Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện ngôn tình lãng mạn và những cái kết có hậu của tác giả Môi Quả thì ta không thể không nhắc đến tác phẩm Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! được. Truyện có nội dung về một câu  …
Xem Thêm

Quyển 3 - Chương 1
Tất cả mọi người bắt đầu công việc lu bù, cái này không phải kết hôn mà là đính hôn thôi, Đường Tiểu Mễ có chút không vui rồi. Còn Phó Thụy Dương, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, đầu tháng 3, hắn thường xuyên đến đại viện dẫn nàng đi ra đón gió, những người đàn ông Đường gia dường như đã dần dần quen sự có mặt của Phó Thụy Dương, ít nhiều, không còn bài xích như lúc đầu.

Nhiều lần Đường Tiểu Mễ không nhịn nổi, cũng muốn hỏi Phó Thụy Dương, anh có còn có kế hoạch gì phải không? Cần tôi phối hợp sao? Trong hồ lô của anh đựng cái gì, tiết lộ một chút cho tôi cũng được nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, gần tới ngày 15 tháng giêng, chuyện này ngày càng làm cho Đường Tiểu Mễ lo lắng, nói cách khác là nàng có cảm giác rất khó tin.

Phó Thụy Dương là ai, năm đó Phó Thụy Dương ở trong mắt của nàng và Nguyệt Như là người đứng đầu làm mưa làm gió, Nguyệt Như nhìn thấy Phó Thụy Dương ngay lập tức sẽ biến thành thục nữ, hai mắt tỏa ánh sáng. Chồng của bạn không thể đùa giỡn, hiện tại Đường Tiểu Mễ nàng muốn cùng người trong lòng của bạn tốt đính hôn, nàng càng để ý chuyện này, Nguyệt Như là bạn tốt của nàng, mà người bên cạnh vì nàng đính hôn mà vây quanh.

Ngày mùng sáu này, Nguyệt Như, Triệu Vi và Tiểu Mễ hẹn gặp nhau ở một biệt thự phía Tây, không khí lễ mừng năm mới còn chưa tan đi, Đường Tiểu Mễ ở chỗ bà nội mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, ba người tiêu diệt xong một nồi lẩu, thật ra không phải Đường Tiểu Mễ thích ăn cay nhưng không biết là nồi lẩu quá cay hay là bởi vì mình cho vào nhiều ớt, Đường Tiểu Mễ cảm thấy, nước mắt đã chảy ra.

Triệu Vi, Nguyệt Như ăn cực kỳ vui vẻ, Đường Tiểu Mễ rất quen với khẩu vị của các nàng, đều chuẩn bị thứ mọi người thích ăn, lấy mấy lon bia, cuộc sống còn chưa trọn vẹn sao? Đường Tiểu Mễ hít hít mũi, rút ra một khăn giấy hỉ mũi, nước mắt lại chảy xuống, liên tiếp rút ra vài tờ khăn giấy, cũng không có thể kiềm lại được, "Ha ha, cay quá". Đường Tiểu Mễ vừa lau nước mắt vừa cười nói, hai người đã dừng đũa lại nhìn nàng. Triệu Vi cầm đũa nhúng một chút trong miệng mình, nhíu nhíu mày: "Cũng được mà, không thể cay như vậy".

Nguyệt Như rốt cuộc có chút thận trọng, biết có chút không thích hợp, rút ra mấy khăn giấy đưa cho Tiểu Mễ: "Là rất cay, mau lau sạch đi".

Đường Tiểu Mễ nhận lấy khăn giấy lau lung tung trên mặt, lại từ trong nồi gắp lên mấy cục huyết nhỏ, không ngừng nhét vào miệng, lập tức bị mắc nghẹn, bao thứ trong miệng tràn đầy, gân xanh trên cổ dường như cũng nổi lên, mũi nhíu lại đỏ bừng, không phân biệt rõ nước mắt hay là mồ hôi, ánh mắt có chút mơ hồ. Nàng có thể làm một cô gái ngoan ngoãn, đối với nàng mà nói, không có cái gì quan trọng bằng người nhà và ông nội.

