Cô ấy khơi gợi cho anh muôn vàn cảm xúc. Sau đó để anh tự dằn vặt trong sự khó chịu của bản thân mình.
Lâm Dật lần này quả nhiên bị Dương Tử Nghi làm cho phiền muốn tức chết. Anh đã rất nhiều lần kìm nén trước những hành động của cô. Ban đầu anh chỉ có một suy nghĩ. Anh bị cô thu hút bởi cô như một luồng gió mới bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời toàn máu tanh của anh.
Nhưng bản thân anh cũng không ngờ rằng. Anh thực sự đã bị rung động.
Cô gái nhỏ lần đầu tiên gặp anh đã nở nụ cười rạng rỡ đưa tay về phía anh muốn làm quen. Nhưng cô đâu biết rằng anh chỉ bắt tay với những kẻ buôn bán vũ khí. Mà những kẻ đó, bàn tay cũng lạnh lẽo như những miếng sắt vô tình đó vậy, còn bàn tay của cô kia non nớt giống như, loại loại bột mịn xoa dịu đi cái lạnh của những vật bằng sắt lạnh lẽo kia vậy.
Vậy mà cô vẫn giống như không hề biết sợ hãi. Mỗi ngày gửi cho anh một dòng tin nhắn. Buổi chiều lại đến tận nơi anh làm việc để tìm anh. Lâm Dật anh từng nghĩ, nếu cô giống như cô vợ nhỏ ngày ngày đợi anh trước cửa mỗi khi anh đi làm về. Điều đó đối với anh quả thật là mỹ mãn.
Nhưng cô lại không biết được rằng. Trong lòng anh cũng có những suy tính riêng. Cô là em gái của bạn thân anh. Không lý lẽ nào cậu ấy lại không biết cuộc sống của anh diễn ra như nào. Vậy nên anh lảng tránh cô mong cô có một ngày thấy khó mà lui. Ai ngờ càng dần già cô càng giống như điếc không sợ súng. Ngày càng tìm thêm cơ hội tiếp cận anh nhiều hơn. Cho đến ngày hôm nay, cô lại sau lưng anh nói nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của anh.
Anh đã sống đến năm nay là ba mươi năm thì đã có hơn mười năm lăn lộn cùng phụ nữ. Vậy mà cô gái non nớt như cô dám bình phẩm anh bởi một câu nói ngốc nghếch đến vậy.
Nhưng khi anh ôm cô trên tay, mùi thơm nhẹ nhàng lại làm anh dường như mê muội. Anh muốn hơn nữa lại hơn nữa gần cô hơn nữa. Đến khi nhận được ra cô đã ngủ trong cơm say rượu mơ màng anh quả thật bất lực không thể làm gì hơn. Chỉ có thể bật lên tiếng cười nhẹ rồi bế cô đến căn phòng khách sạch sẽ đặt cô lên chiếc giường mới thơm tho không có mùi của bất kì người phụ nữ nào khác để cô yên giấc ngủ.
Mà những hàng động của hai người đã sớm bị một người đàn ông khác thu hết vào trong mắt.
Đến khi Lâm Dật quay lại người đàn ông đó lại vờ ngủ. Nhưng anh dường như không quan tâm đến những thứ khác. Tiếp tục bế Lâm Tiểu Lan về phía căn phòng Dương Tử Nghi đang nằm cho hai cô gái ngủ cùng nhau.
Khi lần nữa anh quay lại đã thấy Lục Triển Vũ ngồi tựa vào lan can hút thuốc. Anh ấy rất ít khi hút thuốc trừ khi có việc gì phiền lòng. Lâm Dật thấy vậy cũng châm một điếu. Hai người mỗi người một điếu cho đến khi hộp thuốc trên tay hết sạch cuối cùng cũng phải lên tiếng. Mà lại là Lục Triển Vũ lên tiếng trước nhất:
- Dật, cậu có yêu cô ấy không?
