Máy bay cất cánh đúng giờ, từng hành khách ngồi xong.
Minh Triệu nhắm mắt lại tựa vào trên ghế ngồi, nói như thế nào cũng không tốt. Cảm giác của cô với Tấn Thù Ngôn rất vi diệu, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, trong lòng đều không thể bình tĩnh.
Minh Triệu khe khẽ thở dài một hơi, thôi, không nghĩ. Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, quan hệ của cô với Lương Nguyệt cũng không có thay đổi gì, cô cần gì lại tính toán chi li với một tiểu nha đầu đây.
Chợt đột nhiên, tay cô bị nắm lấy, cảm xúc quen thuộc truyền đến trong lòng bàn tay cô, dường như có một sức mạnh liên tục không ngừng.
Không cần nghĩ cũng biết là ai! Cô không mở mắt ra.
Lòng bàn tay Kỳ Duyên ấm áp mộc mạc, anh cũng không nói gì, chỉ là nắm tay cô.
Kỳ Duyên từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng cũng ngủ một giấc ở trên máy bay.
Đợi đến thành phố B, tinh thần của cô đã khá nhiều.
Khi cầm hành lí, Hoài Trang trêu đùa nói, “Đại diện Phạm, xem ra kịch bản của ngài với Nguyễn tổng rất hài lòng.”
Minh Triệu không biết mở miệng hay không gật gật đầu.
Hoài Trang chăm chú nhìn Tấn Thù Ngôn phía trước: “Tôi đi gọi xe giúp Tấn tiểu thư.”
Minh Triệu chần chừ nói: “Phải có xe tới đón cô ấy.”
Hoài Trang bừng tỉnh ngộ ra, “Cũng đúng.” Nhà họ Tấn có thân phận gì, nhất định đã sắp xếp trước. Tấn tiểu thư này cũng vậy, lại cứ thích Nguyễn tổng, thế nào cũng thất tình.
Chờ bọn họ lấy hành lí xong, Tấn Thù Ngôn vẫn chưa đi. Cô ta nói: “Anh Nguyễn, cần em để xe đưa các anh đi không?”
Kỳ Duyên luôn là quý ông, “Không cần, em đi trước đi, đi đường cẩn thận.”
Tấn Thù Ngôn cắn cắn môi, “Vậy chờ đến khách sạn, chúng ta sẽ liên lạc.”
Sẽ liên lạc…
Minh Triệu giả bộ không nghe thấy gì. Thật sự là thần kì, Tấn Thù Ngôn và cô thậm chí ngay cả thích đàn ông cũng giống nhau.
Huyết thống kì diệu!
Buổi chiều, bọn họ tới khách sạn.
Kỳ Duyên ở phòng tổng thống, Minh Triệu và Hoài Trang mỗi người ở phòng thường.
Minh Triệu giao thẻ phòng của Kỳ Duyên, “ Nguyễn tổng, thẻ phòng của ngài, xin ngài cất kĩ.” Kỳ Duyên liếc cô một cái, “Được rồi, nơi này không có ai.”
Minh Triệu rất bình tĩnh, vẻ mặt vẫn treo biểu cảm quy củ ở một bên. “Phóng viên đều có thể qua lại bất cứ lúc nào, Nguyễn tổng, chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi.”
Tâm miệng Kỳ Duyên đều bế tắc.
Minh Triệu trở về phòng, treo quần áo ở tủ quần áo, sắp xếp đơn giản xong, cô mở ti vi, chọn tùy tiện một phim truyền hình, chính là diễn viên chính Tiểu Hoa đang nổi tiếng hiện nay.
Buổi tối, Kỳ Duyên có hoạt động, ngược lại đêm nay cô có thể đi loanh quanh.
Tới thành phố B rất nhiều lần, trước giờ cô chưa từng thật sự đứng đắn mà ngắm nhìn cảnh vật của nơi này một chút. Tiếc là, bây giờ Lam Anh không ở thành phố B, nếu không bọn họ có thể tụ họp rồi.
Minh Triệu đứng ở trước cửa sổ chụp một tấm hình, gửi ở vòng bạn bè.
