Ba năm sau.
- Dật, đến quán bar cũ đi, lâu rồi chưa uống vài ly, lần này mình cùng Tiểu Lan trở về chỉ vài ngày lại đi tiếp.
- Được.
Lục Triển Vũ cúp điện thoại nhìn về phía những người đang ngồi trên chiếc bàn tròn nở nụ cười. Sau ba năm tất cả mọi người đều quay trở về, Dương Thành Nghị vẫn hoàn toàn không muốn Lâm Dật trở thành em rể của mình, miệng vẫn luôn lẩm bẩm không ngừng rằng mình không chịu đồng ý. Nhưng cho dù như thế Dương Tử Nghi cẫn vui vẻ nở nụ cười. Ba năm trước cô tỉnh dậy thật sớm, biết được những lời anh nói với cô nhưng cũng không thể để cho anh nghĩ cô dễ dàng buông xuôi. Tâm lý ám ảnh trong cô làm sao nói quên là quên, hết sợ là sẽ hết sợ. Cô ra nước ngoài ba năm cũng đủ để giải tỏa nút thắt trong lòng mình, nhưng theo đuổi của tuổi trẻ cô vẫn một mực không chịu buông tay khiến cho Dương Thành Nghị có khuyên bảo đến như thế nào cô cũng không chịu từ bỏ. Cuối cùng cô còn lấy Thư Phàm ra để đe dọa anh, khiến anh bất lực không thôi.
Tính thời gian khoảng chừng anh gần đến nơi. Dương Tử Nghi vội vàng dời khỏi, để lại năm người ngồi cùng nhau nhâm nhi ly rượu. Ba năm qua tình cảm bạn bè của những người đàn ông dường như chia làm hai mâm rượu chỉ chứa đựng ba người, mà chưa khi nào có thể ngồi cùng nhau. Hôm nay khi Lâm Dật đến nhìn thấy vợ chồng Dương Thành Nghị ngồi sẵn đó, anh bỗng dưng lo lắng. Nhìn lại phía hai người kia hỏi thêm một câu:
- Hai cậu chắc mình ngồi đây sẽ không sao chứ?
- Phải.
Lúc này điện thoại Dương Thành Nghị hiện lên một tin nhắn.
"Anh trai, muốn đánh thì đánh sớm một chút, em tin chú ấy sẽ không đánh trả đâu?"
- Nghị, thật lâu rồi chúng ta không ngồi cùng nhau.
- Cậu cũng nhớ chúng ta từng là bạn sao?
- Nghị, cho dù bây giờ cậu cầm súng chĩa vào mình, mình cũng tuyệt đối không tránh, để mình gặp cô ấy được không?
Dương Thành Nghị nghe xong lập tức nhào người về phía Lâm Dật đấm cho anh vài cái lên mặt, khuôn mặt đẹp ma mị của anh sưng lên từng mảng, nhưng Dương Tử Nghi ngồi bên một chiếc bàn khác lại thầm trộm cười vui vẻ. Hơn một năm nay cô đã vui vẻ trở lại, cô cũng học cách nói chuyện làm quen cùng nhiều người đàn ông khác, nhưng nút thắt của cô vốn không phải người khác đều có thể thay thế được. Cô sau một năm liền bỏ qua tâm lý tự chăm sóc tốt bản thân mình, sau đó, chờ đợi, cho đến một ngày cô nhìn thấy anh mà không hề run lên nữa.
Cô thường xuyên dùng điện thoại nhắn cho Lâm Dật những tin nhắn làm quen, ngỏ lời muốn gặp nhưng anh không hề đáp trả. Cô cũng không lấy làm lạ bởi tính cách của anh. Nhưng tuần trước khi anh xuất hiện trên tập san kinh tế, hình ảnh anh mặc tây trang lịch lãm, đeo trên mình chiếc cà vạt đầy nam tính thì lại có một vật lấp lánh làm sáng lên ánh mắt của cô. Chiếc kẹp cà vạt cô tặng đã được anh dùng công khai hàng ngày. Điều này lại càng thôi thúc trái tim cô muốn quay trở về tìm anh.
Cô quyết định cùng trở về nước, chờ đợi ngày cô được gặp anh. Giống như hôm nay cô nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh chiếc bàn của những người kia đợi chờ xem kịch.
Dương Thành Nghị xuống tay không hề nhẹ nhàng, đánh Lâm Dật càng nhiều nhanh anh ấy lại không hề đáp trả, sau mỗi cú đánh anh ấy lại tự đứng lên, lảo đảo tiến về phía trước. Cho đến sau cùng khi Dương Thành Nghị đanh một cái nữa, khiến Lâm Dật ngã nhào về phía chiếc bàn nơi Dương Tử Nghi đang ngồi. Cô nhìn thấy anh ngã xuống liền nhẹ nhàng đưa taay ra đỡ anh đứng dậy.
Lúc này Lâm Dật vừa quay sang nói:
- Cảm ơn!
Thì đến bản thân anh còn cứng họng bởi người phụ nữ đối diện anh lúc này.
- Xin chào! Chú Lâm.
- Tử Nghi, là em.
Lâm Dật vốn muốn chạy đến ôm chầm lấy cô vào lòng liền bị Lục Triển Vũ cùng Hứa Minh Thành kéo lại:
- Ây, Dật, Dật, bình tĩnh lại, mày không được chạm vào em ấy đâu. Em ấy sợ đấy!
