Khương Hiểu không nói gì, cứ như vậy nhìn anh ấy trong chốc lát, dưới mắt của công có một vòng xanh đen.
Chu Tu Lâm thuận thế ôm cô vào lòng, “Mấy ngày nay em đã cực khổ rồi, có muốn nghỉ ngơi hay không?”
Khương Hiểu lắc đầu, “Qua một thời gia nữa đi. Chờ đến tháng mười, đến lúc đó mang theo Tiểu Đậu Nha, chúng ta đi cùng nhau.”
Hiển nhiên Chu Tu Lâm có chút không để ý đến, “Nghỉ phép có thể, anh cũng không tính dẫn con theo.”
“Chu tiên sinh, đừng hẹp hòi như vậy.” Khương Hiểu ngắt cằm của anh.
Hai người nói chuyện một lát, Khương Hiểu không chống cự lại được mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, từ từ ngủ.
Sau một tuần lễ, Khương Ngật xuất viện, Khương Hiểu cũng quay lại với công việc. < Ỷ thiên> đã được quay hơn nửa tháng, tin tức về các diễn viên cũng lục tục xuất hiện. Nhất là cặp đôi diễn chung Tần Nhất Lộ và Ôn Dịch Hàn. Một anh tuấn, một anh khí, ngược lại rất xứng đôi.
Khương Hiểu rút ra một ngày đến đoàn làm phim dò xét.
Vừa đúng Tần Nhất Lộ đang không có phân diễn, “Chị Khương, thân thể của chú như thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn em.”
“Chị Khương, gần đây em nghe một tin tức.” Tần Nhất Lộ thần thần bí bí.
“Cái gì?”
“Có liên quan đến chị và Chu tổng.” Tần Nhất Lộ mặc bộ trang phục cổ trang công chú Mông Cổ, khí thế hoa lệ, khi nói chuyện hoa tai đung đưa qua lại, nhìn rất rự rỡ, “Bọn họ nói chị và Chu tổng có quan hệ không bình thường. Chị vì chúng em, nên sử dụng quy tắc ngầm với Chu tổng.”
Khương Hiểu dở khóc dở cười, “Em cảm thấy chị sẽ vì các em làm như vậy sao? Hơn nữa, nếu đã như vậy, chị đã đi đóng phim rồi.”
“Em không tin.” Tần Nhất Lộ bĩu môi, “Châu Vũ Đồng nói.”
“Châu Vũ Đồng? Ai là Châu Vũ Đồng?”
“Là bạn gái xì căng đan lần trước của Chu tổng.”
“Cô ấy cũng ở đoàn phim? Cô ấy diễn vai gì?”
“Chu Chỉ Nhược.”
Khương Hiểu cười cười, trên mặt một chút khác thường cũng không có.
Tần Nhất Lộ không chớp mắt nhìn cô, “Chị Khương, chị không có phản ứng gì sao?”
Khương Hiểu nghiêm mặt nói, “Em và Dịch Hàn diễn thật tốt cho chị, chuyện khác tạm thời không cần chú ý đến, kỹ thuật diễn phải tốt lên, vai Triệu Mẫn sẽ làm cho em đi rất xa, còn các em trong khoảng thời gian này không được tạo ra tin đồn gì trên weibo, các Fan sôi trào sẽ dẫn lửa tự thiêu mình.”
“Dạo gần đây bọ em chỉ diễn thôi, không có làm việc gì.”
“Tóm lại ít đăng chuyện cua em lên weibo, em suy nghĩ lại tin tức năm ngoái đi.” Kinh nghiệm của bản thân Khương Hiểu khi làm ở một đoàn phim thấy một người nghệ sĩ có thể dựa vào Fan clup, cũng có thể bị fan clup đánh bại.
Trong nháy mắt Tần Nhất Lộ hiểu rõ, “Chị Khương, nếu không có chị, em phải làm sao bây giờ?”
