- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Xin Chào! Nguyễn Tổng
- Chương 22
Xin Chào! Nguyễn Tổng
Chương 22
Hai giờ sau Kỳ Duyên chạy tới bệnh viện thành phố H, đạo diễn và Tấn Trọng Bắc đều ở đây.
Hai người Tấn Trọng Bắc và Kỳ Duyên gật đầu cùng lúc, chào hỏi qua loa.
Sắc mặt đạo diễn nặng nề, “ Nguyễn tổng, ngài đã tới!”
“Tình huống của Trình Ảnh như thế nào?”
“Vừa kết thúc phẫu thuật, rất thành công. Ngã gãy một cái xương sườn, bụng chảy máu, trên người cũng nhiều chỗ bị thương. Đơn giản không thương tổn đến bộ phận quan trọng.” Đạo diễn không nghĩ tới sẽ phát sinh bất ngờ như vậy, đột nhiên con ngựa mất khống chế, mặc dù là ngoài ý muốn, chỉ là tổ kịch không thoát khỏi trách nhiệm.
Kỳ Duyên thu lại vẻ mặt, “Không nguy hiểm tính mạng là tốt rồi. Đạo diễn Lý, nơi này có bọn họ lo liệu, ông vội việc về trước đi. Bộ phim của Trình Ảnh, chúng ta thương lượng lại.”
Thương gân động cốt, tối thiểu phải nghỉ ngơi điều dưỡng một hai tháng.
Tổ kịch《 Thịnh thế thiên hạ 》lớn như vậy không đợi được, không nói đến một ngày tổn thất bao nhiều tiền. Các diễn viên đều ký hợp đồng, tất cả mọi người có lịch trình của mình, phần diễn của nữ chính kéo dài một hai tháng, phía ai cũng nhất định không có lịch trình trống.
Đạo diễn Lý lo lắng trùng trùng.
Kỳ Duyên an ủi ông, “Chuyện tài chính ông không cần lo lắng.”
Có lời nói của anh, đạo diễn Lý cũng yên tâm không ít. “Vậy tôi đi về trước, bộ phim này cũng không thể kéo dài một ngày được.”
Tấn Trọng Bắc nói: “Đạo diễn Lý, tôi ở lại chỗ này, ngày mai trở về.
Đạo diễn Lý gật đầu một chút, “Hai vị vất vả rồi.”
Kỳ Duyên và Tấn Trọng Bắc đi vào phòng bệnh, thuốc mê còn đang tiếp xuống, Trình Ảnh vẫn đang ở trong hôn mê. Trợ lí ở bên cạnh giúp đỡ cô, nhìn thấy người tới, cô ta vội vàng đứng dậy, cẩn thận gọi: “ Nguyễn tổng, thầy Tấn___”
Trên mặt Trình Ảnh cũng không có một chút màu máu nào, trên cánh tay còn gắn ống truyền nước biển.
Kỳ Duyên nhíu nhíu mày, quay đầu nói với Tấn Trọng Bắc, “Lúc đó anh cũng ở hiện trường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trình Ảnh cô ấy biết cưỡi ngựa, sao có thể xảy ra ngoài ý muốn?”
Tấn Trọng Bắc: “Tôi thì ở bên cạnh, cách xa năm thước*, cô ấy ngã ngựa trong nháy mắt, hoàn toàn không kịp làm gì. Tôi hiểu suy nghĩ của anh, lần này thật sự là ngoài ý muốn.”
*1 thước (xích) = 10 tấc (thốn) = 12,3 inches = 12,3 x 2,54cm = 31,242cm
Kỳ Duyên im lặng chốc lát, “Trình Ảnh còn bao nhiêu phần diễn?”
Tấn Trọng Bắc thoáng suy tư, “Hơn nửa. Anh có tính toán gì không?”
