhanh, “Hai người dựa vào tư liệu mới gửi này để lát nữa

giới thiệu tuyển thủ.”

Đường Tâm ngẩn người. Ba chữ “Thẩm Thanh Nguyên” như có như không

xuyên qua tai cô, khiến cô có chút ngây ra. Đến khi cô bừng tỉnh, giây đếm

ngược đã về 1, chương trình trực tiếp bắt đầu, Chu Tổ Quang bắt đầu lên

tiếng, bắt đầu bình luận thao thao bất tuyệt.

Vòng loại bắt đầu, Đường Tâm phối hợp bình luận với Chu Tổ Quang, màn

hình phát sóng trước mặt liên tục chuyển cảnh. Cô dựa vào cảnh chuyển mà

liên tục thay đổi lời bình luận.

Thời gian chuẩn bị nhanh chóng kết thúc, trọng tài trong trường bắn hô khẩu

lệnh “Bắn”, tuyển thủ số 1 vào tư thế nhắm bắn chuẩn. Một tiếng súng vang

lên, trên bia điện tử hiện lên vòng 7. Tuyển thủ số 2 bắt đầu nổ súng, ghi điểm

vòng 9. Tuyển thủ số 3, vòng 8.

“Súng ngắn không giống các hạng mục khác, vì khoảng cách 50m tương đối

dài, nòng súng lại ngắn, lại cầm súng bằng một tay, cho nên bắn trúng vòng số

7 hay 8 sẽ nhiều hơn.” Đường Tâm bình luận một câu.

Hình ảnh nhanh chóng chuyển sang tuyển thủ số 4, người này đội mũ chiến

thuật và đeo kính bảo vệ mắt, chậm rãi nâng khẩu súng ngắn lên.

Anh lớn lên rất đẹp trai, dáng người cao ráo đẹp đẽ, nhưng vẻ mặt có chút

nghiêm nghị, đằng sau đôi kính mắt bảo vệ màu vàng là một đôi mắt sắc lạnh.

Nếu hỏi dùng từ nào để miêu tả về ánh mắt anh ấy, “mũi dao” chính là từ

chuẩn xác nhất. Tóm lại là sắc bén, phi thường bình tĩnh và sắc bén.

Khi Đường Tâm nhìn thấy anh, trong nháy mắt, toàn bộ đại não trống rỗng.

Số 4 Thẩm Thanh Nguyên động tác giương súng ngắm cực chuẩn xác, sau

khi ổn định tầm ngắm, anh bóp cò nổ súng, sau đó thu ánh mắt lại và hạ súng

xuống. Trong toàn bộ quá trình, nòng súng cực ổn, không hề có cảm giác lay

động.

Dường như cố ý khiến Đường Tâm phỏng đoán thất bại, thành tích của anh

hiện trên màn hình là vòng số 10. Cả khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay

không ngớt, trong đó có không ít cổ động viên nữ hô to tên anh. Thế là bên tai

Đường Tâm không ngừng vang lên ba chữ “Thẩm Thanh Nguyên”. Sắc mặt

Đường Tâm trắng bệch, cúi đầu xem qua tư liệu mà đạo diễn đưa. Tuyển thủ

số 4, Thẩm Thanh Nguyên, hai mươi tuổi, ba năm trước đây giành huy chương

vàng giải bắn súng khu vực Châu Á.

Vốn dĩ cô còn tưởng là một người giống tên, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn

mặt anh thì hoàn toàn tuyệt vọng. Thế mà anh đã về nước, không biết về từ khi

nào?

Vòng thi đấu thứ nhất nhanh chóng kết thúc, vòng thứ hai ngay lập tức bắt

đầu. Đường Tâm lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đọc thành tích thi đấu, giọng nói tự

nhiên lưu loát, câu chữ không ngừng tuôn ra. Nhưng mỗi khi cảnh chuyển đến

khuôn mặt Thẩm Thanh Nguyên, Đường Tâm liền nhìn ra chỗ khác. Những lần

bình luận tiếp theo vô cùng thuận lợi, không xuất hiện bất cứ sai sót nào.

Sau khi quy tắc thi đấu của thế vận hội Olympic được sửa đổi, kết quả của

vòng loại không được tính vào trận chung kết, Đại hội thể thao toàn quốc cũng

áp dụng quy tắc này. Cho nên khi vòng loại kết thúc, sau vài phút giải lao

ngắn ngủi chính là trận chung kết.

Sau khi đạo diễn ngắt tín hiệu tạm thời, Chu Tổ Quang nửa cười nửa không

nhìn cô: “Này thực tập sinh, lúc nãy cô quên từ nên mới ngây ra đúng không?”

