Cuối cùng là thời gian cuối chiều, bốn người chia làm hai đội, cùng nhau thi câu cá, phần thưởng chính là, đội thắng được ăn cá do đội thua nướng. Mọi người đều vui vẻ cổ vũ, chỉ có Dương Tử Nghi bắt đầu lười nhác, ngồi ở phía xa, bởi đối với cô mà nói, đội nào thắng cô vẫn là người được ăn. Còn Lâm Dật kia đương nhiên không trông mong gì đợi cô nướng cá cho rồi, cô nào biết làm những việc đấy chứ.
Kết quả thật may mắn, đội của Dương Thành Nghị và Lục Triển Vũ thua, nên bốn người của đội thua nhanh chóng nướng cá, lại được thêm Thư Phàm đã tranh thủ mua thêm được một ít đồ hải sản tươi sau đó ướp sẵn, nên bữa tối phong phú nhanh chóng được dọn ra trên bàn, mà lúc này Dương Tử Nghi mới từ mùi thơm tìm đến để ăn tối.
Lâm Dật vẫn luôn thắc mắc, vì sao cô ấy ăn không nhiều, cũng không ăn vặt, nhưng dường như chưa lúc nào cô nói rằng đói bụng, chỉ có Lâm Tư Dực là hay kêu đói và đòi uống sữa và đồ ăn vặt thì dường như mọi thức đồ anh chuẩn bị cô chưa hề động vào.
Buổi tối, Dương Tử Nghi mới bước ra từ phòng tắm, lại nhìn thấy Lâm Dật ngồi đợi cô ở ghế bập bênh trong phòng, anh nói đã đưa Lâm Tư Dực đến chỗ Thư Phàm rồi, đêm nay anh muốn nhẹ nhàng nói chuyện cùng cô, muốn tìm hiểu thêm cuộc sống của cô. Anh không muốn sai lầm của anh khiến anh mất đi cô thêm một lần nữa. Anh ngồi nghiêm nghị lại mang chút thong dong khiến Dương Tử Nghi nhìn thấy suy nghĩ nổi lên trong đầu là nhấc chân bỏ chạy, nhưng xong cô lại thấy có gì đó không đúng, rõ ràng đây là căn phòng của cô. Anh đã vào bằng cách nào vậy. Nhìn lại một lượt cô cũng chỉ biết nhắm mắt thở dài, con trai cô lại bán cô đi cho sói rồi.
Dương Tử Nghi không hề lên tiếng chỉ là nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, tay cầm chiếc khăn tắm nhẹ nhàng lau mái tóc ướt. Lâm Dật nhìn thấy vậy liền tiến về phía tủ quần áo, lấy chiếc máy sấy tóc ra cắm điện nhẹ nhàng thử nhiệt độ rồi nhẹ nhàng chạm vào tay cô đang lau tóc.
Thấy Dương Tử Nghi không nói gì, anh liền mỉm cười rồi nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Dương Tử Nghi bao nhiêu năm vẫn giữ thói quen nuôi tóc dài như vậy, mái tóc đen không nhuộm thẳng dài ngang lưng, cho dù như nào cũng khiến cô nổi bật mỗi khi anh nhìn thấy. Chỉ là lần chia xa này đối với anh là một loại day dứt, đêm đó anh không nghĩ tới chuyện anh làm tổn thương cô đến như vậy. Anh biết bản thân anh là cầm thú, dùng cô để giải dược, nhưng thực tế ra anh không hối hận, cho dù thời gian quay lại, anh cũng không hối hận.
Thấy Dương Tử Nghi vẫn im lặng, Lâm Dật đứng từ cao nhìn xuống khuôn mặt cô, đôi lúc bàn tay cô lại vô thức bấm chặt vào nhau. Lâm Dật cũng bất giác thấy đau lòng, anh biết bản thân cô đang cố gắng lấy tinh thần để không quá hoảng loạn, anh hiện tại mới chỉ giúp cô sấy tóc đã đủ khiến cô lo lắng trong lòng, vậy anh làm sao có thể cùng cô.. Lâm Dật bất chợt cười khổ bởi suy nghĩ của mình. Anh năm nay cũng đã ba mươi ba tuổi, nếu nói không chừng nhiều người gọi anh là tuổi trung niên rồi, hiện cũng đang là lúc tinh lực dồi dào nhất, nhưng đối với một người được coi là mới khỏi bệnh như cô mà anh cũng có thể nghĩ ra được những điều kia, thì bản thân anh cũng chỉ có thể tự trách mình cầm thú.