Kỳ Duyên đã nghĩ xong ở trên đường tới, “Hai phương án, một là chờ cô ấy chăm sóc cơ thể tốt vào lại tổ, và đổi nữ chính. Nhưng cái phương án nào cũng phải làm trễ thời gian của anh rồi.”
Bỗng nhiên Tấn Trọng Bắc cười, “Tôi sẽ điều chỉnh lịch trình một chút, dù sao tai nạn lần này là ngoài ý muốn.”
Kỳ Duyên đợi ở viện hơn nửa ngày, hai người đều muốn đợi Trình Ảnh tỉnh lại.
Một tiếng sau, Trình Ảnh từ từ tỉnh lại. Cô nhìn đến hai người đàn ông chưa vợ đứng ở đằng kia, “Làm các người lo lắng rồi.” Vừa nói, miệng vết thương có cảm giác đau đớn mơ hồ.
Tấn Trọng Bắc: “Cô đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.”
Trình Ảnh khẽ mỉm cười: “Tiếp đãi không chu đáo, hai anh tùy ý.”
Kỳ Duyên: “Trương Du đã liên hệ tôi, cô ấy đi xử lí công việc kế tiếp, cô không cần lo lắng. Bây giờ chủ yếu cô chăm sóc cơ thể cho thật tốt.”
Trình Ảnh: “Ừ. Trọng Bắc, sao anh còn ở chỗ này? Không phải hôm nay anh còn diễn à?”
Trên gương mặt anh tuấn kia của Tấn Trọng Bắc hiện lên một chút bất đắc dĩ, “Thái tử phi cũng đã bị thương, sao tôi có thể không tới chăm sóc cô?”
Trình Ảnh nói thì thầm: “Thần thϊếp tạ ơn Thái tử gia quan tâm.” Cô không chống được mệt mỏi, nói vài câu lại muốn ngủ.
Kỳ Duyên và Tấn Trọng Bắc cùng ra ngoài từ bệnh viện, sắc mặt hai người hơi trầm xuống, trên mặt cũng không có chút biểu cảm.
“Nguyễn tổng, nghe nói anh thay trợ lí mới rồi hả?”
Kỳ Duyên cười cười: “Ngay cả anh cũng đã biết.”
“Chủ nhật sinh nhật em gái tôi, nghe dì Lương nhắc tới, là Minh Triệu?” Tuy giọng điệu Tấn Trọng Bắc là nghi vấn, nhưng vẻ mặt của anh ta lại nói rõ anh ta đã biết Minh Triệu từ lâu.
“Đúng. Năng lực Minh Triệu không tệ. Hoài Trang đề nghị điều cô ấy đến bên cạnh tôi.” Kỳ Duyên thu lại vẻ mặt, “Quả thật không tệ. Tôi về Tấn Thành trước, ngày khác lại sum họp.”
Tấn Trọng Bắc: “Hẹn gặp lại.” Anh ta mặc một bộ áo sơ mi màu nâu sẫm, quần dài màu đen, đứng ở đằng kia, hoàn toàn tiêu sái của trời sinh.
Trên đường trở về, Hoài Trang xúc động, “Quan hệ của Tấn đại thần và chị Ảnh thật tốt.”
Kỳ Duyên nhếch mày, “Tấn Trọng Bắc có danh hiệu người tốt bụng ở trong giới.”
Hoài Trang hùa theo: “Đúng. Sống chung nửa tháng ở tổ kịch với anh ta, người này anh ta không kiêu ngạo không nóng nảy, ở chung với các nghệ sĩ khác, cũng không lấy tiếng tăm để so đo. Có lẽ phụ nữ thích anh ta như vậy đi.”
“Ờ___” Kỳ Duyên nhíu mày, “Vậy sao.” Tối qua, Minh Triệu còn nói nữ sinh thích anh ta như vậy.
Hoài Trang tùy ý nói: “ Nguyễn tổng, phu nhân có đề cập qua với anh không, lúc trước cô ấy từng đến studio Tấn Trọng Bắc nhận lời mời trợ lí.”