Đường Tâm trong lòng biết rõ giải thích kiểu gì cũng không ổn nên không

hé một lời, thò tay vào túi áo móc ra một thứ rồi ném ra trước mặt Chu Tổ

Quang. Chu Tổ Quang vừa trông thấy đã trợn tròn mắt mũi, đó là chứng chỉ

vận động viên bắn súng hạng hai cấp quốc gia.

“Không quên tư liệu, cũng sẽ không quên lời, tôi đảm bảo lần sau sẽ không

lặp lại việc này nữa.” Đường Tâm nói, “Nhưng đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt

‘cô không hiểu gì về thể thao’ thế kia.”

Năm đó, Đường Tâm vì muốn được cộng thêm điểm thi đại học nên đã

luyện tập một cách chăm chỉ bộ môn 10m bắn súng trường hơi, còn trải qua

kỳ thi đạt chứng chỉ vận động viên cấp hai quốc gia. Hôm nay vì được bổ

nhiệm tạm thời làm bình luận viên thể thao, để phù hợp tình hình nên cô đã

mặc đồng phục luyện tập của vận động viên đến. Vừa rồi sờ vào túi mới thấy

giấy chứng nhận này. Nghĩ là cô không biết gì về thể thao? Nực cười.

Chu Tổ Quang xấu hổ, đẩy giấy chứng nhận về phía cô: “Xin lỗi nhé.”

Đường Tâm không buồn để ý đến anh, cất giấy chứng nhận đi rồi đưa ánh

mắt tìm Thẩm Thanh Nguyên trong sân thi đấu, toàn bộ sự chú ý đều dồn về

phía ấy.

Không sai, chính là anh.

Cũng đã năm năm không gặp, ngoại trừ dáng vóc cao hơn một ít thì không

có gì thay đổi. Khí chất vẫn lạnh lùng như vậy, cả người anh toát ra vẻ cao

cao tại thượng.

Đường Tâm bỗng nhiên mong muốn gặp mặt Thẩm Thanh Nguyên. Sau khi

chia tay, suốt năm năm nay cô miệt mài đọc sách, thi cử, luyện tập bắn súng,

bơi trong thư viện… Cô từ một đứa con gái ngốc nghếch ngây thơ biến thành

nữ thần, chính là vì ngày gặp lại này, cô có thể đứng trên cao mà nhìn xuống

anh, bình thản mà nói một câu, không có anh, tôi còn tốt hơn.



Thời gian nghỉ giải lao kết thúc, trận chung kết bắt đầu. Trận chung kết sử

dụng quy tắc loại trực tiếp, mỗi vòng sẽ loại dần để đến cuối cùng sẽ chỉ còn

hai tuyển thủ thi đấu đối kháng tranh chức quán quân. Kiểu thi đấu loại trực

tiếp này tăng khả năng bị loại ngẫu nhiên lên cao, có thể phút trước anh vừa

dẫn đầu nhưng chỉ cần sai lầm một chút thì xếp hạng sẽ tụt xuống đáy. Hơn

nữa, thành tích trận chung kết tính chính xác tới 0.1 vòng, độ khó càng lớn.

Đường Tâm vừa giải thích vừa toát mồ hôi hột, không rõ là do bản thân hay

do Thẩm Thanh Nguyên.

Nhóm xạ thủ bắn theo trình tự, đến phiên Thẩm Thanh Nguyên, ánh mắt anh

vẫn lãnh đạm như cũ, chậm rãi giương súng. Đường Tâm hít một hơi thật sâu,

dường như có thể cảm nhận được động mạch đang đập trên cổ anh, còn cảm

thấy lực dồn trên cánh tay phải của anh nữa. Nhưng sau khi Thẩm Thanh

Nguyên bóp cò, súng lại không phát ra tiếng nào cả. Đường Tâm đột nhiên

đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào bục ngắm bắn, nhìn trọng tài đi đến

trước mặt Thẩm Thanh Nguyên hỏi han gì đó. Thẩm Thanh Nguyên đưa khẩu

súng ngắn giao cho trọng tài.

“Một khẩu súng đã xảy ra trục trặc, trọng tài đang kiểm tra nguyên nhân.

Nếu là do vận động viên gây ra trục trặc này thì lần bắn này sẽ không tính

thành tích. Trên sân thi đấu, một lần bắn quyết định thắng thua. Có lúc cũng

thật đáng tiếc…” - Chu Tổ Quang bình luận phân tích.