Lời nói của Hứa Minh Thành vừa dứt, Lâm Dật chợt nhớ ra điều gì đó, liền bình tĩnh lại, anh hít một hơi thở sâu nói với cô.
- Xin chào em, anh tên là Lâm Dật, chúng ta làm quen lại từ đầu được không?
- Cháu từ chối!
- Sao vậy?
- Tại vì chú phụ lòng cháu rồi, cháu đã nhắn tin cho chú rất nhiều lần nhưng chú không hề đọc, cũng không hề trả lời lại cháu.
- Không có, tôi nhớ số điện thoại của em đến nỗi mơ cũng có thể đọc đúng, sao lại không biết em nhắn tin cho tôi chứ.
- Khẳng định không có, vậy thôi chúng ta không cần nói chuyện với nhau nữa.
Lâm Dật nghe những lời cô nói lại càng cảm thấy hoang mang còn nữa, ba năm nay anh thủ tiết vì cô, một lòng chờ đợi cô, thậm chí không ngừng cho người tìm kiếm thêm thông tin về cô nhưng đều nhận được tin báo rằng nhà họ Dương cũng liên tục làm giả thông tin về những nơi cô từng xuất hiện, mong rằng có thể che chắn tốt nhất cho cô để cô có thể yên vị sống và điều trị bệnh mà không cần bận tâm đến những điều gì. Nhưng cũng có nghĩa là Lâm Dật anh hoàn toàn không thể có cơ hội tìm anh thêm một chút.
Lâm Dật vốn là người cầm đầu hắc bang, cho dù có cần tìm thông tin gì mà nói với anh đều là dễ như trở bàn tay, nhưng anh tự biết được rằng, nếu anh dùng đến thế lực đấy chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay.
Nhưng những dòng suy nghĩ của anh chợt khiến anh nhớ ra một điều:
- Dương Tử Nghi, ai dạy em cái cách thử lòng anh như vậy hả, ba năm anh thủ tiết chờ em mà em dùng cách đấy để đánh giá anh à?
Lời Lâm Dật nói ra cũng khiến nhiều người khác cùng ngồi nơi này nhìn quay về hướng cô. Cô mỉm cười đặt chiếc điện thoại mà hơn một năm nay cô dùng để liên lạc với cô lại, sau đó bước chân dời đi.
- Chú Lâm, trò chơi của chúng ta kết thúc rồi, ai là thợ săn ai là con mồi cũng không còn quan trọng nữa. Là trêu ngươi, đùa cợt hay thử lòng đều không phải, cháu từng nghĩ khi nhìn thấy những bức ảnh của chú cháu sẽ không sợ nữa, nhưng không ngờ khi gặp chú, cháu vẫn run lên đến như vậy. Thật xin lỗi, nhưng mong chú thời gian này, tránh xa cháu một chút được không?
Hai người đang giữ tay Lâm Dật cũng dần dần hạ tay xuống, Lâm Dật cũng đứng yên lại tại một vị trí đó không hề giống như ban đầu đều là muốn chạy đên về phía cô.
Sau ba năm không gặp, cô mỉm cười với anh nhưng lại nói lòng cô vẫn sợ anh, anh biết nếu như anh quá cố chấp chèn ép cô, cô cũng sẽ lựa chọn con đường như ba năm trước. Anh đương nhiên sẽ không muốn điều đó sẽ sảy ra. Anh dần phải học cách kìm nén lại chính mình để được cô chấp nhận, được che chở cô, bảo vệ cô. Nhưng trước hết điều anh làm được lúc này chỉ có thể là theo đuổi lại cô:
- Tử Nghi, cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ mang em về làm vợ anh, được không?
- Chú Lâm quá đùa, chú Lâm biết cháu sinh ngày mấy, tháng mấy không, chú Lâm biết cháu yêu thích màu gì, hoa gì, thích làm gì những lúc rảnh rỗi, hay thực tế một chút chú Lâm có từng biết cháu thích ăn gì không?
- Từ giờ anh nhất định sẽ để ý tất cả, chỉ cần em cho anh cơ hội.
- Xin lỗi, không cần phiền chú vậy đâu. Hôm nay mọi người cùng đến đây uống rượu, cùng trò chuyện cùng nhau sau vài năm không gặp, mọi người đừng làm ai mất hứng. Buổi gặp mặt hôm nay, anh trai em trả tiền, mọi người vui vẻ nhiều vào nhé.
Sau đó, Dương Tử Nghi ngồi vào giữa Thư Phàm và Dương Thành Nghị, hành động của cô chỉ có thể khiến Hứa Minh Thành và Lục Triển Vũ mở miệng ra cười không thể nói lại được, con bé này ba năm sau khi điều trị được bệnh tâm lý, liền lại trở về dáng vẻ láu cá như xưa, nhưng chỉ có lạ một điều, đó là con bé dường như không cho ai chạm vào người nếu như không được phép.
Kể cả đến Lục Triển Vũ mỗi lần đến khám bệnh cho cô, đều phải cho cô thời gian để chuẩn bị tâm lý mới có thể chạm vào. Lâm Tiểu Lan cũng biết điều này, bởi cô ấy cũng từng cùng Lục Triển Vũ trốn ra nước ngoài thăm cô bạn thân, chỉ là khi về nhà cũng không dám nói gì cùng Lâm Dật hết.
Lâm Dật ngồi đối diện với Dương Tử Nghi và Thư Phàm, nhìn cô với anh mắt đầy trìu mến, nếu lần này cô đã trở lại vậy nhất định, anh muốn cô sẽ lại một lần nữa yêu anh.