Kỳ Duyên đang họp với vài vị Phó tổng đến phần cuối, Tina gõ cửa đi đến. " Nguyễn tổng, bốn giờ rồi, ngài cần phải trở về."
Kỳ Duyên sửa sang bản ghi chú một chút: "Hôm nay đến đây thôi, công việc ở thành phố B, cứ thế mà làm. Tuần sau sẽ hoạch định dự án cho hạng mục ảnh thị Lăng Nam. Các vị, hôm nay trong nhà tôi có chút chuyện, tôi đi trước."
Nói xong, anh đứng dậy, ra khỏi phòng họp.
Tina đi theo bên cạnh anh, vừa đi vừa nắm chắc thời gian báo cáo công việc: " Nguyễn tổng, phương án của Kỳ Ân đã hoạch định tốt rồi, tôi đã gửi đến hộp thư thoại của anh."
Kỳ Duyên gật đầu: "Gần đây em ấy như thế nào?"
"Phỏng vấn cho《 Tri Hạ 》 hình như không thành công."
Kỳ Duyên cong khóe môi: "Đạo diễn Hứa yêu cầu rất cao, không tìm được diễn viên thích hợp thì tình nguyện không quay, không thể mang việc tư vào chỗ của ông ấy được."
Tina khẽ mỉm cười: " Kỳ Ân có chút bị đả kích."
"Bị đả kích cũng tốt, tránh cho nó không biết trời cao đất rộng."
Tina gật đầu: "Cuối tuần trợ lý mới mới đến, muốn sắp xếp thế nào?"
Kỳ Duyên hơi suy tư chốc lát: "Chuyện này giao cho Hoài Trang." Trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người ở Ảnh thị cũng tăng tiến không ít. Minh Triệu kiêng dè quá nhiều, sau này nhìn thấy anh, khẳng định chỉ giải quyết việc công. Chờ qua ba tháng sau, rồi hãy nói, đến lúc đó Tiểu Đậu Nha cũng đã lớn.
"Được, tôi biết rồi."
"Ngày mai cô bàn với Triệu Hân Nhiên, nội dung hợp đồng nói rõ ràng cặn kẽ với cô ấy."
"Ngài yên tâm đi, một đóa hoa nhỏ may mắn của Hoa Hạ, không ai không hài lòng."
Khi Kỳ Duyên về đến nhà, đã qua năm giờ. Trong nhà hoàn toàn an tĩnh, anh nhìn lướt qua, hành lý của cô ở phòng khách, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh đi đến cửa phòng ngủ chính, gõ hai cái, bên trong không có động tĩnh.
Cách mười mấy giây, anh mới từ từ xoay nắm cửa mở ra, tầm mắt rơi vào một cục tròn vo trên giường.
Kỳ Duyên đi đến, thấy cô ngủ khá sâu, anh mới ngồi xuống mép giường. Hơn nửa tháng không thấy, hình như cô tăng cân một chút, hai gò má mượt mà hơn trước rồi. Nhưng hôm nay khi cô ngủ mi tâm vẫn cau lại, không biết đang nằm mơ thấy cái gì. Nghe nói tối hôm qua chơi đến rạng sáng, lá gan càng ngày càng mập, cho nên hôm nay chột dạ không dám liên lạc với anh phải không?
Anh cầm bàn tay lộ ra ngoài chăn của cô, lòng bàn tay mang theo lạnh lẽo. Khớp xương ngón tay Minh Triệu mảnh khảnh, móng tay cắt gọn sạch sẽ. Đột nhiên cô nắm chặt tay anh.
"Minh Triệu ——" Anh nghĩ là cô tỉnh.
Minh Triệu mê sảng: "Mẹ —— mẹ —— "
Kỳ Duyên biết cô nằm mơ, có lẽ là muốn mẹ của cô. Anh cúi người xuống, từ từ ôm lấy cô, trong mềm mại mang theo hương thơm, tay anh chạy dọc sống lưng cô.
Cô mặc đồ ngủ, Kỳ Duyên chạm tay sờ được một mảng mồ hôi. Gặp ác mộng à?