Đôi mắt Kỳ Duyên từ từ sâu thẳm, “Còn có chuyện này?”
Hoài Trang biết mình nhiều chuyện rồi, “Ngài đừng nói với phu nhân là tôi nói.”
“Cậu nói tiếp.”
“Lúc đó bên kia ghét bỏ phu nhân tuổi còn nhỏ, không muốn cô ấy. Phu nhân đáng thương khóc.”
“A___” Kỳ Duyên khẽ cười, “Đó là Tấn Trọng Bắc không tinh mắt.”
“Đúng là, vẫn là ngài thật tinh mắt.”
Không thể không bội phục, công lực vuốt mông ngựa này của Hoài Trang. Hiếm thấy được một lần, chọc trúng trái tim Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên nhàn nhạt lên tiếng, “Cũng không phải.”
Sáng sớm sau khi Kỳ Duyên đi khỏi, sau đó dì Trương lại sớm người cứ tới đây. Dì Trương rất chịu khó, người cũng vô cùng thận trọng. Nơi này của Kỳ Duyên vẫn là bà vào dọn dẹp.
Biết Minh Triệu bị thương, hôm nay bà cố ý đến sớm một giờ, mua xương tươi mới để hầm canh.
Bây giờ Minh Triệu cũng quen thuộc với dì, cô cảm ơn sự chăm sóc của bà. Có một lần, trong lúc hai người vô tình nói chuyện phiếm, dì Trương lo lắng nói một câu, chờ đứa bé lớn tháng có thể mời mẹ cô tới chăm sóc cô. Minh Triệu cho bà biết, vào lúc cô vừa sinh ra thì mẹ qua đời. Dì Trương càng thêm để tâm chăm sóc với cô.
Hơn mười giờ, chuông cửa reo.
Minh Triệu thở ra một hơi, đã đoán được người đến là ai, cô đi mở cửa.
Mẹ Nguyễn đứng ở cửa, trong tay tài xế xách thực phẩm dinh dưỡng lớn lớn nhỏ nhỏ.
Minh Triệu khẽ gọi một tiếng, “Mẹ___”
Mẹ Nguyễn gật đầu, ánh mắt đánh giá cô, “Đừng đứng, chúng ta ngồi xuống nói đi.”
Dì Trương biết điều cầm đồ đạc, nói trong nhà có việc đi trước.
Phòng khách to như thế chỉ còn lại mẹ Nguyễn và cô.
Minh Triệu suy nghĩ một chút, “Mẹ, con đi rót ly nước cho ngài.”
Mẹ Nguyễn khoát khoát tay, “Mẹ không khát, con đừng đứng, bây giờ như thế nào?”
Minh Triệu: “Tốt hơn nhiều.”
Mẹ Nguyễn do dự mấy giây, “Chuyện ngày đó, chúng ta đều đã biết. Lần này là lỗi của Kỳ Ân, ba nó rất tức giận, đã để nó về từ Hồng Kông, chờ nó về, để nó xin lỗi con.
Minh Triệu yên lặng ngồi ở đằng kia. Đột nhiên cô nghĩ tới lần họp phụ huynh lớp 11 đó, lúc đó cả gia đình bác di cư, cô đành phải ngồi trên chỗ ngồi của mình, may mắn lúc đó, Lam Anh cũng giống như cô.
Hai người đều là học sinh của thành tích tốt, cha mẹ tới hay không, thầy giáo cũng không có ý kiến.
