Chương 43

Editor: An Trà

Buổi tối, Chu Tu Lâm hoãn lại các hoạt động, về nhà sớm.

Khương Hiểu cũng về sớm, đi ra tiệm bánh mua mấy cái bánh ngọt. Tâm tình của cô không tốt thì cô lại muốn ăn đồ ngọt. Trong lòng rất đắng, ăn vào chút đồ ngọt, tâm tình cũng sẽ ngọt ngào hơn được vài phần.

Lúc Chu Tu Lâm về nhà thì cô đang bận rộn ở trong bếp, trên bếp bày đầy nguyên liệu nấu ăn. Cô thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, mang dép lê màu vàng nhạt, tóc dài buộc đứng lên, lộ ra cái cổ trắng nõn. Cô cúi đầu, chuyên chú bắt tay vào xử lý các nguyên liệu nấu ăn. Vài sợi tóc rơi xuống trán, dính lên mặt, không thể nhìn thấy vẻ mặt trong giờ phút này của cô.

Chu Tu Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng cô cũng không bị chịu ảnh hưởng quá lớn. "Muốn làm gì vậy?"

Anh xăn tay áo, tính đến giúp cô.

Khương Hiểu quay đầu lại cười, "Anh đi xem Mộ Mộ đi, em làm khoảng nửa tiếng nữa à xong rồi." Cô đẩy đẩy anh ra.

Chu Tu Lâm đứng yên không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô. Thật ra trong lòng anh cũng có thắc mắc, Khương Hiểu nhận ra thân phận của Lương Nguyệt từ khi nào.

Khương Hiểu quay đầu, "Làm sao vậy?"

Chu Tu Lâm khẽ nhếch khóe miệng, khẽ ôm lấy cô từ phía sau, người cô áp vào trước ngực anh, cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô.

"Chu tiên sinh, Rốt cuộc anh làm sao vậy? Hay lại bị người ta truyền chuyện tai tiếng?"

Cô nhếch chân mày lên, hung tợn nói, "Có phải Chu Vũ Đồng lại quấn lấy anh? Ai! Anh nói xem tại sao họ luôn ao ước chồng của em!"

Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thấp giọng thở dài một hơi, "Chu phu nhân, vậy sau này em phải phát huy hết thực lực của mình để bon họ không dám đến tiếp cận anh nữa!"

Khương Hiểu nỉ non, "Em nấu cơm, anh không được làm phiền em!"

Chu Tư Mộ ở trong phòng một mình, cậu bé quỳ trên tấm thảm, lắp ráp lego, miệng ngâm nga lặp đi lặp lại vài lời hát.

Aha ha cảnh sát trưởng mèo đen

Aha ha cảnh sát trưởng mèo đen

........

"Cha!" sau khi gọi một tiếng, cậu lại tiếp tục lắp ráp lego.

Chu Tu Lâm sờ sờ đầu cậu bé, "Thích cảnh sát trưởng mèo đèn đến như vậy sao!"

"Vâng. Cha à, con là cảnh sát trưởng mèo đen, còn cha là Lôi Phong." Cậu nháy nháy mắt, "Cha đội mũ Lôi Phong lên là được."

Khóe mắt Chu Tu Lâm co giật. Nếu không nghĩ đến lòng hiếu thảo của cậu bé thì hôm đó anh rất muốn đánh con trai mình, anh như vậy mà lại bị bắt đội mũ Lôi Phong. Khương Hiểu chụp lại một tấm ảnh cho họ.

Vợ của anh còn uy hϊếp anh, sau này nếu anh lại bị đăng báo cùng với nữ minh tinh, cô ngay lập tức đăng tấm ảnh này lên.

Anh muốn nói, cô đăng đi. Thật ra anh rất mong chờ, mọi người biết vợ anh là ai.

Tối hôm đó, Khương Hiểu làm mọi việc như bình thường. Với sự hiểu biết của Chu Tu Lâm về cô, cô tạm thời chắc chắn sẽ không tự nói với anh, vậy nên anh cũng không hỏi.

Nhưng mà, Chu Tu Lâm biết, Khương Hiểu vẫn rất khó chịu, khó chấp nhận.