Đã tới thành phố B rất nhiều lần, lại phát hiện mình trừ khách sạn, sân bay, một chút phong cảnh cũng chưa từng đi [cười cry]
Chỉ chốc lát sau đã có người trả lời cô.
Hoài Trang: Nếu không thì buổi tối đi Hậu Hải* một chuyến?
*Hậu Hải: Một trong những danh lam thắng cảnh của thành phố Bắc Kinh, Trung Quốc
Tần Nhất Lộ: Chị, có thời gian có thể đi quán bar nha! Soái ca siêu nhiều! Giá trị nhan sắc và dáng người cao khỏe đi!
Em họ Nguyên Nguyên: Chờ em về, chị muốn đi thế nào em đưa chị đi!
….
Minh Triệu trả lời từng cái, không nghĩ tới cha chồng cũng nhắn lại cho cô rồi.
Cha Nguyễn: Công việc kết thúc, để Kỳ Duyên cùng con đi cố cung*, đi Ung Hòa cung một chút, thành phố B có rất nhiều nơi đều đáng đi nhìn một cái.
*Cố cung: Tử Cấm thành (紫禁城) Bắc Kinh, Trung Quốc hay Cố Cung (故宮) (theo cách gọi ngày nay), nằm ngay giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh trước đây, là cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh Trung Quốc.
*Ung Hòa cung: Ung Hòa Cung (tiếng Trung: 雍和宫, tạm dịch Cung điện hòa bình và du dương) là một ngôi chùa và tu viện của trường Cách-lỗ phái thuộc Phật giáo Tây Tạng nằm ở Đông Thành, Bắc Kinh. Phong cách kiến trúc ngôi chùa là sự kết hợp giữa phong cách người Hán và phong cách người Tây Tạng. Đây vốn là phủ đệ của hoàng tử Dận Chân, hoàng tử thứ tư của vua Khang Hy, được dựng năm 1694, sau khi lên ngôi vua lấy hiệu là Ung Chính năm 1722 vị hoàng tử này đã cải biến dinh thự của mình thành một ngôi chùa Tây Tạng (Nguồn: Wikipedia)
Khi Minh Triệu nghĩ hồi âm lời nhắn lại của cha chồng như thế nào, Nguyễn tiên sinh xuất hiện rồi.
Chu tiên sinh đáp lại cha Nguyễn: Cha, ý kiến của cha rất tốt.
Cô nghĩ muốn xóa sạch tin tức này còn kịp phải không?
Chỉ chốc lát sau, Nguyễn tiên sinh gửi riêng một tin tức tới cho cô.
【 Bảo bối, chúng ta ở thêm một ngày. 】
Minh Triệu: “…Công việc quan trọng, Nguyễn tiên sinh!”
Nguyễn tiên sinh giơ giơ khóe miệng lên. Hôn nhân của anh và cô, không có hôn lễ, không có tuần trăng mật. Lúc nào thì anh mới có thể quang minh chính đại khoe vợ!
Sau đó, Minh Triệu hẹn với Hoài Trang cùng đi Hậu Hải một vòng. Minh Triệu xuống lầu trước, Hoài Trang nói là muốn đổi lại một bộ quần áo, Minh Triệu chờ anh ta một lát ở đại sảnh.
Minh Triệu ngồi nghỉ ngơi trên sofa ở đại sảnh, chợt đột nhiên, một giọng nói truyền đến.
“Chị Phạm___”
Khóe mắt của Minh Triệu bị tên gọi này kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhảy dựng, cô đứng dậy, “Tấn tiểu thư___”
Tấn Thù Ngôn dịu dàng cười, bộ dáng cười rộ lên thật sự rất giống Lương Nguyệt, “Chị Phạm, chị lớn hơn em hai tuổi, chị kêu tên của em đi, Ngôn Ngôn hoặc Thù Ngôn đều có thể.”
Chính xác mà nói là hai tuổi hai tháng.
Minh Triệu cười nhạt một tiếng, cũng không đồng ý.
Tấn Thù Ngôn hỏi: “Chị là muốn ra ngoài sao?”