Khương Hiểu xoay chuyển nói, “Thấy nhiều, em cũng sẽ biết. Bộ phim này bên cạnh Trương Vô Kỵ có bốn người phụ nữ tính cách không giống nhau, em cũng phải cố gắng học hỏi. Coi như một ngày nào đó chúng ta không hợp tác chung với nhau nữa, em cũng có thể đảm đương một mình.”
Tần Nhất Lộ sửng sốt, “Chị Khương, chị không cần chúng em nữa sao?”
Khương Hiểu nhìn cô, “Không có bữa tiệc nào không tàn, cũng sẽ có một ngày nào đó chị không làm người đại diện nữa. Được rồi, em chuẩn bị diễn đi. Buổi tối chị còn phải trở về. Ngày mai khai máy, Chu tổng và chị cùng đi một chuyến.”
Tần Nhất Lộ hiểu rõ, “Vậy trên đường đi chị cẩn thận.”
Khương Hiểu rời đi trước, đúng lúc gặp Châu Vũ Đồng đang diễn nên chụp hình lại.
Lúc này Châu Vũ Đồng đang diễn vai Chu Chỉ Nhược lúc còn trẻ, ăn mặc rất ít. Dáng dấp của cô vốn dĩ rất đẹp, hóa trang cổ trang đẹp hơn vài phần. Đây là người phụ nữ muốn quyến rũ chồng mình à!
Trên đường Khương Hiểu trở về, cô gửi một tấm hình cho Chu Tu Lâm.
Chu Tu Lâm thấy hình rồi trả lời: Đại diện Khương, em lại muốn ký hợp đồng với người này?
Khương Hiểu: Bạn gái xì căng đan của Chu tổng, em không dám ký?
Chu Tu Lâm: Đây là người nào?
Khương Hiểu cố nén cười, trả lời: Một trong những người bạn gái xì căng đan của anh.
Chu Tu Lâm nhìn kỹ mới nhận ra: Trở lại?
Khương Hiểu: Lập tức đến phi trường, Chu tiên sinh ngày mai gặp lại ở Lăng Nam.
Chu Tu Lâm để điện thoại di động xuống, hỏi ngay Tưởng Cần ở phía trước. “Bạn gái của cậu khi ghen sẽ có biểu hiện gì?”
Mặt của Tưởng Cần cứng lại, “Chu tổng, tôi không có bạn gái.”
Chu Tu Lâm nhìn anh vài giây, “Ừ.”
Qua hôm sau, Khương Hiểu và Chu Tu Lâm một trước một sau đến Ảnh Thị Thành tại Lăng Nam.
Nghi thức khai máy của vô cùng náo nhiệt. Hiện tại bất luận là phim truyền hình, hay điện ảnh, cũng thịnh hành nghi thức khai máy, thắp hương lạy thần, cầu mong mọi chuyện đều thuận lời, cũng hy vọng tác phẩm được mọi người tiếp nhận nồng nhiệt.
Hứa Giai Nhân làm diễn viên chính, đứng bên cạnh đạo diễn.
Sau khi nghi thức khai máy kết thúc, ký giả phỏng vấn Hứa Giai Nhân. Hứa Giai Nhân là một diễn viên rất cơ trí, rất nhiều ký giả phỏng vấn nhiệt tình.
Chờ phỏng vấn kết thúc, Khương Hiểu đi tới, đưa cho cô một chai nước suối.
Hứa Giai Nhân không che dấu sự vui sướиɠ trước mặt cô, “Chị Khương, em cảm thấy mình như đang mơ vậy.”
Khương Hiểu nhìn cô, “Giai Nhân, cố gắng lên.”
Hứa Giai Nhân hơi trầm mặc, “Chị Khương, em sẽ cố gắng.”