Khi bọn họ bị vướng vào một chỗ, cô giống như đang tìm kiếm một chỗ để phóng thích, tùy ý phóng túng chính mình.

Cô và anh ở cùng một chỗ, sẽ không có những biểu hiện gì.

Nhưng có khoảng khắc cô rút lại trong ngực anh, thì thào nói nhỏ, "Chu Tu Lâm, anh vĩnh viễn không được bỏ em đi, vĩnh viễn cũng không được."

Tay anh chạm vào tay cô, mười ngón tay đan chặt lại. "Hiểu Hiểu, trong cuốn sách "Kinh Thi" anh thích nhất một câu, chính là câu nắm tay con gia đình cùng nhau sống chung đến già." Anh hôn lên khóe mắt cô, cảm nhận được vị mặn của nước mắt.

Anh lặp lại một lần nữa bên tai cô, "Anh sẽ luôn luôn ở đây với em."

Anh sẽ luôn luôn luôn ở đây với em.

Một đêm qua đi, Khương Hiểu khôi phục trở lại, tràn đầy tinh thần đi đến công ty.

Chu Tu Lâm cảm nhận thật sâu sắc, người vợ nhỏ bé này của anh rất có tiềm năng trở thành một diễn viên. Nói không chừng, còn có thể lấy được một giải thưởng về.

Nói chuyện điện thoại với Hứa Giai Nhân nửa tiếng, Hứa Giai Nhân kiên quyết muốn từ chối chương trình tạp kĩ. Cô ấy cảm thấy rất rõ là "Trường Đinh" có thể làm cho cô tỏa sáng.

Khương Hiểu hít một hơi thật sâu, "Giai Nhân, chị tôn trọng sự lựa chọn của nghệ sĩ trong tay chị, nhưng chị không đánh giá cao "Trường Đinh""

Hứa Giai Nhân cắn răng: "Hiện tại Lương Nguyệt chấp nhận cho em cơ hội này, sao em có thể từ chối? Chị Khương, hôm qua người đại diện của Lương Nguyệt gọi điện thoại báo cho em, nói là đã xem qua tư liệu của em, bọn họ cảm thấy em rất thích hợp, chúng em đã hẹn thời gian gặp mặt."

Khương Hiểu choáng váng đầu óc, một tay chống trên bàn, nói từ chữ từng chữ một, "Giai Nhân, chị không đồng ý."

Hứa Giai Nhân cũng rất bướng bỉnh phản bác lại, "Vậy bây giờ chị có thể cho em một cái gì đó tốt hơn "Trường Đinh" sao?

Chúng ta cạnh tranh khốc liệt thế nào trong ngành này, chị cũng biết. Em chỉ có một cơ hội này, em không phải là một Chu Nhất Nghiên, có anh trai là ông chủ của Hoa Hạ. Nếu cô ấy muốn lấy được bộ phim này hay bộ phim khác, thì cô ấy sẽ có được kịch bản."

Khương Hiểu không còn lời nào để nói. "Ngày mai chị liên hệ với đạo diễn từ chối chương trình "Chuyến du lịch của chúng ta""

Hứa Giai Nhân trầm mặc, "Chị Khương, cảm ơn chị."

Khương Hiểu thở dài trong lòng.

Làm như vậy có thể bù đắp lại cho tôi sao? Mẹ à! Thật sự bà không hiểu tôi một chút nào.

Khoảng giữa trưa, Khương Hiểu và Triệu Hân Nhiên có hẹn nhau một bữa cơm.

Hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng Nhật.

Khương Hiểu tới trước, chọn mấy món ăn. Chỉ một lát sau Triệu Hân Nhiên đến, chỉ thấy cô so với lần trước gặp mặt, hình như người lại gầy hơn một chút.

Triệu Hân Nhiên giương khóe miệng, tươi cười nhạt nhẽo. "Cậu có vẻ gầy đi."

Khương Hiểu sờ sờ mặt mình, "Có sao?" Tối tuần trước chồng cô còn nói cô béo, nhéo nhéo mặt cô vài cái. "Đang nghỉ ngơi sao?"

Triệu Hân Nhiên bất đắc dĩ giương khóe miệng, "Hai ngày trước vừa mới chụp xong quảng cáo, nghỉ ngơi một thời gian."