" Minh Triệu ——" Anh gọi một tiếng.
Minh Triệu nằm trong lòng anh, mơ mơ màng màng ngủ, thật vất vả mới mở mắt, đáy mắt ngập nước. " Nguyễn Cao Kỳ Duyên —— "
"Là anh." Một tay anh sờ sờ sợi tóc mướt mồ hôi của cô: "Đừng ngủ nữa."
Minh Triệu không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh, không có tiêu cự.
Kỳ Duyên thấy sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay lau gò má cô: "Gặp ác mộng à?"
Minh Triệu liếʍ khóe môi: "Tôi nằm mơ thấy mẹ tôi." Cô chỉ từng xem qua hình của mẹ, đã sớm mơ hồ trong trí nhớ, trong mơ cô chỉ thấy một bóng lưng, nhưng cảm giác đó cô biết, là mẹ của cô.
"Không sao, chỉ là mơ mà thôi. Anh đi lấy cho em ly nước." Anh vừa cử động, Minh Triệu đã ôm lấy anh thật chặt, gần như dùng hết sức lực. Mặt cô chôn ở vai anh, càng dán càng chặt: "Anh đừng đi." Như bắt được một cây gỗ, cô không muốn buông ra. Một cảm giác không tên dần dần lan tràn đến chỗ sâu nhất nơi đáy lòng cô.
"Anh ở đây." Kỳ Duyên ôm cô vài phút, thân thể con gái trời sinh mềm mại, đặc biệt khi cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ. Anh rõ ràng cảm nhận được một hơi thở ấm áp truyền vào người anh, ngay cả không khí cũng mang theo một hương vị an bình.
Cảm xúc Minh Triệu từ từ khôi phục lại, nói: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn năm giờ." Thần sắc Kỳ Duyên ngưng đọng, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn bình thường vài phần. "Ngủ bao lâu rồi?"
"Ngủ tiếp vậy." Cô không dấu vết rời khỏi ngực anh, hình như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh.
"Thức dậy vận động, ngủ nhiều, buổi tối sẽ không ngủ được."
Minh Triệu lẳng lặng nhìn anh, sắc mặt ửng hồng: "Tôi muốn thay quần áo..." Cô không mặc áσ ɭóŧ đấy. Bởi vì ngủ, cô cởi áσ ɭóŧ đặt trên tủ đầu giường.
Cô có thể thấy, Kỳ Duyên cũng có thể thấy.
Ánh mắt Kỳ Duyên sâu thẳm, đứng dậy ra cửa, đưa lưng về phía cô, hắng giọng: "Đi tắm trước đi, anh gọi điện thoại cho ba mẹ, nói sẽ qua trễ một chút."
Bọn họ về trễ nửa tiếng, ba mẹ Nguyễn cũng không nóng nảy.
Ba Nguyễn hỏi: " Kỳ Ân đâu? Tối nay không về à?"
Mẹ Nguyễn trả lời: "Nó nói tối nay có tiết, xong tiết sẽ về."
Ba Nguyễn lắc đầu một cái: "Không phải là muốn làm diễn viên sao, cũng không biết có cái gì hay ho thế."
Mẹ Nguyễn thì thầm: "Còn không phải là do ông nuông chiều thành thói à."
Ở đề tài này ba Nguyễn chưa bao giờ cãi cọ với vợ, rốt cuộc do bọn họ quá nuông chiều con gái, hiện giờ nói gì cũng không có ý nghĩa nữa. Thật may, ban đầu lúc giáo dục con trai, bọn họ nghiêm túc dạy bảo. Nguyễn Cao Kỳ Duyên là đứa trẻ xuất sắc nhất nhà họ Nguyễn này.
Chỉ chốc lát sau, Kỳ Duyên và Minh Triệu đến.
Hơn nửa tháng không gặp, Minh Triệu hơi có chút không thích ứng. "Ba, mẹ, hai người vẫn khỏe ạ." Dáng vẻ căng thẳng của cô, làm cho ba Nguyễn buồn cười.
