Chương 4: Nam Chính!

Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Kim Y bị ánh sáng mặt trời đánh thức. Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt cô, khiến cô tỉnh giấc. Cô chớp chớp mắt, cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng và tiếng chim hót líu lo bên ngoài.

- Hư...ưʍ...

- Đau quá đi....

Dạ Kim Y ngồi dậy, cảm thấy có chút mơ màng. Chưa kịp tỉnh giấc hoàn toàn thì bỗng dưng có người nắm tay cô kéo xuống. Bất ngờ và chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ngã vào một l*иg ngực rộng lớn và ấm áp.

- .....

Hôm qua, sau khi "làm" xong, hắn mới nhận ra đây là lần đầu của Dạ Kim Y. Điều này khiến hắn có chút khó hiểu. Hắn không hiểu tại sao cô lại chấp nhận bán thân nhanh chóng như vậy, đặc biệt là với một người hoàn toàn xa lạ.

Dạ Kim Y nằm trong l*иg ngực của hắn, không khỏi căng thẳng. Cô từ từ ngước lên, nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Tối qua, ánh sáng không tốt khiến cô không thể quan sát kỹ chủ có thể nhìn rõ một phần gương mặt của hắn, nhưng bây giờ, dưới ánh sáng ban mai, mọi đường nét trên gương mặt hắn hiện lên rõ ràng.

- Hử!

Gương mặt của Dạ Kim Y cứng đờ như gặp phải một đả kích rất lớn. Đôi mắt đỏ như ruby mở to, chứa đựng sự kinh ngạc và hoang mang. Cô không thể tin rằng người đàn ông đang ôm cô chính là Hoắc Dạ Thần, nhân vật mà cô từng đọc trong cuốn tiểu thuyết trước khi xuyên không.

[ Không phải chứ!! Vớ đại một người mà cũng trúng nam chính là sao!!? ]

[ Là nam chính đấy!! Hoắc Dạ Thần!! ]

Hoắc Dạ Thần, với vẻ mặt điềm tĩnh và lạnh lùng, nhìn xuống Dạ Kim Y. Hắn nhận ra sự thay đổi đột ngột trong biểu cảm của cô.

- Chuyện gì?

Gương mặt của Dạ Kim Y bắt đầu méo mó, cô mếu máo mà nhìn Hoắc Dạ Thần.

Gương mặt của Dạ Kim Y bắt đầu méo mó, cô mếu máo nhìn Hoắc Dạ Thần. Đôi mắt cô ngập nước, không thể che giấu được sự lo lắng và sợ hãi. Cô cảm thấy như bị dồn vào chân tường, không biết phải làm sao để đối diện với tình huống này.

[ Nam chính!! Là nam chính đó!!]

- Oa...huhuhuhu....

[ Tại sao lại là nam chính!]

[ Người bên cạnh nam chính ngoại trừ nữ chính thì có mấy ai lành lặn...?]

[ Không bị gϊếŧ chết cũng là mất tay mất chân!]

[ Hơn nữa còn có mấy cuộc chiến đẫm máu xoay quanh nam chính!]

[ Tại sao mày lại ngu vậy chứ!! Sao lại là nam chính!! ]

[ Sau này mình sẽ không được ăn thịt nữa ư...? ]

- Oa...huhuhu...!!

Hoắc Dạ Thần nhức đầu khi Dạ Kim Y cứ liên tục khóc lóc!

- Im lặng!

Dạ Kim Y sợ tới mức nín ngay lập tức, đôi mắt to tròn đầy nước mắt nhìn hắn với vẻ hoảng sợ. Cô mím môi, không dám phát ra âm thanh nào, chỉ có thể ngồi yên và nhìn lên hắn.

Hoắc Dạ Thần khó hiểu nhìn Dạ Kim Y, tối hôm qua vẫn ổn mà đến sang nay lại khóc lóc. Thật không biết thứ gì ở trong đầu cô!

- Đi tắm đi!

Dạ Kim Y nghe lệnh, gật gật đầu rồi rời khỏi giường. Cô bước vào phòng tắm với đôi chân còn run rẩy.

[ Cái hông của mình...]

Hoắc Dạ Thần trên thân không một mảnh vải đứng ở bên kia nhìn Dạ Kim Y.

Hắn châm một điếu thuốc, hau ngón tay kẹp lấy điếu thuốc. Hắn rít một hơi dài, khói thuốc lượn lờ quanh hắn. Đôi mắt sâu thẩm nhùn chằm chằm Dạ Kim Y đang run rẩy đi vào nhà tắm.

Reng!Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng. Hoắc Dạ Thần nhấc điện thoại lên nghe, nét mặt không thay đổi, vẫn giữ vẻ lạnh lùng và uy nghiêm. Hắn đưa điện thoại lên tai, giọng nói trầm ấm và đầy quyền lực vang lên.