Trước khi họp phụ huynh, mẹ Nguyễn còn tâm sự suy nghĩ giáo dục một chút, trọng điểm kể lại kinh nghiệm học tập của Kỳ Duyên. Bà mặc bộ váy tao nhã, nói chuyện khéo léo độ lượng. Lúc đó Minh Triệu cảm thấy khó hiểu, nếu phương pháp giáo dục con trai của nhà họ Nguyễn là đúng, tại sao không có hiệu quả ở trên người Nguyễn Cao Kỳ Ân? Có thể thấy Kỳ Duyên học tập tốt là nhận thức của anh tốt. Tuy thành tích Kỳ Ân ở vị trí giữa lớp, nhưng nhà trường luôn luôn biết làm náo động, đủ loại hoạt động văn nghệ đều có bóng dáng của cô ấy.
“Minh Triệu, vẫn rất giận Kỳ Ân sao?”
Minh Triệu không trả lời, nếu như chuyện này không liên quan đến Tiểu Đậu Nha, cô có thể sẽ nói thôi. Nhưng bởi vì Tiểu Đậu Nha, cô không thể nhượng bộ.
Làm mẹ kiên quyết mẫu mực. Cô tin rằng đại bộ phận người mẹ đều yêu con mình, đương nhiên, thế giới này cũng có tồn tại người mẹ nhẫn tâm.
Mẹ Nguyễn hơi nhíu nhíu mày, “Mẹ biết lần này con chịu oan ức. Đêm đó Kỳ Duyên cũng nói rõ ràng với chúng ta rồi. Kỳ Ân là em gái ruột của nó, nó như thế cũng là vô cùng tức giận. Kỳ Duyên đã nói, Hoa Hạ không cung cấp cho Kỳ Ân bất kỳ tài nguyên gì, sau này để cho bản thân Nhất Nghiên thực hiện. Mẹ biết Kỳ Duyên nói không phải nói nhảm.”
Minh Triệu hiểu tâm tình mẹ Nguyễn, Kỳ Ân là con gái ruột của bà, nào có người mẹ không thiên vị giúp con gái mình. Nếu như hôm nay hoán vị mà nói, Kỳ Ân gặp phải chuyện như vậy, sợ là đã sớm quậy lật trời rồi.
“Mẹ, ngài muốn nói gì con hiểu. Kỳ Duyên muốn làm gì, con sẽ không nhiều lời.” Đây chính là lập trường của cô.
“Đứa bé ngoan. Con và Kỳ Duyên kết hôn quá gấp rút rồi, giữa chúng ta cũng không có quá nhiều thời gian ở chung, có nhiều thời gian đến nhà. Tối mai, người một nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm.”
Minh Triệu nghĩ thầm, mẹ Nguyễn là một người mẹ tốt.
Số phận của Nguyễn Cao Kỳ Ân thật tốt.
Mẹ Nguyễn quan sát phòng, “Các con ở đây cũng quen chưa?”
Minh Triệu gật đầu, “Rất tốt.”
Mẹ Nguyễn biết hoàn cảnh ngày trước của Minh Triệu, “Nếu như có chỗ nào không quen, nói với Kỳ Duyên hay mẹ, đều giống nhau. Đúng rồi, các con chuẩn bị mua gì cho đứa nhỏ chưa?”
“Còn chưa có.”
Mẹ Nguyễn đứng dậy, đi đến phòng ngủ thứ hai, “Phòng này có thể còn cần trang bị lại, cần mua giường trẻ con, về mẹ đặt trước cho các con. Các con nên về nhà ở, như vậy mẹ cũng có thế chăm sóc con. Con mang thai đứa nhỏ, công việc của Kỳ Duyên lại vội vàng, có thể nó không chăm sóc con tốt.” Trong lúc bất chợt, bà cảm thấy sao phòng ngủ thứ hai có nhiều cái gì đó của Kỳ Duyên như vậy.
Minh Triệu nói: “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Nguyễn khẽ mỉm cười: “Khách khí cái gì.”
Mẹ Nguyễn đi rồi, Minh Triệu ở nhà một mình, buồn chán xem phim trước đây.
Kết quả buổi chiều, cô nhận được điện thoại của Hoàng Á.
Hoàng Á kích động: “ Minh Triệu! Cậu đến xem tin tức chưa, Trình Ảnh bị thương, tổng giám đốc Hoa Hạ và Tấn Trọng Bắc cùng ở bệnh viện, đây là tình huống gì? Hai nam tranh một nữ?”
Minh Triệu mở iPad ra, tìm tên của Trình Ảnh một chút, quả nhiên thấy được có vài tin tức. Phóng viên thật là lợi hại, Kỳ Duyên và Tấn Trọng Bắc cùng đứng ở hành lang bệnh viện, sắc mặt hai người nặng nề.
Bản tin thật sự là làm cho người ta dễ sinh ra liên tưởng. Xem ra, chuyện Trình Ảnh bị thương vẫn bị tuôn ra đến đây. Phóng viên vì thu được nhiều ánh mắt lại bắt điểm rồi.
Tình yêu rối rắm của thiên hậu quốc dân với hai vị soái ca, thật sự xem khá tốt hơn phim truyền hình tám giờ đúng.
“ Minh Triệu___ Minh Triệu____”
“Ôi, mình nào biết. Tin tức của làng giải trí cũng không thể coi là thật.”
“Không phải có câu nói, khủng hoảng thấy chân tình sao?”
“Vậy thì yên lặng theo dõi biến hóa, đợi bọn họ công bố tình cảm, chúng ta tặng chúc phúc.”
“Ha ha ha… Không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào. Đúng rồi, đợi tháng chín, mình về trường, chúng ta lại hẹn đi, gọi Lí Lỵ lên.”
Minh Triệu im lặng một chút, “Bây giờ mình không xác định, sau khi đổi ngành, chuyện công tác rất nhiều.”
“Ôi, thấy cậu như vậy, mình đã nghĩ cứ đi học thôi.”
“Cậu còn có một lựa chọn khác, giống như Lí Lỵ, tìm người đàn ông tốt để gả cho.”
“Thôi đi. Dựa vào đàn ông còn không bằng dựa vào chính mình.”
Minh Triệu hàn huyên với Hoàng Á nửa giờ mới cúp điện thoại. Trình Ảnh bị thương, Tấn Trọng Bắc xuất hiện rất hợp lí. Chỉ là cô không biết là cũng có vài phần suy đoán, lẽ nào Tấn Trọng Bắc thật sự thích Trình Ảnh?
Dù sao nhiều năm như vậy, hai người cũng không bị paparazzi chụp đến bạn gái, bạn trai.
Hơn nữa, hai người rất xứng đôi.
Thôi, chờ Kỳ Duyên về, cô có thể gõ vào bên tường.
Chỉ là chồng cô bị scandal rồi, sao cô cũng không có một chút ghen tuông hả.
Minh Triệu cúi xuống nhìn bụng, Tiểu Đậu Nha, ba con phát scandal với dì khác rồi. Rõ là rất không ngoan rồi!
Đương nhiên buổi chiều, Kỳ Duyên ảo não về đến nhà. Vừa vào cửa, liền đi tìm mẹ Nguyễn, mẹ Nguyễncũng vừa về, vẻ mặt mệt mỏi.
“Mẹ, Minh Triệu thật sự mang thai?”
Mẹ Nguyễn nghiêm mặt, “Lần này con thật sự quá hồ đồ rồi!”
“Thật?” Kỳ Ân chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm.
“Buổi sáng mẹ vừa qua nhìn nó, ngày mai con qua nói lời xin lỗi cho nó.”
“Con không! Con không thích cô ta. Hơn nữa không phải cô ta không có việc gì sao? Con cảm thấy đây là một cái bẫy.”
“ Kỳ Ân, con phải nhớ kĩ, bây giờ nó là chị dâu con. Con có thể không thích nó, nhưng con phải cho anh trai con thể diện.” Mẹ Nguyễn đau đầu.
“Con không thừa nhận cô ta là chị dâu của con, mẹ, Minh Triệu nhất định là tiếp cận anh trai có mục đích.”
“Cho dù nó có mục đích gì, nó cũng thành công rồi. Cô ấy và anh trai con đã lĩnh chứng, được pháp luật bảo vệ.” Mẹ Nguyễn nghĩ tới bà nhìn thấy, rõ ràng là hai người chia giường ngủ. Điều này nói cái gì? Chẳng lẽ Kỳ Duyên chỉ là vì đứa nhỏ trong bụng của Minh Triệu mới bị ép kết hôn với Minh Triệu?
Thế giới của người trẻ tuổi, bà thật sự không hiểu.
“Mẹ___”
“Được rồi, con đi nghỉ ngơi trước. Buổi tối ba con về rồi nói sau.”
Kỳ Ân vội vàng kéo tay mẹ Nguyễn, “Mẹ, ba về mẹ phải giúp con.”
“Xảy ra chuyện, con nên nói cho chúng ta biết trước, mà không phải là bỏ trốn.”
“Con là đi Hồng Kông học.”
“ Kỳ Ân, bây giờ con không phải là trẻ con rồi. Cuối cùng con có thù oán gì với Minh Triệu!”
“Con chính là không thích cô ta. Mẹ, con mua cho mẹ một bộ mỹ phẩm dưỡng da ở Hồng Kông, nói là cực kì có hiệu quả với nếp nhăn, buổi tối mẹ thử một chút.”
Mẹ Nguyễn khẽ thở dài một hơi.
Buổi tối, Kỳ Duyên về hơi muộn, dọc đường phong trần mệt mỏi, về nhà, Minh Triệu đã ngủ. Trong phòng khách để lại đèn, ánh đèn chiếu sáng từng ngõ ngách, nhiều hơn một bó hoa màu tím nhạt trên bàn cơm, trong nhà có sức sống trong nháy mắt. Giống như chuyển tới theo cô, chỗ này mới từ từ có cảm giác gia đình, không chỉ là một chỗ ở.
Anh đi phòng ngủ nhìn một chút trước, thấy cô ngủ thϊếp đi, anh nhẹ giọng đi phòng tắm bên ngoài.
Đợi anh chỉnh đốn ổn thỏa, khi về lần nữa, Minh Triệu tỉnh.
“Anh làm em tỉnh?” Kỳ Duyên áy náy nói.
Minh Triệu dụi mắt âm thanh khàn khàn, “Tôi nghĩ muốn uống nước.”
Kỳ Duyên cầm ly đi phòng khách rót cho cô một ly nước, Minh Triệu uống ừng ực xong, mới hỏi, “Chị Ảnh như thế nào? Tình trạng vết thương nghiêm trọng không? Tôi xem tin tức nói rất nghiêm trọng.
Kỳ Duyên vén một góc chăn mỏng lên giường, “Gãy một cái xương sườn, hoàn hảo không có thương tổn đến bộ phận quan trọng.”
Sắc mặt Minh Triệu căng thẳng, bỗng chốc lại buông lỏng ra. “Không có việc gì thì tốt.”
“Trên mạng nói không thể thật, em cũng không phải không biết.”
Minh Triệu ừ một tiếng, dù sao cũng không ngủ được, lại lấy di động qua.
Kỳ Duyên không biết làm sao, “Bây giờ em đang mang thai, luôn nhìn điện thoại di động, nhỡ về sau Tiểu Đậu Nha cận thị làm thế nào?”
Vẻ mặt Minh Triệu nghiêm túc, “Sẽ có ảnh hưởng thật sao?”
Anh ậm ờ nói: “Có thể thôi.”
Minh Triệu vội vàng để điện thoại di động xuống, “Ngày mai tôi hỏi dì Triệu một chút.”
“Chúng ta trò chuyện.”
Minh Triệu nghĩ mới scandal kia, cô muốn nói lại thôi, “Có phải thầy Tấn thích chị Ảnh hay không hả?”