“Sáng ngày mai họp, tôi và Hoài Trang trộm một sự sảnh rỗi, về Hậu Hải nhìn một chút.”
“Buổi tối Hậu Hải càng sôi nổi, có mấy quán rượu, tay ca sĩ thường trú* cũng không tệ.” Tấn Thù Ngôn thường tới thành phố B, Hậu Hãi cũng đi qua không ít lần.
*Các ca sĩ ở trong quán bar, quán rượu.
Minh Triệu gật gật đầu.
“Các chị còn dự định đi nơi nào không?”
“Thời gian eo hẹp, chỉ sợ hành trình lần này chỉ có thể đi một nơi Hậu Hải.”
“Vậy thì có chút đáng tiếc. Các chị đi cái này có lúc thật sự không dễ dàng.” Tấn Thù Ngôn nói chân thành.
Minh Triệu đáp lại: “Một chuyến có một niềm vui. Fan còn hâm mộ chúng tôi có thể làm người đại diện của minh tinh, mỗi ngày ở cùng với bọn họ.”
“Minh tinh cũng là người bình thường.” Tấn Thù Ngôn cười nói. “Chị Phạm, em có thể hỏi chị mấy vấn đề không?”
Minh Triệu gật đầu, “Cô muốn hỏi cái gì?”
Tấn Thù Ngôn cắn cắn khóe môi, “Lần trước phóng viên cho chuyện của anh Nguyễn ra ánh sáng, rốt cuộc mẹ của em bé là ai?”
Minh Triệu nhíu nhíu mi, “Việc riêng của Nguyễn tổng, cho dù tôi biết cũng khó tiết lộ.”
Vẻ mặt Tấn Thù Ngôn mất mát, “Vài năm nay bên cạnh anh Nguyễn cũng không có phụ nữ xuất hiện, chúng ta cũng không đoán ra là ai.”
Minh Triệu âm thầm hít một hơi, “Tấn tiểu thư, cô thích Nguyễn tổng?”
Tấn Thù Ngôn cười khổ, “Từ trước em liền thích anh ấy, chỉ là còn chưa kịp bày tỏ, thì nghe nói anh ấy có con trai rồi. Một đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu liền im bặt ngừng lại rồi!” Lúc nói chuyện biểu tình cô ấy phong phú, vừa cay mày, vừa than thở.
Minh Triệu dở khóc dở cười.
“Bọn họ nói con của anh Nguyễn là nhân tạo. Bởi vì cha mẹ của anh Nguyễn thúc giục anh ấy kết hôn, anh ấy liền làm một đứa bé thỏa mãn trưởng bối. Nhưng nghe nói trừng là người ngoại quốc, nên bạn nhỏ, là một búp bê mắt to tóc xoăn.”
Ai nói! Bát quái thật là chỗ nào cũng có!
Minh Triệu khẽ ho nhẹ một tiếng, ngôn từ chính nghĩa nói, “Nghe nói biết, không phải vậy!”
“Thật sao?” Vẻ mặt Tấn Thù Ngôn hồi hộp, “Chị Phạm chị không nên kích động!”
Giọng nói Minh Triệu mềm mỏng vài phần, “Bạn nhỏ thật đáng yêu.”
“Chị gặp qua hả!”
Trán Minh Triệu đổ mồ hồi, “Có lần trong lúc vô tình tôi xem qua ảnh chụp ở trong ví tiền của Nguyễn tổng.”
Lúc này Hoài Trang khoan thai đến trễ.
Minh Triệu nhìn người đàn ông đi về phía cô, khóe mắt cô vừa co rút.
Hoài Trang thay đổi một bộ T-shirt rất thanh xuân, quần soóc, còn có giày thể thao. “Thật xin lỗi, đợi lâu.”
Tấn Thù Ngôn kinh ngạc kêu: “Trợ lí Trần? Anh?”
Hoài Trang cười cười: “Quán bar nhiều người trẻ tuổi, tôi cũng không thể ăn mặc quá ngay ngắn. Bộ này của tôi còn được đi?”
Minh Triệu mấp máy khóe miệng, “Trợ lí Trần, bây giờ anh là sinh viên mới ra cánh cửa trường học.”