May mắn dựa vào vận mệnh, nhưng một phần của may mắn này nhờ vào sự nâng đỡ. Hứa Giai Nhân rất may mắn, cô biết mình và Khương Hiểu có một số hiềm khích. Ban đầu bốn người bọn họ, Tống Dịch Văn và cô cùng được ra mắt. Mà Tần Nhất Lộ và Ôn Dịch Hàn nghe lời Khương Hiểu, yên lặng đợi một năm.
Hai người nói chuyện một lát, Hứa Giai Nhân bị người khác gọi đi.
Khương Hiểu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hứa Giai Nhân có điều suy nghĩ. Cô suy nghĩ sau khi bộ phim quay xong, cô sẽ ngừng làm người đại diện của Hứa Giai Nhân. Cô vội vàng liên lạc với phòng làm việc, để cho họ hợp tác với vài nhà truyền thông, giúp Hứa Giai Nhân tuyên truyền.
“Hiểu Hiểu….” Sau lưng có người gọi cô.
Khương Hiểu thu lại thần sắc, quay người lại thấy Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt mặc một thân sườn xám, vóc người thon thả, ý nhị mười phần.
“Cô Lương, cô khỏe chứ.” Giọng nói Khương Hiểu vẫn như cũ.
Lương Nguyệt hơi nhíu mày, “Con không cần lo lắng, ta sẽ chỉ dạy thật tốt cho Giai Nhân.” Hứa Giai Nhân rất giống bà lúc còn trẻ, giống nhau rất nhiều.
“Tôi nghĩ lần này quay phim, Giai Nhân sẽ có tiến bộ rất nhiều, tại đây tôi xin thay mặc cô ấy cảm ơn cô Lương.”
Lương Nguyệt hé miệng, “Con không cần phải nói vậy với mẹ.”
Khương Hiểu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy có chút châm chọc, “Tôi thật không hiểu. Sao bà lại muốn nhận tôi ngay lúc này? Ký giả đang ở ngoài cửa.”
Lương Nguyệt nhìn cô, trong mắt có sự bắt đắc dĩ chợt lóe rồi biến mất.
Thật may, lúc này Chu Tu Lâm đi đến, “Cô Lương, buổi tối tôi và Khương Hiểu có một buổi lễ long trọng cần tham gia, xin cáo từ trước.”
“Được, có thời gian chúng ta tán gẫu tiếp.” Sắc mặt của Lương Nguyệt khôi phục như bình thường.
Buổi tối, hai người cùng đi dự buổi tiệc của Hoa Hạ, Tinh Mỹ, Yoha Videp cùng hợp tác tổ chức một buổi lễ từ thiện long trọng.
Khương Hiểu về đến khách sạn, lập tức đi đổi lại bộ lễ phục. Lễ phục là do Chu Tu Lâm cho người ta chuẩn bị, bây giờ là mùa hè, cũng thích hợp với cô. Khương Hiểu thấy nhiều, nên cũng biết đây là nhãn hiệu nổi tiếng.
Không ít nghệ sĩ của hai nhà truyền hình và điện ảnh đến, Chu Nhất Nghiên cũng xin nghỉ ở đoàn làm phim đến tham gia hoạt động. Còn có bạn tốt của Chu Tu Lâm, Mạc Dĩ Hằng có quan hệ rất tốt với ngôi sao.
Khương Hiểu xuất hiện với người chủ của bữa tiệc, tuyệt đối không để người khác nghi ngờ.
Tối nay Mạc Dĩ Hằng mang theo vị hôn thê là Hàn Nhụy tham gia buổi tiệc, Hàn Nhụy suốt buổi đều nắm tay Mạc Dĩ Hằng, có thể thấy được hai người rất thân mật. Hàn Nhụy rất vui vẻ đi trên thảm đỏ, hướng về phái ống kính vẫy tay, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út cũng có thể làm cho người ta sao lãng.
Đi thảm đó khoảng nửa tiếng, Triệu Hân Nhiên xuất hiện, cô một mình đi trên thảm đỏ, vẫn giống như trước đây khí thế tao nhã.
