- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Xin Chào! Nguyễn Tổng
- Chương 21
Xin Chào! Nguyễn Tổng
Chương 21
Cha mẹ Nguyễn lâm vào trầm tư, vừa khϊếp sợ vừa khổ sở, có lẽ bọn họ cũng không ngờ Kỳ Ân sẽ làm ra chuyện như vậy.
Kỳ Duyên giơ tay lên vuốt trán, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Tối hôm qua anh vào bệnh viện, nhìn thấy Minh Triệu một mình đơn độc ngủ trên giường bệnh, anh mới hiểu được cái gì gọi là sợ.
Anh không biết cô em gái này của mình sẽ trở thành như vậy, một khắc kia đáy lòng của anh dâng lên cảm giác thất bại.
Khi còn bé, Kỳ Ân nghe lời ngoan ngoãn. Hai anh em bọn họ luôn ở cùng nhau, đến khi anh tốt nghiệp trung học, hơn mười năm nay, anh chưa từng cảm thấy phẩm hạnh của Nhất Nghiên sẽ có vấn đề.
Ba năm trung học, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm con bé trở thành như hiện giờ?
Bởi vì không thể trở thành người yêu của Tần Hoành, nên đã chuyển hận ý sang người Minh Triệu sao?
Kỳ Duyên thở dài một hơi: "Cha mẹ, nếu bây giờ chúng ta không uốn nắn Kỳ Ân, sau này con bé xảy ra chuyện, chỉ sợ nó sẽ là người thua thiệt." Cha mẹ không biết giáo dục con cái, để người khác đến dạy, sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.
Cha Nguyễn nghe được, con trai cũng chỉ muốn giúp con gái. "Ngày mai cha sẽ bảo con bé trở lại."
Mẹ Nguyễn gật đầu: "Ừ. Con cũng đừng nóng giận. Về sớm chăm sóc Minh Triệu đi, thai của con bé còn chưa đến 3 tháng đâu, nên chú ý cẩn thận. Con cũng đừng để con bé đến công ty nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt vào."
Từ trước đến nay Kỳ Duyên biết cách kiềm chế, hầu như không có việc gì làm anh đỏ mặt, có thể khống chế tâm trạng rất tốt. Nhưng mà Minh Triệu này lại ngoài ý muốn khiến anh mất khống chế.
Mẹ Nguyễn lại khuyên vài câu: "Chuyện này có thể do ngoài ý muốn, Kỳ Ân không biết Minh Triệu bmang thai, cha mẹ chưa nói cho nó biết. Nó không cố ý đâu."
Thần sắc Kỳ Duyên lạnh buốt, chậm rãi phun ra vài chữ: "Chuyện này chỉ có Kỳ Ân rõ ràng nhất."
Mẹ Nguyễn không còn lời nào để nói.
Kỳ Duyên không muốn rối rắm về vấn đề này nữa, đứng dậy nói: "Cha mẹ, thời gian không còn sớm, con về trước ạ."
Chờ Kỳ Duyên đi rồi, mẹ Nguyễn buồn bã. "Làm sao Kỳ Ân lại vô duyên vô cớ đẩy Minh Triệu thế? Chắc là hiểu lầm thôi."
Sắc mặt cha Nguyễn khẽ chìm xuống: "Sau này bà đừng nói những lời này trước mặt con trai nữa. Tính khí Kỳ Duyên tốt, lần này không nổi giận, nhưng kế tiếp nó muốn phạt Kỳ Ân thế nào, thì bà đừng có nhúng tay vào."
"Sao lòng dạ đàn ông các ông ác độc như vậy?"
" Kỳ Ân cứ thế nữa, cuối cùng sẽ có một ngày, sợ là ngay cả Kỳ Duyên cũng không nhận đứa em gái này nữa đấy."