Hoài Trang vui tươi hớn hở nở nụ cười, “Còn đại diện Phạm của chúng ta thật tinh mắt. Tôi mua đã lâu rồi, vẫn không có cơ hội mặc.” Minh Triệu quay đầu nói với Tấn Thù Ngôn: “Tấn tiểu thư, chúng tôi đi trước.”
Vẻ mặt Tấn Thù Ngôn tiếc nuối, trọng tâm đề tài bọn họ còn chưa trò chuyện xong đấy. “Chị Phạm, chờ chị có thời gian em sẽ tới tìm chị.”
Minh Triệu cắn răng gật đầu.
Trên đường đến Hậu Hải, Hoài Trang chuyện phiếm với cô một đoạn.
“Tấn Thù Ngôn thích Nguyễn tổng, thầm mến đã nhiều năm rồi. Đạo diễn Tấn vẫn lấy Nguyễn tổng của chúng tôi coi làm rể hiền. Tiếc là bị cô bừa bãi chặn giữa đường rồi! Minh Triệu lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái.
Hai người lén lút tựa như bạn bè, nói chuyện cũng không để ý cái gì.
Minh Triệu thở dài: “Tôi cũng rất xuất sắc!”
Hoài Trang yên lặng cảm thán trong lòng, sự xuất sắc của cô là lập nên ở bối cảnh điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ. Là chồng cô hỗ trợ! “Phải. Ngài là người đại diện hạng nhất của Hoa Hạ chúng ta, được hưởng nổi tiếng ngựa đen* trong giới.”
*Ngựa đen: Có ý nghĩa ẩn dụ về việc đạt chiến thắng trong hoàn cảnh ít có khả năng giành chiến thắng.
Minh Triệu vỗ vai anh ta một cái, “Được rồi, đừng đùa tôi. Anh vừa nói, đạo diễn Tấn cũng rất coi trọng Kỳ Duyên, vậy Lương Nguyệt sao đây?”
“Đương nhiên Lương Nguyệt cũng coi trọng Nguyễn tổng! Cô cũng biết Nguyễn tổng có tiếng là tiên sinh tốt trong giới. Tào Tử Kiến* thời nay!” Hoài Trang sùng bái trước sau như một với Kỳ Duyên.
*Tào Tử Kiến: Tào Thực (chữ Hán: 曹植, 192 - 27 tháng 12, 232), tự Tử Kiến (子建), còn được gọi là Đông A vương (東阿王), là một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một người con của Tào Tháo và không được nhắc đến nhiều trong Tam Quốc Chí nhưng lại được ca ngợi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Ông cùng người cha Tào Tháo và người anh Tào Phi, hợp xưng Tam Tào (三曹). Trong số 25 người con trai của Tào Tháo, ông không giỏi võ bằng Tào Phi, Tào Chương, trí tuệ thì không bằng Tào Xung, nhưng ông được biết đến nhiều vì những giai thoại về mâu thuẫn với Tào Phi. (Nguồn: Wikipedia)
Minh Triệu im lặng trong nháy mắt. Tào Tử Kiến hả! Ôn tồn lễ độ, Tử Kiến tài hoa hơn người. “Oa, công ty muốn phục chế 《 Lạc Thần phú 》* sao?”
*Lạc Thần Phú: một trong những bài thơ của Tào Tử Kiến, lúc đầu có tên là “Cảm Chân Phú”. Theo bài biết của Lý Thiện, mà nhiều người đặt nghi vấn Tào Thực vì quá yêu Chân thị_người vợ quá cố của Tào Phi mà viết bài thơ này. (Nguồn: Wikipedia)
Hoài Trang: “…”
Đêm hôm đó, hai người lưu luyến một quán rượu ở Hậu Hải. Quần áo học sinh của Hoài Trang lại thu hút một bàn mỹ nữ bên cạnh, mỹ nữ mời anh ta qua.
Hoài Trang xin lỗi mà nháy mắt về phía Minh Triệu, “Tôi qua ngồi một chút.”