- Cậu muốn nói đển Tiểu Nghi sao?
- Phải. Mình đã ở cạnh cô ấy mười năm năm. Chăm sóc cô ấy, nâng niu cô ấy, nhưng người cô ấy hướng đến lại là cậu.
- Vậy cậu tỏ lòng mình với cô ấy đi.
- Cậu biết không, Tử Nghi rất cố chấp, nhưng nếu cô ấy biết mình và cậu nhường cô ấy qua lại cho nhau, cô ấy nhất định sẽ từ mặt mình cho đến chết.
- Vậy ý cậu muốn nói với mình là?
- Nếu cậu cũng yêu cô ấy, hãy đối xử tốt với cô ấy. Đừng làm cô ấy phiền muộn. Cô ấy còn quá trẻ, tương lai còn quá dài.
Lâm Dật vốn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn im lặng.
Phải bởi đến bản thân anh lúc này cũng đang là phân vân, anh không biết đối với loại tình cảm này anh có lên trân trọng, bên cạnh anh tồn tại quá nhiều thứ nhuốm máu. Cho dù anh muốn cô bên cạnh mình nhưng bản thân anh cũng không đủ tự tin nói rằng mình có thể bảo vệ cô không hề sứt mẻ được.
Cứ thế một đêm trôi qua. Ngày hôm sau mọi người ai trở về nhà lấy. Dương Tử Nghi cũng không biết được cảm xúc của cô đêm qua là đúng hay là mơ nữa. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được nụ hôn đó, sau đó cô chẳng còn nhớ đến bất cứ điều gì, còn Lâm Tiểu Lan thì lại khác. Sau ngày hôm qua khi nghe thấy Lục Triển Vũ nói cùng bạn thân của mình những lời nói kia cô đã hạ quyết tâm sau đêm qua sẽ không còn quan tâm đến anh nữa, cô đã suy nghĩ kĩ rồi, cô vốn dĩ chỉ có Tử Nghi là bạn thân còn nam nhân ngoài kia không hề thiếu. Cô không thể không biết trân trọng tình bạn được.
Một đêm giáng sinh an lành đã qua, có quá nhiều cảm xúc cũng có quá nhiều sự thay đổi trong một đêm đó vậy, đêm đó cũng là mốc đánh dấu cho tất cả những điều sứt mẻ sau này trong lòng mỗi người, nhưng chí ít ra họ đã ở bên nhau trọn vẹn một năm hoàn hảo, không có khúc mắc, không có tư tâm và không có hận thù sâu đậm.
Vài ngày sau là đón năm mới, hai cô gái nhỏ được nghỉ học, liền ríu rít chung vui cùng nhau, Lâm Tiểu Lan muốn cùng Dương Tử Nghi đón năm mới, qua năm nay nếu không nói đến sinh nhật thì cả hai đều đã bước sang tuổi mười tám, lứa tuổi đẹp nhất của người phụ nữ. Lớp cao trung của cô cũng đã có vài bạn nữ đã có bạn trai rồi, họ cũng nói cùng nhau ngắm pháo hoa đêm giao thừa sẽ ở bên cạnh nhau mãi mãi, tuy rằng nói đây chỉ là câu nói truyền miệng nhưng ai ai cũng tín ngưỡng và muốn thử chút xem.
Dương Tử Nghi nghĩ lại trong đầu, cô và anh lấy lý do gì mới có thể ở bên nhau một đêm cơ chứ, huống hồ, gần đây không hiểu sao Dương Thành Nghị quản lý cô rất chặt chẽ, nếu không phải điều gì đứng đắn anh tuyệt đối không cho cô ở bên ngoài qua đêm, thậm chí còn không muốn cho cô ở lại nhà họ Lâm. Dương Tử Nghi có hàng loạt thắc mắc trong đầu nhưng cô biết cho dù có vặn hỏi đến trăm ngàn lần, anh trai cô đã không muốn nói nhất định cũng sẽ không chịu nói.