Mẹ Nguyễn nghiêm túc nghĩ, quả thật, từ trước đến nay đáy mắt Kỳ Duyên không chứa được một hạt cát. "Tôi sẽ khuyên nhủ Kỳ Ân "
Giờ phút này, Kỳ Ân đang ở Hong Kong vừa trở lại nhà trọ, hôm nay cô vẫn có chút không yên lòng. Suy nghĩ đến dáng vẻ ngày hôm qua của Minh Triệu , trong lòng rất loạn, cô không hiểu rõ là thật hay giả. Nếu thật, lại sợ Minh Triệu tố cáo cô trước mặt anh cô. Kỳ Ân rối rắm hồi lâu, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Tina.
"Tina, hôm nay Minh Triệu có đến công ty không?"
"Không có, hôm qua trợ lý Trần giúp đưa cô ấy đi bệnh viện rồi. Kỳ Ân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không cẩn thận đẩy cô ấy, rồi tự cô ta đυ.ng vào bàn. Cô có nghe nói gì không?"
"Không có, buổi sáng trợ lý Trần nói Minh Triệu sẽ nghỉ một tuần."
" Trợ lý Trần anh ấy có nói gì nữa không?"
"Miệng tên kia kín vô cùng."
"À, vậy không có gì. Tôi không nói với cô nữa, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mốt tôi sẽ về. Bye!"
"Bye!"
Kỳ Ân âm thầm nghĩ, ngày đó nhất định Minh Triệu đã giả vờ, diễn kịch thôi.
Một lát sau, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô vừa nhìn là do cha cô gọi đến, vui vẻ bắt máy.
"Cha ——" Giọng nói vừa mềm vừa ngọt.
"Bây giờ con đặt vé máy bay đi, sáng sớm ngày mai lập tức trở về Tấn Thành."
"Cha? Sao thế?"
"Con vừa đυ.ng vào người ta, đã muốn bỏ chạy rồi."
Nhất thời trong lòng Kỳ Ân ủy khuất dâng trào: "Cha, Minh Triệu cố ý diễn, con chỉ đẩy nhẹ cô ta thôi, tự cô ta đυ.ng vào bàn. Cha, các người đừng chỉ nghe một phía từ cô ta."
Cha Nguyễn tức giận không thôi, ông thật sự đã không quản giáo nghiêm khắc đứa con gái này rồi, để bây giờ nó chẳng phân biệt được thị phi, còn nói dối. " Nguyễn Cao Kỳ Ân, ngày mai cho dù trời sập xuống, con cũng phải trở lại cho cha. Con có biết bởi vì con càn quấy, đứa bé trong bụng Minh Triệu suýt chút nữa đã không còn, vậy mà con lại không hề áy náy."
Kỳ Ân: "... Làm sao có thể?"
Cha Nguyễn thở dài: "Anh con rất tức giận, Kỳ Ân lần này con làm cho chúng ta quá thất vọng."
Kỳ Ân lẩm bẩm nói: "Minh Triệu mang thai... Con không biết, con không cố ý, con chỉ muốn nói rõ ràng với cô ta..." Sắc mặt của cô trắng bệch vài phần.
Cha Nguyễn cắt đứt lời cô: "Có gì thì trở về hẵng nói."
Kỳ Ân gọi mấy tiếng, nhưng bên kia đã cúp điện thoại. Cô nhợt nhạt, thất hồn lạc phách ngồi trên ghế sa lon, tựa như bản thân đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Kỳ Duyên về đến nhà trước, lại đến cửa hàng bánh ngọt gần đó, mua một cái bánh Mousse. Con gái hình như rất thích ăn những món bánh ngọt này. Kỳ Ân cũng không ngoại lệ, nhưng Kỳ Ân sợ mập, đến bây giờ một cái bánh ngọt chỉ ăn một hai miếng, đã ném đi. Minh Triệu không giống thế, mỗi lần cô ăn những thứ này thì vẻ mặt rất thỏa mãn, làm người ta không nhịn được muốn nếm thử.
Về đến nhà đã mười giờ, Minh Triệu tựa vào ghế sa lon trong phòng ngủ, đang nghịch điện thoại di động. Anh đi đến: "Có đói bụng không?"
Minh Triệu nheo mắt lại: "Mua cho tôi hả? Cám ơn, anh Nguyễn!" Dáng vẻ thỏa mãn như một con mèo nhỏ ham ăn.