Diễn viên chính là diễn viên, cô một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Cuối cùng chính là Chu Tu Lâm, anh bận một thân tây trang màu đen ôm vừa người, lúc đi ra, cước bộ thoáng dừng, ánh mắt rơi trên người Khương Hiểu, “Đến đây….”
Vẻ mặt Khương Hiểu kinh ngạc, cô đi vào buổi tiệc với anh, nhưng đi thảm đỏ, đây là lần đầu tiên, hơn nữa đây là truyền hình trực tiếp. Cô lắc đầu với anh một cái.
Chu Tu Lâm vẫn nhìn cô, đợi cô.
Khương Hiểu nhíu mi, cuối cùng nhắc làn váy, đi đến bên cạnh anh.
Chu Tu Lâm vươn tay, thân sĩ dắt tay của cô, “Khương tiểu thư, mời…”
Khóe miệng của Khương Hiểu nhếch lên vui vẻ, “Anh đang làm gì vậy!”
Chu Tu Lâm cúi đầu nhìn cô, “Em cứ coi như đây là diễn tập đi thảm đỏ trước hôn lễ của chúng ta đi.”
Chu Tu Lâm và Khương Hiểu tiếp tục đi đến cuối thảm đỏ, hoạt động từ thiện chính thức bắt đầu. Khương Hiểu thở dài nhẹ nhỏm, thật ra cô có chút khẩn trương. “Bây giờ em biết cảm giác của nghệ sĩ đi thảm đỏ, đi thảm rất sợ bị ngã, rất khẩn trương.”
“Lần đầu tiên đều như vậy, đi nhiều sẽ thành quen.”
Ngôi sao sống dưới ánh sáng của ánh đèn, một lần hai lần thành thói quen, lâu ngày nét tươi cười đối với truyền thông đều thành tiêu chuẩn.
Mọi người vừa ngồi xuống.
Khương Hiểu nói với anh, “Anh cố ý làm vậy.”
Chu Tu Lâm vỗ tay của cô. “Muốn em chuẩn bị tâm lí thật tốt thôi.”
Khương Hiểu lập tức rút tay về, trợn mắt nhìn anh, “Cha con hai người đều ăn hϊếp em.”
Anh cười cười.
Một màn này cũng không thể tránh được ánh mắt của của người khác, tỷ như, Triệu Hân Nhiên.
Cả một buổi tiệc, đại não của Triệu Hân Nhiên rối thành một đoàn. Cô sâu chuỗi mọi chuyện trong những năm qua lại với với nhau, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, cô phải đi tìm Khương hiểu.
Kết quả cô còn chưa tìm được Khương Hiểu, cô bị Hàn Nhụy ngăn lại.
“Triệu tiểu thư, cô khỏe chứ.”
Triệu Hân Nhiên dừng bước, “Cô khỏe chứ, Hàn tiểu thư.”
Khóe miệng của Hàn Nhụy nhếch lên, “Bây giờ mọi người đều gọi tôi là Mạc phu nhân.”
Triệu Hân Nhiên nhìn cô không nói gì.
Hàn Nhụy từng bước đi về phái trước, cố tình gây sự, “Quả nhiên Triệu tiểu thư xinh đẹp hơn trên ti vi, khó trách được đàn ông hoan nghênh như vậy. Nhưng mà có một câu, tôi muốn nói với Triệu tiểu thư, sắc đẹp sao có thể lâu dài đây?”
Thần sắc Triệu Hân Nhiên căng thẳng, “Hàn tiểu thư, cảm ơn. Không thể lâu dài, sớm sớm chiều chiều đối với tôi là đủ rồi.”
Mặt của Hàn Nhụy liền biến sắc, lửa giận xông lên đầu, “Triệu Hân Nhiên cô có biết xấu hổ hay không!” Dứt lời liền giơ tay cho Triệu Hân Nhiên một bạt tay, hạ thủ vừa ngoan vừa chuẩn.