Khương Hiểu: "Thế nào?"

Vẻ mặt Triệu Hân Nhiên cô đơn, "Cắn răng đi lên phía trước. Lúc trước mình nên nghe lời cậu, Mạc Dĩ Hằng tính tình trăng hoa, tai sao mình lại hết lòng trông cậy vào anh ta. Một năm trước, lần đó mình mang thai ngoài ý muốn, đáng lẽ mình nên tỉnh táo sớm hơn một chút." Cô không che dấu tâm trạng của mình, cô khó chịu, áp lực, nhưng mà khổng thể biểu hiện ra trước mặt người ngoài.

Khương Hiểu im lặng uống một ngụm nước, "Hân Nhiên, cậu sẽ không như vậy."

Triệu Hân Nhiên cười nhạo một tiếng, cầm ly nước trước mặt lên, uống sạch trong một hơi. Khương Hiểu rất hiểu con người cô. "Đúng vậy, mình sẽ không như vậy. Mình quá tham lam, không phải là mình dựa vào Mạc Dĩ Hằng mới có được thành tích như ngày hôm nay sao? Rời khỏi anh ta mình cũng không là cái gì cả. Tất cả mọi người đang xem truyện cười của mình, Khương Hiểu, không phải cậu cảm thấy mình rất đáng thương sao?"

Khương Hiểu cầm tay cô, "Hân Nhiên, vì sao cậu muốn vào ngành giải trí? Cậu đã quên rồi sao?"

Triệu Hân Nhiên chớp mắt mấy cái, hoang mang một lúc. "Ha ha ha........" Cô cười vài tiếng, " Đã sớm cho chó ăn rồi."

Khương Hiểu giật giật khóe miệng, "Mình thường nghe người khác nói, bản thân mình không thể do mình tự điều khiển. Thật ra bản thân chúng ta không chống lại được tham vọng dưới đáy lòng, nhưng mà, danh lợi ở trước mặt, không có bao nhiêu người có thể giữ được bản thân đâu." Cô đây cũng không phải là khổ sở vì Chu Tu Lâm sao.

"Hân Nhiên, cuộc sống còn rất dài, cậu còn rất nhiều thời gian."

Triệu Hân Nhiên cắn môi, "Mình còn có đường để đi sao? Bây giờ mình đến phòng thu, người khác đều nhìn mình, bàn tán sau lưng mình."

"Thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, tin mình đi."

"Sẽ mất bao lâu?"

"Rất nhanh. Ngành giải trí không thiếu tin tức. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, là có thể quay trở lại, chọn một kịch bản thật tốt, chương trình tạp kĩ cũng được."

Triệu Hân Nhiên không thấy đúng, "Hàn Nhụy rất đẹp sao?"

Khương Hiểu: "Đẹp."

Triệu Hân Nhiên: "Đẹp hơn mình?"

Trong lòng Khương Hiểu hơi thở dài, Triệu Hân Nhiên chính là rất yêu Mạc Dĩ Hằng. Yêu, không dứt được, tính toán chi li.

Triệu Hân Nhiên: "Quên đi, cậu đừng trả lời. Mình không thể buông bỏ, mình không chúc mừng cho họ như weibo đã viết. Khương Hiểu, mình có xấu không?"

Khương Hiểu không trả lời.

Bữa cơm này, hầu như hai người chưa ăn được cái gì.

Trong lòng Triệu Hân Nhiên khó chịu, những lời bị nghẹn rất lâu, cuối cùng cũng có người tâm sự cùng. Nói xong chuyện của mình cô lại bắt đầu hỏi thăm Khương Hiểu. "Khi nào bạn trai cậu về nước?"

"Anh ấy đang học lên tiến sĩ, phải mất hai ba năm nữa."

"Cậu không lo lắng sao? Lỡ như bên cạnh anh ta có một cô gái khác, luôn luôn ở chung, chắc sẽ có tình cảm với nhau. Bình thường cậu làm việc cả ngày, hoàn toàn không phát hiện ra được. Cậu phải có dự tính cho bản thân mình."