Kỳ Duyên thấy bên tay cô để vài quyển ghi chép, ánh mắt khẽ lướt qua.
Minh Triệu giải thích: "Đây là phân tích của tôi đối với tiểu thịt tươi mới nổi trong ba năm qua, cùng với phân tích kinh nghiệm của người quản lý bọn họ."
Kỳ Duyên lễ phép hỏi: "Anh có thể xem một chút không?"
"Dĩ nhiên! Anh có kinh nghiệm hơn tôi nhiều, giúp tôi xem thử có chỗ nào không đúng không." Cô ăn một miếng bánh, ánh mắt đã nheo lại rồi.
Bánh này ăn ngon như vậy? Lỡ như sau này Tiểu Đậu Nha giống cô, thành một con hàng thích ăn vặt, có vẻ không tồi.
Từ trước đến nay tốc độ đọc của Kỳ Duyên rất nhanh, lật vài tờ, đã nhanh chóng xem xong vài ví dụ phân tích: "Phân tích không tệ. Chẳng qua là ——" lời nói anh xoay chuyển: "Mạc Lăng Thần nổi tiếng sớm, một phần rất lớn là bởi vì sau lưng anh ta có thế lực."
"Không phải Mạc Lăng Thần là người mới đã ký hợp đồng với công ty Đông Dương năm ngoái sao? Anh ta có bối cảnh gì?" Minh Triệu suy ngẫm.
Kỳ Duyên lại cầm một quyển ghi chép: "Em cũng biết?"
"Mạc Dĩ Hằng? Anh ta là em trai của Mạc Dĩ Hằng?"
"Nói chính xác hơn là cùng cha khác mẹ."
Minh Triệu cảm thán: "Quả nhiên giới giải trí càng lúc càng giống công ty gia tộc, anh trai em trai cũng đến, lũng đoạn rồi đây." Nói xong cô mới ý thức được, dường như cô cũng quơ anh vào rồi.
Kỳ Duyên cúi đầu, mở máy vi tính trong tay ra: "Đây là —— "
Mở ra tờ thứ nhất, trên đó viết.
"To Lam Anh, lạc khoản là Tấn Trọng Bắc."
Minh Triệu giải thích: "Tôi giúp Lam Anh xin chữ ký Tấn Trọng Bắc."
Kỳ Duyên chậm rãi nói: "Em thật không muốn?"
"Tôi cũng có ở chỗ khác." Cô lật một quyển, bìa mặt hơi cũ kỹ. "Anh ấy ký cho tôi ở đây."
Kỳ Duyên thấy lời Tấn Trọng Bắc viết cho Minh Triệu
"To Minh Triệu, một đời Vô Ưu."
Quyển này có chừng mười mấy ngôi sao ký tên, anh lật vài tờ, phát hiện bên trong có một trang giấy có dấu vết đã bị xé. Kỳ Duyên giương mắt nhìn cô, cô đã tắm rửa, mặc áo ngủ màu sáng, không trang điểm. Trên người cô luôn có loại khí chất thanh nhã, rất thoải mái. "Chúc mừng, đạt được ước nguyện."
Minh Triệu đã ăn sạch bánh ngọt: "Tôi đi đánh răng."
Kỳ Duyên để quyển sổ xuống, đỡ cánh tay cô.
Minh Triệu nhìn anh một cái: "Tự tôi có thể."
Kỳ Duyên thong thả nói: "Hi vọng anh ôm em đi à?"
Cô lặng lẽ nghĩ, thật ra thì Kỳ Duyên này rất bá đạo trong một số chuyện!
Chải răng xong, anh lại đỡ cô lên giường, sau đó anh rời khỏi phòng ngủ.
Minh Triệu nằm nghiêng, eo phải vẫn hơi đau, cô không dám có động tác quá lớn.
Chuyện ngày hôm qua, ai cũng không ngờ đến. Kỳ Ân đơn giản là điên rồi. Minh Triệu thở dài một hơi, thật may Tiểu Đậu Nha không có chuyện gì, nếu không lần này cô nhất định phải liều mạng với Kỳ Ân.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ mở ra lần nữa. Minh Triệu nghe thấy một mùi sữa tắm nhàn nhạt, theo gió thoảng bay đến căn phòng.