Triệu Hân Nhiên bối rối, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Nhụy có thể động thủ ra tay đánh người tại đây, “Cô!”
Phía trước vừa đúng có mấy người, Triệu Hân Nhiên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
Hàn Nhụy nói một câu, “Cô hãy rời khỏi anh ấy đi.”
Lúc này Mạc Dĩ Hằng vội vã chạy đến, nhìn một bên Triệu Hân Nhiên, cuối cùng cũng rời đi với Hàn Nhụy.
Triệu Hân Nhiên hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Lúc tìm được Khương Hiểu, trên mặt cô có thể thấy được dấu tay rõ ràng.
Khương Hiểu sửng sốt, “Mặt của cô bị sao thế?”
“Hàn Nhụy đánh.”
“Hân Nhiên, nếu cô không dứt khoát, cũng sẽ không có ai cứu được cô.”
Triệu Hân Nhiên cười khổ, “Cô còn nói tôi, vậy còn cô? Cô và Chu tổng là xảy ra chuyện gì? Khương Hiểu cô lừa gạt tôi lâu như vậy. Bốn năm! Các người một chút tiếng gió cũng không có.”
Trong nháy mắt không khí liền thay đổi.
Giấy không gói được lửa. Khương Hiểu nghĩ, cô và Chu Tu Lâm thường xuyên xuất hiện như vậy, cuối cùng cũng bị phát hiện thôi.
“Bốn năm trước, chúng tôi đã kết hôn.”
“Trời! Bốn năm trước? Đó không phải thời điểm chúng ta quay
.” Đại não của Triệu Hân Nhiên xoay nhanh, “Quả nhiên tôi đoán không sai. Vậy con của Chu Tổng?”
“Là tôi sinh!”
Triệu Hân Nhiên có thể đoán được, ước chừng chính tai nghe đến còn kinh hãi, “Chúng tôi luôn đoán, có lần còn đoán là Trình Ảnh, kết quả là cô.”
“Lúc đó tình huống đặc biệt, tôi và anh ấy có ước định là không công bố ra bên ngoài.”
“Cô ngu ngốc quá! Cô không biết có bao nhiêu người muốn quyến rũ Chu Tu Lâm?”
Khương Hiểu không nói một lời nhìn cô, “Cô còn biết khuyên tôi, vậy còn cô?”
Triệu Hân Nhiên lắc đầu, “Tôi không thể quay đầu lại được, không thể trở về được rồi.”
“Cô có thể! Hân Nhiên, đoạn tuyệt quan hệ với Mạc Dĩ Hằng, cũng không gặp lại anh ta. Cô khăng khăng một mực dừng lại. Hôm nay cô cũng đã thấy được thái độ của Hàn Nhụy, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.”
Triệu Hân Nhiên mờ mịt, hồi lâu trả lời, “Được, tôi đáp ứng với cô. Thật ra thì, hôm nay tôi vốn không muốn tới, nhưng tôi muốn nhìn vợ của anh ấy một chút.”
Khương Hiểu gọi một cuộc điện thoại, cho người đưa túi chườm đá đến. “Cô chườm đá lên một lát đi, tôi đi ra ngoài trước.”
“Khương Hiểu, gần đây cô hãy chú ý một chút.”
“Cái gì?”
“Cô có nhiều nghệ sĩ tài năng như vậy. Không ít người đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cô! Trong giới truyền tin gì cũng có.” Lúc này Triệu Hân Nhiên chợt cười một tiếng, “Nhưng mà hiện tại tôi rất mong đợi, vẻ mặt của bọn họ khi biết chân tướng.”
Tác giả có lời muốn nói: Chu tiên sinh: Tôi muốn công khai một chút, gần đây truyền thông có điểm nhạy cảm vậy sao?
Tiểu Đậu Nha: Ba, Ba muốn công khai cái gì? Cởi sạch hết sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương |