Chẳng bao lâu sau, dù được chữa trị tích cực, bà nội tôi vẫn qua đời.
Tôi cũng không còn liên lạc lại với Diệp Thanh Hoài.
Thực ra ngay từ đầu tôi cũng nghĩ đến việc tìm anh ấy để nói đến việc ly hôn.
Cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng này vốn không phải là đích đến của tình yêu, mà chính là kết quả của sự thương hại.
Mà những người như anh ấy, sau này nhất định sẽ gặp được nhiều cô gái ưu tú hơn tôi.
Để anh ấy mang theo chan chứa niềm vui và kỳ vọng bước vào hôn nhân.
Đến lúc đó, chớ nên tồn tại một người mờ nhạt như tôi, mặt dày mày dạn chiếm cái danh “Bà Diệp”.
Nhưng khi tôi hỏi thăm tin tức về anh ấy, thì lại nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài.
Ngay lúc đó, tôi lại âm thầm cảm thấy có chút hạnh phúc.
Bởi vì tờ giấy chứng nhận kết hôn nhẹ như bay đó,
Dường như chứng minh rằng ở nơi nào đó trên đời này còn có người, có chút liên quan đến tôi.
Để tôi không còn lẻ loi một mình nữa.
Người nghèo thì không thể không bán mình cho tư bản, dù trời có sập xuống thì cũng vẫn phải đi làm.
Sáng sớm hôm sau, tôi rảo bước vào phòng họp của tập đoàn Hoàn Vũ, ngay sau đó vì đứng không vững mà suýt chút nữa bị trẹo chân.
Người đàn ông ngồi ở ghế lãnh đạo có ngũ quan anh tuấn, nét ngây ngô năm ấy đã nhạt phai, khí thế cũng trở nên sắc bén hơn.
Tôi không thể tưởng tượng nổi,
Vụ làm ăn lớn mà ông chủ nói là “Làm tốt thì đủ cho cả văn phòng luật ăn một năm”, hóa ra lại là công ty của Diệp Thanh Hoài.
Ăn một năm?
Ăn không vô một miếng nào thì có!
Sếp tôi hỏi han rôm rả, còn tôi thì chọn một góc rồi len lén ngồi xuống, mong rằng anh ấy sẽ không để ý đến tôi.
Bốn năm không liên lạc, đột nhiên lại ở trong dịp như này mà gặp lại “anh chồng” trên giấy chứng nhận kết hôn.
Có một loại cảm giác… bị bắt gian nên chột dạ.
Nhưng ngay sau đó tôi lại hoảng sợ vì ý nghĩ khó hiểu này.
"Anh Thanh Hoài, anh về nước khi nào vậy, bố mẹ em còn nói muốn hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đó."
Giọng nữ nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của tôi,
Đồng nghiệp Phương Tuyết Vi mặc nguyên set dạ, thoải mái ngồi xuống vị trí gần sếp nhất.
Phương Tuyết Vi vào làm cùng năm với tôi, tốt nghiệp trường danh giá, gia thế hiển hách, ăn nói lại dễ thương, nên rất nổi tiếng trong văn phòng luật.
Nhưng, anh Thanh Hoài?