- Chuyện gì?

Một giọng nam trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia.

- Anh đang ở đâu?

Hoắc Dạ Thần tay kẹp điếu thuốc, trả lời người kia.

- Baria.

Hoắc Dạ Thần nhả khói thuốc, làn khói trắng mờ bay lượn trong không gian, tạo ra một cảm giác u ám và huyền bí.

- Gì! Anh ở đó từ tối qua đến giờ sao?!

Hoắc Dạ Thần nhìn về phía phòng tắm.

- Ừm.

Đầu dây bên kia ngừng một chút rồi tiếp tục nói.

- Được rồi...!

- Bên kia đã có một chút thông tin rồi!

Ánh mắt Hoắc Dạ Thần trở nên sắc lạnh hơn.

- Rất tốt! Tiếp tục tra thêm đi!

Đầu dây bên kia: Được!

Cạch!

Tiếng cửa phòng được mở ra.

- Ưʍ...

- Tôi tắm xong rồi..!

......

- Ai vậy!!

- Là con gái!!

Giọng nói bên kia có vẻ hốt hoảng!

Hoắc Dạ Thần không trả lời người kia, hắn nhìn Dạ Kim Y.

- Trên bàn!

Dạ Kim Y nhìn theo hướng mắt của Hoắc Dạ Thần, thấy một tấm chi phiếu.

Hoắc Dạ Thần cũng vừa lúc cúp điện thoại.

- A...

Dạ Kim Y cầm tấm chi phiếu lên.

- 1 số 0

- 2 số 0

- ....

- 9 số 0!!!?

Dạ Kim Y ngơ ngác cầm tấm chi phiếu trong tay, không thể tin vào mắt mình. Số tiền trên tấm chi phiếu nhiều đến mức khiến cô choáng váng. Tay cô run lên, cảm giác vừa kinh ngạc vừa lo lắng tràn ngập trong lòng.

- Sao? Không vừa lòng?

Hoắc Dạ Thần nhướng mày nhìn Dạ Kim Y.

- Không không!! Vừa lòng lắm!!

[ Thịt tới tay rồi! ]

- Cảm ơn anh rất nhiều!!

Giờ đây Dạ Kim Y không còn quan tâm gì tới việc người đứng trước mắt mình là nam chính nữa rồi. Ánh mắt của Dạ Kim Y tràn ngập sự cảm kích và vui sướиɠ. Đôi mắt đỏ như ruby của cô lấp lánh, long lanh như thể có ngàn vì sao bên trong. Ánh mắt ấy bộc lộ một niềm vui bất ngờ, giống như một đứa trẻ vừa nhận được món quà mong ước từ lâu.

Trong đầu của Dạ Kim Y giờ đây chỉ còn thịt với thịt mà thôi!

[ Thịt của mình! Thịt của mình!! ]

- Vậy...

- Tôi đi trước nhé!

Hoắc Dạ Thần gật đầu.

- Nhớ uống thuốc.

Dạ Kim Y gật đầu lia lịa, cười tươi như hoa!

- Biết rồi!!

Dạ Kim Y gật đầu lia lịa, nụ cười trên môi rạng rỡ như hoa nở vào mùa xuân.

Hoắc Dạ Thần không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Dạ Kim Y một lần cuối rồi xoay người, bước thẳng vào phòng tắm. Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên sau lưng hắn, để lại Dạ Kim Y một mình trong căn phòng rộng lớn.

- Hihi...

- Sau này tránh xa hắn là được rồi!

- Không sợ nữa!!

- Đi mua thịt thôi!! Thịt ơi chị tới đây!!

Dạ Kim Y tung tăng chạy ra khỏi phòng, niềm vui và hạnh phúc tràn ngập trong lòng khiến bước chân cô nhẹ nhàng như bay. Mái tóc đen dài óng ả tung bay theo từng bước chạy, gương mặt rạng rỡ như hoa, ánh mắt sáng lấp lánh.

Trong phòng tắm, Hoắc Dạ Thần không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

[Thịt? Bán thân để mua thịt?]

Hoắc Dạ Thần một lần nữa cảm thấy khó hiểu về suy nghĩ trong đầu của cô gái này. Nếu như Dạ Kim Y bán thân cho hắn chỉ vì tiền để mua thịt, thì... có phải là hắn có chút mất giá rồi không?

Hắn lắc đầu, cố gắng xua tan những ý nghĩ đó, nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn đọng lại. Một người như hắn lại bị một cô gái coi như phương tiện để mua thịt. Điều này khiến hắn không khỏi khiến hắn nhăn mày.

...