Vẻ mặt Khương Hiểu cứng ngắt, nghẹn lời trong chốc lát.

Triệu Hân Nhiên cảm thán, "Đúng là cậu, có thể kiên trì lâu như vậy. Đúng rồi, mình nghe nói, cậu dẫn một cậu bé đến Ảnh Thị Thành, phạm lỗi với cô giáo Lương?"

Quả nhiên trong ngành này không có gì là bí mật.

Khương Hiểu bất đắc dĩ cười cười, "Cậu cũng biết à."

Triệu Hân Nhiên lắc đầu, "Cậu cũng rất bất cẩn rồi. Nghe nói cô giáo Lương rất tức giận."

Khương Hiểu nhún nhún vai, "Việc đã đến nước này, mình cũng không có biện pháp gì."

"Sau lưng Lương Nguyệt là nhà họ Tấn, danh dự rất lớn, trừ khi cậu không muốn lăn lộn trong ngành này, cho nên trăm ngàn lần đừng đắc tội."

"Yên tâm đi, mình biết rồi."

Dù sao, cô cũng không muốn làm việc lâu trong ngành này.

"Cậu có thể nhờ Tấn Trọng Bắc làm người trung gian. Anh ta rất thích cậu."

Khương Hiểu như bị mắc nghẹn, vẻ mặt ngạc nhiên.

Nói đùa gì vậy! Làm sao Tấn Trọng Bắc có thể thích cô.

Nếu là như vậy, kịch bản đã được sửa từ lâu.

Chủ Nhật, vốn dĩ Khương Hiểu và Chu Tu Lâm lên kế hoạch đi vườn bách thú, nhưng mà, ngày hôm đó trời lại mưa. Cả gia đình đành phải ở nhà.

Không đi được vườn bách thú, Khương Hiểu cầm một cuốn album ảnh, xem lại hình của Chu Tư Mộ.

Chu Tư Mộ ngồi nghiêm trang trên bàn học, cầm bút màu sáp vẽ lung tung. Chu Tu Lâm ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua vài lần.

Chu Tư Mộ ngẩn đầu, chờ mong hỏi: "Cha, Bức tranh của con thế nào?" Vẻ mặt của cậu là đang chờ mong anh khen ngợi cậu.

Chu Tu Lâm sờ sờ đầu cậu bé, "Mỗi người sẽ có ưu điểm không giống nhau."

Chu Tư Mộ nghe không hiểu, cậu nhìn bức tranh vô cùng hăng hái. "Cha, con vẽ tiểu Miêu Miêu đó."

Anh nhìn kỹ, chỉ thấy được ba cái hình tròn màu đen, không hề biết đó có phải là một con mèo hay không.Gen nghệ thuật của ông ngoại cậu không di truyền cho cậu một chút nào. Con trai của anh có lẽ là một họa sĩ trừu tượng.

"Cha, tiểu Miêu Miêu cha nuôi có hình dáng như thế nào?"

Chu Tu Lâm a một tiếng, "Nó rất đẹp."

Chu Tư Mộ vui vẻ, "Gần đây con có phải là rất ngoan không?"

Chu Tu Lâm: "...... Không tệ."

Chu Tư Mộ nâng chân mày lên, "Cha, con muốn đi xem tiểu Miêu Miêu cha nuôi có được không?"

Lúc này, Khương Hiểu cắt một dĩa trái cây, đặt lên bàn.

"Miêu gì?"

Chu Tu Mộ nhanh chóng nói: "Cha nuôi một con mèo ở công ty."

Khương Hiểu nhìn Chu Tu Lâm, "Nuôi lúc nào? Tại sao em không biết?"

Chu Tu Lâm khẽ cười, "Mộ Mộ, đi rửa tay đi."

Chu Tư Mộ vâng một tiếng, trượt xuống ghế, lạch bạch chạy vào toilet.

Khương Hiểu tiếp tục hỏi: "Anh mua mèo cho Tiểu Đậu Nha thật sao? Mấy ngày nay nó vẫn cứ thì thầm mèo gì đó, say mê xem "cảnh sát trưởng mèo đen"."