Lâm Dật khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, tiếng máy sấy o o vang nhẹ trong căn phòng, Lâm Dật cũng không muốn hai người quá gò bó, hơn nữa lần này anh cũng muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn, không muốn để cô lại vụt mất giống như ba năm trước:
- Tử Nghi, ba năm nay em vất vả rồi, anh biết có những chuyện em không muốn nói ra, không muốn nhớ lại, nhưng có thể nói cho anh một lần được không? Cho anh cùng em chia sẽ mọi thứ.
- Chú Lâm, cháu quên hết rồi, hiện tại, cháu có Tư Dực, có nhà họ Dương làm hậu thuẫn, không cần đi làm cũng vẫn có anh trai nuôi, vậy là được rồi.
- Em là vẫn còn trách anh sao? Anh biết anh sai, nhưng khi đó anh không thể kìm nén được lòng mình. Đêm đó anh bị hạ dược, người phụ nữ đó muốn anh động vào cô ta, thậm chí anh phải vào nhà tắm gội qua bao lần nước lạnh cũng không thể bớt đi được, anh chỉ đành liều lĩnh đến tìm em. Em biết không, kể từ khi em bước chân vào bữa tiệc, anh chưa từng dời mắt khỏi em, chỉ có điều anh biết anh tổn thương em như vậy, nhất định ông trời cũng sẽ vì em mà trừng phạt anh. Em đừng lạnh lùng với anh vậy được không?
- Chú biết không, tôi rất sợ, chỉ cần mỗi lần nhìn chú tôi cứ bất giác run lên, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải chạy trốn. Nhưng khi tôi quay lại lại nhìn thấy gương mặt của Tư Dực, nó giống chú, thật sự rất giống chú. Điều đó lại làm tôi càng không biết nên đối mặt với chú như nào. Năm đó khi nghe từ miệng anh Triển Vũ nói ra tôi có bảo bảo, xong lại nói sợ bảo bảo không khỏe, sợ bảo bảo sinh ra sẽ dị tật, tôi thực sự sợ hãi, nhưng tôi lại không cách nào có thể bỏ đi đứa bé. Chú cũng biết đúng không, tôi thà tự làm mình đau cũng không bao giờ hướng súng bắn về phía chú.
Lâm Dật nghe những lời cô nó, nhìn giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô. Anh cũng thấy khó chịu, Cô đau anh cũng đau, làm sao anh lại không hiểu chứ, một lần giống như ba năm trước đối với anh đã là quá đáng sợ. Lâm Dật chỉ có thể ôm cô vào lòng, hôn thật khẽ lên tóc cô, có ai có thể hiểu được tâm trạng anh lúc này đang dao động như nào chứ. Chỉ cần nhìn một giọt nước mắt cô rơi, anh cũng thấy, anh quá tội lỗi rồi.
- Chú Lâm, chuyện năm đó trong lòng tôi như một vết nhơ, tôi không muốn chuyện đó lặp lại, vì thế chú cứ sống cuộc sống của chú, tôi sống cuộc sống của tôi, chuyện của Tư Dực, chúng ta có thể bàn bạc chuyện gặp mặt con, chú đừng cướp thằng bé của tôi được không?
- Tử Nghi, đừng nói vậy được không, tôi muốn có em, có cả thằng bé, chúng ta là một gia đình thật là hạnh phúc có được không?
- Nhưng chú biết không, hiện tại tôi rất sợ, tôi không thể để người khác chạm vào nếu không chuẩn bị tâm lý sẵn. Thậm chí khi đi ngoài đường anh trai cũng phải che chắn tôi để người khác không chạm vào tôi. Chú nói xem, tôi sao có thể hòa nhập với cuộc sống như vậy, nếu không chấp nhận được thì tôi phải làm sao?
- Vậy em không cần ai chạm vào hết, chỉ cần mình tôi chạm vào em là đủ. Được không?
- Chú Lâm, tôi đang nghiêm túc, tôi đang rất hoảng, chú tránh xa tôi một chút được không? Tôi muốn thở.
Lâm Dật bất ngờ trước câu nói của cô, anh bất ngờ lùi về phía sau vài bước. Anh nhìn khuôn mặt cô đã đỏ lên vì kìm ném thở gấp. Lâm Dật không nghĩ rằng lại khó khăn đến vậy.
Dương Tử Nghi nhìn khuôn mặt Lâm Dật biết anh đang lo lắng liền nhẹ nhàng nói với anh lấy cho cô ly nước, sau đó bảo anh rằng, cô thực sự quá khó để có thể tiếp xúc với anh. Chỉ có thể nói chuyện cùng anh, nếu anh không thể cùng cô tiếp xúc gần gũi hơn, thì trước hết anh phải có được lòng tin của cô trước, sau đó, sẽ dễ dàng ở bên cạnh cô nhiều hơn.