Kỳ Duyên mang dép, từng bước từng bước đi đến mép giường. "Minh Triệu , đừng nghịch điện thoại di động nữa."
Minh Triệu ngạc nhiên: "... Làm sao anh?" Trong lúc nhất thời vốn từ cô nghèo túng, không biết nói gì.
Kỳ Duyên nhẹ nhàng nằm ở một bên giường trống, giọng của anh bình tĩnh trầm thấp: "Em mang thai, sau này ngủ cùng nhau."
Minh Triệu may nhờ bị thương, nếu không hiện giờ cô nhất định sẽ từ trên giường nhảy dựng lên.
Trong phòng đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
"Được rồi, em phải từ từ làm quen." Cánh tay dài của Kỳ Duyên mở rộng, khoác lên cánh tay cô.
Minh Triệu nhìn anh, ánh mắt đen như mực lưu chuyển.
Anh hỏi: "Còn chưa ngủ à?"
"À, lập tức ngủ đây."
"Thắt lưng còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Lần này để em chịu ủy khuất, anh rất xin lỗi. Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Cổ họng Minh Triệu chua xót, ngậm chặt miệng không lên tiếng. Ngực nóng bỏng, nóng đến đáy lòng, ấm áp, ê ẩm.
"Minh Triệu lúc các em học trung học, người nam sinh kia tên gì? Chính là người Kỳ Ân thích đấy?"
"Tần Hoành."
"Hoành nào?"
"Chữ Vương bên cạnh thêm bộ hành (珩)."
"Thì ra là Hoành này, là một viên ngọc, khó trách nữ sinh các em thích cậu ta."
Minh Triệu không để ý đến việc anh trêu ghẹo: "Sao đột nhiên anh hỏi cái này?"
"Muốn biết con gái các em rốt cuộc thích kiểu nam sinh gì thôi?"
Minh Triệu trầm tư chốc lát: "Học giỏi, dáng vẻ đẹp mắt." Cô dừng một chút: "Đại khái là giống như anh vậy."
"Ớ ——" anh cười một tiếng: "Anh là kiểu nào?"
Minh Triệu nhếch môi: "Rất ấm áp." Đó là cảm giác khi cô mới gặp gỡ.
Tối nay ở gần như vậy, Kỳ Duyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để hỏi. "Em nói đã từng gặp anh? Lần đầu tiên thấy anh, có cảm giác gì?" Tay của anh cuốn lấy sợi tóc cô, uốn quanh đầu ngón tay.
Minh Triệu im lặng hồi lâu, tựa như một thế kỷ.
"Lớp mười, anh vội đến trường học đưa bài tập cho Kỳ Ân."
Dù Kỳ Duyên nghĩ rất nhiều lần, cũng không ngờ là vào bảy năm trước. "Sao anh không hề có một chút ấn tượng gì cả vậy?"
"Khi đó tôi còn ở nhà cô, sáng sớm mùa đông tôi thường đến muộn. Sáng sớm hôm đó, sương mù rất dày, anh từ trong xe bước xuống, đi đến cửa trường học, nói chuyện với chú Vệ gác cổng. Chờ tôi qua cổng chú Vệ đã ngăn tôi lại, bởi vì tôi thường đến muộn, nên chú ấy nhớ ra tôi —— "
"Cho nên cô bé nữ sinh lúc đó chính là em?"
Minh Triệu nặng nề gật đầu một cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh. "Là tôi." Cô vẫn nhớ, cái hôm trời đông giá rét tràn đầy sương mù đó, anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám tro đứng trước mặt cô, như ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào sinh mệnh cô.
Anh nói với cô: "Bạn học, làm phiền em." Giọng nói dễ nghe, cô đã ngây ngốc vài giây.
"Bạn học, em anh là Nguyễn Cao Kỳ Ân"
Minh Triệu buồn bã: "Sớm biết lúc ấy không đưa giúp anh rồi."