Chu Tu Lâm nhíu mày, "Trong nhà đã nuôi hai con, làm sao anh có thể lại nuôi thêm một con nữa. Một con mèo Ba Tư gợi cảm, một con mèo trắng nhỏ dễ thương."

Khương Hiểu bị nghẹn trong chốc lát, có một chút buồn bực, lấy một quả dâu tây nhét vào miệng anh.

Chu Tư Mộ rửa tay xong đi ra, "Cha, cha đã lớn rồi, tại sao còn để mẹ đút cho cha." Nói xong còn quẹt quẹt mũi.

Khương Hiểu cười một cái, "Đúng vậy."

Chu Tu lâm co rút khóe miệng, không nhịn được nở nụ cười.

Sau giữ trưa, Chu Tư Mộ đang ngủ trưa. Khương Hiểu và Chu Tu Lâm đều bận rộn với công việc của mình. Một khoảng thời gian yên tĩnh.

Khương Hiểu lướt weibo, đột nhiên thấy được, tin weibo mới nhất của Chu Nhất Nghiên.

"Cháu trai dễ thương tặng cho, bác nghĩ, có thể dùng để đi chợ mua thức ăn. PS: Tiểu tửu kia nói, lớn lên kiếm tiền, sẽ mua cho tôi cái khác đẹp hơn." Trên hình là cái túi dân tộc mà Chu Tư Mộ đã mua.

Chu Nhất Nghiên từ sau chuyện yêu đương, phong cách weibo đã thay đổi, trở nên hoạt bát, từ ngữ trong bài viết, đều lộ ra sự ngọt ngào.

Fan nói: Chị chạy qua nhà anh Văn sinh một đứa đi.

Chu Nhất Nghiên còn cố ý phản hồi cho fan: còn quá sớm.

Fan cũng không đoán được, không nghĩ đến Chu Nhất Nghiên lại phản hồi cô. Chỉ một lúc sau, bình luận này đã được sáu nghìn like.

Khương Hiểu lướt vài cái bình luận, đa số đều là bạn bè. Cô đặt điện thoại xuống, " Tại sao Nhất Nghiên lại có thể chọn một bộ phim hài thanh xuân?"

Chu Tu Lâm ngẩn đầu: "Chu Vận đề cử, kế hoạch bắt đầu quay "Lâu đài tình yêu" mùa hai. Nhất Nghiên muốn thử sức diễn một nhân vật đáng yêu, bắt đầu quay vào cuối tháng tư, vào ngày đầu năm mới, David là chương trình phát sóng đầu tiên. Nếu xếp hạng và tỷ lệ của chủ đề cao, mùa thứ ba và thứ tư là có khả năng."

Khương Hiểu gật gật đầu, "Em chưa xem qua kịch bản, nhưng mà mấy bộ phim tình cảm trong nước đều rất thành công, bộ phim "Bạn bè" của nước ngoài cũng vậy, em nghĩ "Lâu đài tình yêu" sẽ không quá tệ, loại phim này rất được mọi người thích." Cuộc sống con người bây giờ rất áp lực, lại càng ưa thích loại phim truyền hình đơn giản hạnh phúc này.

Khương Hiểu cảm thán, "Ánh mắt của Chu Vận thật sự rất lợi hại. Không có cô ấy chị Ảnh cũng sẽ không được thành tựu như ngày hôm nay." Nhắc đến Trình Ảnh, Khương Hiểu lại muốn nhắc đến Tấn Trọng Bắc.

"Đúng rồi, Chu (Chu Tu Lâm), em có hẹn ăn bữa cơm với Tấn Trọng Bắc."

Chu Tu Lâm ngừng lại công việc trên tay, nhìn lên, "Gần đây hắn rất rãnh?"

Khương Hiểu nhìn anh, chần chờ nói: "Chu tiên sinh, hình như em nghe thấy được anh đang ghen sao?"

Chu Tu Lâm vẫy tay với cô, "Lại đây."

Khương Hiểu đứng dậy, vui vẻ cười, "Em đi rửa nho, chút nữa Tiểu Đậu Nha dậy, làm cho nó nước ép nho. Đúng rồi, anh muốn ăn cái gì?"

Chu Tu Lâm híp mắt, nhìn chằm chằm cô, "Bảo bối, anh muốn ăn em."