Đường Tâm lại đột ngột ngồi xuống, nhanh chóng tiếp chuyện: “Nhìn biểu

hiện của Thẩm Thanh Nguyên cũng có thể thấy anh ấy là tuyển thủ bắn súng

cực kỳ chuyên nghiệp, khả năng súng tự trục trặc là rất lớn. Khán giả theo dõi

không cần lo lắng, súng ống gặp trục trặc cũng thường gặp, tỷ như bộ phận

kích hoạt không nhạy, hay tình huống vỏ đạn bị kẹt cũng có thể xảy ra. Nếu

nguyên nhân không xuất phát từ tuyển thủ thì Thẩm Thanh Nguyên vẫn còn một

cơ hội bắn súng nữa. Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Chu Tổ Quang yên lặng nhìn Đường Tâm. Đường Tâm trong lòng biết bản

thân phạm vào điều tối kỵ, làm bình luận viên thể thao khi chưa rõ nguyên

nhân mà đã tự mặc định là do trục trặc, không duy trì thái độ trung lập. Là cô

muốn tự an ủi bản thân mình, súng hỏng chắc chắn do trục trặc, Thẩm Thanh

Nguyên sẽ không thua.

Cuối cùng, trọng tài ra quyết định “Được bắn một lần nữa”, Đường Tâm

mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trận chung kết tiếp tục diễn ra.

Trạng thái của Thẩm Thanh Nguyên đã chịu chút ảnh hưởng, trạng thái

ngắm bắn không tốt, thành tích chỉ đạt 7.8, có đôi khi thời gian ngắm bia quá

dài cũng gây ảnh hưởng xấu đến xác suất trúng.

Đường Tâm nhìn bảng điện tử, bất đắc dĩ thông báo xếp hạng của Thẩm

Thanh Nguyên. Anh từ vị trí thứ nhất tụt xuống thứ ba. Nhưng cũng may Thẩm

Thanh Nguyên sau khi điều chỉnh trạng thái thì thành tích mấy vòng tiếp theo

đều không tồi, xếp hạng lại leo lên vị trí thứ hai. Thời gian trôi đi, tuyển thủ

trên sân thi đấu liên tục bị loại, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Thanh Nguyên và

Chu Việt tỉnh H.

Chu Tổ Quang sợ Đường Tâm lại hô cố lên, mỗi khi đến lượt Thẩm Thanh

Nguyên bắn liền tranh lời bình luận trước. Thế nhưng Đường Tâm cũng không

để ý phối hợp, cô dồn toàn bộ sự chú ý vào Thẩm Thanh Nguyên.

Chu Việt giương súng, nhắm chuẩn, bóp cò. Tiếng súng vang lên, trên bia

điện tử hiện tổng số điểm là 9.8, thành tích rất ổn định. Dường như anh ấy sắp

chạm vào huy chương vàng.

Thẩm Thanh Nguyên mặt không biểu hiện, sau khi lắng nghe lời trọng tài

nhắc nhở, lúc này mới giương súng nhắm chuẩn. Chỉ là lúc này, thời gian

nhắm chuẩn của anh có hơi dài. Đường Tâm có chút hiểu suy nghĩ của Thẩm

Thanh Nguyên. Trước mắt, anh ấy đang thua Chu Việt 0.2 điểm, cho nên phát

súng cuối này cần phải trúng vòng 10 mới có thể thắng. Dường như không thể.

Càng về cuối trận đấu, áp lực đè lên thể lực và tâm lý vận động viên càng

lớn. Hơn nữa, Thẩm Thanh Nguyên thời gian ngắm bắn hơi dài quá, dựa vào

đặc điểm sinh lý cơ thể, thời gian ngắm bắn quá dài thì tiêu cự mắt sẽ chuyển

đến mục tiêu ở xa.

Anh đã không còn thời gian nữa rồi.

Đường Tâm cắn nhẹ môi dưới, trái tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cuối

cùng, một tiếng súng vang lên, bia điện tử hiện ra kết quả thành tích. Cô cúi

đầu không dám nhìn, chỉ nghe được Chu Tổ Quang bên cạnh vô cùng kích

động nói: “…10.3 điểm! Quá đẹp! Quá đẹp! Chúc mừng Thẩm Thanh

Nguyên, chúc mừng đội tuyển bắn súng Q!”

Thắng rồi!

Đường Tâm nhảy bật lên, vui mừng nhìn Thẩm Thanh Nguyên xuống khỏi

bục bắn và ôm lấy huấn luyện viên. Nhà thi đấu rộn ràng tiếng cổ vũ, toàn bộ

cổ động viên nữ đều sục sôi.

Sau khi đạo diễn kết thúc tín hiệu trực tiếp, Chu Tổ Quang mới bỏ tai nghe

xuống và hỏi: “Đường Tâm, tôi nhìn ra rồi, có vẻ cô rất mê đắm Thẩm Thanh

Nguyên?”

Cuối cùng anh ấy đã không gọi cô là “Thực tập sinh” nữa rồi.
Chương Tiếp »