Kỳ Duyên bất đắc dĩ cười một tiếng: "Lúc đó em đội một cái mũ lông mềm như nhung, gương mặt bị che hơn phân nửa, anh hoàn toàn không thấy rõ mặt em."
Minh Triệu: "..."
"Cho nên sau đó em đến Hoa Hạ làm việc?" Giọng anh hơi cao lên.
"Đương nhiên tôi không phải vì anh mới đến, tôi chỉ vì —— lý tưởng."
"Được rồi, đừng kích động." Quả thật Kỳ Duyên không thể nhận ra Minh Triệu là cô bé nữ sinh năm đó đã giúp anh.
Minh Triệu im lặng trong chốc lát: "Ban đầu tôi cũng không biết anh ở Hoa Hạ, hơn nữa tôi cảm thấy anh không giống người sẽ làm công việc này."
"Vậy em cảm thấy anh sẽ làm gì?"
"Giáo sư đại học hoặc là nhân viên phòng nghiên cứu khoa học." Thật đáng sợ càng nói càng nhiều, cô định nhắm mắt lại: "Tôi mệt rồi."
"Ngủ đi." Kỳ Duyên ấn cô vào lòng mình, anh hơi cúi thấp đầu, một cái hôn lạnh như băng chuẩn xác rơi vào cái trán cô.
Lông mi Minh Triệu run rẩy, thật ra thì cô không ngủ. Chẳng qua cô không biết, làm thế nào để đối mặt với người đàn ông mình đã từng thích nhiều năm như vậy.
Ngày thứ hai, chuông điện thoại di động của Kỳ Duyên đã đánh thức hai người từ trong giấc mộng. Kỳ Duyên cầm điện thoại di động lên, thấy là Hoài Trang gọi đến.
Minh Triệu mơ màng mở mắt ra: "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, em ngủ tiếp đi." Anh đứng dậy đi đến ban công, nhận điện thoại.
"Chuyện gì?"
" Nguyễn tổng, chị Ảnh đã xảy ra chuyện. Sáng sớm, chị ấy ngã từ trên lưng ngựa xuống."
"Hiện giờ thế nào rồi?"
"Đã đưa đến bệnh viện gần đó, nhưng trợ lý của chị ấy nói, tình huống hình như hơi nghiêm trọng."
"Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi một chuyến."
"Được."
"Tạm thời phong tỏa tin tức."
Quan hệ giữa Kỳ Duyên và Trình Ảnh khá thân thiết, hiện giờ Trình Ảnh xảy ra chuyện, đương nhiên anh có chút bận lòng.
Chờ anh trở về phòng thì Minh Triệu đã dậy.
Kỳ Duyên nói: "Trình Ảnh ngã, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, anh phải đi xem thế nào."
"Nghiêm trọng không?"
Kỳ Duyên gật đầu.
Minh Triệu nhướng mi: "Vậy anh nhanh đi đi."
Kỳ Duyên nhìn cô, dặn dò: "Bác sĩ nói, em đừng quên. Không được quá sức."
"Tôi biết mà." Minh Triệu trịnh trọng nói: "Đã trải qua một lần, bây giờ tôi cũng không dám khinh thường nữa."
"Ừ. Hôm nay mẹ sẽ đến."
Sắc mặt Minh Triệu khẽ biến thành hơi cứng.
"Đừng lo lắng, em và bà ấy trò chuyện là tốt rồi." Kỳ Duyên vội nói: "Bọn họ cũng biết chuyện em bị thương, lo lắng cho em, muốn đến thăm em một chút."
Minh Triệu nhếch khóe môi: "Không sao đâu, bà ấy là bà nội của Tiểu Đậu Nha, tôi sợ gì chứ. Anh nhanh chóng lên đường đi."
Cô không sợ mẹ Nguyễn, nhưng nhìn thấy bà ấy thì cô có chút thấp thỏm bất an.
Ai có thể tưởng tượng, cuộc họp phụ huynh lúc trung học đệ nhị, dì ngồi ở phía sau bạn có một ngày sẽ trở thành mẹ chồng của bạn chứ.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Xin Chào! Nguyễn Tổng
- Chương 21