Kỳ Duyên nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, dắt tay cô, đi đến.
Ba Nguyễn hỏi: "Lần này công việc vẫn thuận lợi chứ?"
Minh Triệu gật đầu: "Tốt lắm ạ."
Ba Nguyễn nói: "Sau cơm chiều, chơi một ván với ba."
"Được ạ."
Mẹ Nguyễn ở một bên không nói gì: "Ăn cơm trước đi."
Minh Triệu lặng lẽ nhìn bà một cái: "Mẹ, con đến giúp ngài."
Trong lòng mẹ Nguyễn thở dài một cái, suy nghĩ một chút cô chỉ mới 22 tuổi thôi, cùng tuổi với Kỳ Ân. "Xong hết rồi."
Bữa cơm này Minh Triệu ăn có chút thấp thỏm, trong lòng nghĩ đến lời Kỳ Duyên sẽ nói, nhạt như nước ốc.
Kỳ Duyên bới thêm cho cô một chén canh cá nữa: "Húp một chén canh."
Minh Triệu ngoan ngoãn ăn canh, cô ngồi bên tay phải Kỳ Duyên, rốt cuộc không nhịn được kéo tay anh, sao anh không lo lắng gì cả vậy.
Kỳ Duyên quay đầu: "Tập trung ăn cơm. Ba mẹ, nếu Kỳ Ân trở về khóc lóc kể lể với hai người, bất kể nó nói gì, hai người cũng đừng nên đồng ý."
Ba Nguyễn: "Ba tán thành."
Mẹ Nguyễn nói: "Con là anh, phải nên giúp em chứ."
"Nó đấy à, phải chịu một chút đau khổ mới được."
Mẹ Nguyễn tức giận nói: "Có người anh như con vậy sao? Con đừng có cưới vợ quên em gái đấy." Nói xong chính bà cũng cười.
Đầu gối Minh Triệu đau xót, không liên quan gì đến cô mà. Nói Kỳ Duyên có con trai quên em gái, cô còn có thể tin được.
Sau bữa cơm chiều, ba Nguyễn kêu Minh Triệu đến thư phòng đánh cờ. Kỳ Duyên đột nhiên nói: "Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Minh Triệu kéo tay anh, nhỏ giọng nói: "Nếu không thì đừng nói."
Kỳ Duyên an vỗ an ủi cô: "Không sao, chọn ngày không bằng gặp ngày."
"Tôi sợ anh bị đánh đấy." Cô biết ba Nguyễn yêu cầu rất nghiêm khắc với chuyện này, nếu Kỳ Duyên bị đánh, cô rất lo.
Ba mẹ Nguyễn đồng loạt nhìn anh: "Chuyện gì?"
Kỳ Duyên thẳng tắp đứng đó, ánh mắt bình tĩnh: " Minh Triệu mang thai."
Trong nháy mắt ánh mắt ba Nguyễn lộ ra vẻ vui mừng, khóe môi cong lên.
Mẹ Nguyễn kinh ngạc, vội hỏi: "Ai u, sao lúc các con về không nói! Lúc nào thì biết? Đã bao lâu rồi?" Trong nháy mắt ánh mắt của bà nhìn về phía Minh Triệu, kinh ngạc vui mừng. Thật sự Kỳ Ân đã nói trúng, thật sự vợ có, cháu trai cũng đến. Chuyện gì cũng không gấp được, ông trời tự có an bài.
Minh Triệu xấu hổ, từ từ giơ hai ngón tay lên.
Kỳ Duyên trầm giọng nói: "Hai tháng."
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài loáng thoáng có tiếng trẻ con đang chơi đùa, chỉ loáng thoáng.
Mẹ Nguyễn nhíu mày: "Các con mới vừa đăng ký chưa đến một tháng mà."
Kỳ Duyên bất đắc dĩ cười một tiếng: "Ba mẹ, rất xin lỗi, bây giờ mới nói cho hai người biết."