Mấy cô gái nghe Hoài Trang nói chuyện, bị chọc cho vui vẻ. Minh Triệu nghĩ thầm, sao Hoài Trang lại vẫn rất đơn độc đến bây giờ?
Ba vị ca sĩ trên sân khấu đang biểu diễn một bài hát tiếng Anh.《I LOVE YOU》. Ban đêm thế này, bóng của ánh sáng như ảo mộng, bóng đêm làm cho người ta mê say.
Minh Triệu uống Cocktail, im lặng nghe hát.
“Mỹ nữ, thuận tiện ngồi góp vào không?”
Minh Triệu cười cười, chỉ chỉ Hoài Trang bên cạnh, người đàn ông thức thời rời đi.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lại một người đàn ông tới nữa.
Ánh mắt của Hoài Trang vẫn luôn chú ý Minh Triệu ở bàn kia.
“Cô ấy là gì của anh hả?”
“Đồng nghiệp.”
“Đồng nghiệp anh xinh đẹp như vậy sao không theo đuổi hả?”
Hoài Trang nghĩ thầm, anh nào dám! Nguyễn tổng còn không lột da anh ta rồi!
Đêm nay đúng lúc là Chủ nhật, du khách rất nhiều. Người chủ trì trên sân khấu muốn mời một người bạn đi lên cùng nhau tương tác qua lại, làm sôi nổi bầu không khí một chút.
Hết lần này tới lần khác Minh Triệu không hiểu mà bị chọn đến. Cô hoàn toàn không kịp từ chối, đã bị ca sĩ kéo lên sân khấu.
Hoài Trang nhíu mày lại!
Nam nã sĩ cầm mũ lưỡi trai, hỏi: “Bạn biết hát bài gì? Chọn một bài bạn quen thuộc.”
Minh Triệu: “…”
Nam ca sĩ khẽ mỉm cười về phía cô, “Đừng căng thẳng, theo tiết tấu của tôi là có thể.”
Minh Triệu đánh giá anh ta, điều kiện ngoại hình không tệ, giọng điệu cũng không tồi. “Anh hát lưu lại đã bao lâu?”
Vẻ mặt nam ca sĩ sửng sốt, “Hai năm.”
Minh Triệu có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu, “《 Người đuổi theo ánh sáng 》đi, tôi không quá nhớ lời bài hát.”
Tinh thần nam ca sĩ rõ ràng lung lay một chút, “Tôi nhớ rõ.”
Sự hợp tác ngoài ý muốn của du khách và ca sĩ thúc đẩy bầu không khí của quán bar, bầu không khí đạt đến cực điểm trong nháy mắt.
Đêm mơ mộng, có một tâm tình khác.
Minh Triệu hoàn toàn buông lỏng bản thân ở chỗ này, cô ngâm nga vài câu. Ánh đèn trước mắt thay đổi, trong thoáng chốc cô về tới trung học, tình cảnh cô và Lam Anh cùng hát.
Thì ra đã trải qua nhiều năm như vậy!
Hoài Trang lấy điện thoại di động thu một đoạn video, truyền cho Nguyễn tiên sinh đang trong bữa tiệc.
Kỳ Duyên lót bụng hai ly rượu đỏ, sắc mặt chưa thay đổi. Dường như quanh người anh tập hợp một cỗ khí thế mờ mịt hư vô, làm cho không người nào có thể đoán được ý nghĩ của anh lúc này.
“ Nguyễn tổng, chuyện công đoàn diễn viên, anh thấy thế nào?”
Kỳ Duyên là một thương nhân, anh không phải là đạo diễn, cũng không phải là diễn viên, đương nhiên không muốn nhúng tay vào việc này. “Có một người rất thích hợp với vị trí chủ tịch này?”
“Người nào?”
“Đạo diễn Tấn.”
Kỳ Duyên vừa nói ra lời này, ai cũng không dám nói đạo diễn Tấn không thích hợp. Người đạo diễn Tấn này có địa vị trong giới, đó không phải là làm mất mặt sao! Mọi người ngấm ngầm oán thầm, người Kỳ Duyên này không phải người bình thường.
Mọi người ngầm hiểu trong lòng.