Dương Ái Hoa là nhân viêm phiên dịch, kiêm chức giáo sư đại học B, ban ngoại ngữ, Đường Quốc Khánh làm việc ở Bộ Ngoại giao, hai người quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài. Đường Tiểu Mễ do một tay Đường Kiếm nuôi nấng, Đường Kiếm rất cưng chiều nàng, cái gì cũng tùy ý Đường Tiểu Mễ , sau khi Đường Quốc Khánh và Dương Ái Hoa âm thầm ly hôn, Đường Tiểu Mễ liên tiếp thi hỏng, Đường Kiếm thậm chí ngầm cho phép Đường Tiểu Mễ len lén sửa lại nguyện vọng thi vào trường Cao Đẳng, không can thiệp thô bạo.

Việc Đường Kiếm quyết định, người bên ngoài nhìn vào thấy có vẻ quá mức hời hợt nhưng Đường gia không có cháu trai, Đường Tiêu Mễ biết rõ mấy năm nay mình quá mức tùy tiện, tuy nhiên nàng vẫn cư xử bình thường với người nhà, đó là vinh dự của ông, cha, chú, không có quan hệ gì với nàng. Nhưng Đường Tiểu Mễ nàng dù sao cũng là con gái lớn của Đường gia, không cách nào trốn tránh trách nhiệm.

Chuyện khác nàng đều có thể chấp nhận nghe theo ông nội, chỉ có chuyện này, có thể tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó, nàng đều có thể chấp nhận cả đời, huống chi, ánh mắt Đường Kiếm sẽ không kém, đối phương nhất định cũng là vô cùng ưu tú. Nhưng mà Phó Thụy Dương không phải là người khác, hắn là người mà bạn tốt của nàng yêu thích đã bốn năm rồi.

Đường Tiểu Mễ từng theo Nguyệt Như mỗi ngày xem Phó Thụy Dương chơi bóng rỗ trong sân thể dục, tư thế thật oai phong, thu gom các loại tin đồn liên quan đến Phó Thụy Dương, cũng đã từng len lén kéo hộc tủ kính trong trường xem ảnh của hắn chụp khi đoạt giải, trong trường học đồn xì căng đan của Phó Thụy Dương và một nữ sinh thì Nguyệt Như còn từng ôm Đường Tiểu Mễ khóc sưng mắt, sau đó hai người về biệt thự phía Tây của Đường Tiểu Mễ, lần đầu tiên uống rượu. Mặc dù đã nhiều năm như vậy, Nguyệt Như đã giao du bạn trai, nhưng Tiểu Mễ không dám hỏi, không dám hỏi một câu, bồ còn thích Phó Thụy Dương không?

Hôm nay, trời đất xui khiến, mình cùng hắn đính hôn, mặc dù Đường Tiểu Mễ vẫn tin tưởng Phó Thụy Dương còn có hậu chiêu, nhưng đối với với Nguyệt Như, nàng vẫn có cảm giác phản bội, nàng nên đối mặt bạn tốt của mình như thế nào? Nàng không muốn làm buồn lòng ông nội, chẳng lẽ lại phải phản bội bạn bè sao?

Nguyệt Như nhìn Tiểu Mễ trong miệng chứa đầy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vươn tay chụp lưng của nàng: "Tiểu Mễ, như thế nào? Ăn gấp như vậy làm gì?"

Đường Tiểu Mễ lấy tay vuốt vuốt cổ họng, ở trước ngực vỗ vỗ, rốt cuộc không còn khó chịu nữa, tránh né ánh mắt ân cần của Nguyệt Như, không biết sao nước mắt lại ào ào chảy xuống, Triệu Vi và Nguyệt Như đều ngây dại, biết nhau lâu như vậy, hai người lần đầu tiên thấy nàng rơi lệ.

"Thật cay, thật cay, ta nghẹn". Đường Tiểu Mễ cuống quít quay đầu, hít hít mũi, tay lung tung xoa nước mắt trên mặt.

Thêm Bình Luận