Mặt ba Nguyễn từ từ chìm xuống, hung tợn nói: "Thằng nhãi ranh! Hồ đồ!" Con trai vội vã muốn kết hôn, hóa ra là đã gây ra án mạng.
Minh Triệu bị dọa sợ không dám thở mạnh, sắc mặt đỏ lên, lúng túng áy náy.
Hồi lâu, ba Nguyễn chậm rãi thở ra một hơi, chỉ vào Kỳ Duyên: "Anh theo tôi đến thư phòng!"
Minh Triệu kéo tay Kỳ Duyên, nhìn anh: "Tôi và anh cùng vào."
"Không sao. Em cứ ngồi một lát." Vẻ mặt Kỳ Duyên vân đạm phong khinh. "Chờ anh, một lát về nhà."
Kỳ Duyên đi theo ba Nguyễn vào thư phòng.
"Đóng cửa lại." Giọng nói ba Nguyễn lạnh cứng, ông nhìn Kỳ Duyên: "Từ nhỏ tôi dạy anh thế nào?"
"Ba, chuyện này con rất xin lỗi."
"Quỳ xuống!"
Kỳ Duyên quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp.
"Nguyễn Cao Kỳ Duyên, từ nhỏ tôi dạy anh, làm đàn ông phải có trách nhiệm. Gia huấn nhà họ Nguyễn, bị anh làm thúi rồi! Anh muốn mở công ty điện ảnh, tôi mặc kệ anh. Bây giờ anh còn dám làm ra chuyện như vậy. Minh Triệu bằng tuổi em anh, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nên anh khi dễ người ta phải không?"
Kỳ Duyên sờ mũi: "Không có ạ."
"Còn không có! Trước đó những thứ scandal lên báo của anh là thế nào!" Từ trước đến nay nhà họ Nguyễn rất xem trọng môn phong giáo dục, không ngờ Nguyễn Cao Kỳ Duyên luôn luôn ưu tú đã làm ra chuyện thế này. Ba Nguyễn giận không kềm được, cảm thấy Kỳ Duyên đã rơi vào một cái chảo nhuộm thật lớn.
"Rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"
Kỳ Duyên giải thích, anh và Minh Triệu gặp nhau, rồi ôm trách nhiệm vào người mình.
Ba Nguyễn nhíu mày: "Cho nên bây giờ hai đứa vẫn không muốn công bố chuyện kết hôn ra ngoài? Vậy anh muốn sau này con trai anh phải làm sao?"
"Ba, con có kế hoạch của con."
Ba Nguyễn thở dài thật sâu: "Lần này anh làm tôi quá thất vọng. Ban đầu tôi đã nhắc nhở anh, vào cái vòng này, bất kể gặp phải cái gì, anh đều phải biết ngăn mọi cám dỗ."
Kỳ Duyên im lặng.
Ba Nguyễn lạnh lùng nói: "Nguyễn Cao Kỳ Duyên, anh tự giải quyết cho ổn thỏa đi."
"Ba, xin ngài yên tâm." Từng chữ của anh đều có lực.
Từ trước đến nay đàn ông nhà họ Nguyễn luôn chung tình, rất trân trọng hôn nhân. Điểm này, mấy đời đủ để chứng minh.
"Chuyện này chỗ bà nội anh, tự mình giải thích." Bà nội nhà họ Nguyễn cũng có học vấn cao. Trước kia là giáo sư đại học B, hơn nữa xem trọng phẩm hạnh giáo dục con cái.
"Con biết rồi."
Minh Triệu vẫn nhìn chằm chằm vào cửa thư phòng, cô mơ hồ nghe được tiếng động bên trong, nhưng cô không dám tùy tiện đi vào.
Nhà họ Nguyễn có quy củ của nhà họ Nguyễn.
Cô chờ đợi nhìn về phía mẹ Nguyễn, sắc mặt khẩn trương lo lắng, cũng không thể thật sự để Kỳ Duyên bị ba Nguyễn đánh một trận được. "Mẹ, ngài vào khuyên ba được không? Nói ông không nên trách —— Kỳ Duyên."