Sau khi ăn xong, Kỳ Duyên không tiếp tục tham gia hoạt động giải trí sau này nữa. Mấy ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình lén tắc lưỡi, thừa dịp ông ta cũng không sắp xếp vài câu cho Kỳ Duyên
Kỳ Duyên về khách sạn, tỉnh rượu, anh đã nhìn video trong di động mấy lần.
Được, người sống về đêm mới gọi là muôn màu muôn vẻ.
Mười giờ, anh gửi một tin cho Minh Triệu: Đêm đã khuya, cũng trở về.
Sắp mười một giờ Minh Triệu mới nhìn đến tin nhắn, khóe mắt giật giật một chút. Cô không mang danh thϊếp ra ngoài, để lại một dãy số cho nam ca sĩ.
“Ngày mai anh có thể gọi số điện thoại này, nói là tôi tiến cử, tôi gọi là Minh Triệu , cô ấy tên là Tiếu Ny.”
Chàng trai kinh ngạc nhìn cô, “Tiếu Ny?” Làm sao anh ta có thể không biết Tiếu Ny chứ? Tiếu Ny đã từng đặt kế hoạch nhiều loại hồ sơ chương trình âm nhạc, vốn có tiếng khen “Mẹ của tuyển chọn”
Minh Triệu gật đầu, “Là cô ấy. Tôi còn có chuyện, đi trước. Có cơ hội hẹn gặp lại.” Ban đầu cô muốn đến Tần Nhất Lộ từ trong tay của Tiếu Ny, hôm nay cô có thể trả nợ nhân tình này rồi.
Nam ca sĩ thật sự không ngờ, Minh Triệu lại là người của công ty điện ảnh và truyền hình, anh ta cho rằng cô chính là một nhóm học sinh.
Vận may luôn để lại cho người có chuẩn bị, nói không chừng, có một ngày thì nện trúng bạn, cho nên khi vận may đã sắp tới, cố gắng lên!
Minh Triệu và Hoài Trang vội vàng mở xe về khách sạn, cô mới trả lời tin của Kỳ Duyên : Đã về!
Đã sắp mười hai giờ, cô nghĩ Nguyễn tiên sinh có lẽ nghỉ ngơi rồi.
Một phút đồng hồ sau, Kỳ Duyên hồi âm cô: Nguyễn phu nhân, về đây. Anh uống say, đau đầu.
Minh Triệu chỉ do dự mấy giây thu dọn hành lí qua loa một chút, liền lên. Đối mặt với Nguyễn tiên sinh, thật ra cô cũng không có kiên trì, không có nguyên tắc.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại chồng quan trọng nhất!
Lén lén lút lút đi tới phòng của anh, Kỳ Duyên tắm rửa, thay áo ngủ, mùi dầu gội tản ra trên người anh.
Mặt Minh Triệu lộ vẻ lo lắng hỏi: “Cuối cùng anh lại uống bao nhiêu rượu? Có khó chịu không? Muốn uống thuốc giải rượu không?”
Kỳ Duyên kéo nụ cười, “Quán bar vui không?”
Minh Triệu đỡ cánh tay của anh, “Tạm được, đều là người trẻ tuổi.” Kỳ Duyên nhíu mày, giọng không nặng không nhẹ, “Hơn nửa đêm một mình ở quán bar gây rối mù quáng! Ừm? Hát với tiểu thịt tươi?” Cậu ta vỗ mông của cô một cái, “Anh thấy bây giờ em làm cho anh không bớt lo hơn Tư Mộ!”
Minh Triệu ngẩng đầu lên, toét khóe miệng, mỉm cười, “Không phải có Hoài Trang ở đó sao! Sao lại một mình!” Một tay cô kéo tay áo của anh, “Anh đây là suy nghĩ của người già!”
Anh nắm lấy eo của cô, lòng bàn tay nóng rực, nghiến răng, “Người già?”
Minh Triệu đẩy anh, “Em không thể nán lại chỗ anh đây quá lâu, người ở tầng này đều là người quen, sẽ bị lộ!”
Khóe môi của anh dán lại bên tai cô, “Cử động nữa anh liền muốn em ngay bây giờ.”