“Em quan tâm Tấn Trọng Bắc hay là Trình Ảnh?”
“Tôi chỉ tò mò, trên mạng đã YY một đoạn tình tay ba của các người.”
Kỳ Duyên nhíu nhíu mày, “Trên mạng nói cái gì?”
“Fan của chị Ảnh, có một phần ba ủng hộ chị Ảnh và thầy Tấn, một phần ba ủng hộ anh và chị Ảnh, còn lại cảm thấy hai người các anh không thích hợp với chị ấy.”
Kỳ Duyên kéo một nụ cười, con mắt sâu thẳm nhìn thẳng cô, tựa tiếu phi tiếu.
Minh Triệu bị anh nhìn chột dạ.
Anh ngơ ngẩn nói: “Anh và Trình Ảnh không có cái gì cả.”
“Tôi biết.” Nhìn ánh mắt thẳng thắn vô tư của anh, cô nói theo bản năng.
" Minh Triệu có đôi khi công việc của chúng ta không cách nào tránh khỏi mấy scandal, phóng viên viết như thế nào, chúng ta luôn không biết. Nhưng mà anh sẽ cố gắng tránh khỏi việc xuất hiện bản tin, mà nơi này của anh sẽ không thay đổi, với em, với Tiểu Đậu Nha.”
Đầu óc Minh Triệu vang lên ông ông, mất đi năng lực suy nghĩ.
Nhìn bộ dáng lúng túng của cô, dường như anh rất có cảm giác thành tựu. “ Minh Triệu, em nhìn anh như thế nữa, anh sẽ không nhịn được.”
Minh Triệu: “… Tôi cảm thấy tôi bị bên ngoài của anh lừa. Ngài Nguyễn sẽ không nói như vậy.”
Kỳ Duyên cười thành tiếng, âm thanh trầm thấp mà đầy từ tính, “Nếu không thì sao? Tiểu Đậu Nha có như thế nào?”
Vẻ mặt của Minh Triệu muốn bùng nổ, cô kéo chăn, nằm xong một lần nữa, đưa lưng về phía anh.
Cùng giường chung gối, thực sự rất nguy hiểm!
Xem chừng trước ngủ nhiều, lúc này cô không ngủ được, lật hai cái ở trên giường.
Bỗng nhiên Minh Triệu mở miệng, “Hôm nay mẹ qua đây nói, bà mua giường cho Tiểu Đậu Nha.”
“Không cần, về chính chúng ta đi mua.”
“Mẹ còn nói, tối mai cùng ăn cơm.”
“Anh biết, ngày mai anh về sớm một chút đón em.”
“Anh thật sự để cho Kỳ Ân nói xin lỗi tôi?”
“Em là chị dâu của nó, trong quá khứ, chị dâu cả như mẹ. Nó nên kính trọng em!”
Minh Triệu quay đầu đi, “Quan hệ cá nhân thật sự là một môn học phức tạp.”
Kỳ Duyên khẽ cười, “Đây là câu hỏi lịch sử các ông để lại, một miếng ngọc đẹp gây ra hỗn loạn.”
Minh Triệu đáp lời của anh, hì hì một tiếng nở nụ cười. “Thật ra hoàn toàn có thể lấy câu chuyện trung học chúng tôi làm đề tài diễn một bộ phim truyền hình, thật sự, Lam Anh, Tần Hoành là nhân vật chính, tôi và Kỳ Ân là nữ phụ. Bây giờ phim vườn trường vẫn có thị trường nhất định, anh có thể suy nghĩ một chút.”
Cô còn tới sức lực.
Khuya khoắt, không nói yêu thương với chồng của mình ở trên giường, ngược lại nói đến đầu tư.
Kỳ Duyên thở ra một hơi, “Trợ lý Phạm, chúng ta có thể từ từ nói chuyện công việc trong thời gian làm việc.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Xin Chào! Nguyễn Tổng
- Chương 22